Thấy các đại thần đều không hiểu, thậm chí ngay cả Tất Thư, Bách Lý Hiền cũng chỗ hiểu chỗ không, Hạng Trang liền biết việc này nên để Tần quả phụ thay bọn họ đi thương lượng, lập tức nói thêm:
- Thôi đi, việc này không nói trước, bây giờ nước Hán và Nguyệt Thị nảy sinh mâu thuẫn, chư vị ái khanh có ý kiến gì không?
Hạng Tha nói:
- Thần nghĩ đây là cơ hội tốt lôi kéo người Nguyệt Thị kiềm chế nước Hán.
Vũ Thiệp nói:
- Nhưng vấn đề là, nếu người Nguyệt Thị được Đại Sở ta ủng hộ phía sau, có thể chiếm cứ đại mạc hay không, trở thành người Hung Nô kia? Nếu thật sự xảy ra tình hình này, chỉ sợ cái được không bù được cái mất.
Đối với vấn đề này, Bách Lý Hiền và Tất Thư cũng có chút do dự, theo suy xét lập trường đối phó với nước Hán, lôi kéo người Nguyệt Thị là rất có tất yếu, nhưng là lập trường suy xét từ toàn bộ tộc Hoa Hạ, rồi lại là phối hợp với nước Hán chèn ép người Nguyệt Thị, nếu không, người Nguyệt Thị thừa dịp Hung Nô suy nhược mà lớn mạnh, sớm hay muộn cũng là tai họa.
Hạng Trang suy nghĩ một lát cuối cùng quyết định sai Bàng Ngọc tiếp xúc và bàn một chút với người Nguyệt Thị.
*****
Trên đường lớn từ Hàm Đan đi tới Kế Huyện, bốn con ngựa đang kéo chiếc xe chạy như bay.
Xung quanh xe ngựa còn có hơn hai mươi kỵ binh khỏe mạnh đi theo, hiển nhiên, chủ nhân xe ngựa này không phải là người bình thường.
Trên thực tế, chủ nhân xe ngựa này không phải là ai khác, mà chính là tình nhân của Hạng Trang, gia chủ Tần gia Ba Đông Tần quả phụ, mười ngày trước Tần quả phụ vừa rời Lạc Dương, sau khi lưu lại ở Hàm Đan một thời gian ngắn liền thẳng đến Kế Huyện, nàng từ Kế Huyện đi tới Liêu Đông, cùng trao đổi cụ thể công việc buôn bán đổi lương thực với nước Triệu cùng tướng quân Mông Cức phòng giữ Liêu Đông.
Xe ngựa vừa qua khỏi cồn cát Bình Đài, bỗng nhiên có một kỵ binh chạy như bay từ phía Hàm Đan đến, khoảng cách còn khá xa, kỵ sĩ trên lưng ngựa đã phất tay hô to nói:
- Tần phu nhân tạm dừng bước, tạm dừng bước...
Ở nước Sở Tần phu nhân nổi danh là một Hồng Đỉnh thương nhân, nhưng khi đi lại các nước thì sẽ dùng thân phận khác. Mà kẻ đến lại hô thân phận của Tần phu nhân, hiển nhiên không phải là người bình thường, hơn hai mươi kỵ binh bảo vệ xe ngựa có thoáng chút cảnh giác, cả đám đều tay cầm vào bọc hành lý trên xe ngựa thăm dò, nơi đó chứa liên nỏ Tiểu Xảo.
Kỵ binh kia nhanh chóng tiếp cận, xe ngựa cũng đứng từ từ ở phía bên trái đường.
Hơn mười kỵ binh nhanh chóng đi lên vây một kỵ sĩ lại, kỵ sĩ kia vẻ mặt điềm tĩnh, chỉ hướng về phía thùng xe khom người vái chào, cất cao giọng nói:
- Tần phu nhân, tại hạ Thạch Quý, là huyền y vệ Hàm Đan Tả Tư Mã, phụng mệnh của thống lĩnh nhanh đến truyền tin cho phu nhân.
Dứt lời, lập tức lấy ở trong ngực ra một phong thư.
Hóa ra là người Huyền y vệ, vẻ mặt hơn mười kỵ binh thả lỏng hơn, nhưng vẫn có chút nghi ngờ.
