Sở Hán Tranh Bá

Chương 153: Vẻ đẹp trời sinh

Lâu Phiền Vương sải bước tiến vào rèm trướng của Doanh Trinh, vung tay lên, hai hồ nữ liền khom lưng lui bước ra ngoài.

Sau khi vào trướng, ánh mắt của Lâu Phiền Vương quét qua khắp người Doanh Trinh, đặc biệt dừng lại rất lâu trước cái bụng tròn lẳn phập phồng của Doanh Trinh, Doanh Trinh vì nguyên do ngồi xổm, lớp da bụng gấp lại mềm mại lăn tăn, kết quả làm cho nếp gấp da bụng càng trở nên đặc biệt.

- Công chúa điện hạ, nàng tìm Bản vương có chuyện gì?

Lâu Phiền Vương vân vê chòm râu, ánh mắt không che dấu được vẻ dục vọng, nếu không phải là Công Thúc Thuyết nhiều lần dặn dò, với tính cách của Lâu Phiền Vương trước đây, vị Công chúa mơn mởn trước mặt hắn không biết sẽ bị hắn chà đạp bao nhiều lần rồi.

- Đại vương định giam lỏng bản cung sao?

Doanh Trinh cũng không vì ánh mắt dâm dục của Lâu Phiền Vương mà e lệ, thậm chí còn cố tình phình bụng lên, dùng những ngón tay ngọc ngà nhẹ nhàng mơn trớn trên đôi má trắng như tuyết càng tăng thêm vẻ quyến rũ, khóe miệng hơi nhếch lên lộ chút vẻ mơ màng, Lâu Phiền Vương thoáng chút thất thần.

Lắc mạnh đầu, Lâu Phiền Vương mới hồi phục lại tinh thần, nói:

- Là như thế nào?

Doanh Trinh nén thở dài, vô cùng rầu rĩ nói:

- Đại vương, ngài thật sự nhẫn tâm sao?

Tim Lâu Phiền Vương bỗng đập thình thịch, trong lòng lại dâng lên ý thương tiếc, trong nháy mắt, hắn thậm chí hận không thể đem tim mình ra tặng cho nữ nhân sầu bi vô hạn trước mắt, tuy nhiên Lâu Phiền Vương dù sao cũng là một người có địa vị, hắn rất nhanh thoát ra được vẻ thất thần, bất giác lui nửa bước.

Khóe miệng Doanh Trinh nhếch lên lộ nụ cười thản nhiên, khi nàng mới chỉ có sáu tuổi, Tần Thủy Hoàng là một phương sĩ Từ Phúc nổi tiếng nhất thời đó đã từng gặp mặt nàng, Từ Phúc nói nàng có vẻ đẹp trời sinh, sau này lớn lên tất thành nguồn gốc tai họa hại nước hại dân, kết quả lời nói này làm Thủy Hoàng đế tức giận, đày Từ Phúc ra nước ngoài,, mãi mãi không được trở về Trung Nguyên.

Người đời không biết được chân tướng, còn cho rằng Từ Phúc vì Tần Thủy Hoàng đi tìm thuốc tiên.

Cái gọi là vẻ đẹp trời sinh, nói cách khác Doanh Trinh vốn không phải muốn như vậy, chỉ cần giơ tay nhấc chân thì cũng đã lộ ra vẻ phong tình, vô cùng quyến rũ, chỉ cần vô tình liếc mắt, một động tác đều khiến cho đàn ông hồn siêu phách lạc, khó kìm nổi lòng mình, như vừa rồi nàng mới vừa lộ ánh mắt ai oán đã khiến cho Lâu Phiền Vương trong lòng dấy lên sự thương tiếc.

Lâu Phiền Vương cắn nhẹ đầu lưỡi mới làm cho tinh thần tỉnh lại, trong lòng than thầm, nói:

- Công chúa điện hạ, nếu đồng ý việc hôn sự của bản vương, bản vương sẽ thả nàng về.

Doanh Trinh khẽ thở dài một tiếng, sâu kín nói:

- Đại vương chẳng lẽ không thấy sao? Bản cung sở dĩ một mình ra khỏi thành đến Lâu Phiền đại doanh, chính làm muốn xem thử Đại vương có thật là anh hùng, có đáng để bản cung gửi gắm hay không, nhưng biểu hiện của Đại vương khiến Bản cung rất thất vọng, nếu Đại vương quả thật là anh hùng sao lại uy hiếp một nữ nhân như bản cung?

Lâu Phiền Vương lại chợt thất thần suýt thốt ra một câu " Bản vương sẽ thả ngươi"

Nhưng vào đúng lúc này, lão thái giám Công Thúc Thuyết bỗng xông vào, vội vàng nói:

- Đại vương!

Lâu Phiền Vương choàng tỉnh, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Công Thúc Thuyết nói:

- Quân sư, sao ngươi cũng đến đây?

Công Doanh Trinh ghé sát vào tai Lâu Phiền Vương nói khẽ:

- Đại vương, công chúa điện hạ có vẻ đẹp thiên phú, chỉ cần giơ tay đều có thể là mánh khóe, ngài một mình ở cùng nàng rất dễ bị cô ấy mê hoặc đánh mất tâm trí, cho nên trước khi cô ấy chưa kết hôn, tốt nhất ngài không nên ở một mình với cô ấy.

