Thành bắc quân doanh, quân Sở cùng Ngụy quân hỗn chiến đã phân ra thắng bại.
Tham dự hỗn chiến, quân Sở chỉ có không đến trăm người, mà Ngụy quân lại ít nhất có năm trăm người, nhưng kết quả hỗn chiến thì Ngụy quân hoàn toàn bại, ít nhất bốn trăm người bị chém giết tại chỗ.
Kết quả này đích xác có chút khoa trương.
Đại tướng Trương Xuân dưới trướng Trần Hi mang hơn trăm tàn binh còn lại lui giữ một góc, một bên đau khổ ngăn cản Kinh Thiên đang điên cuồng tiến công, một bên hét lớn:
- Kinh Thiên, ngươi con mẹ nó thật muốn chém tận giết tuyệt sao?
Kinh Thiên một đao nhanh như một đao, đao đao chém vào chổ yếu hại của Trương Xuân, một bên quát:
- Bố vừa rồi khuyên ngươi như thế nào, tiểu tử ngươi ỷ vào nhiều người, hiện tại cầu xin tha thứ? Nói cho ngươi biết, chậm rồi!
Dứt lời, Kinh Thiên lại vọt người nhảy lên, tay nâng đao hướng vào đầu Trương Xuân trảm lạc.
Trương Xuân không dám cứng rắn đối chọi, lắc mình lui về phía sau.
Kinh Thiên cười một tiếng, đao thế chợt sửa bổ thành đâm, đao nhọn sắc bén thẳng hướng cổ họng Trương Xuân, Trương Xuân chân đang lui về phía sau, trong lúc cấp thiết không thể né tránh tiếp, mắt thấy sẽ bị Kinh Thiên một đao đâm thủng cổ họng, ngoài quân doanh đột nhiên truyền đến một tiếng rống to giống như tiếng sấm của Hạng Trang:
- Kinh Thiên, còn không ngừng tay!
Kinh Thiên đao thế chợt dừng lại, đao nhọn cách cổ họng Trương Xuân chỉ một chút xíu.
Sắc mặt Trương Xuân thoáng chốc trở nên trắng bệch, trên trán chảy đầy mồ hôi, giờ khắc này, hắn có thể rõ ràng cảm thụ được trên đao phong truyền đến lãnh ý, đao nhọn của Kinh Thiên chỉ cần đi tới trước một chút, Trương Xuân hắn chỉ sợ đã chết tại chỗ.
Trong tiếng bước chân hỗn độn, Hạng Trang, Trần Hi đều mang theo mấy trăm bộ khúc đi vào viên môn.
Kinh Thiên lúc này mới kêu lên một tiếng trầm đục, thu đao thối lui đến phía sau Hạng Trang, Trương Xuân thở dài một hơi, phát hiện lưng mình sớm đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng.
Nhìn thi thể Ngụy quân đầy đất, Hạng Trang, Trần Hi đồng thời túc nhanh mày.
Hạng Trang đã sớm đoán trước Trần Hi nhất định sẽ không dễ dàng giao ra binh quyền, hắn hiện tại dù sao cũng nắm giữ ba vạn tráng đinh, thậm chí còn có khả năng cùng Hạng Trang hắn tranh đoạt quyền chủ đạo quân Sở, còn có môn khách dưới trướng Trần Hi nhất định sẽ gây rối, Hạng Trang chỉ không nghĩ đến giờ phút này lại đến nhanh như vậy thôi!
Trần Hi nhíu mày là bởi vì nằm trên mặt đất gần như tất cả đều là thi thể Ngụy quân, quân Sở lại chỉ có vài cái.
Hơn năm trăm Ngụy quân cùng hơn một trăm quân Sở hỗn chiến, kết quả Ngụy quân lại gần như toàn quân bị giết, mà quân Sở lại chỉ chết vài cái, còn có mười mấy người bị thương nhẹ, kết quả như vậy, thật sự có chút dọa người!
