Bách Lý Hiền đi vào trong lều lớn của Hạng Trang, phát hiện sắc mặt Hạng Trang có chút tối tăm, trong lòng ông khẽ thở dài, nghĩ thầm Đại vương tâm trạng không tốt cũng đúng thôi. Các quân, các doanh đã tách ra đóng quân, một khi phát hiện người bệnh thì ngay tức khắc cách ly để ngăn cản ôn dịch khuếch tán. Hiện tại, số tướng sĩ bị bệnh đã vượt qua một trăm ngàn người rồi!
Mà đáng lo hơn chính là, hiện tại số người mỗi ngày chết vì ôn dịch cũng tăng lên, từ lúc ban đầu mỗi ngày hơn trăm người rồi tăng lên một ngàn người. Tuy nói Đại vương đã cấp chiếu chỉ điều các thầy thuốc tại các quận đến, lại lệnh cho các thương nhân hồng đỉnh nhanh chóng vận chuyển dược vật đến đại doanh Nam Dương, nhưng đối mặt với số người bệnh lên tới ngàn người, một ít dược vật và thầy thuốc quả thật như muối bỏ biển.
Duy nhất đáng mừng chính là, năm mươi ngàn kỵ quân Mông Cức, mười ngàn Kiêu kỵ tinh nhuệ của Mông Viễn, Mông Liêu cùng với ba nghìn Lang kỵ của Hô Diên không bị lây ôn dịch. Nếu không việc điều hành binh lực sẽ như trứng chọi đá, không thể nào đuổi giết được quân Hán, đồng thời việc phong tỏa nước sông Miện Thủy, Bạch Thủy cũng chỉ là trên danh nghĩa.
- Đại vương.
Bách Lý Hiền vái chào Hạng Trang.
- Ô, Tử Lương đến rồi ư.
Hạng Trang khoát tay, nói tiếp:
- Hô Diên vừa mới phái phi kỵ hồi báo, Lang kỵ vẫn đuổi tới Hổ Lao quan gặp Tấn Tương, nhưng không thấy hành tung của lão già Lưu Bang.
- Sao lại vậy?
Bách Lý HIền ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ Lưu Bang nửa đường thì trốn?
- Khả năng đó không lớn.
Hạng Trang lắc đầu, nói:
- Hô Diên còn hồi báo, nói là gần Dương Địch từng có một đội quân Hán nhỏ chui vào Nghiêu Sơn, Hô Diên đã phái một ngàn Lang kỵ đuổi giết, kết quả lại bị quân Hán dùng kế kim thiền thoát xác (ve sầu lột xác), mặc dù đã chặn giết được hơn trăm quân Hán nhưng vẫn để hơn hai mươi người chạy thoát, quả nhân nghi ngờ có Lưu Bang trong đó.
- Lưu Bang trốn vào Nghiêu Sơn?
Bách Lý Hiền nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức an ủi Hạng Trang:
- Đại vương, Nghiêu Sơn chính là thâm sơn đại xuyên nổi danh tại Trung Nguyên, núi cao rừng rậm, khe sâu câu hiểm, vả lại trong rừng rắt rết công trùng hoành hành, lão già Lưu Bang mang theo hai mươi mấy người trốn vào trong núi, sợ là khó mà ra ngoài được. Nói cho cùng, Lưu Bang cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi.
- Có lẽ vậy.
Hạng Trang nghe vậy vuốt cằm, nhớ năm xưa đi xuyên qua Mai Sơn cực nhọc thế nào, mình hơn hai mươi tuổi mà còn sắp chịu không nổi, mà Nghiêu Sơn này tuy rằng không rộng lớn bằng Mai Sơn, nhưng hiểm ác kỳ tuấn không hề kém, Lưu Bang đã hơn bảy mươi chạy trốn vào trong núi, đích thật là khó mà sống ra khỏi núi được.
Hạng Trang có chút yên lòng, nói tiếp:
- Tử Lương, tin tức Trương Lương đã chết đã xác nhận rồi.
Bách Lý Hiền than khẽ, nói:
- Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, Trương Lương thật sự là quốc sĩ.
Hạng Trang cũng bùi ngùi thở dài, nói:
- Tam kiệt đầu nhà Hán, Hàn Tín, Trương Lương đều đã chết, hiện tại chỉ còn có một Tiêu Hà mà thôi.
