Sổ Điểm Danh Vạn Giới

Chương 20: Đẳng cấp đáng lẽ không xuất hiện

Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Đó là một thiếu nữ chỉ cao đến ngực của Diệt Hoàng, sấm sét màu hồng lúc trước là do cô đánh ra.

Cô là chị của Diệt Hoàng, hiện đang chịu trách nhiệm ở bên cạnh bảo vệ Hứa Kỳ Tịch và Tề Y San cùng Diệt Hoàng để đề phòng bất trắc. Sương mù và tinh thú thiên tai bên ngoài cứ giao cho đồng bọn xử lý.

Lúc này, Hứa Kỳ Tịch đang được bảo hộ lại có thay đổi mới, không ngừng có các đốm sáng le lói rơi từ người hắn xuống. Đây chính là phần da lúc trước nhìn rất giống bị lột da, bây giờ chúng hoàn toàn hóa thành các đốm sáng.

Tất cả những bộ phận có đốm sáng rơi xuống đều hồi phục khả năng hoạt động… giống như phá vỡ một hạn chế nào đó vậy.

Điều này có nghĩa sự thức tỉnh của hắn đã đi đến giai đoạn cuối.

Theo như suy đoán của Tề Y San, “tăng tốc” là bước thứ nhất, mượn hiệu quả của cánh cổng kỳ tích, đẩy hiệu quả tăng tốc này lên đến cực hạn.

Sau đó là bước thứ hai “nhìn thấy thứ mà con người không thể nhìn thấy”, thứ Hứa Kỳ Tịch nhìn thấy là cánh cửa, những người khác có lẽ sẽ nhìn thấy thứ khác. Thứ được nhìn thấy này có liên quan đến năng lực thức tỉnh.

Cuối cùng là giai đoạn lột xác mà Hứa Kỳ Tịch đang trải qua. Trong quá trình lột xác này, tinh thần của hắn được kích hoạt đến cực hạn… Thế giới mà hắn nhìn thấy gần như ở vào trạng thái bất động.

Bình thường ở giai đoạn này, năng lực giả mới có khả năng kích hoạt thế giới gương ở phạm vi nhỏ.

Trong lúc nói chuyện với Diệt Hoàng, Hứa Kỳ Tịch có thể cảm nhận rõ ràng rằng tinh thần lực của mình đang mạnh hơn… giống như sau khi tập gym xong thì cơ bắp phồng ra vậy.

Khi ý thức hay tinh thần lực được cường hóa đến một mức độ nhất định, dường như nó sẽ hóa thành vật chất thực, bắt đầu ngừng tụ thuộc tính năng lực siêu phàm cuối cùng.

Cùng với việc quá trình lột xác của hắn đi tới giai đoạn kết thúc, sương mù bên ngoài và bầy thú thiên tai trong sương mù trở nên cuồng bạo… Lúc này đối với bọn chúng, Hứa Kỳ Tịch giống như một món ngon khó cưỡng, càng về sau thì lại càng ngon miệng.

Bọn chúng chính là kiếp nạn đầu tiên của các năng lực giả sau khi thức tỉnh.



“Nói đi cũng phải nói lại, tại sao thầy Hứa lại có vẻ nghi hoặc thế?”

Thiếu nữ sấm sét màu hồng kia nhìn Hứa Kỳ Tịch, nghi ngờ hỏi.

Rõ ràng nãy giờ Diệt Hoàng đều nói về chuyện của chính hắn cơ mà?

Sao vẻ mặt của thầy Hứa bất thường thế nhỉ?

“Chị à, thầy Hứa bị mất trí nhớ rồi.”

Diệt Hoàng giải thích.

“Hả?”

Thiếu nữ kia trừng to mắt, xoa tai, nghi ngờ không biết có phải mình đang nghe nhầm hay không.

Hứa Kỳ Tịch gật đầu nói:

“Tôi vừa ngủ dậy đã mất đi trí nhớ của ba năm nay.”

“Tại sao lại thế?”

Thiếu nữ nhìn về phía em gái mình Diệt Hoàng.

“Em vốn định đưa thầy Hứa và cô Họa Mi đi làm kiểm tra toàn diện…”

Bác sĩ Diệt Hoàng giải thích.

Trong khi nói chuyện, tiếng vang ở bên ngoài cũng nhỏ dần.

Sương mù dần tản đi.

Mấy người bạn của bác sĩ Diệt Hoàng đã xử lý gần xong đám sương mù và bầy thú thiên tai.

“Xem ra sắp kết thúc rồi.”

Diệt Hoàng giải thích với Hứa Kỳ Tịch:

“Khi năng lực giả mới thức tỉnh, kích thước của thế giới gương được sinh ra bên cạnh bị giới hạn. Thế nên không có quá nhiều thú thiên tai bị dụ đến, sức mạnh của chúng cũng có hạn. Chỉ cần phối hợp tốt thì xử lý chúng không phải việc quá khó khăn.”

Hứa Kỳ Tịch gật đầu, nói cách khác sắp bình an rồi.

