Đủ rồi. Bành Việt mất hứng nói: - Còn nói như vậy, quả nhân không muốn nghe nữa.
Khoái Triệt nôn nóng, giậm chân nói to lên: - Đại vương, tận dụng thời cơ, không thì sẽ mất đó.
- Câm miệng! Bành Việt lãnh đạm nói: - Tiên sinh là muốn quả nhân lâm vào tình cảnh bất nhân bất nghĩa hay sao?
Dứt lời, Bành Việt không để ý tới Khoái Triệt nữa, xoay người trực tiếp ra khỏi trướng, Khoái Triệt nhìn theo bóng dáng của Bành Việt biến mất, mất một lát vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, tận cho đến khi Bành Việt đi vào lều lớn, Khoái Triệt mới thở dài thật sâu.
Cách đó không xa, Điền Hoành lặng lẽ đi tới, hỏi nhỏ: - Tiên sinh, làm sao?
Khoái Triệt lại thở dài, nói khẽ: - Điền tướng quan, cái chết của ta tới rồi...
Giờ khắc này, Khoái Triệt cũng không làm gì được, Lưu Bang thật đúng là lợi hại, một người một ngựa dám xông vào đại doanh quân Lương, hơn nữa mới nói dăm ba câu đã làm Bành Việt động lòng, khiến cho Bành Việt nhớ lại tình nghĩa huynh đệ của hai người lúc trước, Lưu Bang có thể có ngôi vị ngày hôm nay, cũng thật sự là không chỉ có danh không thôi.
Khó khăn không còn, Lưu Bang thật sự là thiên mệnh sở quy?!
Canh ba giờ dần, chính là lúc trời tối nhất trước khi bình minh.
Trong bóng tối, Hạng Trang dẫn theo hơn hai nghìn tướng sĩ của Hãm Trận oanh, Nộ Phong Doanh, Tiên Đăng Doanh lần lượt lặng lẽ tiến tới bên ngoài cửa bắc Lạc Dương, còn lại Hoàn Sở, Tiêu Khai, Quý Bố lĩnh hơn nghìn tướng sĩ chia ra bí mật tới cửa đông, tây, nam Lạc Dương, một trận chiến này, Hạng Trang muốn tiêu diệt toàn bộ quân thủ thành, tuyệt đối không để một binh sĩ, một bách tính trong thành Lạc Dương chạy thoát.
Có thể làm được điều này, sẽ trực tiếp xác định quân Sở có thể thuận lợi cầm giữ được Hàm Cốc Quan!
Bỗng nhiên giữa lúc đó, Hạng Trang tay phải giơ lên, thấp giọng quát: - Nghỉ ngơi và chỉnh đốn tại chỗ, ăn cơm!
Mệnh lệnh thông suốt xuống phía dưới, hơn hai nghìn năm trăm tướng sĩ Hãm Trận Doanh, Nộ Phong Doanh, Tiên Đăng Doanh đều ngồi xuống đất, vừa nghỉ ngơi hồi phục, vừa ăn cơm để bổ sung thể lực.
Công Tôn Toại vội vàng ăn hai miếng thịt xông khói, rồi lặng lẽ đi tới trước mặt Hạng Trang.
Hạng Trang vỗ vỗ vai Công Tôn Toại, trầm giọng hỏi: - Nhớ kỹ hết chưa?
- Thượng tướng quân yên tâm, đều nhớ kỹ rồi! Công Tôn Toại thấp giọng đồng ý, từ lúc phân công nhiệm vụ tác chiến trước khi xuất phát, Úy Liêu cũng đã nói rõ ràng tỉ mỉ phương hướng cửa bắc thành Lạc Dương bố trí cửa sông, lần này đến đây đánh Lạc Dương, quân Sở đương nhiên sẽ không lựa chọn cường công, cho nên bố trí đột phá cổng thành Lạc Dương bằng cửa sông.
Đã là thành mạnh ấp lớn, thì tất nhiên sẽ phải có bố trí hệ thống cửa sông ngòi đầy đủ.
Cũng giống như Lâm Truy vậy, thành thị dù sao ít nhất cũng có hệ thống đường cửa sông cực kỳ phức tạp, hầu hết các thành thị đều đều chỉ lắp đặt một tầng lớp hàng rào sắt ở cửa sông ra vào, Lạc Dương là một trong những thành mạnh ấp lớn ở vùng Trung Nguyên, các đường nước đều lắp đặt ba lớp hàng rào sắt, chỉ có cửa Bắc là bố trí đường nước có một lớp lưới sắt.
