Đại quân nước Sở vừa đến, huyện Lỗ liền tự sụp đổ.
Hạng Chính cười nói:
- Điền Hoành trở về sẽ có lợi cho việc nhanh chóng khôi phục đất Tề.
Cao Lãng cười nói:
- Ngươi chỉ nói đúng thực tế một nửa thôi. Điền thị chính là vương tộc mấy trăm năm, cây lớn cội rễ, có lực ảnh hưởng rất lớn đối với đất Tề mà những nhà khác không bằng. Điền Hoành làm cố Tề vương nếu trở về nước Tề đích xác có lợi cho việc khôi phục đất Tề. Tuy nhiên điều này đối với Đại Sở mà nói đến cuối cùng là phúc hay họa, vẫn rất khó nói.
Bất kể nói thế nào, Điền Hoành cũng là một trong những kiêu hùng đương thời, lại có dã tâm. Sở Vương cũng tăng thêm đề phòng ông ta. Từ khi Điền Hoành quy thuận Sở mười mấy năm nay trên cơ bản Sở vương không phái ông ta đích thân linh binh, xuất chinh.
Hạng Chính khoát tay áo, nói:
- Ta lại cho rằng phân phong Điền Hoành là phúc mà không phải là họa, ta sẽ viết thư phân trần việc này với phụ vương.
Cao Lãng hơi sững sờ, cũng không khỏi gì nhiều. Người khác không hiểu Hạng Chính, Cao Lãng hắn lai hiểu rất rõ, vị thái tử gia này thoạt nhìn bề ngoài chất phác, nhưng trong nội tâm lại rất sâu sắc, hơn nữa lại được nhiều Thái phó ân cần dạy bảo, những kiến thức được học so với các thế tử bình thường khác không thể sánh bằng. Chỉ có điều ăn nói hơi kém, không biết diễn đạt mà thôi.
Lập tức Cao Lãng lại nói:
- Tử Hòa, tiếp theo phải làm gì?
Dựa theo ước định của hai nước Sở Hán, sau khi quân Sở công hãm huyện Lỗ thì có thể bãi binh được rồi, nhưng rõ ràng Cao Lãng không có ý định tuân thủ ước đinhh giữa hai nước, cho nên mới có câu hỏi như thế.
- Làm sao bây giờ ư?
Hạng Chính cười nói:
- Đương nhiên là tiếp tục lên phía bắc, tiến thẳng đến Lâm Truy.
Cao Lãng cười to, lúc này đứng dậy đi đến trước tấm bản đồ giắt ở trước bình phong, chỉ vào bản đồ nói:
- Từ huyện Lỗ đi lên phía bắc đến Lâm Truy có hai đường có thể đi, một là đi đông tuyến, đường vòng qua Lang Tà, Giao Đông rồi đi về phía đông Lâm Truy, tuy nhiên cách này đi lách khá xa, có chút tốn thời gian. Hai là đi tây tuyến, từ Tế Bắc nhập vào Lâm Tri. Đường này tuy rất gần nhưng rất có thể đụng phải quân Hán.
Hạng Chính đứng dậy đi đến gần, vỗ vỗ vào bản đồ:
- Tử Lượng, kỳ thật còn có đường thứ ba có thể đi.
- Ý ngươi là nói vượt qua phía đông Thái Sơn?
Hai mắt Cao Lãng tỏa sáng, lập tức lại lo lắng nói:
- Tuy nhiên phía đông Thái Sơn núi cao rừng rậm, khe rãnh ngang dọc, lại có mãnh thú thường lui tới, sợ là thật sự khó đi.
- Cho nên chúng ta phải chia binh ra làm hai đường.
Hạng Chính nói:
- Tử Lượng ngươi dẫn dắt đại quân đi tây tuyến, thu hút sự chú ý của liên quân Hán, Hàn, Triệu, ta lại dẫn ba nghìn tinh binh vượt qua đông Thái Sơn xuyên thẳng đến Lâm Truy, có như thế mới đến trước liên quân công hãm Lâm Truy.
- Không được, việc này quá mạo hiểm.
Cao Lãng quả quyết nói:
- Ta đi Lâm Truy.
- Tử Lượng, ngươi đừng tranh cãi nữa.
