Sở Hán Tranh Bá

Chương 159: Mai phục

Bóng đêm thâm trầm, một vầng trăng cô độc treo cao trên trời.

Dưới ánh trăng thảm đạm, Cao Sơ chậm rãi rút hoành đao ra rồi nhẹ nhàng vung lên không trung, trong đám cây cỏ ẩn khuất phía sau lại hiện ra binh giáp quân Sở như quỷ mị, những binh giáp quân Sở này tất cả đều mặc lân giáp, cầm trong tay kiếm hai lưỡi, mũi kiếm sắc bén dưới ánh trăng chiếu xuống phản chiếu ra một luồng sắc bén lạnh âm u, buốt giá, xơ xác tiêu điều làm kẻ khác hít thở không thông.

Phía trước, ước chừng hơn ngàn bước, đã có thể nhìn thấy nhiều điểm ánh lửa.

Không cần nói, kia khẳng định chính là lão doanh của bộ lạc Bạch Dương, ở trong đại mạc tìm vài ngày, cuối cùng cũng tìm được lão doanh bộ lạc Bạch Dương chết tiệt này, chỉ trong chốc lát, khóe miệng Cao Sơ hiện lên một tia sát khí dữ tợn, mệnh lệnh của Thượng tướng quân rất rõ ràng, lão doanh Bạch Dương phải phá, lại không cần phân biệt già trẻ, gái trai, đều chém hết!

Cao Sơ cầm hoành đao trong tay đi về phía trước dẫn đầu, binh giáp phía sau liền bắt đầu chậm rãi tiến theo.

Trong tiếng bước chân sàn sạt, hai nghìn binh giáp chậm rãi tới gần bên ngoài doanh lũy Bạch Dương.

Khoảng cách chưa đến năm mươi bước thì Cao Sơ kéo cung cài tên, chỉ nghe "vút" một tiếng, hai gã gác tốt người Hồ trên tháp canh gác xa xa liền kêu lên rồi ngã xuống, một mũi, chỉ một mũi thôi, Cao Sơ đã bắn chết hai gã người Hồ!

Một mũi tên của Cao Sơ này lập tức thổi lên kèn lệnh quân Sở tiến công, trong chốc lát, hai nghìn binh giáp liền như dã thú ngửa mặt lên trời gào thét, lại đều giơ kiếm hai lưỡi trèo qua tường vây thấp bé, như thủy triều cuốn vào trong doanh lũy Bạch Dương, cụ già, phụ nữ và trẻ em của bộ lạc Bạch Dương đang ngủ đều giật mình tỉnh giấc, nhưng, đợi đến khi bọn họ biết thì cũng...

***

Cửu Nguyên, người Hồ vây thành đã hơn mười ngày rồi.

Lâu Phiền Vương cũng không ngốc, biết Cửu Nguyên thành cao rãnh sâu, càng biết Người Tần khí giới sắc bén, người Lâu Phiền nếu như nói cường công tất sẽ tổn thất nghiêm trọng, cho nên cũng không có cường công đuổi binh, mà chỉ là chia ra binh thủ tại hai cổng đông, bắc, lại để bộ lạc Bạch Dương, bộ lạc Lâm Hồ phân chia bảo vệ hai cổng tây, nam, chuẩn bị đem người Tần đang sống vây chết ở bên trong thành Cửu Nguyên.

Giữa trưa hôm nay, Lâu Phiền Vương lại triệu tập Bạch Dương vương, Lâm Hồ Vương ẩm yến tại đại trướng.

Ba vị Hồ vương uống say chuếnh choáng, lại nhìn mấy ra mấy hồ nữ ca múa, dục vọng bừng bừng phấn chấn mỗi người đều tự kéo một hồ nữ chuẩn bị phát tiết, thì một người Hồ cả người đẫm máu, tóc rối bù thất tha thất thểu xông vào lều lớn, sau khi thấy Bạch Dương vương, người Hồ kia liền ngã lăn xuống quỳ rạp xuống đất, sầu thảm nói: - Đại vương, doanh lũy, doanh lũy bị tập kích…

Bạch Dương vương lập tức cả kinh, thất thanh nói: -Ngươi nói cái gì, doanh lũy bị tập kích?

