Bỗng nhiên, một hồi tiếng vó ngựa dồn dập từ tiền phương truyền trở về.
Rất nhanh, một thám báo từ trong màn đêm lao ra, phi ngựa tới trước mặt Mai Quyên mới ghìm ngựa, trên lưng ngựa kỵ binh toại tức xoay người xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất bẩm báo nói:
- Tướng quân, quân Sở đột nhiên quay đầu, hướng về phía đông đến đây!
- Ồ? Quân Sở từ hướng đông đến đây sao?
Mai Quyên nghe vậy không khỏi sửng sốt, quân Sở không ngờ chạy phía đông đến đây? Đó không phải cách đại quân ta càng ngày càng gần sao? Quân Sở không sợ cùng đại quân ta giáp mặt gặp nhau? Hay là nói, tiểu tử Hạng Trang căn bản là không coi hai vạn tinh binh của chính mình ra gì?
Không đúng a, hành động quân Sở có chút khác thường.
Mai Quyên lúc này xoay người xuống ngựa, lại quay đầu lại quát:
- Bản đồ!
Sớm có thân binh đi theo xuống ngựa, đem tùy quân mang theo bản đồ ở Mai Quyên mở ra trước mặt, lại có thân binh châm bó đuốc do hơn mười cành thông gộp lại, trong phạm vi mấy chục bước chiếu sáng như ban ngày, Mai Quyên cúi xuống, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm bản đồ, rất nhanh, từ trên bản đồ hắn liền phát hiện ra điểm kỳ lạ.
Thuộc cấp Tư Khấu Ly nói:
- Tướng quân, có cái gì không ổn sao?
- Nơi này.
Mai Quyên vỗ vỗ bản đồ, nhíu mày nói:
- Quân Sở vừa phá huỷ quân ta cũng không ra đi đột ngột, bởi vì nếu tiếp tụchướng về phía đông không đến trăm dặm chính là Hoàn Thủy, Hoàn Thủy vừa rộng lại sâu, căn bản không có biện pháp lội nước qua sông, nếu lấy thuyền qua sông, thì thời gian lại không kịp, bởi vì đợi lúc quân Sở tìm thuyền, lục lộ đại quân ta đã sớm tới giết rồi.
- Đúng vậy, Hạng Trang tiểu nhi bị hồ đồ rồi, hắn không phải chính mình tìm đường chết sao?
- Chính vậy, trước tiên không nói hai vạn đại quân ta chặn ở phía trước quân Sở, cho dù coi như là xông qua, bọn họ phải làm thế nào đây?
- Đúng vậy, kỳ thật hiện tại quân ta vẫn là vây hay là mở khe hở, chỉ tiếc quân Sở không biết tình hình hư thật quân tanhư thế nào, lại khuyết thiếu tình báo chuẩn xác đúng lúc, cho nên cuối cùng vẫn đi không ra, nhưng quân Sở nếu thật sự dọc theo Hoàn Thủy đông tiến, lục lộ đại quân ta chỉ cần vây đổ bên trái quân Sở, cứ như vậy, nếu không xuất hiện khe hở, quân Sở chết là cái chắc
Chúng thuộc cấp đều phụ họa, Mai Quyên lại rốt cuộc vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, chẳng nhẽ Hạng Trang lại dễ dàng đối phó như vậy?
Huống chi, Úy Liêu là quân sư quân Sở, lão già này trước kia làm qua Đại Tần Thái úy, hơn nữa còn từng thay Tần Thủy Hoàng một tay định ra kế hoạch đánh tan lục quốc, hắn đối với địa hình Triệu địa hẳn là tương đương quen thuộc, cho nên, quân Sở sao lại có thể phạm sai lầm như vậy? Không đúng, trong đó nhất định có điều gì!
Mai Quyên trầm ngâm một lát, lại chỉ bảo thuộc cấp Tư Khấu Ly nói:
- Đi, tìm vài tên thôn phu đến!
Tư Khấu Ly lĩnh mệnh mà đi, không mất nhiều thời gian, đã mang theo một lão thôn dân đi tới trước mặt Mai Quyên, lão nhân kia đối với Mai Quyên rõ ràng có mang vẻ sợ hãi, lập tức đem đứa bé giấu ở phía sau, Mai Quyên hỏi:
- Lão nhân gia không cần sợ hãi, chúng ta sẽ không làm thương tổn ngươi, chỉ có điều có việc hỏi ngươi.
Lão nhân nơm nớp lo sợ nói:
- Tướng quân cứ việc hỏi, tiểu lão nhân nhất định trả lời.
Mai Quyên gật đầu, hỏi:
- Theo hướng đông này không đến trăm dặm là Hoàn Thủy, Hoàn Thủy ngươi có biết không?
- Biết.
Lão nhân vội hỏi:
- Tiểu lão nhân tuổi trẻ thường xuyên đi đánh cá ở Hoàn Thủy, Hoàn Thủy cá chép rất tươi.
- Tốt lắm.
Mai Quyên gật đầu, lại nói:
- Hoàn Thủy có hay không có chỗ nông, đại quân có thể lội nước mà qua không?
- Có.