Lầu Phiền Vương thầm công nhận, vừa rồi chỉ ở cùng nàng chốc lát, mấy lần tâm trạng hắn đã rối loạn rồi.

Đối với sự xuất hiện bất ngờ của Công Thúc Thuyết, trong lòng Doanh Trinh thầm oán hận, nếu người này không phải là người Trung Nguyên, lúc ở đại trướng của Lâu Phiền Vương hắn đã cho nàng thoát thân, vừa rồi khi nhìn thấy Lâu Phiền Vương sắp đồng ý thì cái tên kia lại ở đâu xông vào, chẳng lẽ đây quả thật là ý trời? Lẽ nào nàng phải lấy kẻ ngang tàng bạo ngược này?

Tuy nhiên, Doanh Trinh đương nhiên sẽ không cam tâm rơi vào tay giặc.

Để phục hưng lại đế quốc Đại Tần, nếu quả thật phải đem thân gả cho tên vua bạo ngược kia, nàng cũng cũng đành phải đàng hoàng mà xuất giá, mà không thể bị giam lỏng thế này, bị người ta cưỡng ép lấy chồng, nói trắng ra, Doanh Trinh là người đàn bà rất mưu mô, đồng thời cũng là người đàn bà khống chế dục vọng rất mạnh, nàng tuyệt không cho phép hôn sự của mình tuột ra khỏi lòng bàn tay.

Lập tức Doanh Trinh lấy chiếc trâm từ trên tóc xuống, dùng đầu nhọn sắc dí vào chính mình.

Gáy.

Nói cho cùng, Doanh Trinh cuối cùng cũng chỉ là một tiểu nương hai mươi tuổi đầu, lấy sự lợi hại hù dọa người khác, lấy thủ đoạn mỹ nhân cũng không mê hoặc được người khác, vậy chỉ có thể học nữ nhân tầm thường lấy cái chết để uy hiếp, nếu Lâu Phiền Vương vẫn không động lòng, nói không chừng chỉ có thể kết thúc cuộc đời mình rồi, đối với cái chết, Doanh Trinh cũng không hề sợ hãi.

- Công chúa điện hạ, nàng làm gì vậy?

Công Thúc Thuyết vội hỏi:

- Mau buông cây trâm xuống.

Lâu Phiền Vương cũng hơi biến sắc nói:

- Đúng, đúng đúng, mau bỏ cây trâm xuống, đây không phải là chuyện đùa.

Doanh Trinh thản nhiên cười nói:

- Chỉ cần các ngươi thả bản cung về, bản cung sẽ bỏ cây trâm xuống.

Đây chắc chắn là điều không thể.

Lâu Phiền Vương lập tức từ chối nói:

- Trừ phi nàng và Bản vương thành thân.

Doanh Trinh thản nhiên nói:

- Bản cung vẫn giữ nguyên ý đó, chỉ cần ngài bui binh giải vây, kí hiệp ước liên minh với người Tần, bản cung lập tức lấy ngài, tuyệt đối không nuốt lời.

Lâu Phiền Vương lắc đầu nói:

- Bản vương không tin.

- Vậy ngài hãy chuẩn bị nhận cơn thịnh nộ của người Tần đi.

Bàn tay mềm mại của Doanh Trinh thoáng vung lên, cây trâm sắc nhọn đã đâm vào da gáy, một dòng máu tươi từ chiếc gáy trắng ngần như tuyết tuôn ra, Doanh Trinh lại nói: Người tần tuy chỉ có năm nghìn tráng đinh, nhưng cũng dùng hết sức lực, chí ít cung có thể giết được hai vạn Lâu Phiền tráng đinh, bộ lạc Lâu Phiền ngươi tổn thất hai vạn tráng đinh, thì đừng nói Hà Sáo, chỉ e ngay cả Thủy Thảo của Bắc Giả cũng không giữ được!

- Dừng tay.

Công Thúc Thuyết vội la lên:

- Công chúa điện hạ mau dừng tay!

Lâu Phiền Vương trong lúc nguy cấp liền nảy ra ý, bỗng trừng mắt dậm chân quát:

- Ra ngoài, ai cho ngưoi vào?

Doanh Trinh quay đầu lại theo bản năng, Lâu Phiền Vương rút đoản kiếm ra đúng lúc Doanh Trinh quay cổ lại, chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ, kim trâm trong tay Doanh Trinh bị đoản kiếm của Lâu Phiền Vương đánh văng, không đợi Doanh Trinh kịp phản ứng, Lâu Phiền Vương đã bổ nhào về phía trước, vồ Doanh Trinh ngã trên chiếc đệm lông dê.

- Muốn chết? Không có chuyện đó đâu, cũng phải đợi Bản vương cho ngươi chết, bây giờ Bản vương cho ngươi chết!

Lâu Phiền Vương như con mãnh thú, tay trái nắm chặt hai tay Doanh Trinh, tay phải luồn vào sâu trong áo của Doanh Trinh.