- Tam kiệt đầu nhà Hán?
Bách Lý Hiền nghe vậy ngạc nhiên, là người cổ đại thời này, ông ta chưa từng nghe qua như thế.
- Ồ..
Hạng Trang lập tức méo miệng, vội vàng giải thích:
- Ý quả nhân là nói, lão già Lưu Bang lúc đầu thụ phong làm Hán Vương, dưới trướng lão ta có ba đại thần, hiện giờ Hàn Tín, Trương Lương đều đã chết, chỉ còn lại một Tiêu Hà chống vững, bởi vậy có thể thấy, vận số Lưu Hán đã sắp tới ngày vong rồi.
Bách Lý Hiền vui vẻ đáp:
- Hiện tại Đại Sở ta nhân tài đông đúc.
Hiện giờ nhân tài nước Sở đông đúc, văn có Lệnh Doãn Hạng Tha, Thượng Đại Phu Vũ Thiệp, ồ, còn có Bách Lý Hiền ông cũng miễn cưỡng được coi là nửa văn thần. Võ tướng thì lại càng nhiều, Thượng Tướng Quân Tất Thư là một soái tài, hai vị tướng quân Cao Sơ, Bàng Ngọc cũng là đại tướng tài, Dũng quan tam quân là Hô Diên, Tấn Tương, còn có mấy vị Mông Đại tướng quân kỵ chiến.
Đây là thế hệ trước, trong lớp trẻ đồng lứa còn có Hạng Trị, Bàng Tranh, Cao Lãng, Mông Viễn, Mông Liêu là những nhân tài mới xuất hiện, ít nhất tương lai mười năm tới, Đại Sở tuyệt đối không lo lắng sẽ thiếu võ tướng!
- Còn nữa.
Hạng Trang lại nói;
- Đại quân Lã Đài đã chui vào quận Dĩnh Xuyên.
Lã Đài, Chu Quán Phu mang theo ba mươi ngàn Hán kỵ, hai mươi ngàn Hồ kỵ vượt qua sông Miện Thủy đi về hướng đông, vốn là định uy hiếp Giang Đông bức bách Hạng Trang điều quân trở về tự cứu, kết qủa ở khu vực quận Hành Sơn bị Ngu Tử Kỳ chặn đánh, quân Hán thiếu binh ít lương, giằng co chưa tới vài ngày Lã Đài liền dẫn quân đi vòng lên phía bắc, vài ngày trước đã chui vào quận Dĩnh Xuyên.
Bách Lý HIền nói:
- Sợ là Lã Đài muốn chạy tới Hổ Lao quan rồi quay về Quan Trung?
Hạng Trang gật đầu, còn nói thêm:
- Hổ Lão quan hiện tại có ba ngàn Hổ Bí của Tấn Tương, ba ngàn Lang kỵ của Hô Diên cộng với mười ngàn kiêu kỵ tinh nhuệ cuả Mông Viễn, Mông Liêu đóng ở đó, Lã Đài đừng hòng tới đó.
Bách lý Hiền nói:
- Nếu muốn trường kỳ đóng ở Hổ Lao quan, cung ứng lương thảo là một vấn đề.
Mười ngày nửa tháng, việc cung ứng quân lương ở Hổ Lao quan không là vấn đề, nhưng thời gian kéo dài thì không được.
Hổ lao quan không giống Võ quan. Quân Cao Sơ ở Võ quan còn được tiếp tế tiếp viện từ Nam Dương gần đó, tuy nói Nam Dương đang có ôn dịch hoành hành, nhưng lương thực phơi nắng cũng không bị ô nhiễm, vẫn có thể yên tâm dùng ăn. Nhưng Hổ Lao quan cách Nam Dương chừng bảy tám trăm dặm, ở giữa còn có quân Tề khống chế quận Dĩnh Xuyên, vận chuyển lương thực không dễ dàng.
Trên thực tế, hiện tại ngay cả quận Nam Dương cũng không còn khống chế quân Hán trong tay, bởi vì quân Sở mới chiến thắng tại Miện Thủy không lâu thì xảy ra ôn dịch quy mô lớn, vì phòng ngừa ôn dịch khuếch tán, quân Sở sau khi công chiếm quận trị huyện Uyển, huyện Đặng cùng với huyện Nhương và một vài huyện lớn khác thì đã không còn dụng binh với các huyện nào nữa.
