Khi Hạng Trang, Úy Liêu, Vũ Thiệp cùng các thân binh vây quanh tiến vào Hàm Cốc Quan thì trời đã sáng tỏ.
Úy Liêu vỗ vỗ cánh cửa đã nát của Hàm Cốc Quan mà lòng không khỏi xúc động, nói:
- Thượng Tướng Quân, Hàm Cốc Quan là thiên hạ hùng quan, vẫn bị Đại Sở ta đánh hạ, ha hả a.
Vũ Thiệp cũng khen:
- Đại Sở ta không có gì là không phá được!
Hạng Trang im lặng gật đầu, lập tức xoay người xuống ngựa, theo đường cái đi về phía trước.
Theo đường cái một đường vào trong, chỉ thấy nơi nơi đều có thi thể, tuyệt đại đa số đều là quân Hán, nhưng cũng có không ít thi thể của tử sĩ quân Sở, nhất là khi Hạng Trang bước lên đầu thành, liếc mắt một cái liền thấy được thi thể của Công Tôn Toại, Công Tôn Toại tuy rằng sớm đã tuyệt khí, nhưng mắt vẫn mở trừng, xác chết cũng không ngã.
Hạng Trang không khỏi thở dài, không nghĩ tới Công Tôn Toại lại chết trận nơi này.
Công Tôn Toại nguyên bản là tiểu giáo dưới trướng của Tiêu Công Giác, dũng mãnh thiện chiến, võ nghệ không tầm thường, Hạng Trang đến nay còn nhớ rõ tình cảnh lúc trước Công Tôn Toại và hơn năm mươi quân Sở được cứu vớt, chỉ có điều chưa từng nghĩ đến, hôm nay lại chết ở nơi này.
Ngoại trừ Công Tôn Toại, Tiên Đăng Doanh cũng chết thê thảm và nghiêm trọng, ít nhất hai trăm người chết trận, hơn trăm người trọng thương!
Ngoại trừ Tiên Đăng Doanh, thương vong của Hãm Trận Doanh thì tương đối ít hơn, Nộ Phong Doanh thì không có một người thương vong.
Tấn Tương ủ rũ đi tới trước mặt Hạng Trang, xấu hổ nói:
- Thượng Tướng Quân, Tấn Tương bất tài, không thể cứu được Công Tôn đại ca, xin tướng quân trách phạt.
- Ngốc tiểu tử.
Hạng Trang vỗ vai Tấn Tương, thở dài nói:
- Điều này sao có thể trách ngươi được?
Dừng một chút, Hạng Trang lại nhìn quân Sở tướng sĩ đang đứng trang nghiêm bốn phía, vung tay nói to:
- Là một người quân nhân, Công Tôn Toại có thể chết trận sa trường, da ngựa bọc thây, đó là vinh hạnh của hắn! Còn có tất cả tướng sĩ bỏ mình hôm nay, cũng là vinh hạnh của bọn họ! Bọn họ có thể chết trận sa trường, có thể chết trận ở Hàm Cốc Quan, đây là vinh hạnh tột cùng!
Thanh âm Hạng Trang vang dội nhưng lạnh lùng nháy mắt truyền khắp đại quan.
Vì hạ Hàm Cốc Quan, quân Sở phải trả giá rất cao, hai vạn tân binh thương vong gần một nửa, thương vong này có thể nói là thê thảm và nghiêm trọng!
Nhưng, số lượng thương vong không quan trọng, quan trọng nhất chính là vấn đề quân tâm, sĩ khí của hai vạn tân binh, Hàm Cốc Quan chi chiến, hai vạn tân binh gần như phải đối mặt trước sau song trùng giết chóc, tiến tới trước, bị quân Hán giết, lui về phía sau, thì bị lão binh chém giết! Cho nên, Hàm Cốc Quan tuy rằng đã hạ, nhưng còn lại hơn vạn tân binh, dường như có dấu hiệu không xong.
Việc cấp bách phải làm là giải quyết oán khí trong lòng của hơn một vạn tân binh này.