Lão nhân không cần nghĩ ngợi nói:
- Hoàn Thủy tuy rằng rất rộng, kỳ thật không sâu, hơn nữa ở phụ cận Cức Phổ rất nông, chỗ sâu nhất chỉ hơn năm thước, đại quân hoàn toàn có thể lội nước mà qua.
- Quảnhiên là như thế!
Mai Quyên gõ nhịp nói:
- lão già Úy Liêu, tính kế hay lắm!
Nói xong, Mai Quyên lại phất tay ra hiệu thân binh đem tổ tôn mang đi, sau đó quát:
- Tư Khấu Ly!
Trước quân Giáo Úy Tư Khấu Ly đột nhiên tiến lên trước hai bước, chắp tay, hiên ngang đáp:
- Có mạt tướng!
Mai Quyên đằng đằng sát khí nói:
- Dẫn bản bộ tứ ngàn tinh binh, lập tức lao tới Cức Phổ, sau đó cho bản tướng biết quân thủ ở nơi nào, còn lại các lộ đại quân còn không có đuổi tới phía trước, tuyệt đối không có để một tên quân Sở đi qua, nếu không ngươi tự gánh lấy hậu quả!
- Vâng!
Tư Khấu Ly hùng hồn đồng ý, lúc này điểm khởi tứ ngàn tinh binh xuất phát, Mai Quyên lại quay đầu chỉ bảo thân binh Đội Suất nói:
- Lập tức phái ra phi ngựa, thông tri Chu Bột, Vương Hấp, Phó Khoan, Ly Thương, Hạ Hầu Anh năm vị tướng quân, nói quân Sở rất khả năng theo Cức Phổ sang sông Hoàn Thủy đông trốn, cho bọn họ lập tức hướng Cức Phổ phương hướng vây kín!
- Vâng!
Thân binh Đội Suất hùng hổ đồng ý, cũng quay đầu lại phân công người cưỡi ngựa đi.
Mai Quyên lại nói:
- Còn lại chư tướng, các ngươi dẫn bản bộ nhân mã, theo bản tướng quân nam hạ chặn đánh quân Sở!
Hơn mười Giáo Úy, Tư Mã đồng thanh đồng ý, lại điểm khởi bản bộ nhân mã, đi theo Mai Quyên vòng hướng nam, chuẩn bị chặn giết quân Sở tàn quân.
Bầu trời đêm, năm nghìn quân Sở theo đại lộ hướng đông tiến gấp.
Tất cả tướng sĩ mồ hôi đều vã ra như tắm, thở hổn hển như trâu, nhưng Hạng Trang lại thúc giục bọn họ.
- tốc độ Nhanh hơn, tiếp tục nhanh hơn, không thể chậm lại, càng không thể dừng lại, các tướng sĩ, các huynh đệ Đại Sở, cắn chặt răng, kiên trì!
- Là nam nhân, gắng chịu đựng cho ta!
- Chúng ta chết còn không sợ, còn có thể sợ mệt sao?
- Nghĩ đến ăn uống, vài trăm dặm sẽ trôi qua mau thôi! nguồn Trà Truyện
- Ta đáp ứng các ngươi, tới Cức Phổ rồi, nhất định cho các ngươi được nổi tiếng, ăn uống no nê!
- nghe rõ con mẹ nó rồi chứ, bây giờ mệt một chút, vất vả một chút, đến lúc đó cũng bớt được nhiều người phải chết!
- lũ nhóc, chăm sóc bọn đàn bà cho ta, tốc độ nhanh hơn, tiếp tục tốc độ nhanh hơn, kịp đến con sông nhỏ trước quân Hán, mau, mau lên...
Lúc này sắc trời đã gần sáng, trong tia nắng mỏng manh ban mai, tiền phương lẳng lặng xuất hiện một sông nhỏ.
Sông nhỏ không rộng cũng không sâu, đại quân hoàn toàn có thể lội nước mà qua, tuy nhiên vấn đề là, phương Bắc đường chân trời đã xuất hiện đám quân Hán, trong tiếng kèn kéo dài không thôi, hơn vạn quân Hán binh giáp theo tinh kỳ mặt sau đánh lén mà ra, giống như là đàn kiến dài vô cùng vô tận, dọc theo bờ ruộng, dọc ngang vùng quê thổi quét xuống.
Trên bờ ruộng đồng bằng Phương Bắc, hơn vạn đại quân Mai Quyên đang chen chúc nam hạ.
Mắt thấy quân Sở sẽ lướt qua sông nhỏ phía trước cách đó không xa, Mai Quyên quả thực không thể tin được hai mắt của mình, từ lúc ở Hoài Nam hắn đã nghe nói qua, quân Sở có thể ở trong một đêm chạy hơn ba trăm dặm, Mai Quyên nguyên bản còn không tin, nhưng hôm nay, hắn lại tin, quân Sở kiên nhẫn chạy đường dài đi trốn, sự chịu đựng thật đúng không ai bằng!
