Không có ý định dừng lại, Hạng Trang và tàn quân Sở dũng mãnh nhằm hướng hàng rào quân Hán mà lao tới.
Hạng Trang biết rất rõ, quân Sở dù đã tiêu diệt được phần đông quân Hán, nhưng tương quan lực lượng vẫn chưa mấy khả quan, thêm vào đó hàng rào quân Hán trước mặt vô cùng vững chãi, quân sở dù có muốn đánh tan quân Hán, chém chết Lưu Bang cũng chỉ như vọng tưởng mà thôi.
Bởi vì, quân Hán ở các nơi lân cận trong núi giờ cũng đang gấp rút kéo quân tiếp viện.
Thời gian, đối với quân Sở mà nói, đó là thứ tài sản quý báu nhất.
Quân Sở phải tranh thủ thời gian, nên cố gắng trong khoảng thời gian ngắn nhất đánh bại hàng rào kiên cố kia của quân Hán, chém chết Lưu Bang.
Cơ hội thì chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ thì vĩnh viễn sẽ không còn nữa.
Trong lúc hỗn loạn như vậy, Hạng Trang giơ cao thanh đao mà hét:
-Tiến công.
Lời nói còn chưa dứt, hắn vọt lên phía trước, phía trước, quân Hán đã tập trung đông như nhím, ào ạt tiến lên phản công.
Phía sau Hạng Trang, Kinh Thiên, Cao Sơ cùng vài trăm binh sĩ nguyện cùng sống chết, họ giống như trận đại hồng thủy, hướng về phía quân Hán trước mặt cuồn cuộn mà lao tới. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
Trong giây lát, hai bên quân sĩ đã tiếp giáp.
Bên quân Hán, thân quân giáo úy Vương Khởi tay cầm đại kích ngạo nghễ đứng trang nghiêm.
Vương Khởi năm nay mới có hai mươi tuổi, có thể nói y là tướng lĩnh trẻ tuổi nhất trong trận đánh này, tuổi trẻ như vậy mà đã đảm nhiệm chức thân quân giáo úy, đủ thấy Lưu Bang coi trọng y như thế nào.
-Xông lên
Hạng Trang rống lến một tiếng, tay cầm trường kích giống như vũ bão chĩa thẳng về phía Vương Khởi mà lao tới.
Vương Khởi mặc dù trẻ tuổi, nhưng y không hề coi trọng anh hùng trong thiên hạ, cho dù là đối mặt với kẻ từng chém chết Hạng Bá là Hạng Trang, y cũng không hề run sợ, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, nắm chắc hoành kích xông trận.
Trong chốc lát, hai thanh hoành đao đã hung hăng chém giết.
Chỉ nghe một tiếng "keng" vang vọng, Vương Khởi chỉ cảm nhận được một sức mạnh vô cùng to lớn khó lòng mà kháng cự được, hai đầu gối y mềm nhũn như muốn quỳ rạp xuống đất. Gương mặt anh tuấn gần như trắng nõn của vị tướng trẻ anh tuấn bỗng trở lên đỏ ửng, ánh mắt tràn đầy sát khí cố gắng nuốt lại nỗi giận dữ.
Một kích, chỉ với một kích, tên võ dũng tự phụ Vương Khởi liền bị thương nhẹ.
Tuy nhiên, Hạng Trang còn thảm hại hơn, hắn chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, trường kích không ngờ trực tiếp rơi khỏi tay.
Đồng tử hắn co rút lại, mồ hôi túa ra, có lẽ đây chính là mãnh tướng chân chính mà hắn gặp phải.
Lúc đầu, Hạng Trang có thể giết mấy tên tướng sĩ kia, dơn giản do chúng không phải mãnh tướng, chẳng qua chỉ là mượn chúng làm bàn đạp. Lần này, chạm trán với Vương Khởi đúng là không hề mưu lợi gì mà tham chiến.