Người Hồ kia liên tục gật đầu, ai oán nói: - Đại vương, người Tần, là người Tần làm!

- Người Tần? Bạch Dương vương ngỡ ngàng, thất thanh nói: - Hỏng rồi, không được, bổn vương phải nhanh chóng quay về doanh trại, bằng không, bộ lạc Bạch Dương chúng ta coi như xong.

Dứt lời, Bạch Dương vương xoay người định đi.

Lâu Phiền Vương vội đứng dậy ngăn cản lối đi của Bạch Dương vương, mất hứng nói: - Bạch Dương vương, đâu thể cùng lúc vây đánh Cửu Nguyên, hiện giờ ỷ lại vào đấu võ, ngươi sao có thể nói đi là đi?

Lâm Hồ Vương cũng nói: - Đúng vậy, ngươi hiện tại đi rồi, là muốn gì đây?

Bạch Dương vương vội la lên: - Bổn vương không giống với các ngươi, bộ lạc Lâu Phiền và bộ lạc Lâm Hồ các ngươi đều mang phụ nữ và trẻ em ở trong quân, nhưng người già, phụ nữ và trẻ em của bản vương lại ở trong doanh lũy, nếu doanh lũy mất, bộ lạc Bạch Dương ta coi như xong rồi, không được, bổn vương phải mang theo đại quân nhanh chóng quay về doanh lũy, Lâu Phiền Vương ngươi tránh ra!

Thấy Bạch Dương vương vẻ mặt dữ tợn, rõ ràng là thật sự giận giữ, Lâu Phiền Vương đành phải tránh đường ra.

Bạch Dương vương lúc này mới buông lỏng thanh kiếm đã nắm chặt trong tay phải ra, đi qua Lâu Phiền Vương bước nhanh ra ngoài.

Nhìn theo Bạch Dương Vương Ly đi rồi, Lâm Hồ Vương lúng ta lúng túng hỏi han: - Lâu Phiền Vương, Cửu Nguyên còn vây hay không vây?

- Vây, đương nhiên vây!

Lâu Phiền Vương hầm hừ nói: - Không có bộ lạc Bạch Dương, vậy dựa vào chúng ta đánh cũng không sai, hơn nữa, tương lai thành C ửu Nguyên bị phá,thành phụ nữ và trẻ em nô lệ trong thành, còn có khí giới người Tần cũng không thuộc bộ lạc Bạch Dương hắn ta nữa, tất cả phụ nữ và trẻ em cùng lương thảo khí giới, hai chúng ta chia đều.

Lâm Hồ Vương hừ hai tiếng, không nói gì.

***

Hạng Trang đón gió đứng trang nghiêm ở trên toà núi nhỏ bao quanh, tận lực phân biệt hoàn cảnh xung quanh.

Kiếp trước khi tham gia quân ngũ, Hạng Trang từng có mấy lần xâm nhập Hà Sáo tham gia huấn luyện, đối với địa hình Hà Sáo có chút hiểu biết, tuy nhiên hiện tại, hắn lại gần như tìm không thấy trong trí nhớ một chút hình dạng địa hình, hết cách thôi, Hà Sáo thời đại này, sinh thái hoàn cảnh và đời sau có khác biệt rất lớn.

Hà Sáo lúc này, gần như là một hoang mạc.

Đứng ở trên đỉnh núi thấp bé nhìn lại, dõi mắt chứng kiến dãy núilộ vẻ liên diên phập phồng, dưới dãy núi tất cả tất cả rừng rậm nguyên thủy xanh um tươi tốt, giữa rừng rậm nguyên thủy lại là sông ngòi đồng cỏ và nguồn nước tảng lớn kéo dài, chỉ cần nhìn là biết đây là một mảnh đất cực kỳ phì nhiêu, khó trách người Hung Nô mất khi đi Hà Sáo, sẽ biểu hiện bi thương đến như thế.

Úy Liêu tiến lên hai bước đứng ở phía sau Hạng Trang, có chút cảm thán nói: - Đáng tiếc, thật đáng tiếc.