Màn xe ngựa nhấc lên một góc. Lập tức nha hoàn tướng mạo xinh đẹp lộ đầu ra thăm dò, liền có một kỵ binh tiếp nhận thư trong tay của kỵ sĩ rồi đưa cho nha hoàn, nha hoàn tiếp nhận thư lùi về thùng xe. Màn xe hạ xuống, kỵ sỹ kia lại hướng về xe ngựa một lần nữa vái chào, lập tức ghìm ngựa xoay người, chạy như bay hướng về phía Hàm Đan.
Trong xe ngựa, Tần quả phụ đang lười biếng dựa người vào gấm trên nệm, hỏi:
- Mi nhi, chuyện gì vậy?
Hai tay nha hoàn cầm mật tín giao cho Tần quả phụ, nói:
- Là Huyền y vệ phân bộ ở Hàm Đan phái người đưa tin tới.
Tần quả phụ vội vàng mở mật tin xem hết, thoáng chốc trong đôi mắt đẹp nổi nên một tia sáng khác thường, đích thật phong thư này là do huyền y vệ Hàm Đan phái người đưa tới, chỉ có điều trong nội dung thư lại làm cho Tần quả phụ có chút không ngờ, lập tức chỉ bảo nha hoàn nói:
- Mi nhi, bảo Hà Bá quay đầu, chúng ta về Hàm Đan.
- Về Hàm Đan?
Mi nhi ngạc nhiên nói:
- Phu nhân, chúng ta không đi Liêu Đông hả?
- Không đi.
Đôi mắt đẹp của Tần quả phụ tỏa ánh sáng, lắc đầu nói:
- Ở Quan Trung, Hàm Đan còn có An Ấp còn mấy việc mua bán lớn cần chúng ta đi làm, vùng đất Liêu Đông lạnh giá không cần chúng ta đi nữa.
*****
Bạch Mặc đã thi hành quan doanh muối sắt ở Quan Trung.
Đương nhiên, Bạch Mặc không phủ định toàn bộ việc buôn muối, sắt ở Quan Trung, mà là cho bọn họ một thời gian giảm sóc, ở giai đoạn thứ nhất, Bạch Mặc chỉ đem ruộng muối, phường nấu sắt và sản nghiệp ngọn nguồn thu về quốc hữu, thiếp lập quan doanh, buôn sản nghiệp vùng trung du, sâu gia công cùng với bán lẻ và nghiệp vụ tạm thời vẫn cho phép tư nhân kinh doanh.
Nhưng Bạch Mặc đã cho thời hạn cuối cùng hai năm.
Sau hai năm, sản nghiệp muối sắt đưa đi bán đều phải thực hiện chuyên doanh hoàn toàn.
Đương nhiên thương gia kinh doanh muối sắt ở Quan Trung rất bực tức, từ xưa đến nay, muối sắt là hai ngành sản xuất chính là sản nghiệp có lợi nhuận phong phú, ở thời kỳ Chiến quốc, một trong hai huyền thoại lớn Y Đột dựa vào nghiệp muối mà tích trữ được sản nghiệp khổng lồ, số của cải này thậm chí ccũng không thua bá chủ Trung Nguyên lúc đó Đại Ngụy vương!
Hơn năm trăm năm trước, Quản Trọng từng giao cho Tề Hoàn Công tính qua một số sổ sách, cuối cùng cho ra kết quả là, hơn mười nghìn đầu người chưa nộp thuế cho nước Sở, còn không đạt bằng một nửa lợi nhuận mà kinh doanh muối sắt đạt được, bởi vậy có thể thấy được nghề buôn muối sắt lợi nhuận như thế nào, hiện tại sản xuất hai ngành này lớn này đều bị quan phủ lũng đoạn, thương nhân Quan Trung sao có thể không oán hận?
Trong chuyện này, chính Tư Mã gia cùng với Lã gia là ý kiến nhiều nhất.
Mấy trăm năm trước gia tộc Tư Mã nổi dậy, rồi tới Tư Mã Thác thay mặt, lại đưa gia tộc vào hàng ngũ cao nhất Quan Trung, sau lại dần dần đặt chân sự nghiệp muối, tích lũy tài sản kếch xù, đại gia chủ hiện nay của gia tộc Tư Mã là Tư Mã Trọng, là là thế hệ con cháu đời thứ năm của Tư Mã Thác, Tư Mã Trọng còn có em trai ruột là Tư Mã Quý, là một nhà kinh doanh thiên tài.