Hạng Trang đột nhiên ý thức được, hắn chém giết phàn khoái phải chăng đã quá độ bành trướng.
Nói cho cùng, hắn chỉ là Hạng Trang chứ đâu phải Hạng Võ, luận về võ nghệ, hắn còn kém xa Hạng Võ.
Thế nhưng cho tới lúc này, hắn đâu còn đường lui, hắn phải đối mặt với vị tướng trẻ này, hơn nữa còn phải trong một khoảng thời gian ngắn đánh chết y. Nếu không, hình ảnh anh dũng hắn mất công tạo dựng trong mắt đám quân Sở sẽ hoàn toàn sụp đổ, ý chí chiến đấu của quân Sở cũng sẽ suy yếu.
Bỗng nhiên, Hạng Trang điên cuồng sát khí, lấy mạng đổi mạng, chính là trận chiến này đây.
Luận về võ nghệ, Hạng Trang thúc ngựa cũng chả nhanh bằng Hạng Võ, chỉ sợ hắn cũng chẳng thể bằng vị giáo úy trẻ này. Thế nhưng, luận về tiểu xảo giết người và am hiểu về điểm yếu của người khác thì khó ai sánh bằng Hạng Trang.
-Liều chết.
Hạng Trang rút ra hoành đao, lớn tiếng rít gào lao về hướng Vương Khởi.
-Hạng Trang, ngươi chỉ có thế thôi sao?
Vương Khởi cười lạnh, rút thanh kiếm hai lưỡi mà lao tới.
Chốc lát, khoảng cách của họ chỉ còn khoảng năm bước, Vương Khởi giơ cao thanh kiếm nhằm hướng ngực Hạng Trang mà đâm tới.
Hạng Trang thân hình hơi thấp, cũng lập tức nghênh chiến về phía trọng kiếm của Vương Khởi, bất chợt, thanh trọng kiếm hai lưỡi đó không hề bị trở ngại gì đâm xuyên qua xương quai xanh của Hạng Trang rồi lại một lần nữa bị rút xuyên qua áo giáp bên vai trái.
Vương Khởi một kiếm đâm trúng Hạng Trang, đầu tiên có hơi sửng sốt, sau đó thì quá sợ hãi, rút kiếm lui về phía sau.
Điều này đủ thấy, sửng sốt như vậy, Vương Khởi cũng vẫn còn non chán, chung quy thì vẫn thiếu nhiều kĩ năng.
Hạng Trang thì làm người hai kiếp, kiếp này hắn ra sao trước miễn bàn, nhưng kiếp trước lại cũng là tên lòng lang dạ sói, hắn lấy trọng thương đổi lấy tiên cơ, sao lại có thể dễ dàng mà thất thế vậy.
Không đợi Vương Khởi thoái lui, Hạng Trang rút hành đao giấu sau người ra.
Do vai trái bị đâm, toàn bộ thân thể bên trái dường như đã mất hết cảm giác, nhưng Hạng Trang vẫn còn có tay phải.
Lúc này, hai con người đã chạm trán sát nhau, khoảng cách rất gần, Vương Khởi căn bản không còn kịp phản ứng, nhanh như cắt, hoành đao lạnh như băng của Hạng Trang một nhát bổ đôi cổ y ra, máu tươi như suối tuôn ra bắn tung tóe, Vương Khởi anh dũng sáng ngời trong chốc lát lại ảm đạm ngã xuống.
-Ha ha.
Hạng Trang chỉ cần hai đao chém chết Vương Khởi, hắn sảng khoái ngửa mặt lên trời mà rống.
Kinh thiên, Cao Sơ lăm lăm đao định tiến, gắt gao theo sát Hạng Trang cũng ngửa mặt lên trời mà hét lên.