Tuy nói quân Sở trang bị hoàn mỹ, gần như mỗi người đều mặc áo giáp, cầm binh khí sắc bén, mà Ngụy quân trang bị thấp kém, thậm chí binh khí thật sự đều không có, nhưng sức chiến đấu song phương tồn tại chênh lệch thật lớn cũng là không tranh cải, trải qua chuyện này, Trần Hi đối với sức chiến đấu siêu cường của quân Sở lại càng có thêm nhận thức khắc sâu.
Hạng Trang quát hỏi:
- Kinh Thiên, sao lại thế này?
Kinh Thiên chắp tay nói:
- Thượng Tướng Quân, trong quân doanh có hơn năm nghìn quân Hán tàn binh đã hàng Đại Sở chúng ta, nhưng Trương Xuân lại mang theo năm trăm Ngụy quân vọt vào trong doanh, không phân trần đòi chém giết tù binh, còn muốn lấy thủ cấp đi tranh công, mạt tướng nói hắn vài câu, hắn chẳng những không nghe, không ngờ còn dám động thủ, quả thực chính là không biết sống chết!
Hầu Sưởng hộ tống Trần Hi tiến đến nói:
- Quân Hán hàng quân Sở các ngươi thì như thế nào? Không phải ba vạn đại quân chúng ta ở đông quan hấp dẫn đại bộ phận quân coi giữ, chỉ bằng các ngươi hai ba nghìn quân, muốn hạ Hổ Lao quan? Nằm mơ đi! Chi bằng, năm nghìn quân Hán tù binh này phải phân cho chúng này ta bốn ngàn năm trăm người!
- Ha ha.
Kinh Thiên cười nói:
- Thật là không biết xấu hổ, không phải quân Sở chúng ta mở ra đại quan, chỉ bằng các ngươi cũng muốn tiến quan? Kia mới là si tâm vọng tưởng!
Hầu Sưởng giận tím mặt nói:
- Kinh Thiên, ngươi dám coi rẻ ba vạn đại quân đại Ngụy chúng ta?
- Ba vạn đại quân?
Kinh Thiên mỉm cười nói:
- Chỉ là một đám ô hợp, cũng dám nói đại quân?
- Đám ô hợp?
Hầu Sưởng khó thở nói:
- Muốn hay không hai quân kéo đến quan ngoại tái đánh, phân thắng bại?
- Bất cứ lúc nào cũng hầu tiếp!
Kinh Thiên đằng đằng sát khí nói:
- Không phải chúng ta xem thường các ngươi, quân Sở chỉ cần hai ngàn tinh binh, có thể đem ba vạn thổ dân các ngươi sát không còn một người!
Thấy Kinh Thiên càng nói càng kiêu ngạo, Hạng Trang không kìm nổi quát bảo ngưng lại nói:
- Kinh Thiên, ngươi câm miệng cho ta!
Trần Hi cũng đã tức giận đến sắc mặt xanh mét, hắn thừa nhận Ngụy quân không bằng quân Sở tinh nhuệ, nhưng tụ tập ở Hổ Lao quan Ngụy quân ước chừng có gần ba vạn quân, mà quân Sở chỉ có không đến ba nghìn quân, Ngụy quân chỉ cần một người cắn một cái, cũng đem ba nghìn quân Sở cắn chết, thằng nhãi Kinh Thiên này cũng dám khoe khoang, hai ngàn quân Sở có thể giết sạch ba vạn Ngụy quân! Thật kiêu ngạo?
Trong lòng tức giận, giọng điệu Trần Hi cũng có chút cứng ngắc, lập tức nói:
- Thượng Tướng Quân, việc này ngươi nói làm sao bây giờ?
Hạng Trang đương nhiên sẽ không yếu thế vào lúc này, nếu không hắn ở trong cảm nhận của quân Sở tướng sĩ uy vọng sẽ đại suy giảm, lập tức cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ nói:
- Hầu Sưởng khiêu khích Kinh Thiên trước, tuy nói chết thê thảm và nghiêm trọng, kia cũng là tự mình rước lấy!
Dừng một chút, Hạng Trang lại hướng Trần Hi nói:
- Về phần trách phạt như thế nào, thì phải là chuyện của Trần tướng quân ngươi.