Tuy nhiên chính sách của nước Hán là trọng nông đè ép buôn bán, tài năng buôn bán của Tư Mã Quý khó có thể được phát huy tới trình độ lớn nhất, cũng chính bởi vì nguyên nhân như vậy, Tư Mã Quý thường tụ tập bạn bè dùng mọi cách công kích Thừa tướng Bạch Mặc bảo thủ ngu xuẩn, cho rằng nếu nước Đại Hán muốn lớn mạnh lên, nhất định phải thực hiện chính sách cổ vũ công thương như nước Sở.
Lúc này gặp mặt, Tư Mã Quý công kích Bạch Mặc ngay trước mặt Tư Mã Trọng:
- Bạch Mặc đi ngược lại như thế, sớm muộn thì Quan Trung cũng đại loạn, nước Đại Hán cũng chết sớm trong tay kẻ đó.
Sắc mặt Tư Mã Trọng thay đổi, nói:
- Tam đệ nói ít vài lời đi.
- Nhị ca sợ cái gì?
Tư Mã Quý không cho là đúng nói:
- Tiểu đệ nói đều là sự thật, bây giờ có rất nhiều người ý kiến với Bạch Mặc, cũng không chỉ có một nhà chúng ta, những thứ khác không nói, chỉ nói Lã gia, chỉ sợ đã hận Bạch Mặc đến tận xương tủy rồi! Tiểu đệ dám chắc chắn, ngày nào đó Bạch Mặc sẽ phải chết trong tay người Lã gia, hừ!
Tư Mã Trọng im lặng, ân oán giữa Lã gia với Bạch Mặc, ở Quan Trung làm gì có người nào không biết?
Tư Mã Quý lại nói:
- Nhị ca, tiểu đệ nghĩ tuyệt đối chúng ta không thể khoanh tay chịu chết, mà nên liên kết các đại thương gia ở Quan Trung, cùng nhau tạo áp lực với triều đình, cho dù như thế nào cũng phải làm cho Đại vương thu hồi chiếu mệnh.
- Tạo áp lực cho triều đình?
Tư Mã Trọng thất thanh nói:
- Ngươi không muốn sống nữa? Cần phải biết cánh tay không lay chuyển được đùi!
- Vậy cũng chưa chắc!
Tư Mã Quý lãnh đạm nói:
- Hơn một nghìn thương gia liên kết lại, Bạch Mặc còn dám xằng bậy hay sao?
- Hơn một nghìn thương gia?
Sắc mặt Tư Mã Trọng thay đổi lớn, hạ giọng hỏi:
- Tam đệ, ngươi thành thật nói cho ta biết, người đêm qua tìmngươi cóphải là gian tế nước Sở hay không? Ngươi ngàn vạn lần không nên tin bọn họ, Thừa tướng lòng lang dạ sói, nhóm ngươi muốn cùng đấu với hắn là muốn chết đó, nhóm ngươi không có khả năng thắng đâu.
Sắc mặt Tư Mã Quý càng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói:
- Nhị ca, bây giờ nói những lời này đã chậm, hơn một nghìn thương gia ở Quan Trung đã bắt đầu âm thầm hành động, nhiều nhất không quá ba ngày, hậu quả Bạch Mặc cưỡng ép kinh doanh muối sẽ hiện ra, đến lúc đó, không chỉ có giá cả muối, giá cả sắt sẽ tăng cao, ngay cả giá lương thực cũng sẽ tăng cao.
- Cái gì?
Tư Mã Trọng nghiêm nghị nói:
- Đã bắt đầu rồi sao?
- Vâng đúng, đã bắt đầu rồi.
Tư Mã Quý nói:
- Nhị ca, nếu chúng ta không theo vào có thể sẽ thua lỗ lớn!