Lâu Phiền Vương vốn cho rằng Doanh Trinh sẽ gào thét sau đó dùng sức giãy dụa.

Kết quả lại hoàn toàn không phải như vậy, Doanh Trinh không la hét cũng không giãy dụa mà rất bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Lâu Phiền Vương, động tác của Lâu Phiền Vương lập tức rơi vào thế bị kiềm hãm, từ sâu trong đáy mắt của Doanh Trinh, hắn cảm nhận rõ được sự căm hờn, đúng vậy, đó là ánh mắt căm giận.

- Hãy đến đây.

Doanh Trinh lạnh lùng thầm chí còn chủ động khoe chiếc đùi trắng ngần.

Phản ứng của Doanh Trinh hiển nhiên là ngoài dự đoán của Lâu Phiền Vương, Lâu Phiền Vương cũng chưa bao giờ gặp người đàn bà như vậy, trực giác mách bảo hắn, người đàn bà trước mặt này rất nguy hiểm, trong phút chốc, ngọn lửa dục vọng của Lâu Phiền Vương bị một gáo nước lạnh tạt vào, bao nhiêu ham muốn tắt lịm.

Thấy Lâu Phiền Vương thật sự đã hạ hỏa dục, Doanh Trinh mới rụt rè nói:

- Lâu Phiền Vương, bản cung cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ người thả bản cung về, lui binh giải vây và kí hiệp ước liên minh với người Tần, bản cung nhất định sẽ lấy ngươi, cả đời này kiếp này sẽ tận tâm tận lực phù tá ngươi thống nhất Đại Mạc, nhập chủ Trung Nguyên.

Ngừng một lát, giọng Doanh Trinh đột nhiên chuyển sang lạnh lùng nói:

- Nếu như ngươi không thả bản cung trở về, qua đêm nay Mông Cức tướng quân sẽ biết bản cung đã gặp nạn, như vậy sáng mai người Tần của nội thành Cửu Nguyên sẽ xuất thành và quyết một phen sống mái với Lâu Phiền, ta tin rằng sau trận chiến người Lâu Phiền cũng biến mất từ Hà Sáo rồi.

- Nhưng bây giờ nàng vẫn chưa chết.

Lâu Phiền Vương lãnh đạm nói.

Doanh Trinh thản nhiên cười nói:

- Nếu thật sự bản cung muốn chết, ngươi ngăn cản được sao?

Dứt lời, Doanh Trinh làm động tác như ảo thuật từ trong ống tay áo lấy ra một viên Tịch hoàn, nói với Lâu Phiền Vương:

- Biết bên trong viên Tịch hoàn này là cái gì không?

Ngừng một lát, Doanh Trinh thản nhiên nói:

- Thiên hạ kịch độc.... Đoạn Trường Tán! Nuốt nó vào, trong khoảnh khắc thì sẽ bị thất khiếu lưu huyết mà chết!

Dứt lời, Doanh Trinh liền bỏ Tịch hoàn vào miệng ngậm.

- Đừng đừng đừng.

Lâu Phiền Vương thấy thế kinh hãi, vội la lên:

- Đừng nuốt!

Công Thúc Thuyết cũng nói:

- Công chúa điện hạ, có gì từ từ nói, ngươi đừng coi thường mạng sống của mình.

- Bản cung cũng không muốn coi thường mạng sống của mình.

Doanh Trinh vì miệng ngậm Tịch hoàn nên nói không rõ tiếng:

- Chỉ cần các người thả bản cung, thì tất cả đều dễ nói, nếu như bằng không, thì hãy đợi đón nhận cơn thịnh nộ của người Tần.

Lâu Phiền Vương, Công Thúc Thuyết không nói gì, chuyện này quả thật là có chút độc ác.

...........

Bách Lý Hiền, Bách Lý Y Thủy và Do Uyên vẻ mặt buồn bã từ trong hành dinh đi ra Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Bách Lý Y Thủy vừa đi vừa oán giận nói:

- Công chúa tỷ tỷ cũng quá sơ suất, tại sao tỷ ấy có thể vào một mình Hồ doanh chứ?

Sắc mặt Bách Lý Hiền lại có chút nặng nề, Bách Lý Y Thủy chỉ lo lắng cho an nguy của Công chúa nhưng Bách Lý Hiền lại nghĩ đến vấn đề sâu xa hơn, Bách Lý Hiền và Doanh Trinh công chúa có tiếp xúc vài lần, biết Công chúa điện hạ trong có vẻ yếu đuối, kỳ thực lại là một cô gái có chủ kiến, cho nên lần này Công chúa đi Hồ Doanh chỉ e là không đơn giản như vậy.

Bách Lý Hiền không thể không lo lắng, nếu chẳng may Doanh Trinh công chúa có ý định chủ động mượn người Hồ phục hưng Đại Tần, như vậy người Tần của Cửu Nguyên có thể liên minh với người Lâu Phiền, người Bạch Dương, người Lâm Hồ, lúc đó Hạng Trang lại mang quân Sở tiến vào Cửu Nguyên thì có khả năng người Tần và người Hồ sẽ hợp lại tấn công!