Hạng Trang nói:
- Cho nên quả nhân suy xét từ Bành Thành xuất binh tấn công quận Đặng, chỉ cần có thể đánh hạ quận Đặng, hào rộng có thể khơi thông, đội tàu vận chuyển lương thực theo đường thủy cũng có thể tốc hành tới Huỳnh Dương.
Dừng một chút, Hạng Trang lại tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Về hần Trần Quận, quận Dĩnh Xuyên, quận Nam Dương và một vài huyện khác, vẫn nên đợi bắt đầu mùa đông sẽ bàn lại sau.
Ngày kia là bắt đầu mùa đông khí trời chuyển lạnh, ôn dịch tám chín phần sẽ biến mất, khi đó có thể dụng binh.
Tuy nhiên, quân Sở cũng còn có dư lực để dụng binh với quận Đãng, Trần Quận, quận Dĩnh Xuyên và quận Nam Dương, còn phải triệu tập đại quân công phạt Quan Trung hoặc đất Tề, cũng là không thể đợi được. Quân Sở liên tục đánh bại đại quân hai nước Tề Hán, cuối cùng lại chỉ mò tới tàn phá các quận Đãng, Trần, Dĩnh Xuyên và Nam Dương. Điều này làm cho Hạng Trang có chút nghẹn uất.
Bách Lý HIền cũng có chút tiếc nuối, nhưng vẫn khuyên Hạng Trang:
- Đại vương, Đại Sở vẫn còn nhiều thời gian.
Đích xác, sau trận chiến Hoài Nam, trận chiến Miện Thủy, thực lực nước Hán hao tổn nhiều. Nước Sở đại thế duy nhất lớn mạnh, hơn nữa theo thời gian trôi qua, loại ưu thế này càng lúc càng lớn, trận ôn dịch này đích thật là làm quân Sở tổn hại nặng nề, nhưng nhiều nhất là mười năm, nước Sở có thể hồi phục lại được, đến lúc đó hưng thịnh quy một bắc phạt, ai có thể ngăn cản?
- Thời gian?
Hạng Trang lại lắc đầu, thở dài:
- Thời gian cũng ở phía bên Hung Nô.
- Hung Nô?
Bách Lý Hiền nghe vậy sửng sốt, hỏi:
- Đại vương sao nói vậy?
Hạng Trang từ trên án cầm vài cuốn giấy nhỏ đưa qua, nói:
- Ngươi xem cái này trước đi.
Bách Lý Hiền tiếp nhận cuốn giấy nhỏ mở ra xem từng cái xong, sắc mặt lập tức biến đổi, trầm giọng nói:
- Không ngờ Hung Nô dẫn binh chia làm ba đường cùng tấn công nước Yến, nước Triệu và nước Hàn?
- Hơn nữa, cũng không phải là Hung Nô bình thường.
Hạng Trang trầm giọng nói:
- Lần này thái độ Hung Nô quá khác thường, không hề lấy cướp bóc tài vật làm mục đích, mà là bắt người cướp của phụ nữ và trẻ em kịp thợ thủ công, ý chí hẳn không nhỏ!
***
- Hu...
Mặc Ðốn khẽ ghìm ngựa, lại giơ tay phải lên, mấy trăm dũng sĩ Xanh Lê đi theo phía sau đều ghìm ngựa dừng lại. Đoàn người đứng ở ngoài thành môn Tự Dương thuộc cai trị quận Thượng Cốc.
Lúc này thành Tự Dương sớm đã bị đại quân Hung Nô công hãm.
Mặc Ðốn tiếp thu mưu kế của quân sư Công Tôn Thuyết, phái ba trăm dũng sĩ giả trang làm hồ thương Bắc Điêu trước đó đã lẻn vào trong thành Tự Dương, sau đó thừa dịp ban đêm đánh mở cửa thành, kỵ binh Hung Nô cuồn cuộn tiến vào, kết quả không cần tốn nhiều sức đã công hãm được thành Tự Dương canh giữ trống không. Lúc này, quân Yến đang công phạt nước Triệu, trong thành Tự Dương chỉ có hai ngàn người già yếu đóng ở đó.