Trong bóng tối, Công Tôn Toại nhẹ nhàng vỗ tay, hơn năm mươi tử sĩ đội Tiên Đăng đều đứng lên, miệng ngậm khâu đao (khoen sắt ở cán đao để cầm cho chắc) đi theo Công Tôn Toại hướng về sông đào bảo vệ thành phía trước.
Trên đầu tường, sáu đội trạm gác đang gác đêm.
Vài cây đuốc cành thông dược cắm ở trên lỗ châu mai, tỏa ra ánh sáng yếu ớt xung quanh vài chục bước.
Từ Lã Đài mang theo năm nghìn quân trấn thủ rời khỏi thành Lạc Dương, thì thành Lạc Dương rõ ràng là tăng mạnh tuần tra vào ban đêm, không chỉ có các trạm canh gác ở trên các thành tiểu vọng lâu được gia tăng gấp đôi, trên lầu cổng thành đã gia tăng mườ mấy đội tuần tra đi vòng ban đêm, khoảng cách đi tuần tra của các tiểu đội cũng được rút ngắn.
Hai mươi danh thủ tuần tốt cầm trường kích vừa đi qua, ngoài thành bỗng nhiên vọng đến một tiếng vang nhỏ.
- Âm thanh gì vậy? Một gã gác tốt thoáng chốc cảnh giác, hỏi năm người còn lại: - Các ngươi có nghe thấy gì không?
Năm người còn lại lần lượt lắc đầu, trong đó có người nhíu mày khiển trách: - Cẩu Thặng, ngươi con mẹ nó đừng có nghi thần nghi quỷ được không? Làm cho lão "Khải hàng mão thủy ấn" tử cũng sợ hết cả hồn.
Tên gác tốt là Cẩu Thặng cúi gằm xuống, không dám nói tiếp nữa.
Ngòai thành Lạc Dương, cuối cùng một gã tử sĩ Tiên Đăng có chút sơ ý, kết quả bị cọc gỗ nhọn được ngầm bố trí trong sông đào bảo vệ thành đâm xuyên qua bàn chân, đau đớn quá, tử sĩ Tiên Đăng này không chịu đựng được liền ngã xuống nước, tức thì phát ra âm thanh rất rõ ràng, Công Tôn Toại và tử sĩ Tiên Đăng đi đầu nhanh chóng ngụp xuống nín thở trong nước.
Thời gian đủ để đậy nửa ấm trà, Công Tôn Toại lại một lần nữa trồi lên mặt nước.
Đáng vui mừng chính là, trạm gác tốt trên đầu tường cũng không bị âm thanh vừa rồi làm kinh động.
Lập tức Công Tôn Toại khẽ lội nước, tiến lên vỗ nhẹ vào sau ót của các tử sĩ, sau đó mang theo năm mươi tử sĩ từ cửa sông lặng lẽ bơi đi qua.
Trong làn nước lạnh băng, Công Tôn Toại rất nhanh thì từ "Khài hàng mão thủy ấn" tới hàng rào sắt gỉ sét loang lổ.
Công Tôn Toại trước tên lấy tay vạch ra, hàng rào sắt đúng là không chút sứt mể, lập tức Công Tôn Toại lấy khâu đao từ trên miệng xuống, thăm dò cố gắng cậy hai chân song sắt ở giữa, một đường sắt liền đứt ra rơi xuống, dù sao cũng là hàng rào được đúc bằng kim loại, hơn nữa quanh năm suốt tháng ngâm trong nước, mặt ngoài đã bị gỉ hao mòn nghiêm trọng, sức chống đỡ đương nhiên cũng giảm bớt đi rất nhiều.
Đêm thăm thẳm, nước sông cuồn cuộn, trạm gác tốt đầu thành Lạc Dương tuần tra đi lại cũng không phát hiện được gì, năm mươi tử sĩ quân Sở đã từ cửa sông lặng lẽ tiến vào bên trong thành.
Một đội tuần tra gồm mười bốn người cầm đuốc, xếp một hàng dài từ dọc sông ngòi chậm rãi đi qua.