Trần Hi nhíu mày nói:
- Thượng Tướng Quân tính toán như thế nào trách phạt Kinh Thiên? Quất roi hay là trảm thủ?
Hạng Trang lãnh đạm nói:
- Đó là chuyện của bản tướng quân, không cần Trần Hi tướng quân quan tâm.
- Cái gì?
Hầu Sưởng kháng thanh nói:
- Chẳng lẽ việc này cứ như vậy thôi đi? Chúng ta đã chết nhiều người như vậy liền vô ích ư?
- Làm càn! truyện được lấy tại Trà Truyện
Hạng Trang giận tím mặt nói:
- Hầu Sưởng, ngươi thực sự nghĩ rằng bản tướng quân không dám giết ngươi sao? Đừng quên, bản tướng quân vẫn là đại Ngụy Giám quốc Thượng Tướng Quân!
Hầu Sưởng lập tức câm như hến.
Trần Hi cũng nhẹ nhàng run lên, hung uy của Hạng Trang thật sự là rất thịnh.
Nếu muốn cùng Hạng Trang chống đối, đích xác cần vài phần dũng khí, tuy nhiên rất nhanh, Trần Hi lại âm thầm khuyến khích chính mình, mặc kệ nói như thế nào, hiện ở trong tay hắn nắm giữ gần ba vạn tráng đinh, nếu có thể có áo giáp và binh khí của hơn năm nghìn quân Hán tù binh, như vậy Ngụy quân ngay lập tức trở thành một chi hùng binh, đến lúc đó Hạng Trang có gì phải sợ?
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Trần Hi ngay lập tức hạ thấp thái độ, lúc này giận quát:
- Trương Xuân, thân là Ngụy Quốc hậu quân đại tướng, lại hướng quân Sở gây hấn, đến nỗi Sở Ngụy hai quân phát sinh đánh nhau, tạo thành song phương mấy trăm tướng sĩ hoặc tử hoặc thương, vốn nên bêu đầu thị chúng, nhưng niệm hắn phá quan có công, miễn tử tội, nhưng phạt tám mươi roi để răn đe!
Trần Hi thốt ra lời này, ở đây Sở, Ngụy tướng sĩ lập tức tất cả đều thay đổi sắc mặt.
Lập tức hai gã Ngụy quân tinh nhuệ liền tiến lên, không phân trần liền đem Trương Xuân trói tay sau lưng, sau đó huy khởi trường tiên hướng trên lưng Trương Xuân đánh tới, trong quân hành hình trường tiên chỉ dùng gân trâu tiêu chế mà thành, vừa dài vừa nặng, chỉ một tiên, chiến bào Trương Xuân đã bị rút ra một lỗ hổng, trên lưng cũng nổi lên một vết máu.
Tám mươi tiên xong, lưng Trương Xuân sớm đã máu thịt mơ hồ, người cũng đi không nổi.
Trần Hi thở dài, hướng Hạng Trang nói:
- Thượng Tướng Quân, mạt tướng xử trí như vậy, ngài vừa lòng không?
Hạng Trang không khỏi đánh giá Trần Hi vài lần, người này co được dãn được, là cái nhân vật, tuy nhiên, Hạng Trang cũng sẽ không bởi vì Trương Xuân đã lãnh tiên hình mà phạt Kinh Thiên! Hảo binh là khen mà ra, còn mãnh tướng lại là từ chiều chuộng mà có, đối với mãnh tướng như Kinh Thiên, chỉ cần không phản bội mình, hắn quậy long trời lở đất, Hạng Trang cũng sẽ không trách hắn nửa câu!
Thấy Hạng Trang không hề tỏ vẻ, Trần Hi thở dài, nói:
- Thượng Tướng Quân, Trương Xuân làm việc lỗ mãng, bị quất roi chí tử kia cũng là gieo gió gặt bão, tuy nhiên hắn sở dĩ tấn công quân doanh, cũng là có nguyên nhân.