Hạng Trang đương nhiên biết Úy Liêu đáng tiếc cái gì, Úy Liêu đáng tiếc là, nếu lúc trước Tần Thủy Hoàng cưỡng ép đổ đầy hơn mười vạn hộ Quan Đông quân dân Hà Sáo không có trở về, nếu Vương Ly để lại cho Mông Cức một trăm ngàn Trường Thành quân đoàn còn tại Hà Sáo, thì quân Sở căn bản là không cần phải ngàn dặm xa xôi đánh quay về Giang Đông trực tiếp ở Hà Sáo sống yên là có thể.

Tuy nhiên Hạng Trang lại rất hiểu rõ, hơn mười vạn hộ Quan Đông quân dân mà còn, thì một trăm ngàn quân đoàn Trường Thành Mông Cức cũng còn, quân Sở chỉ sợ cũng không thể sống yên ở Hà Sáo, bởi vì phía Nam Hà Sáo chính là Quan Trung bình nguyên, mà phương Bắc còn lại thì người Hung Nô càng ngày càng hùng mạnh, giai đoạn hiện nay, bất kể là Lưu Bang hay là Mạo Đốn, quân Sở cũng chưa chắc có khả năng chống lại.

Trong khi đang nói chuyện, một con khoái mã như gió cuốn mây tan xông lên đỉnh núi nhỏ.

- Thượng Tướng Quân.

Thân binh trên lưng ngựa xoay người xuống ngựa, chắp tay thi lễ nói: - Người Hồ đến!

- Biết rồi.

Hạng Trang gật gật đầu, lại quay đầu lại phân phó Tấn Tương: - Truyền lệnh các quân, chuẩn bị sẵn sàng!

- Vâng!

Tấn Tương dạ ran, lại quay đầu lại ra lệnh một tiếng, hơn mười kỵ thân binh sớm đã phân công nhau đi.

Qua một lát, Tấn Tương bỗng nhiên giơ ngón tay chỉ về hướng triền núi thấp bé phía Đông Bắc, nói với Hạng Trang, Úy Liêu: - Thượng Tướng Quân, Quân sự, người Hồ đến rồi.

Hạng Trang nghe tiếng quay đầu lại, quả nhiên thấy phía sau triền núi đã đột ngột một xuất hiện một con.

Ngay sau đó, Hồ kỵ lit nhít từ mặt sau triền núi liên tục không ngừng hiện ra, lại theo triền núi chen chúc xuống, lại theo lòng chảo về phía bên này thổi quét mà đến, chỉ lát sau, giữa lòng chảo trong Hồ kỵ đã tràn ngập, mà mặt sau triền núi phía Đông Bắc kia, Hồ kỵ còn đang không ngừng xông lên trên.

Rất nhanh, giữa đất trời liền không còn những âm thanh khác nữa, chỉ còn lại tiếng vó ngựa dồn dập.

Căn cứ tin tức, bộ lạc Bạch Dương nhiều nhất cũng có hơn vạn kỵ binh, nhưng lại khiến cho người khác cảm giác như có mười vạn kỵ.

Nhìn trong lòng chảo dưới chân núi Hồ kỵ binh dâng lên phía trước, Hạng Trang thậm chí nảy sinh ra một loại ảo giác, Hồ kỵ dâng về phía trước biến thành một dòng nước lũ màu xám, mà núi dưới chân hắn thì lại thành hòn đảo đơn độc trong dòng nước lũ. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Hạng Trang đột nhiên hơi hiểu ra, khi Lưu Bang bị nhốt trong Bạch Đăng Sơn, người Hung Nô có lẽ chỉ có bốn vạn kỵ binh!

Bởi vì khoảng cách đội ngũ kỵ binh phải xa lớn hơn bộ binh, phượng trận của một nghìn kỵ binh hầu như bằng nhau cùng mười nghìn bộ binh, bộ lạc Bạch Dương chỉ có hơn vạn kỵ binh, nhưng có thể khiến cho người khác có cảm giác nhưng hơn mười vạn kỵ, Lưu Bang bị nhốt Bạch Đăng Sơn chắc chắn cũng có ảo giác giống như này, lại không có tin tức xác định, cũng rất dễ nghĩ lầm rằng kỵ binh Hung Nô có hơn bốn mươi vạn.