Đồng loạt, mấy trăm quân tinh nhệ cũng hưởng ứng, họ theo sau Kinh thiên, Cao Sơ dương đao nhập vào đám quân Hán đánh trận, quyết tâm liều chết với đám quân tinh nhuệ, đao kiếm sắc bén kia. Thanh đao dưới ánh nắng sáng chói, làm lung lay tinh thần chiến đấu của quân Hán.
Trong hàng rào kiên cố bên trong, Lưu Bang không khỏi kinh sợ.
Vương Khởi dũng mãnh như vậy, mà cũng chẳng phải địch thủ của Hạng Trang.
Đến giờ phút này, Lưu Bang mới hoàn toàn tin rằng Phàn Khoái là chết dưới đao của Hạng Trang.
Trương Lương, Trần Bình tất thảy đều hoảng sợ, bọn họ cũng không thể ngờ rằng, tên tiểu tướng nhà Sở từng ở Hồng Môn Yến "múa kiếm" mua vui cho Hán Vương, hiện tại lại dũng mãnh tới như vậy.
Trương Lương thậm chí còn hoài nghi, chả lẽ là Hạng Võ đã hóa thân vào tên Hạng Trang kia?
Lưu Bang, Trương Lương chỉ cần thấy Hạng Trang hai kiếm chém chết Vương Khởi, mà không biết rằng hắn sẽ phải trả giá cho việc này.
Vô thức, mồ hôi trên trán Lưu Bang đã tuôn ra như suối, giờ phút này, y thực sự đã có chút hối hận, sớm biết rằng không nên đến ngọn núi này, nếu đến thì phải mang theo nhiều quân sĩ một chút. Lần này chỉ dẫn theo có hai mươi nghìn tinh binh, chưa tính tới việc Hạ Hầu Anh, Ly Thương đã kéo đi năm nghìn quân, sau đó lại phái Hạ Hầu Táo dẫn đi hai nghìn quân tinh nhuệ.
Giờ thì tốt rồi, chỉ còn có tám nghìn quân sĩ, bốn nghìn quân đã bị quân Sở đánh bại, giờ chẳng khác nào bọn lợn gà trong núi láo loạn tìm đường sống, bốn nghìn quân còn lại đang bảo vệ hàng rào này, thế mà lại chẳng khiến cho Lưu Bang an tâm. Tàn quân Sở mặc dù có bốn-năm nghìn quân sĩ, nhưng bọn chúng là lũ liều mạng, sát khí đã dâng ngút trời.
Đám quân sở đó đáng sợ ra sao, Lưu Bang biết rất rõ, nhớ trận sinh tử năm đó, Hạng Võ đã kéo theo năm mươi nghìn quân Sở mắt đầy sát khí đó tiêu diệt sạch hai trăm nghìn quân tinh nhuệ của Tần Đế quốc. Đúng, hai trăm nghìn tướng sĩ, còn là tướng sĩ Tần đế, hết thảy đều tinh nhuệ nhất Trường thành.
Hạng Võ mưu lược kém cỏi nhưng dũng mãnh thì không ai bằng.
Giờ Hạng Trang dũng mãnh chả kém gì Hạng Võ, có khi sự dũng mãnh này đã vượt qua cả Hạng võ cũng nên.
Giờ khắc này, Lưu Bang đã cảm nhạn hết được sự nguy hiểm trước mắt, cho dù là năm đó ở Hồng Môn Yến, hay là trận đại bại dưới tay Hạng Võ ở Bành thành, lúc đơn độc thoát chết…hắn cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi tới vậy.
Hít sâu một hơi dài, lau mồ hôi trên trán, Lưu Bang khàn khạn giọng hét lớn:
-Truyền lệnh, quân sĩ trong các trại cần dốc sức ngăn cản quân Sở, bất kể phải trả cái giá thế nào, cũng không được để quân Sở lọt được vào hàng rào bảo vệ. Chỉ cần chống trả tới khi các lộ quân hồi viện, ta sẽ thưởng tất cả mười ngàn tiền vàng, quân chủ tướng sẽ được phong quan nội hầu,à không, phong triệt hầu.
