Sở Hán Tranh Bá

Chương 117: Duy nhất Đại Sở ta

Lạc Dương, kho vũ khí thành Bắc.

Đương lúc Hạng Trang đang trong vòng vây của các chư tướng Úy Liêu, Vũ Thiệp cùng với Điền Hoành, Tiêu Khai đi vào đại giáo trường, thì Công Thâu Xa giám sát việc tạo ra thang mây đầu tiên đã dựng thành hình.

Điều chỉnh thang mây bởi tháp cái, sống thang được cấu thành hai bộ phận.

Từ chính diện để nhìn, tháp cái làm hình thang, đỉnh rộng sáu thước, đáy rộng một trượng sáu.

Từ mặt nghiêng để nhìn, tháp cái cao ba trượng, sâu bốn trượng, mặt phẳng nghiêng dài năm trượng, đạt tiêu chuẩn hình tam giác Câu cổ.

Tổng chiều dài năm trượng, chiều rộng bởi một trượng sáu giảm bớt đến sáu thước của mặt phẳng nghiêng đã dùng một cây gỗ sáu tấc vuông vắn ngăn cách ra cầu thang, giữa các cầu thang có khoảng cách ba thước.

Sống thang lại thông qua sợi dây xích lắp đặt tại đỉnh của tháp cái.

Sống thang dài sáu trượng, đỉnh có thiết kế móc câu sắt, phần đuôi tháp cái nhô ra một trượng, phần đầu đuôi tiếp nối dây thừng, lúc chiến đấu, có thể để duệ sĩ kéo di chuyển dây thừng, lại đảo ngược tại mặt phẳng sống thang nghiêng lên là có thể lấy móc xích của đỉnh tháp cái làm trục tâm hướng lên phía trên lật mình bật lên, dựng thẳng lên cao nhất có thể đạt tới tám trượng, sau đó hướng về phía trước lật mình móc câu dừng ở lỗ châu mai, thì tháp cái, sống thang gắn với nhau thành một cầu thang đoạt thành hoàn chỉnh.

Công Thâu Xa mang theo hơn chục thợ mộc kéo xích sắt di chuyển từng chút một, xác nhận các cấu kiện của thang mây toàn bộ bình thường, hơn nữa rắn chắc đáng tin, liền lại mang theo thợ mộc bắt đầu tháo rỡ rồi xây dựng thành thang mây.

Hạng Trang nhíu mày, liền tiến lên ngăn cản hỏi: - Công Thâu tiên sinh, vì sao lại đem tháo dỡ thang mây xuống?

Công Thâu Xa kiên nhẫn giải thích: - Thượng Tướng Quân, không dỡ thang mây xuống, vận chuyển lên sẽ gặp trắc trở, nhưng lại không có biện pháp ra khỏi thành, bởi vì cửa thành quá thấp.

Hạng Trang suy nghĩ một chút, lại hỏi: - Tháo dỡ, thang mây nặng như thế thì mất bao nhiêu thời gian?

- Điều này, chắc là phải mất một chút thời gian. Công Thâu Xa cười khổ nói: - Bởi vì người thiếu, không thể cùng đồng thời dỡ hết hai mươi cái thang mây nặng, hai mươi cái tỉnh lan (một loại xe công thành) công thêm năm đội xe công thành.

- Vậy thì đừng hủy. Hạng Trang kiên quyết nói: - Nhanh mang theo người của người lắp đặt số thang mây còn lại đi!

- Á, không hủy ư?

Công Thâu Xa ngạc nhiên nói: - Nhưng mà Thượng Tướng Quân, không hủy thì vận chuyển lên sẽ rất phiền phức đó?

- Việc này ngươi không cần lo.

Hạng Trang khoát tay áo, lãnh đạm nói: - Nhiệm vụ của ngươi chính là trong thời gian ngắn nhất đem số thang mây, tỉnh lan còn lại với xe công thành toàn bộ lắp rắp lại cho tốt.

Dừng lại một chút, Hạng Trang lại nói: - Về phần những khí giới này làm thế nào ra khỏi thành được, vận chuyển thế nào, bản tướng quân tự có biện pháp.