Hạng Trang rống lên khan cả cổ họng, tân binh tướng sĩ đang ở dưới cửa quan thu dọn chiến trường đều ngẩng đầu lên, một đám thần tình lạnh lùng, có thể nhìn ra được, oán khí trong lòng tân binh tướng sĩ vẫn còn rất nặng.
Hạng Trang hít vào một hơi, lại hét lớn:
- Người, chung quy phải chết!
- Cho dù là Tam Hoàng Ngũ Đế, Nghiêu Thuấn, Vũ Thang, cuối cùng không phải cũng hóa thành cát bụi hay sao?
- Ngươi ngươi ngươi, còn có ngươi, cũng sẽ có một ngày tử chiến sa trường, cũng sẽ hóa thành cát bụi!
- Nhưng ta muốn nói cho các ngươi biết, chỉ cần chết có ý nghĩa, tử vong liền không đáng sợ như các ngươi tưởng tượng.
- Cái gì kêu là chết có ý nghĩa? Các ngươi chết, nhưng bằng chiến công cùng tước vị của các ngươi, bằng tiền thưởng từ thủ cấp quân địch mà các ngươi lấy được, tất cả sẽ để lại cho lão bà cùng con nhỏ của các ngươi mua đất tậu vườn, có ăn có mặc, tháng ngày không còn lo cơm áo, này… là chết có ý nghĩa, sẽ không uổng một kiếp làm người.
Mặc kệ là lão binh, hay là tân binh, nghe nói như thế tất cả đều yên lặng gật đầu.
Tham gia quân ngũ vì cái gì? Ngoại trừ có cơm ăn, không phải là để vợ con hưởng đặc quyền sao?
Tuy nói hiện tại rất nhiều tướng sĩ đều cô độc, nhưng chỉ cần có quân công, có tước vị, còn sợ tìm không ra tiểu nương vừa ý sao, sinh không ra mười tám đứa con sao?
Lập tức Hạng Trang lại quay đầu quát to:
- Vũ Thiệp ở đâu?
Vũ Thiệp vội vàng tiến lên trước hai bước, chắp tay nói:
- Có Vũ Thiệp.
Hạng Trang lại vung tay lên, cất cao giọng nói:
- Đem toàn thể tính danh tướng sĩ ghi vào trong danh sách, mặc kệ là còn sống, hay đã chết trận, hết thảy tăng lên một bậc!
Hạng Trang hứa hẹn kỳ thật giống như đưa ngân phiếu khống, bởi vì hiện tại hắn không có địa bàn, cũng không có lương phú thu vào, có tước vị căn bản lấy không ra bổng lộc.
Nhưng, cũng không có người hoài nghi Hạng Trang, bởi vì cổ nhân coi trọng nhất chính là tín nghĩa.
Nhất là Hạng Trang quyền cao chức trọng, nếu công nhiên nói không giữ lời, tức thì sẽ bị toàn bộ thiên hạ phỉ nhổ! Cho nên, mặc kệ là lão binh hay là tân binh, bọn họ đều tin tưởng, sau khi quân Sở đánh hồi Giang Đông, Hạng Trang nhất định sẽ thực hiện lời hứa của hắn, nhất định sẽ thưởng tước vị thật sự cho bọn hắn!
Nghe Hạng Trang hứa hẹn, tất cả tướng sĩ đều phấn chấn trở lại
Nhất là quân Sở lão binh, có không ít người thậm chí đã đạt được bốn cấp "Bất canh " tước vị!
Một khi đạt được Bất canh tước vị, cũng liền như ý nghĩa có thể miễn trừ xung quân, nói cách khác, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất ngũ, từ nay về sau không cần ở trên chiến trường liều chết tranh công! Đương nhiên, ở giai đoạn hiện tại, quân Sở lão binh đạt được Bất canh tước vị, cũng vẫn phải ở trong quân, nói cho cùng, hiện tại Hạng Trang một mảnh địa bàn cũng chưa có.