Không hề có dấu hiệu, hơn mười bóng đen từ mép sông nước mà đuốc không chiếu tới bỗng nhiên thoát ra, không đợi mười bốn lính tuần tra kịp phản ứng, hơn mười cánh tay to lớn như thép đã bịt kín mồm họ, tức thì những khâu đao sắc bén đã xẹt qua cổ bọn họ, máu phụt ra, mười bốn lính tuần tra liền mềm oặt ngã xuống đất.
Trong chốc lát, mười bốn tử sĩ quân Sở đã thay chiến bào của quân Hán, sau đó cầm đuốc, cầm trường kích lên, nghênh ngang đi qua đường cái, bắt đầu đi về hướng đầu tướng cửa Bắc, còn lại ba mươi mấy tử sĩ lại ẩn náu yểm hộ, lặng lẽ đánh về phía đội quân Hán bên sườn cửa thành Bắc.
Trên đầu tường cửa thành Bắc, trạm gác tốt Cẩu Thặng đang đi tiểu tiện ở tường chắn mái đối diện, vừa ngẩng đầu lên lại thấy một đội tuần tra đang theo đường cái đi về phía lầu cổng thành, không khỏi ấp úng hỏi: - Ý, các người thế nào đã quay lại rồi? Còn chưa dứt lời, Cẩu Thặng bỗng phát hiện đội lính tuần tra này rõ ràng đều lạ mặt, trong lòng lập tức căng thẳng, quát to: - Đứng lại, các ngươi từ đâu đến?
Tiếng nói vừa dứt, đội tuần tra vẫn đi thẳng ở đằng trước đã giơ kích lên đâm vào Cẩu Thặng.
- Địch tập kích, địch tập kích! Cẩu Thặng theo bản năng co rụt cổ lại, tránh thoát khỏi một kích, tức thì xoay người tru lên như sói.
Năm tên gác tốt còn lại đều rút kiếm, đang định quát hỏi Cẩu Thặng kẻ địch ở nơ nào, thì một đội lính tuần tra đã đằng đằng sát khí xông lên đầu thành, năm tên trạm canh gác tốt còn chưa kịp lưu ý, chỉ trong chớp mắt,, đội tuần tra kia liền vọt tới gần, hơn mười cây trường kích hầu như cùng lúc đâm tới, năm tên trạm gác tốt thoáng chốc đã phụt máu mà chết.
- Người đâu, mau tới.....Cẩu Thặng gào lên thê lương, theo tường thành bỏ chạy.
Vài tên sĩ tử định đuổi theo, lại bị Công Tôn Toại ngăn lại: - Mặc kệ hắn, phát tín hiệu đi, tiếp ứng đại quân vào thành!
Sau một khắc, Công Tôn Toại đã dỡ cung sắt trên vai xuống, lại đem một mũi tên nanh sói nặng cài trên dây cung, sớm có tử sĩ xé chiến bào xuống khóa chặt ở trên mũi tên, lại dùng cây đuốc châm dẫn, Công Tôn Toại lập tức giương cung thiết lên co, quay ra ngoài thành bắn một mũi tên, trong chốc lát, hỏa tiễn đã đốt "khải hàng mão thủy ấn" dưới bầu trời đêm liền vẽ lên một đường rõ ràng.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài cửa Bắc liền vang lên những âm thanh hò hét như thủy triều, cửa thành đóng chặt đã mở, cầu treo treo cao cũng chậm rãi được hạ xuống.
Ngao Thương, Điền Hoành mang theo tám trăm Bộ Khúc suốt đêm rời khỏi đại doanh quân Lương, rồi lại không biết nên chạy đi đâu.
Lưu Bang đột nhiên xuất hiện, khiến cho Khoái Triệt, Điền Hoành cố gắng khơi mào tranh chấp giữa Hán Lương toàn bộ lại như nước chảy về biển đông, Lưu Bang thật đúng là can đảm, dám đơn độc cưỡi ngựa xông vào Lương doanh, Bành Việt cũng thật sự là ngu ngốc, lại bỏ qua một cơ hội tốt như thế, tuy nhiên hiện giờ, những thứ này đã không còn nghĩa lý gì nữa.
Hiện giờ, Điền Hoành chỉ có thể lần thư hai lưu vong, nếu như ở lại Lương doanh, vậy thì đợi sau khi Lưu Bang, Bành Việt điều tra ra được sự thật việc "Khải hàng mão thủy ấn" Bắc Mang sơn, hắn còn có đường sống sao?