Cửa thành mở ra, một đội phụ nữ và trẻ em, thợ thủ công nước Yến dưới sự áp giải của kỵ binh Hung Nô nối đuôi nhau mà ra.
Bên trong đám người, một thanh niên trai tráng vóc người cường tráng, da ngăm đen rất là bắt mắt, Mặc Ðốn không kìm nổi lấy roi ngựa trong tay chỉ vào thanh niên trai tráng quát hỏi:
- Này, ngươi có phải thợ rèn không?
Thanh niên trai tráng chỉ lạnh lùng liếc Mặc Ðốn một cái, không để ý đến.
Đừng nói ngôn ngữ Mặc Đốn nói là tiếng Hung Nô nên thanh niên trai tráng kia nghe không hiểu, dù là nghe hiểu hắn cũng sẽ không để ý tới. quan niệm chính thống tộc Hoa Hạ cũng rất mạnh mẽ, nhìn man tộc xung quanh như Đông Hồ, Tây Nhung, Nam Man, Bắc Địch này là có thể nhìn ra được đến từ xưa tộc Hoa Hạ luôn có sự ưu việt với cảm giác ở trên cao xa vời.
Ở thời đại này, người Trung Nguyên không có khí tiết như Công Tôn Thuyết như vậy là cực nhỏ.
Đương nhiên, người chân chính có thể chết để bảo toàn lễ cũng không nhiều lắm, có câu con kiến còn ham sống huống chỉ là con người?
Dũng sĩ Xanh Lê phía sau Mặc Ðốn giận tím mặt, đều rút kiếm muốn giết thanh niên trai tráng kia nhưng lại bị Mặc Ðốn ngăn lại. Mặc Ðốn đã sớm bị Công Thúc Thuyết thuyết phục. Trong mắt lão, thợ thủ công giống như người thanh niên trai tráng ngay trước mắt kia quả thực chính là bảo bối của người Hung Nô, những người này là những người thợ khéo léo có thể làm thay đổi toàn bộ Hung Nô, sao có thể thiện giết?
Thanh niên trai tráng khinh thường lạnh lùng trừng mắt với Mặc Ðốn nghênh ngang đi, Mặc Ðốn cũng không để tâm. truyện được lấy tại Trà Truyện
Nhìn phụ nữ và trẻ em và thợ thủ công nước Yến nối đuôi nhau đi qua trước mặt, tâm trạng Mặc Đốn rất tốt, lão dường như đã nhìn thấy bốn trăm ngàn thiết kỵ Hung Nô được trang bị binh khí chế tạo bằng sắt sắc bén cùng với kỵ cung hoàn mỹ, sau đó quân tiên phong Hung Nô đi theo năm hướng đánh cho Đông Hồ, Nguyệt Thị tan tác diệt vong cuối cùng chỉ huy nam hạ, gấm vóc Trung Nguyên cũng nhét vào trong túi Hung Nô.
Nghĩ đến đó, Mặc Ðốn ngửa mặt lên trời cười to, hình ảnh đó thật là tốt!
Công Thúc Thuyết cưỡi ngựa phía sau Mặc Ðốn nhíu mày, không kìm nổi khuyên nhủ:
- Tự Dương chỉ là tiểu ấp, Ngư Dương, Vô Chung, Lệnh Chi còn có Kế Huyện mới là ấp lớn hùng thành của đất Yến, đại Thiền Vu không nên vì thành tựu nho nhỏ mà đắc ý thỏa mãn, vẫn nên mau chóng phân chia tấn công chư ấp Ngư Dương mới đúng đắn, nếu không một khi đại quân nước Yến điều quân trở về, sự việc sẽ khó hơn.
- Ừ.
Mặc Ðốn cũng không vì lời can gián của Công Thúc Thuyết mà tức giận, ngược lại có chút ngượng ngùng nói:
- Bản Thiền Vu thật có chút đắc ý vênh váo, đa tạ quân sư nhắc nhở.
Lập tức Mặc Ðốn lại sai phi kỵ triệu bốn tiểu vương Hung Nô đến, lệnh bốn người dẫn hai vạn kỵ binh phân chia tấn công bốn thành Ngư Dương, Vô Chung, Lệnh Chi và Kế Huyện.