Không đến một lát công phu, càng ngày càng nhiều tân binh tụ tập tới trước quan.
Tân binh liên tục truyền tin cho nhau, lời hứa hẹn của Hạng Trang rất nhanh truyền khắp toàn quân, ở trước quân công cùng tước vị, oán khí trong lòng tân binh tướng sĩ rốt cục cũng tan thành mây khói.
Phía sau Hạng Trang, Úy Liêu không kìm nổi nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay.
Không hổ là Thượng Tướng Quân, một chút liền đánh trúng chổ yếu hại!
Tuy nhiên, mục đích của Hạng Trang cũng không chỉ có vậy, ban cho quân công, tước vị chỉ là giải quyết vấn đề quân tâm của tân binh, còn vấn đề sĩ khí vẫn là chưa giải quyết được, trải qua Hàm Cốc Quan chi chiến, dùng thiết huyết luyện quân, còn lại hơn một vạn tân binh gần như đều là tinh nhuệ sắc bén, nhưng hiện tại sĩ khí bọn họ rất thấp, không có ý chí chiến đấu, Hạng Trang còn phải nghĩ biện pháp khích lệ ý chí chiến đấu của bọn họ.
Nếu muốn kích phát ý chí chiến đấu của đám tân binh này, nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ dàng.
Chỉ cần nghĩ cách kích phát thú tính của đám tân binh này, cho bọn họ đốt sát cướp bóc, lại để bọn họ giải quyết nhu cầu, bọn họ ngay lập tức sẽ biến thành một đám dã thú khát máu, chúng nó ngay lập tức sẽ nhiệt huyết sôi trào, ý chí chiến đấu sung mãn!
Chẳng qua, dân chúng Quan Trung sẽ gặp đại họa chưa từng có mà thôi.
Hạng Trang không có từ tâm như vậy, hắn nguyên bản tính toán muốn phá huỷ căn cơ Quan Trung của Lưu Bang! Hiện tại chuyện tới trước mắt, như thế nào có khả năng nhân từ nương tay? Thực ra cái gọi là, lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu, tâm không đủ độc, tay không đủ đen thì sao thành đại sự, Lưu Bang không phải vì chạy trối chết mà ngay cả con nhỏ cũng nhẫn tâm đẩy xuống xe sao?
Nghĩ đến đây, Hạng Trang lập tức không do dự, thả người nhảy lên tường cao, sau đó vung tay hô to nói:
- Các dũng sĩ Đại Sở, nói cho ta biết, các ngươi có đói bụng không, có muốn ăn ngon không?
- Muốn!
Tất cả quân Sở lão binh ầm ầm đáp lại.
- Có muốn uống rượu không?
Hạng Trang lại rống to.
- Muốn!
Lúc này đây, tất cả tân binh nghe được câu hỏi cũng ầm ầm đáp lại, lập tức tân binh bên ngoài cũng rống giận hô lên.
- Có muốn ngủ với tiểu nương không?
Hạng Trang lại ngạnh cổ rống to.
- Muốn!
- Muốn!
- Muốn!
Mặc kệ là lão binh, hay là tân binh, lần này tất cả đều đồng thanh, ầm ầm đáp lại.
Nhóm lão binh cố nhiên là ma quyền lau thương, mà các tân binh không ngờ cũng ngo ngoe xúc động, có chút khẩn cấp.
Hạng Trang rút ra hoành đao, lại lấy đao nhọn chỉ phương vị Hàm Dương phía xa, lập tức khàn cả giọng rống giận:
- Vậy con mẹ nó các ngươi còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Từ nơi này lao đi hướng tây chính là Hàm Dương, trong thành Hàm Dương có thức ăn, có rượu, cũng có ngàn vạn tiểu nương, sát tiến Hàm Dương, rượu, thức ăn, tiểu nương, tất cả đều là của các ngươi!
Hạng Trang lời này vừa nói xong, giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, dưới Hàm Cốc Quan thoáng chốc loạn xị bát nháo.