“Ba năm, ký ức suốt ba năm ròng ư? Thầy Hứa, bây giờ anh cũng không còn nhớ chuyện mình đã nghiên cứu hệ thống năng lực mới với thầy Giải nữa ư?”

Thiếu nữ sấm sét màu hồng buồn rầu hỏi.

“Ừm.”

Hứa Kỳ Tịch đáp.

Thực ra… hắn đã biết được cách chung sống giữa mình, Họa Mi và Tề Y San, nếu tái hiện “chế độ ở chung” này vào trải nghiệm thầy Giải và hắn cùng trở thành cha đẻ của hệ thống Đại Hạ, trong lòng hắn có một suy đoán.

Hay là trong quá trình này, hắn cũng chỉ là nằm hưởng công lao thôi?

Nói không chừng tất cả công lao nghiên cứu đều thuộc về thầy Giải kia hết, có khi hắn chỉ chịu trách nhiệm giao lại nội dung nghiên cứu này cho nước Đại Hạ vào thời gian thích hợp thôi?

Sau đó hắn tự nhiên trở thành “cha đẻ” của hệ thống Đại Hạ, có được thể diện cực lớn?

Nghĩ tới đây, Hứa Kỳ Tịch hỏi:

“Vậy thầy Giải kia hiện giờ ra sao?”

“Thầy Giải đã biến mất vào một năm trước.”

Diệt Hoàng nhắc nhở:

“Thầy Hứa hãy nén bi thương, chúng tôi thấy rất may mắn vì thầy Hứa vẫn bình an vô sự.”

Hứa Kỳ Tịch: “!!!”

“Nếu như thầy Hứa đã mất đi trí nhớ của ba năm thì đợi đến khi anh thức tỉnh xong, tôi sẽ xin tổng bộ hệ thống Đại Hạ phiên bản 0.8 mới nhất cho anh. Muộn nhất là ngày mai, tôi sẽ mang nó tới cho anh.”

Thiếu nữ kia nói.

Thân là người sáng tạo nên hệ thống Đại Hạ, nói không chừng chỉ cần chạm vào hệ thống, thầy Hứa sẽ bị kích thích, khôi phục lại trí nhớ thì sao?

Hơn nữa cô thấy hệ thống Đại Hạ vốn là thứ mà thầy Hứa và thầy Giải nghiên cứu ra, tất cả những năng lực giả mới không chính thức khác đều phải trả một cái giá nhất định hoặc kỳ vào hợp đồng nào đó mới có thể nhận được hệ thống Đại Hạ, nhưng Hứa Kỳ Tịch thì không cần!

“Vậy… hệ thống Đại Hạ là một con chip thông minh hay là một chương trình nào đó à?”

Hứa Kỳ Tịch hỏi.

Lúc này chỉ có bộ phận từ đầu gối trở xuống của hắn là chưa tróc ra đốm sáng.

“Không phải, hệ thống Đại Hạ khác với tưởng tượng của thầy Hứa… Thực ra nó là một bộ công pháp tu luyện + thi triển năng lực quy phạm của Kỳ Tích Giả, lý giải như thế này thì hợp lý hơn.”

Bác sĩ Diệt Hoàng giải thích.

“Có điều để các năng lực giả mới nhanh chóng học được và thích ứng hơn, xét trên vài phương diện nào đó, công pháp này khá giống với hệ thống thao tác, đơn giản dễ dùng, nhanh chóng thành thạo. Thế nên công pháp này được thầy Giải đặt tên là hệ thống Đại Hạ. Đợi tôi đem nó cho thầy Hứa, chắc chắn anh sẽ hiểu tại sao nó được đặt tên như thế.”

Thiếu nữ sấm sét màu hồng bổ sung.

Hứa Kỳ Tịch: “…”

“Ngoài ra, trước khi biến mất, thầy Giải đã thành lập tổ nghiên cứu riêng cho chúng tôi. Tổ nghiên cứu tiếp nối tư tưởng của thầy Hứa thầy Giải, luôn tối ưu hóa, thăng cấp hệ thống Đại Hạ. Phiên bản đầu tiên là bản 0.1, mà hiện tại cực hạn của chúng tôi đã đạt đến bản 0.8. Nếu tiếp tục tiến thêm một bước nữa, chúng tôi nghĩ rằng hệ thống Đại Hạ sẽ có sự thay đổi cực lớn. Nói không chừng sẽ khiến nó thay đổi về chất, trở thành phiên bản 1.0. Thế nhưng muốn để hệ thống Đại Hạ thay đổi về chất còn cần giết được tinh thú thiên tai mạnh hơn rồi đi nghiên cứu bọn chúng. Là sinh vật thuộc văn minh hệ thống năng lượng tinh thần, trên người bọn chúng ẩn chứa bí mật và số liệu của hệ thống tinh thần, đó chính là tin tức chúng tôi cần để nâng cấp hệ thống Đại Hạ.”

Diệt Hoàng dứt lời liền nhìn ra bên ngoài.