Công Thâu Xa vái chào, mang theo thợ mộc đi.

Cấu kiện của thang mây, tỉnh lan còn xe công thành toàn bộ đã tạo xong, hiện giờ chỉ còn lắp ráp là xong, vốn còn phải tháo dỡ đóng gói, sau đó trên chiến trường, còn phải một lần nữa lắp ráp, tuy nhiên nếu Hạng Trang nói không cần phải tháo dỡ đóng gói, Công Thâu Xa ngược lại càng bớt việc, đến sáng sớm ngày mai, thang mây, tỉnh lan và xe công thành toàn bộ được lắp ráp xong.

Đợi Công Thâu Xa đi rồi, Úy Liêu bỗng nói: - Thượng Tướng Quân, có đúng là ngươi dự định...

- Không sai!

Không đợi Úy Liêu nói xong, Hạng Trang liền gật đầu thật mạnh, nói: - Để hơn năm nghìn tù binh quân Hán kéo khí giới đi, so với xe trâu còn nhanh hơn, chứ không hề chậm! Về phần vấn đề khó khăn làm sao ra khỏi thành...

Hạng Trang dừng lại một chút, lại quay đầu hướng sang Tiêu Khai nói: - Tiêu Khai tướng quân, tức khắc mang năm trăm tù binh, dỡ cửa tây Lạc Dương xuống!

- Vâng! Tiêu Khai dạ ran đồng ý, lập tức nhận lệnh đi.

Hạng Trang chuẩn bị quay về Quận thủ phủ thì phía sau bỗng truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp.

Mọi người vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con tuấn mã phi như bay đến, cách Hạng Trang chừng mười bước thì kỵ sĩ mới ghìm cương giữ ngựa lại, từ trên ngựa nhảy xuống, quỳ một gối xuống thở hổn hển bẩm báo với Hạng Trang: - Thượng Tướng Quân, quân Lương Lương Lương với quy mô đang tiến tiến tiến vào tấn công Hổ Lao Quan, Quan!

Hạng Trang lập tức rùng mình, quân Lương quả nhiên tới!

Vũ Tị tức thì kinh hãi nói: - Thượng Tướng Quân, quân Lương tới thật nhanh!

- Quân sư.

Ánh mắt Hạng Trang đặt lên người Úy Liên, trầm giọng nói: - Ngươi thấy thế nào?

Úy Liêu vuốt chòm râu dài, lo lắng nói: - Quân Lương phong duệ trên quân Hán, hai vị tướng quân Hoàn Sở, Quý Bố tuy rằng kinh nghiệm chiến trận nhiều, nhưng sĩ tốt dưới trướng bọn họ suy cho cùng lại không biết cách chiến đấu, bởi vì tại Ngao Thương, quân Lương căn bản là không thể phá thành được, cho nên lão hủ tin rằng....

Vũ Thiệp nghiêm nghị nói: - Quân sư nói, một vạn đại quân của Hoàn Sở, Quý Bố không thủ được Hổ Lao Quân?

- Chắc chắn là không được.

Úy Liêu lắc đầu, ngữ khí nghiêm trọng nói: - Nếu như chỉ dựa vào hai đội quân của Hoàn Sở, Quý Bố, chỉ sợ ngay cả nửa ngày đều không thủ được!

Vũ Thiệp ngẩng lên nhìn ánh nắng gay gắt, hoảng sợ nói: - Nói cách khác, ngày hôm nay trước khi trời tối, Hổ Lao Quan nhất định sẽ thất thủ ư?

- Hổ Lao Quan tuyệt đối không thể thất thủ!

Hạng Trang kiên quyết nói: - Chí ít trong vòng mười ngày, tuyệt đối không thất thủ.

Dừng lại một chút, Hạng Trang bỗng nhiên quay đầu lại, hét lớn: - Kinh Thiên đâu?

Kinh Thiên lập tức bước lên trước hai bước, hai tay ôm quyền, hiên ngang nói: - Có mạt tướng!