Lưu Bang không phải Hạng Võ, tuyệt không thể giống Hạng Võ làm gương cho binh sĩ, anh dũng dẫn quân nghênh chiến. Lưu Bang thật cũng muốn làm như vậy, chỉ sợ đối mặt với Hạng Trang chỉ cần một đao là y sẽ bị trảm, còn nói gì tới dũng khí được nữa? Do đó, điều duy nhất Lưu Bang có thể làm là phong quan treo thưởng, khích lệ tướng sĩ.
Phong quan treo thưởng quả nhiên chẳng cần dẫn quân ra trận cũng có thể khích lệ tướng sĩ, dù sao nhờ đó thì quân Hán cũng lấy lại chút tinh thần sau khi bị đám tàn quân Sở giết quá nửa, hàng rào phòng ngự thắt chặt hơn chút nữa, dốc sức ngăn cản quân Sở tiên phong.
Đường núi ghập ghềnh, Ly Thương mang theo hai đội nhân mã hướng phía đại bản doanh của Lưu Bang mà tiến.
-Nhanh cho ta.
Ly Thương dù mệt vẫn không hạ khí tiết, không ngừng cuồng chạy, một bên thúc giục quân sĩ, giờ khắc này, Ly Thương hận không thể mọc thêm đôi cánh bay thật nhanh về doanh trại. Không biết đại bản doanh tình hình ra sao, Đại Vương thế nào, mong rằng không có gì bất trắc.
Hai mươi dặm ngoại, đại doanh Lương quân.
Lưu Khấu tiến về phía lều lớn của Bành Việt, thở dài bẩm báo:
"-Đại vương, Hán Vương cầu viện!"
-Ừ!
Bành Việt bình thản, trầm giọng nói:
-Hán Vương cầu viện.
Lưu Khấu gật gật đầu, trầm giọng nói:
-Phía trước có quân sĩ cưỡi ngựa về cấp báo. Đại doanh của Hán quân lọt vào tay Sở quân, Hán Vương cầu viện các lộ chư hầu, mong đại vương gấp rút điều quân tiếp viện.
Bành Việt gật gật đầu, định muốn đứng lên mặc giáp trụ thì chợt có thân binh tiến vào bẩm báo nói: "Đại vương, có vị tự xưng Phạm Dương Khoái Triệt tiên sinh tiến đến thăm hỏi."
"-Khoái Triệt?"
Bành Việt ngạc nhiên nói:
-"Hắn tới làm cái gì?"
Lưu Khấu vội la lên:
"-Đại vương, cứu viện Hán Vương là việc cấp bách.
-Để lão phu tính.
Bành Việt khoát tay áo, nói:
-Ngươi ra ngoài trước đã.
Lưu Khấu bất dắc dĩ, đành ra ngoài chờ, y thấy Khoái Triệt tiến vào lều lớn của Bành Việt chính là Hàn Tín mưu sĩ.
Chờ hồi lâu, Lưu Khấu vài lần định xông vào thỉnh cầu Bành Việt chiêu binh cứu viện, nhưng đều bị thân binh áo vải ngăn cản, cuối cùng không thể nhịn được nữa, y đang định xông vào thì Bành Việt đột nhiên từ lều lớn nói vọng ra:
-Lưu Khấu, ngươi kéo theo ba nghìn tinh binh cứu viện, trên đường không cần quá gấp gáp.
-Không cần cấp tốc.
Lưu Khấu ngạc nhiên đáp:
-Đại vương, cứu binh như cứu hỏa.
Bành Việt tức giận nói: "-Ta nói như thế nào ngươi cư thế mà làm, không nên nhiều lời vô nghĩa?"
-Vâng.
Lưu Khấu không dám nói thêm lời nào, mong cúi chào, lĩnh mệnh đi ngay.