Hạng Chính mỉm cười:
- Dẫn đại quân quyết thắng sa trường, chém tướng, đoạt cờ, ta không bằng ngươi, nhưng nói đến xử lý tình huống, lấy quỷ mưu dụng binh, ngươi lại không bằng ta.
Cao Lãng cứng họng không nói được, bởi vì Hạng Chính nói đúng.
***
Liên quân nước Hán, Hàn, Triệu đóng ở Lịch Hạ hơn mười ngày rồi. xem tại Trà Truyện
Chủ tướng liên quân Chu Á Phu lại có vẻ rất thong dong, vừa không phái binh công thành, cũng không phái người vào thành chiêu hàng, hàng ngày chỉ ở trong trướng lật xem binh thư, thỉnh thoảng trong lều lại vang lên những âm thanh du dương dễ nghe. Không chỉ có các tướng quân hai nước Hàn, Triệu lộ vẻ khinh thường trong thái độ lời nói, ngay cả tướng lĩnh quân Hán cũng lắc đầu cười khổ.
Bạch Mặc dùng Chu Á Phu làm chủ tướng, lúc đó giữa liên quân đã có sự tranh luận rất lớn.
Bất kể nói thế nào, thì Chu Á Phu cũng chỉ có mười tám tuổi, một thanh niên trưởng thành mà không có đầu óc, cũng chỉ bởi vì hắn đọc qua một vài binh thư, cũng vì hắn là đệ tử thân truyền của thừa tướng, thì hắn có tư cách đảm nhiệm chủ soái một trăm ngàn đại quân sao? Thật là nực cười? Tuy nhiên không phục hoàn không phục, nhưng không ai dám nói loạn.
Dưới sự đề nghị của Bạch Mặc, Hán vương, Hàn vương cùng với Triệu vương đều ban thưởng Vương kiếm cho Chu Á Phu. Nói cách khác, Chu Á Phu có quyền xử trí bất cứ việc gì, nếu ai có đắc tội với Chu Á Phu, biết đâu lại bị tên không có đầu óc này lấy Vương kiếm ra chém đầu bọn họ? Thật sự trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn, đúng là oan hồn không tìm được mảnh đất của mình rồi.
Bạch Ngôn mang theo một đoàn Giáo úy, Tư mã, Quân Hầu đi vào trong lều lớn của Chu Á Phu.
Bạch Ngôn là tộc cháu bà con xa của Thượng Tướng Quân nước Triệu Bạch Tuyên, trong một trăm ngàn liên quân có năm vạn là quân Triệu, theo lý thì chủ soái liên quân phải là Bạch Ngôn gã đảm đương, nhưng cuối cùng Bạch Tuyên lại thuyết phục Bạch Ngôn, tuy rằng nước Triệu xuất binh nhiều nhất, nhưng thống soái liên quân lại là Chu Á Phu chủ tướng quân Hán chỉ có gần hai vạn binh.
- Tướng quân.
Bạch Ngôn vái chào Chu Á Phu, trầm giọng nói:
- Chúng ta đã ở Lịch Hạ hơn nửa tháng, còn đợi đến khi nào?
- Đúng vậy.
Chủ tướng quân Hàn Hàn Câu tiến lên trước, lãnh đạm nói:
- Liên quân chỉ chuẩn bị hai tháng quân lương, nếu như ở Lịch Hạ thì sẽ tiêu hao hết, lấy gì đi đánh Lâm Truy, tướng quân cũng không thể để các tướng sĩ đói bụng đi tấn công Lâm Truy chứ?
- Đừng vội, đừng vội.
Chu Á Phu khoát tay, thản nhiên nói:
- Lịch Hạ hào sâu tường cao, thành trì phòng thủ kiên cố, nếu cứng cỏi cường công, thương vong sẽ nhiều, không phải là điều binh gia nên làm.
- Đừng vội, lúc nào cũng đừng vội.
Hai tay Bạch Ngôn vung lên, tức giận nói:
- Rốt cuộc là phải đợi đến khi nào?
Ánh mắt Chu Á Phu lạnh lùng liếc nhìn Bạch Ngôn, trầm giọng nói;
- Quân viện binh tới, là lúc không đánh mà có thể thắng đoạt thành!
- Quân viện binh? Quân viện binh gì?
Bạch Ngôn ngạc nhiên nhíu mày nói;
- Một trăm ngàn liên quân đều ở đây, còn quân viện binh nào?