Hạng Trang nhìn chằm chằm Kinh Thiên không hề chớp mắt, ánh mắt sắc bén như đao nhọn, thấp giọng quát lên: - Chọn năm trăm khinh binh, lập tức gấp rút tiếp viện Hổ Lao Quan!

- Vâng!

Kinh Thiên dạ ran, nhận lệnh đi.

***

Đại chiến đã hoàn toàn bao phủ Hổ Lao Quan.

Quân Lương ùn ùn triển khai trận thế trên cánh đồng bát ngát tại Đông quan ngoại, gần năm nghìn bộ binh tầng tầng lớp lớp kết thành một trận hình phòng ngự dày ở phía trước, trận hình trọng giáp ở phía sau, gần năm nghìn cung thủ đang lạnh lùng chờ đợi, tại hai sườn cung thủ, gần hai nghìn kỵ binh chính trận đang sẵn sàng đón quân địch.

Trận hình phòng ngự của quân Lương có thể nói là không chê vào đâu được.

Đừng nói là một vạn tráng đinh dưới trướng Hoàn Sở, Quý Bố chưa thành quân, mà là thân quân tinh nhuệ của Hạng Trang, đủ lòng can đảm chính diện đối với đội quân tiên phong của quân Lương, cũng tuyệt đối sẽ bị hơn mười vạn đại quân của quân Lương nghiền nát thành phấn!

Sau trận quân Lương, hơn vạn khinh binh đang ở trên núi chặt cây, tạo thành thang mây đơn giản.

Đối với Hoàn Sở, Quý Bố mà nói, đây là một tin tức tốt duy nhất, từ việc làm của quân Lương mà đoán, bọn họ hẳn là không có khí giới công thành cỡ lớn, có lẽ còn đang vận chuyển trên đường tới Hổ Lao Quan, chí ít trong khoảng thời gian ngắn chưa chắc đã vận chuyển đến Hổ Lao Quan, bằng không, quân Lương cũng sẽ không vất vả lên núi chặt cây làm thang mây đơn giản.

***

Thời gian lặng lẽ trôi qua khiến cho kẻ khác hít thở không thông.

Ngay lúc mặt trời ẩn vào sau núi Tung Sơn thì cuối cùng quân Lương cũng tạo được trăm cái thang dài.

Bành Việt sớm đã chờ đến không chịu được rồi nhẹ nhàng giơ tay phải lên về phía trước, trong quân thoáng chốc đã vang lên từng trận trống: " Thùng thùng cắc ", dựa theo nhịp trống cao vút, sĩ tốt quân Lương đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi lập tức đều đứng dậy, võ tốt bắt đầu mặc trọng giáp, các tử sĩ khinh binh đều rút kiếm ra, cung thủ bắt đầu kiểm tra tên trong túi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m

Trận trống càng lúc càng gấp, càng lúc càng cao, biểu hiện của tướng sĩ quân Lương càng lúc càng hưng phấn.

Bỗng nhiên trong lúc đó, một trận mưa xối xả ập xuống làm trận trống tắc nghẽn mà dừng, nhiệt huyết của các tướng sĩ quân Lương sớm đã bị trấn trống làm cho nhiệt huyết dâng trào giờ đều ngửa mặt lên trời gào thét, không ít binh lính gào lên dữ dằn, vừa dùng sức đấm vào ngực mình, biểu hiện giống như một đám dã thú nhe răng, đang điên cuồng tàn phá ý chí của đối thủ.

Bành Việt vung tay trái lên, Lưu Khấu lúc này đem chiếc mũ nặng nề đội vào đầu, sau đó xoay người lên ngựa, Lưu Khấu đi phía sau, Chử Thuần và hơn mười thuộc cấp cùng đều xoay người lên ngựa, đi theo Lưu Khấu ra trước trận quân Lương.

***

Lưu Khấu cưỡi ngựa hoành kích, lạnh lùng xem kỹ quan tường cao lớn phía trước.

Trên quan tường cao chưa tới bốn trượng, bóng người lay động, rộn ràng nhốn nháo, ít nhất cũng phải có vài nghìn người.