Điều cày cũng có thể giải thích, vì sao người Hung Nô vây quanh Bạch Đăng sơn bảy ngày bảy đêm lại trước sau cường công chẳng được, tại quân Hán bộ binh đến tiếp sau cuồn cuộn không ngừng mà chạy đến, người Hung Nô cũng liền chủ động lui binh, nếu không, với khí phách kiêu hùng của Mặc Đốn*, sao có khả năng dễ dàng buông tha cho Lưu Bang?

Trong lúc nghĩ ngợi, Hồ kỵ đã hoàn toàn tiến nhập vào đất Hà Cốc.

Lập tức Hạng Trang quay đầu lại căn dặn Tấn Tương: - Tấn Tương, châm lửa!

- Vâng! Tấn Tương dạ ran đồng ý, lại quay lại đột nhiên vẫy tay một cái.

Hơn mười thân binh sớm đã chờ từ lâu liền cùng cầm cây đuốc ném tới trên hai đống củi trước mặt.

Hai đống củi đã sớm được tưới dầu hỏa mạnh lập tức bùng lên, lửa cháy mạnh liếm lên trên đỉnh, rất nhanh còn có một làn khói báo động bốc lên bầu trời.

***

Ẩn người sâu trong bụi cỏ, chính là hai ngàn quân Sở núp trong đó.

Tiêu Khai quỳ một gối xuống đất, khom lưng nằm sấp xuống trong cây cỏ, thần sắc trên mặt có chút nghiêm trọng.

Xuyên qua đám cỏ rậm dày, Hồ kỵ đông nghịt đang từ lòng chảo trên mặt đất phía trước chen chúc mà đến, kỵ binh người Hồ trước mặt khoảng cách với chỗ Tiêu Khai ẩn thân chưa đến trăm bước, thậm chí Tiêu Khai có thể thấy được cả mặt người Hồ, giờ khắc này, bên tai Tiêu Khai hoàn toàn chỉ có tiếng vó ngựa như thủy triều vùi lấp, không nghe thấy được bất kỳ âm thanh nào khác.

Bỗng nhiên giữa lúc đó, một luồng khói báo động bắt mắt từ trên đỉnh núi bên trái bốc lên.

Tiêu Khai lập tức đứng thẳng người lên, rút hoành đao bên hông ra lại đi về phía trước dẫn đầu.

Hai ngàn quân Sở tinh nhuệ chờ đợi đến mức sắp không thở được liền đều nhảy dựng lên, lấy lại tốc độ nhanh nhất nhặt từng dây thừng ở trong bụi cây, lại đột nhiên triển khai dùng sức quăng về phía sau, ngay sau đó, từng khối hàng rào gỗ mũi nhọn hoắt từ trong bụi cỏ đột nhiên dựng thẳng lên, một loạt cọc gỗ sắc bén nghiêng nghiêng hướng về phía trước cuốn sạch Hồ kỵ đang lao đến.

Khi Hồ kỵ phát hiện ra sự bất thường ở trước mặt thì khoảng cách đã quá gần rồi, căn bản là không kịp phản ứng.

Ngay sau đó, mấy trăm Hồ kỵ đang lao về phía trước liền đụng vào những cọc gỗ sắc bén mãnh liệt, tiếp đó ngay cả người và ngựa đều bị đóng đinh trên cọc gỗ, chỉ có một số ít Hồ kỵ cưỡi ngựa siêu cường khống chế ngựa nhảy lên cao, tránh thoát được hàng rào gỗ được sắp đặt phía trước, tuy nhiên rất nhanh sau đó lại bị hàng rào gỗ được sắp đặt phía sau đóng đinh.

Hồ kỵ phía trước ghìm lại, không thể kháng cự đột nhiên ngừng xuống.

Nhưng Hồ kỵ phía sau lại không biết, còn đang cuồn trào mãnh liệt về phía trước, mặc dù những Hồ kỵ này từ nhỏ đã sống trên lưng ngựa, người nào cưỡi ngựa cũng xuất sắc, thế nhưng biến đổi quá nhanh chóng, nên không phản ứng kịp, trong chốc lát, ngàn vạn Hồ kỵ liền va vào nhau, tức thì người chết ngựa ngã, ngựa kêu người bắn ra.