Sổ Điểm Danh Vạn Giới

Chương 13: Lắp ráp trang bị kích phát siêu năng lực

Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Bằng không, trí nhớ của cô và Hứa Kỳ Tịch không thể nào cùng bị ảnh hưởng được.

Hoặc là bọn họ đã gây ra chuyện, hoặc là bên ngoài có ai đó hay thứ gì đó đã làm gì họ.

Chưa kể, điều cô lo lắng hơn hết chính là… đây là lần đầu tiên cô và Hứa Kỳ Tịch mất trí nhớ ư?

Khi Mạnh Bà muốn từ chức và xin nghỉ thì phải uống canh Mạnh Bà, vậy thì làm sao có thể chắc rằng đó là lần đầu tiên bà uống canh Mạnh Bà đây?

Cô rất lo, liệu bản thân cô và Hứa Kỳ Tịch có rơi vào một vòng tuần hoàn vô tận như thế hay không.

“Qủa nhiên.” sau khi thấy phản ứng của Tề Y San, Hứa Kỳ Tịch cũng đoán được đáp án.

Quả nhiên bản thiết kế với cái tên bạo lực trong máy tính của hắn có liên quan tới cô vợ này.

“Anh yêu ~ anh từng thấy bản thiết kế đầy đủ ở đâu thế? Anh có lưu không? Em nghi ngờ mình đã quên mất vài chuyện giống anh rồi.” do trong lòng hơi chột dạ nên đôi mắt như biết nói của Tề Y San bắt đầu nhìn Hứa Kỳ Tịch đầy “nịnh nọt”.

[Mất trí nhớ? Cô ấy định phối hợp với mình, thêm thiết lập “vợ chồng cùng mất ký ức” à?] Hứa Kỳ Tịch nhìn Tề Y San, đang định đáp thẳng, nhưng thấy đôi mắt tròn xoe chớp chớp của cô thì hắn bỗng nhớ tới tiết tấu nói chuyện đầy quyến rũ của quý cô Họa Mi vào hôm qua.

Đấy là hình thức nói chuyện của vợ chồng bọn họ sau khi kết hôn ư?

Tuy hắn bị mất trí nhớ ba năm, không có kinh nghiệm sống chung, nhưng sở dĩ con người là con người là vì chúng ta có thể học tập để tiến bộ. Dù đã quên mất, nhưng hắn cũng có thể nhanh chóng làm quen và nắm giữ mấy vấn đề tiểu tiết trong cuộc sống này này.

Học được rồi thì lấy ra ứng dụng!

“Y San, em muốn biết bản thiết kế ở đâu à?” Hứa Kỳ Tịch mỉm cười, đáp rất chi là ngầu lòi: “Nó ở trong tim anh đấy… em có muốn tìm lối vào tim anh xem thử không?”

Bầu không khí như bị đóng băng trong phút chốc.

Tề Y San như ăn phải một viên ô mai chua lè, chua đến ê cả răng: “Kỳ Tịch, đừng nên xem mấy bộ phim tổng tài bá đạo nhiều quá anh nhé.” Hơn nữa, nếu muốn xem trong tim… với kỹ thuật của cô thì thật sự có thể trực tiếp moi tim ra để xem luôn.

“Tiết tấu không đúng à?” Hứa Kỳ Tịch hỏi.

Tề Y San đáp với giọng an ủi: “Nói sao nhỉ, có thể là hơi lố…”

“Cũng đúng, dù sao anh cũng mất ba năm trí nhớ mà.” Hứa Kỳ Tịch thản nhiên tiếp nhận điểm này: “Còn bản thiết kế đầy đủ ấy à, ở trong máy tính của anh đấy. Có muốn xem không?’

Tề Y San nghe vậy thì im lặng nhìn bản vẽ trong tay mình, trong lòng có một loại xúc động muốn vé phức nó cho rồi. Biết trước như vậy thì ban đầu cô cứ dùng bản thiết kế trong máy tính cho rồi, tội gì phải dùng bản vẽ chứ?

Tức đến mức ngón chân cũng run đây này.

Cô đặt bản vẽ qua một bên, đứng dậy: “Đi thôi, qua đó xem thử.”