Thấy Tư Mã Trọng còn có chút do dự, Tư Mã Quý lại nói:
- Nhị ca, ngươi còn lo lắng cái gì nữa? Một khi sự việc bùng nổ, chắc chắn Bạch Mặc sẽ bị dân chúng Quan Trung dìm chết đuối dưới nước, đến lúc đó nếu hắn muốn bình ổn lương thực muối ở Quan Trung, cũng chỉ có thể nhận thua chúng ta, cũng chỉ có thể hủy bỏ quan doanh muối sắt, chẳng lẽ hắn lại còn dám dùng sức mạnh hay sao?
Tư Mã Trọng nói:
- Nhưng dù sao hắn cũng là Thừa tướng nước Đại Hán?
Tư Mã Quý nói:
- Nhị ca, có câu là pháp không trách chúng, đây chính là hành động tự phát của hơn một nghìn thương gia!
Cuối cùng Tư Mã Trọng quyết định, trầm giọng nói:
- Được rồi, vậy hãy để cho chúng ta ở Hàm Dương, Hán Trung, Bắc Địa, Lũng Tây cùng với mấy chục cửa hàng ở Thượng Quận hết sức theo vào, dù là muối sắt hay là lương thực, có bao nhiêu liền mua bấy nhiêu.
- Vâng!
Tư Mã Quý ầm ầm ứng thuận trả lời, kích động xoay người đi.
*****
Trần Bình thăm hỏi qua phủ, Bạch Mặc không dám chậm trễ, tự mình ra cửa chính nghênh đón.
Làm lễ xong, Bạch Mặc đưa Trần Bình vào phòng khách, sau đó hỏi:
- Thái sư ban đêm tới chơi, chắc là có việc gì quan trọng, nhưng lại không biết là chuyện gì?
Trần Bình nhẹ nhàng vuốt cằm, lại lo lắng nói:
- Thừa tướng, Hắc Băng Đài báo cáo, mấy trăm thương nhân buôn muối lương thực đang âm thầm thường xuyên đi lại bên trong thành Hàm Dương, lão phu nghi ngờ rất có thể bọn họ có hoạt động gì không thể cho ai biết, không chừng có liên quan đến việc Thừa tướng mới thi hành quan doanh muối sắt, nhất định phải sớm phòng bị.
Bạch Mặc nghe vậy mỉm cười, không cho là đúng nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
- Có phải Thái sư lo lắng quá hay không?
Đối với tiểu thương, Bạch Mặc rất xem thường, hắn xem rằng đó là một đám cừu đợi làm thịt ta muốn lấy lúc nào cũng được, căn bản là không có vấn đề gì, thí dụ như Tư Mã gia cùng với Lã gia, ngay cả tích lũy vô số gia sản, nhưng lại có thể làm gì? Chỉ cần Đại vương chiếu lệnh một tờ có thể lấy tất cả gia sản của bọn họ.
Trần Bình nói:
- Nếu chỉ là một hai thương gia thì cũng không có chuyện gì đáng để lo nghĩ, nhưng nếu là hơn trăm thương gia liên kết lại, ảnh hưởng không phải là không nhỏ rồi, nếu tất cả thương gia ở Quan Trung liên kết lại, triều đình gặp phiền toái lớn rồi, lúc này vừa mới thi hành quan doanh muối sắt, lương thực vải vóc và ngành sản xuất hoàn toàn nằm trong tay thương gia, cách bọn họ thật sự là không được đâu.
- Tất cả thương gia liên kết lại?
Bạch Mặc khua tay áo, không cho là đúng nói:
- Thái sư quá lo lắng, quá lo lắng, những thương gia đó mỗi người đều hám lợi, vì chút lợi nhỏ có thể tranh giành lẫn nhau, làm sao bọn họ có thể hành động cùng nhau được? Nhưng thương gia đó thật sự muốn liên kết hành động, trừ phi mặt trời mọc đằng tây.
Thấy Bạch Mặc không cho là đúng, Trần Bình chỉ phải bất đắc dĩ nói:
- Tóm lại, Thừa tướng nên cẩn thận đề phòng.
- Cũng được.
Bạch Mặc cũng không có thể làm phật ý Bạch Mặc quá, lập tức tỏ thái độ nói:
- Vậy làm phiền Thái sư sai Hắc Băng Đài tăng mạnh giám thị thương gia, nếu bọn họ thực sự có ý đồ gây rối, ngăn cản trước cũng tốt.