Giờ khắc này, Mai Quyên cũng toát ra một thân mồ hôi lạnh, dựa theo khoảng cách hai bên trước đây cùng với việc tính toán phương vị, chính hơn vạn đại quân mình chẳng qua chạy hai mươi mấy dặm, nhưng quân Sở lại ít nhất đã chạy hơn năm mươi dặm, nếu đại quân mình chậm một chút nữa, như vậy sẽ rơi xuống phía sau mông quân Sở mà ăn bụi!
- Mai Ân nghe lệnh!
Mai Quyên dưới tình thế cấp bách, quay đầu rống to.
Trung quân Giáo Úy Mai Ân thúc ngựa tiến lên, lớn tiếng nói:
- Có mạt tướng!
Mai Quyên một bên khống mã chạy vội, một bên hét lớn:
- Dẫn năm trăm kị binh, xông lên, cuốn lấy quân Sở!
Khi chia quân ở Bộc Dương, Lưu Bang liền cấp lục lộ tinh binh năm trăm kị binh, năm trăm kị binh này ngoại trừ đảm đươngcưỡi ngựa để truyền lại tin tức tác dụng khác chính là ở thời điểm quan trọng vây lấy quân Sở.
Mai Ân lĩnh mệnh, rất nhanh liền điểm chỉ năm trăm kị binh rời khỏi đại đội, chen chúc nam hạ.
- Đáng giận!
Hạng Trang cắn chặt răng, quay đầu hét lớn:
- Công Tôn Toại!
Công Tôn Toại giục ngựa tiến lên, chắp tay lớn tiếng đáp:
- Có mạt tướng!
Hạng Trang dùng sức chỉ ra mấy trăm kị binh quân Hán đang phi như bay từ phương bắc tới, giận dữ hét:
- Dẫn thám báo đội, ngăn trở bọn họ!
- Vâng!
Công Tôn Toại nhận lệnhđồng ý, chợt quay đầu lại nhìn hơn trăm thám báo kỵ binh đi theo phía sau quát to:
- các huynh đệ đội Thám báo, cùng ta lên!
- Đi,đi, đi, liều mạng theo chân bọn chúng!
- Đám cưỡi ngựa người Hán này cứ giao cho chúng ta!
- Có chúng ta ở đây, ai cũng đừng mơ tưởng xông qua!
Hơn trăm thám báo kỵ binh lập tức gào thét kêu gào đứng lên, một đám không có ngựa thoát ly đại đội, lại quơ tiêu thương, đi theo Công Tôn Toại nghênh hướng về phía Bắc kị binh quân Hán.
Tiêu thương là vũ khí do Hạng Trang cố ý cấp cho thám báo kỵ binh, chuyên môn dùng để đối phó quân Hán kỵ binh.
Bởi vì lúc này kỵ binh còn không có trang bị bàn đạp, cho nên, ngoại trừ võ tướng thể lực hơn người có thể dựa vào chân lực hơn người hiệp trụ bụng ngựa cưỡi ngựa bắn cung, bình thường kỵ binh là rất khó ở trên lưng ngựa kéo cung bắn tên, tuy nhiên ném mạnh tiêu thương lại chỉ cần một tay, cho nên kỵ binh bình thường hoàn toàn có thể làm được.
Hai quân cùng tiến, khoảng cách nhanh chóng tiếp cận.
- Ngao... Cáp!
Công Tôn Toại cầm hoành đao, rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời hú dài.
Chốc lát, phía sau ào ạt theo vào hơn trăm kỵ binh liền hướng hai cánh triển khai chậm rãi, không đến một lát công phu, hơn trăm kỵ binh liền xếp thành một hàng dài chiều rộng hơn trăm trượng.
Phương bắc đường chân trời, tướng Hán Mai Ân vung tay lên, năm trăm Hán quân cũng chậm rãi triển khai, hướng về hai cánh đối chọi gay gắt triển khai chiều rộng hơn trăm trượng, tuy nhiên quân Sở chỉ có một nhóm, quân Hán lại chừng trước sau năm nhóm! Nhìn quân Sở đơn bạc trận, khóe miệng Mai Ân thoáng chốc nổi lên sát khí vô cùng dữ tợn.
Công Tôn Toại sau khi giục ngựa, đại quân phía sau như thủy triều rút lui.
Bỗng nhiên, Công Tôn Toại nâng hoành đao trong tay lên, đao phong rét căm đón ánh sáng mặt trời mới lên, phản xạ ra một chút hàn quang chói mắt, ngay sau đó, Công Tôn Toại lại cầm trong tay hoành đao đi phía trước dùng sức, hơn trăm kỵ binh Sở liền đồng thời vặn người, lại về phía sau ra sức giơ lên cánh tay phải, từng chiếc tiêu thương lạnh như băng dĩ nhiên vận sức chờ phát động.
- Giết!
Cùng với một tiếng hét lớn giống như sấm, Công Tôn Toại đột nhiên trảm lạc hoành đao, hơn trăm quân Sở liền đồng thời hướng về tiền phương ra sức ném mạnh tiêu thương trong tay, hơn một trăm chi tiêu thương sắc bén thoáng chốc liền cắt qua hư không, lại mang theo tiếng rít chói tai bắn về phía quân Hán kỵ binh đối diện.