Dừng một chút, Trần Hi lại chỉ binh lính phía sau, nói:
- Thượng Tướng Quân ngài cũng thấy được, Ngụy quân ta trang bị rất kém, toàn quân gần ba vạn quân, gần như tất cả đều thân không phiến giáp, đại bộ phận tướng sĩ thậm chí sử dụng trúc kiếm, thật sự là khiến lòng người chua xót.
Hạng Trang khóe miệng thoáng chốc nổi lên một nụ cười thản nhiên, Trần Hi này, thật giỏi tính kế.
Tuy nhiên đối với yêu cầu của Trần Hi, Hạng Trang cũng rất khó cự tuyệt, hoặc là nói căn bản không thể cự tuyệt, bởi vì trước mắt quân Sở không thiếu áo giáp và trang bị, mà Ngụy quân đích thật lại là nhu cầu cấp bách, hơn nữa quân Sở và Ngụy quân lại là minh hữu, nếu điểm ấy yêu cầu mà Hạng Trang cũng không chịu thỏa mãn, như thế nào có thể thu quân tâm của Ngụy quân?
Lập tức Hạng Trang mỉm cười nói:
- Trần Hi tướng quân, ngươi không nói, bản tướng quân cũng sẽ cấp.
Trần Hi vui mừng quá đỗi, lúc này thở dài thật sâu nói:
- Như thế, mạt tướng liền đa tạ Thượng Tướng Quân.
Hạng Trang gật đầu, lập tức bảo Kinh Thiên:
- Kinh Thiên, lập tức áp giải quân Hán tù binh xuất quan, trở về Lạc Dương, về phần lương thảo của Hổ Lao quan, đồ quân nhu cùng với binh khí áo giáp, đều cho Ngụy quân, mặc kệ nói như thế nào, Ngụy quân đã ở ngay mặt kiềm chế đại bộ phận quân Hán, chiến lợi phẩm này coi như là thưởng cho bọn hắn.
- Vâng!
Kinh Thiên ầm ầm đồng ý, lập tức mang theo Hãm Trận Doanh áp giải quân Hán hàng tốt uốn lượn xuất quan.
Khi Thái dương bắt đầu lộ ra ở phương đông, Hạng Trang mang theo quân Sở ly khai Hổ Lao quan, trước khi đi luôn mãi dặn dò Trần Hi, một khi chỉnh đốn tốt binh mã, liền lưu lại một chi quân trấn giữ Hổ Lao quan, sau đó dẫn đại quân đi tới Lạc Dương hội sư, hợp công Hàm Cốc Quan, Trần Hi ước gì Hạng Trang sớm rời khỏi, tự nhiên là đáp ứng.
Về phần Điền Hoành và tám trăm môn khách, tự nhiên là đi theo Hạng Trang rồi.
Trên đường trở về Lạc Dương, Vũ Thiệp đánh ngựa đuổi theo Hạng Trang, lo lắng nói:
- Thượng Tướng Quân, Trần Hi này, giống như đã có lòng không thần phục?
Hạng Trang không trả lời, chỉ cười thản nhiên.
Trần Hi nguyên bản chính là người có dã tâm, trong lịch sử, lúc Lưu Bang đã nhất thống thiên hạ và đăng cơ xưng đế, người kia còn dám khởi binh tạo phản, hiện tại bảo Trần Hi thần phục Hạng Trang hắn, có khả năng sao? Tuy nhiên, Hạng Trang đối với Trần Hi, cho tới bây giờ cũng không ôm ảo tưởng gì.
Từ lúc chia tay ở Ngao Thương, Hạng Trang cũng đã để lại một nước cờ.
Hiện giờ, cũng là lúc quân cờ mai phục kia phát huy tác dụng.
Hạng Trang lo lắng duy nhất chính là, từ Hổ Lao quan đến Lạc Dương, chừng gần một trăm năm mươi dặm đường, đến nơi ít nhất cũng mất thời gian một hai ngày, nếu chẳng may Lưu Bang có được tin tức, sau đó cùng Bành Việt hợp binh một chỗ, khi Hạng Trang động thủ mà suất lĩnh đại quân tiến đến tấn công Hổ Lao quan, thì cục diện sẽ nguy hiểm vô cùng.