- Tiến lên, cùng lão tử sát nhập thành Hàm Dương, uống rượu, ăn thịt, ngủ với tiểu nương Quan Trung! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
- Ha ha ha, con mẹ nó nghe rõ chưa, trong thành Hàm Dương có rượu, thịt, có tiểu nương, lão tử phải đánh chết con mẹ nó!
- Đám nhóc kia, đều chỉnh đốn lại cho lão tử, sát tiến thành Hàm Dương, giật tiền, đoạt lương, đoạt tiểu nương…nhanh!
Nhìn lão binh cùng tân binh ở dưới quan thú huyết sôi trào, trong lòng Hạng Trang cũng lạnh một mảnh, lập tức cầm hoành đao trong tay phất nhẹ về phía trước, hơn một vạn tân binh cùng lão binh lập tức tựa như hồng thủy tràn qua Hàm Cốc Quan, sát nhập thành Hàm Dương.
Hàm Dương, vốn là kinh đô của Đế quốc Đại Tần.
Tần mạt, Lưu Bang, Hạng Võ hai lộ đại quân trước sau tiến quan, Lưu Bang nghe Tiêu Hà, Trương Lương đề nghị, đối với Hàm Dương thành gần như là không động vào cái gì, Hạng Võ lại không nghe á phụ Phạm Tăng đề nghị, cho quân thiêu hủy toàn bộ Hàm Dương, tuy nhiên hiện tại, Hán quốc Thừa tướng Tiêu Hà khổ tâm gầy dựng, Hàm Dương đã khôi phục phồn hoa ngày xưa.
Tiêu Hà thậm chí còn xây dựng rầm rộ, từ cơ sở Tần vương cung xây dựng Trường Nhạc cung.
Vài ngày trước, Trường Nhạc cung rốt cục kiến thành, lúc này Tiêu Hà đang cùng vương hậu Lã Trĩ, Lưu Doanh tham quan cung điện.
Nhìn cung thất lầu vũ tầng tầng lớp lớp, Lã Trĩ vừa đi vừa cùng Tiêu Hà nói chuyện:
- Thừa tướng, thê thiếp Đại vương không có mấy người, Trường Nhạc cung to lớn như vậy, chẳng phải là hơi hiu quạnh?
Nói thực ra, tâm tình Lã Trĩ lúc này đang rất mâu thuẫn, nàng một mặt rất thích Trường Nhạc cung xa hoa tráng lệ này, nhưng vấn đề là, một khi Trường Nhạc cung kiến tạo xong, thì nhất định sẽ có rất nhiều cung tần mỹ nữ phụng thị Hán Vương, Hán Vương nguyên bản cũng rất hảo sắc, đến lúc đó chẳng phải là ong mật lạc vào rừng hoa sao?
Lã Trĩ vừa mới qua tuổi bốn mươi, là lúc nhu cầu như lang như hổ, nàng không muốn lúc ấy phòng không chiếc bóng.
Tiêu Hà tự nhiên biết tâm tư Lã Trĩ, lập tức không nói trọng tâm, tùy tiện ứng phó qua loa vài câu cho xong chuyện.
Lã Trĩ thở dài, lại nói:
- Thừa tướng, nghe nói ngoài Hàm Cốc Quan phát hiện bóng dáng phản quân? Không biết lộ phản quân này là từ đâu lẻn tới, vì sao đại ca của ta đến hiện tại còn không có tin tức truyền về?
Lã Trĩ tiếng nói vừa dứt, một gã thái giám bỗng nhiên thở hồng hộc đi tới.
Thái giám từ xa thấy Tiêu Hà, không kịp chào hỏi liền cao giọng tấu trình:
- Thừa tướng, có cấp lệnh của Đại vương!
Bởi vì đường qua Hàm Cốc Quan bị tắc, Lưu Bang phái phi ngựa đi đường vòng qua Nam Dương quận, vượt qua Kinh Võ quan, năm ngày sáu đêm liên tục kiêm trình, rốt cục cũng tới được Hàm Dương.