“Không ăn sáng trước à?” Hứa Kỳ Tịch gắp một cái há cảo lên, kề sát bên môi của Tề Y San.

“A ~ ùm ~” Tề Y San há miệng cắn.

Cực kỳ ăn ý.



Trong phòng sách, Hứa Kỳ Tịch mở máy tính ra, cũng dựa theo trí nhớ để mở tập tin có chứa bản thiết kế đó.

Bản thiết kế “Máy đột phá sọ não - Cánh cổng kỳ tích - Kiến Thần hiệu” mở ra.

Tề Y San ngồi vào ghế trước máy tính, nhận lấy chuột, bắt đầu tập trung đánh giá bản thiết kế phức tạp này.

Hứa Kỳ Tịch thì kéo một chiếc ghế nhỏ khác tới ngồi bên cạnh cô.

Tề Y San xem một lèo suốt nửa ngày trời.

Mãi tới khi gần 10 giờ, cô mới dụi mắt, dời tầm mắt ra khỏi bản thiết kế: “Là bản thiết kế thành phẩm, chỉ cần làm theo nó thì có thể hoàn thành máy đột phá sọ não mà chúng ta mong chờ rồi.”

“Chúng ta mong chờ?” Hứa Kỳ Tịch lập tức bắt được trọng điểm.

“Đương nhiên rồi.” ngón tay của Tề Y San bất giác muốn vói về phía đầu của Hứa Kỳ Tịch… cũng may ngay giây phút cuối cùng cô đã dằn được dục vọng của mình xuống, bèn trượt tay xuống mặt của Hứa Kỳ Tịch. Vừa vuốt ve gương mặt của hắn, vừa nói: “Nếu không phải vì anh muốn thì em cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.”

Sau khi nói xong, vẻ mặt của Tề Y San đột nhiên trở niên nghiêm túc hẳn ra: “Số hiệu 713 xin được cho phép thí nghiệm, chế tạo máy đột phá sọ não, cánh cổng kỳ tích.”

Lời thoại nỳ thú vị đấy.

“Anh cho phép!” Hứa Kỳ Tịch phối hợp với vợ yêu, gật đầu nói.

Tề Y San cười tươi như hoa: “Chờ em một lúc, em ra khu chợ gần đây xem có linh kiện máy móc dùng được hay không…”

“Đợi đã… Anh có bảo bối này cho em xem.” Hứa Kỳ Tịch vội giơ tay ra ngăn cản Tề Y San, linh kiện trong phòng chứa đồ ở tầng một ơi, đã đến lúc dùng đến mày rồi.

Nhưng trước đó, hắn phải giao bản thảo truyện tranh cho Mạch Tuệ trước đã, miễn cho cô nàng biên tập chu đáo kia chờ sốt ruột.

Tề Y San nghe vậy thì hỏi: “Ơ? bây giờ vẫn là buổi sáng à?”

“???” Hứa Kỳ Tịch đang gửi tin nhắn cho cô nàng biên tập chu đáo của mình suýt nữa đã không kịp phản ứng.

Hứa Văn Não của hắn lag cả buổi trời, lục tung kho chứa ký ức mới tìm được một câu danh ngôn thích hợp để trả lời: “Dù sao thì một ngày mới cũng bắt đầu từ buổi sáng mà?”

“Ừ, lần này là tiết tấu Họa Mi cua khét giỡn nhây bình thường rồi, đỡ sai trái hơn cái trước.” Tề Y San hài lòng gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của cô lướt qua màn hình máy tính, nhìn tập tin mà Hứa Kỳ Tịch đã gửi đi.

“Truyện tranh?” Tề Y San hỏi.

“Ừ, nghề kiếm cơm của anh, đây là tác phẩm tên “Nếu tôi chỉ có thể sống đến 36 tuổi” của anh. Bản thảo cũng là hôm qua em vẽ giúp anh… À, quên mất, hôm nay em là Tề Y San.” Hứa Kỳ Tịch giải thích.

“Nghe tên thì chắc là thú vị lắm nhỉ?” Tề Y San giơ tay chống cằm, con ngươi tối sầm xuống: “Có thể những chuyện em đã quên còn nhiều hơn suy đoán của em rất nhiều.”