- Ý tướng quân là quân Sở hoặc quân Yến sao?
Ngữ khí Hàn Câu châm chọc:
- Tướng quân thựa sự nghĩ rằng quân Sở, quân Yến sẽ một lòng với liên quân?
Chu Á Phu mỉm cười nói:
- Bản tướng quân có nói là hai quân Sở Yến đến trợ giúp sao?
Hàn Câu lạnh lùng đáp:
- Ngoại trừ hai quân Sở Yến thì còn quân viện binh nào nữa?
Chu Á Phu buông binh thư trong tay xuống, đứng lên nói:
- Bản tướng quân nói có, tức là có!
Vừa nói xong, bên ngoài có thám mã tiến vào bẩm báo:
- Bẩm tướng quân, ngoài ba mươi dặm phát hiện quân viện binh nước Tề!
Các chư tướng trong trướng nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt, Hàn Câu cười lạnh không ngừng:
- Ha hả, hay lắm, quân viện binh mà tướng quân chờ không đến, lại đến quân viện binh nước Tề.
Bạch Ngôn cũng mặt mày nhăn nhó, nói;
- Hai mặt chúng ta đều có địch, phiền toái lớn rồi.
- Ai nói đó là quân viện binh nước Tề?
Chu Á Phu cười vang, nói:
- Ha hả, kia rõ ràng là quân viện binh của chúng ta, giúp chúng ta công hãm Lịch Dương.
Dưới ánh nhìn chăm chú vô cùng kinh ngạc của chư tướng, Chu Á Phu từ trên bàn rút ra hai kim tiễn, quát:
- Bạch Ngôn, Hàn Câu nghe lệnh!
Mặc dù Bạch Ngôn, Hàn Câu lòng tràn đầy không muốn, nhưng đành phải chắp tay tiến lên, hành lễ:
- Có mạt tướng!
***
Đêm tối như mực, ngoài thành Lịch Hạ yên tĩnh.
Hai gã giáp sĩ quân Tề cầm giáo dài trong tay đang nơm nớp lo sợ canh giữ trên đầu thành, gió lạnh thấu xương thổi tới mặt như đao cào đau buốt, mắt lại phải mở to không ngừng, nước mắt rơi xuống liên tục, tuy nhiên hai gã giáp sĩ quân Tề không dám có chút lơi lỏng, thỉnh thoảng còn ném một cây đuốc ra ngoài thành, sau đó thò đầu ra thăm dò.
Gác đêm trong thời tiết lạnh như vậy, thật con mẹ nó không muốn người ta sống mà.
Không hề báo trước, dưới bầu trời đêm đen ngoài thành bỗng nhiên xuất hiện ẩn hiện ánh l ửa, hai gã giáp sĩ quân Tề còn tưởng rằng mình hoa mắt, theo bản năng dụi dụi mắt, lại trợn mắt nhìn vào chút ánh lửa kia càng lúc càng sáng lên, hơn nữa từ một điểm lửa biến thành hai điểm, lập tức thành bốn, tám điểm...
Thời gian qua một lát, ngoài thành xuất hiện vô số ánh lửa quỷ mị.
- Ánh lửa!Địch tập kích! Có địch đột kích! Mau thổi kèn cảnh báo!
Một gã giáo sĩ gác đêm giương kèn sừng bò ngắn lên, tiếng tù và sừng trâu chói tai thoáng cái đã vang lên tận trời, tướng sĩ quân Tề đang ủ ấm sau tường chắn, tránh ở lầu quan sát lập tức đều bừng tỉnh, sau đó quơ lấy binh khí bên cạnh, kêu loạn xông lên lỗ châu mai.
Trong quân doanh dưới thành, tướng phòng giữ Lịch Hạ là Điền Thảo mặc giáp cũng xoay người nhảy lên ngựa.
Đợi khi Điền Thảo từ trong quân mang theo mấy trăm binh giáp thủ thành cuồn cuồn lên đầu thành, dưới bầu trời đêm ngoài thành, những đốm lửa kia đã sớm lan tràn thành biển lửa bát ngát, trong ánh lửa trải dài sáng rực như ban ngày, binh giáp nước Hán, Hàn, Triệu đang cuồn cuộn tiến về Lịch Hạ.