Sương mù đã hoàn toàn tan đi, tiếng gầm của bầy thú thiên tai cũng đã bị chôn vùi.

“Cũng hòm hòm rồi.”

Thiếu nữ sấm sét màu hồng nhìn ra bên ngoài, nói:

“Bây giờ tôi ra ngoài trước, thực hiện đợt càn quét cuối cùng. Thầy Hứa đã thức tỉnh năng lực siêu phàm xong rồi… đợi khi anh tỉnh lại, thế giới gương sẽ biến mất. Tất cả đều trở lại hiện thực, cứ yên tâm.”

Dứt lời, dưới ánh mắt dò xét của Hứa Kỳ Tịch, thiếu nữ để em gái Diệt Hoàng lại, sải bước ra bên ngoài, bắt đầu càn quét đợt cuối cùng.

Hứa Kỳ Tịch cúi đầu nhìn cơ thể mình, chỉ còn mỗi chân là bị đốm sáng phủ lên!

“Thế giới gương biến mất có ảnh hưởng gì không?”

Hắn hỏi.

Hứa Kỳ Tịch đã từng thấy khái niệm thế giới bên trong, thế giới gương trong các tác phẩm viễn tưởng.

Không gian đặc biệt này được sinh ra dựa trên hiện thực, là không gian tái hiện lại cả thế giới hiện thực, vì thế được xung là thế giới trong gương.

Xem ra thế giới gương mà bác sĩ Diệt Hoàng nói tới về cơ bản giống với những gì hắn biết.

“Chỉ cần có thể xua tan sương mù kịp thời, đẩy lui hoặc giết chết thú thiên tai thì thế giới gương tạm thời sẽ biến mất. Thế giới gương biến mất không ảnh hưởng gì đến hiện thực cả. Ví dụ sau khi thế giới gương biến mất, vết nứt trên tường nhà thầy Tống cũng sẽ biến mất theo.

Thế nhưng những người bị thú thiên tai đánh bi thương trong thế giới gương sẽ có di chứng…

Điều may mắn là không phải tất cả mọi người đều bị cuốn vào thế giới gương. Hiện tại chỉ có một phần nhỏ nhóm người đặc biệt mới bị hút vào khi thế giới gương mở ra.

“Di chứng… kiểu như mất trí nhớ, hôn mê, người thực vật à?”

Hứa Kỳ Tịch hỏi.

“Ừm.”

Bác sĩ Diệt Hoàng gật đầu.

“Vậy có thể tôi đã từng bị tấn công ư?”

Hứa Kỳ Tịch hỏi.

Bác sĩ Diệt Hoàng gật đầu lần nữa:

“Không loại trừ khả năng này.”

“Nếu như… không kịp đánh lui hoặc giết chết tinh thú thiên tai trong thế giới gương thì sao?”

Hứa Kỳ Tịch lại nghĩ tới một vấn đề.

“Nếu vậy, đợi đến khi thế giới gương hoàn toàn ổn định… e là nó sẽ hoàn toàn bao trùm thế giới hiện thực. Biến sinh linh trong thế giới hiện thực thành phân bón của thế giới gương. Đây cũng là kết cục mà chúng tôi không thể chấp nhận.”

Sau khi biết Hứa Kỳ Tịch mất hẳn trí nhớ 3 năm, hắn hỏi gì cô cũng đáp.

“Quả nhiên.”

Hứa Kỳ Tịch nói khẽ.

Lúc này, đốm sáng trên chân hắn cũng hoàn toàn biến mất.

Vào giờ phút ấy, tinh thần lực của hắn được cường hóa tới cực hạn ở giai đoạn này. Một suy nghĩ nảy lên, dường như tinh thần lực đã chạm tới vật khác.

Niệm lực?

Không đúng, hình như có một số khác biệt.

Hứa Kỳ Tịch suy nghĩ một chút rồi khống chế tinh thần lực của mình, di chuyển tới Sổ Điểm Danh.

Sau khi hắn thức tỉnh, hình như Sổ Điểm Danh lại mở khóa tư thế mới.

Hắn muốn nhìn xem tư thế mới trông như thế nào.

“Diệt Hoàng!”

Đúng lúc này, tiếng kêu thất thanh của thiếu nữ sấm sét màu hồng lại vang lên.

Sương mù và tinh thú bên ngoài đã bị càn quét hết.

Về mặt lý thuyết, tất cả đã chấm dứt.

Nhưng khi họ đang định kết thúc công việc… Một cái bóng khổng lồ đột nhiên xuất hiện đằng sau Hứa Kỳ Tịch.

Đó là một tinh thú thiên tai hình người đá khổng lồ, nó có đẳng cấp cao hơn đám lâu la vừa bị quét sạch nhiều.

Theo lý mà nói đáng lẽ thế giới gương kiểu này không thể xuất hiện tinh thú đẳng cấp cao như vậy chứ!

Đúng lúc này, người khổng lồ đá vung nắm đấm lên, đập về phía Hứa Kỳ Tịch…