“Đoạn đầu thì thú vị lắm… nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra kết cục cho nó.” Hứa Kỳ Tịch vừa nói vừa gửi tin nhắn cho cô nàng Mạch Tuệ chu đáo kia, báo rằng mình đã giao bản thảo rồi.

Tiện thể hắn còn nhắn thêm một câu “do phải suy nghĩ về kết cục, phải ra ngoài tìm linh cảm nên kỳ sau tạm dừng phát hành”.

Kỳ sau tạm dừng, Hứa mỗ đã nói thì chắc như đinh đóng cột, đừng hòng ngăn cản tui!

Sau khi giao bản thảo xong, toàn thân Hứa Kỳ Tịch lại hiên ngang hẳn ra: “Đi, Họa… Y San, anh dẫn em đi xem mấy thứ mà hôm qua anh chính tay phong ấn.”



Phòng chứa đồ tầng một.

Hứa Kỳ Tịch lấy chiếc chìa khóa mà hắn giấu kỹ ở tủ để giày.

Cắm chìa khóa vào, ra sức kéo cửa phòng chứa đồ ra.

Ánh đèn sáng bừng lên.

Ngay sau đó là cả đống linh kiện máy móc và sản phẩm điện tử chất đầy phòng xuất hiện trước mặt hai người.

Ánh đèn chiếu xuống, cả căn phòng hệt như kho báu, phản xạ ánh mắt chói lóa.

“Sao hả, thích không?” Hứa Kỳ Tịch quay lại hỏi.

“Thích!” Tề Y San thành thật đáp.

Đối với cô mà nói, đống linh kiện máy móc này thật sự còn đẹp hơn cả đá quý.

“Có đống này thì chúng ta không cần tốn thời gian nữa.” Tề Y San cầm lấy một linh kiện tròn bằng kim loại, giơ lên trước mắt mình, mắt thì xuyên qua cái lỗ trên đó dể nhìn Hứa Kỳ Tịch.

“Nên hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu lắp ráp máy đột phá sọ não, trang bị đánh thức năng lực siêu phàm vậy.”

“Thông qua nó, khiến cho đại não đột phá, dùng thân thể người phàm để chiêm ngưỡng cánh cổng của thần!”

“Đây là Kiến Thần hiệu.”

Theo lời thoại đột biến kiểu này thì bầu không khí đã thay đổi hẳn.

“Anh giúp em kiểu gì đây?” Hứa Kỳ Tịch giơ tay lên, cơ bắp trên cánh tay bành ra. Nếu chỉ xét thể lực thì hắn khá tự tin vào bản thân lúc này.

“Đầu tiên, chúng ta cần một sân bãi rộng rãi. Sau đó em sẽ tiến hành lắp rắp Kiến Thần hiệu theo như bản thiết kế, anh cứ giúp việc vặt cho em là được.” Tề Y San nhấc một thùng dụng cụ trong phòng chứa đồ tới, thuần thục mở nó ra.

Hứa Kỳ Tịch nói: “Tầng một gần như đều để trống, thế đã đủ chưa?”

“Đủ rồi.” Tề Y San đeo găng tay vào, lấy dụng cụ ra, thuần thục xoay một vòng trong tay.

Hình tượng của cô lúc này không khỏi chồng chéo lên cùng bộ dạng của cô trong ảo tưởng của Hứa Kỳ Tịch lúc trước.

“Vậy anh chuyển đống đồ này tới sảnh bên trái ở tầng một đã.” Hứa Kỳ Tịch cười nói.

Trò “khoa học gia lắp ráp máy kích phát siêu năng lực” của Họa Mi vào chủ nhật đáng yêu quá.

Hắn đương nhiên chấp nhận phối hợp để chơi cùng cô rồi.

Ừm…

Chỉ cần sau cùng đừng đội cái máy đột phá sọ não này lên đầu hắn là được!

Hắn đã nhảy cóc ba năm rồi, không muốn bị thêm ba năm nữa đâu.

Lỡ như cứ ba năm rồi lại ba năm như vậy, một ngày nào đó vừa mở mắt ra, phát hiện mình đã biến thành cụ Kỳ Tịch râu tóc bạc phơ thì còn nghĩa lý gì nữa chứ.