Đột nhiên trong lúc đó, khóe miệng Lưu Khấu nổi lên một tia sát khí lạnh băng, trong mắt hắn, quan tường không quá bốn trượng của Hổ Lao Quan cùng với đường bằng phẳng thì trên cơ bản không có gì khác biệt, về phần phản quân canh giữ trên quan, đám tiều phu nông phu này vừa buông cuốc, đòn gánh cũng được coi là binh sĩ hay sao? Một đám ô hợp này cũng có thể coi như là quân đội sao?

Thuộc cấp Chử Thuần giục ngựa tiến lên xin chiến: - Tướng quân, không bằng mạt tướng đi khiêu chiến trước?

- Không cần phải thế. Lưu Khấu vung tay phải lên, lại duỗi ngón trỏ ra nhẹ nhàng lắc lắc: - Một đám ô hợp, căn bản không xứng các tướng quân khiêu chiến khiêu trận!

Dừng lại một chút, Lưu Khấu lại giơ ngón trỏ về phía trước khẽ ép xuống, lãnh đạm nói: - Hiệu lệnh toàn quân, các đội cùng ra, dốc sức công thành, sau nửa khắc, bản tướng quân muốn tại quan nội nghỉ một chút.

- Vâng!

Sau Lưu Khấu, hơn mười viên thuộc cấp dạn ran đồng ý, thần sắc trên mặt tất cả đều dữ tợn không gì sánh được, tức khắc giục ngựa rời đi.

Ngay sau đó, tiếng trống trận trong quân Lương lần thứ hai nổi lên.

Cùng với tiếng trống cao vút mạnh mẽ, đại quân của quân Lương hô đều theo nhịp, giậm chân chỉnh tề...Bước từng bước một tiến lên, di chuyển cuồn cuộn, với thế không thể ngăn trở hướng về nghiền nát Hổ Lao Quan, dân tráng đất Ngụy trốn ở trên quan, lỗ châu mai tim và mật đều lạnh run, tất cả đều sợ hãi run rẩy, mặt vàng như đất.

***

Ngay khi dân tráng đất Ngụy trên quan hoảng hốt không ngớt, thì phía bên ngoài tây quan cũng đột nhiên vang lên tiếng kèn kéo dài không ngớt, kèm theo với tiếng kèn là những tiếng bước chân chỉnh tề vang lên.

Dân tráng đất Ngụy trên quan đều quay đầu lại nhìn, thấy cửa quan phía Tây quan đóng kín bưng giờ đã mở rộng, một đội quân Sở mặc giáp nhịp chân chỉnh tề, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mở cửa tiến vào, quân Sở mang theo đao giơ thuẫn, vừa đi nhanh về phía trước, vừa cùng kêu lớn:

" Mênh mông Hoa Hạ mênh

Lễ sụp nhạc hỏng

Non sông trùng chỉnh

Duy nhất đại Sở ta!

Thấy hình ảnh như vậy, đám dân tráng đất Ngụy gần như lâm vào cảnh hoảng loạn liền trấn tĩnh.

" Hoa Hạ mênh mông

Lễ sụp nhạc hỏng

Non sông trùng chỉnh

Duy nhất đại Sở ta!

Trong làn sóng âm thanh vang dội, từ phía tây quan mở ra quân Sở cấp tốc tiến vào vượt qua trung tâm đường cái, sau đó lần lượt nghiêng dài theo đường chính lên đầu tường Đông quan, trên đường đi, toàn bộ dân tráng đất Ngụy cũng tấp nập xuất hiện bên trái được, dùng ánh mắt sùng kính không gì sánh được nhìn theo đội hùng binh kia hiên ngang lên thành.

Kinh Thiên đi đằng trước hô to rồi thản nhiên vung hoành đao trong tay lên, giây lát, năm trăm khinh binh Hãm Trận Doanh phía sau khí thế xuất hiện ở các lỗ châu mai phía Đông quan, từng hoành đao đại thuẫn vung lên điên cuồng, gào thét khiêu khích hướng về phía đại quân Lương quốc ở bên ngoài quan đang chậm rãi áp tới.