Thế nhưng, thiên hạ to lớn, có còn chỗ cho Điền Hoành hắn dung thân không? Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Thiên hạ chư hầu, với Hàn Tín, Lưu Bang, Bành Việt thế lực lớn nhất, nhưng Điền Hoành hắn lại đắc tội hầu hết với ba chư hầu đó rồi, hiện giờ nếu muốn giữ mạng sống, chính là chỉ có thể trốn lên đảo biệt lập ở hải ngoại, thế nhưng, cứ như vậy rời khỏi vùng gấm vóc Trung Nguyên, cứ như vậy mà buông tay mộng tưởng khôi phục đại Tề, Điền Hoành làm sao mà cam lòng chứ, hắn thật sự không cam lòng mà.
Điền Hoành đứng ở đầu đường mịt mờ xung quanh, thật sự là không biết nên đi về đâu?
Tám trăm Bộ Khúc thật ra lại rất bình tĩnh như thường, bọn họ đều là môn khách Điền thị, cổ nhân lấy chữ Nghĩa đi đầu, chỉ cần Điền Hoanh một ngày chưa chết, huyết mạch Điền thị một ngày còn chưa tuyệt, bọn họ tuyệt đối không ruồng bỏ Điền thị.
Điền Hoành đang không biết nên đi về đâu, phía sau bỗng nhiên vọng đến tiếng vó ngựa.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai kỵ binh đang từ trong tia nắng ban mai mỏng manh chạy đến, người đi trước là Khoái Triệt.
- Điền tướng quân xin chậm bước. Khoái Triệt vừa giục ngựa chạy vội tới, vừa giơ tay hô to: - Tại hạ có chuyện muốn nói!
- Tiên sinh là muốn khuyên tại hạ đi đánh lén đại doanh quân Hán phải không? Điền Hoành đón Khoái Triệt, thở dài nói: - Tiên sinh cũng quá để mắt đến Điền Hoành ta rồi, chỉ bằng với tám trăm môn khách của ta, thì làm sao có thể đánh tan được đại doanh quân Hán, lại làm thế nào mà có thể giết được Lưu Bang được chứ? Nếu đổi thành Hạng Trang với quân Sở tinh nhuệ của hắn, còn có thể có vài phần chắc.
- Không phải. Khoái Triệt lắc đầu nói: - Tại hạ còn muốn giết Lưu Bang, còn muốn phụ tá Anh Chủ lên ngôi thiên hạ, cũng tuyệt đối không khuyên tướng quân đi mạo hiểm như vậy! Dừng lại một chút, Khoái Triệt lại nói: - Sở dĩ tại hạ đuổi theo tướng quân, là muốn nói với tướng quân một tiếng, thiên hạ to lớn, đã không có chỗ cho ngươi ta dung thân rồi, không bằng đầu hàng quân Sở đi.
- Quân Sở ư? Điền Hoành cười khổ nói: - Sự việc cho tới bây giờ, cũng không cần giấu diếm tiên sinh nữa, tại hạ đã sớm nghĩ đi tìm quân Sở nương tựa, chỉ tiếc quân Sở của Hạng Trang như thần long phía chân trời, ngay hôm nay tại đất Lương, ngay mai bỗng nhiên đi đất Tề, tiếp qua vài ngày nữa lại đi đất Triệu, tại hạ có muốn đi cũng không tìm ra bọn họ.
Khoái Triệt chỉ Vũ Thiệp bên cạnh mình, cười nói: - Tướng quân sao không hỏi xem, hắn là ai vậy?
Rốt cuộc cũng đến phần Vũ Thiệp nói, liền lập tức nói: - Không dối gạt Điền tướng quân, tại hạ chính là phụ tá dưới trướng của Đại Sở Thượng tướng quân Hạng Trang, Vũ Thiệp, lần này đến Ngao Thương, chính là phụng lệnh của Thượng tướng quân, đến đây ly gián Hán Lương, chỉ tiếc, bởi vì Lưu Bang đột nhiên chạy tới, cuối cùng mình lại thất bại, haizz.
Dừng lại một chút, Vũ Thiệp lại hướng về Điền Hoành hành lễ, thành khẩn nói: - Đại Sở ta nếu có thể được sự tương trợ tám trăm tráng sĩ của Điền tứng quân, Thượng tướng quân nhất định mừng không kể siết!