Sô Cô La Đen

Chương 5: Chương 5 Xe Của Tôi~~

Hàn Nhi chau mày lại, nhìn thẳng vào mắt Dương Phong, chợt khựng người, Dương Phong bước lùi ra sau..
"Bao nhiêu?"
"Từ giờ tới tối thì khoảng bao nhiêu?"
"Tối, tôi bận rồi" - Hàn Nhi đưa bánh qua cho Dương Phong rồi đi thẳng vào quán
“Này, em có quan hệ gì với anh chàng đẹp trai đó thế? - vừa bước vô cửa hàng, Hàn Nhi đã bị bu kín bới những chị nhân viên trên mắt vẫn còn in hằn 2 trái tim hồng
“Không quan hệ gì cả” – Hàn Nhi bực tức, chui khỏi “vòng vây” bay thẳng vào bếp “ Chị Châu, em mượn ít nguyên liệu” – gom tô, máy đánh trứng và nhựng nguyên liệu cần thiết, Hàn Nhi gom cả mấy thỏi sô cô la ra
“Gì nữa đây, ấm ức vụ “bánh khét” à cô nương, rồi bây giờ định chế bánh từ sôcôla đen mà có màu trắng à” - chị Châu cười mỉm chi “ một cô bé như em mà cũng có lúc ngốc thế à”
Bị nói trúng tim đen, Hàn Nhi khựng người lại, đúng thật, lúc mất bình tĩnh, thì nó luôn có những hành động từ ngốc nghếch đến khó chấp nhận…..
“Ax, đúng thật là…….” – Hàn Nhi bực tức thả cái muông inox xuống cái tô cũng bằng inox, kêu lên 1 tiếng “choang” chói tai
“Âý ấy, người ta nói giận quá mất khôn, cẩn thận kẻo đền dụng cụ vỡ nợ đấy em” - chị Châu cười ha hả trong, mặc kệ cái mặt Hàn Nhi đỏ như trái gấc chin
-----------------------------------------
Cách đó khá xa, tại 1 quán cà phê ngay trung tâm thành phố, “một nơi đẹp chỉ dành cho những người đẹp” – câu sì lô gân của quán khiến ai đi ngang cũng phì cười, nhưng sau đó lại là bao nhiêu ánh mắt tò mò nhìn qua lớp cửa kính…. Qủa thật không sai, đến cả người phục vụ cũng đẹp đến từng xen ti mét, không nam tính lịch sự, cũng là dễ thương vui vẻ…..
“Này, định đến thật à?” – Khang Luân vừa nhâm nhi ít cà phê, đến cả cách uống cà fé của anh cũng lộ ra phong thái thanh lịch đến kì lạ

“Đến gì chứ?” – Dương Phong lờ câu hỏi, mắt vẫn dán vào cái máy PSP
“Chứ cái này là cái gì” - Lạc Thiên chỉ vào hộp bánh kem to đùng nằm ở ghế kế bên “Không giống Dương Phong mọi lần đâu”
Nghe xong, Dương Phong dừng mọi hoạt động, dưa mắt nhìn Lạc Thiên với ánh nhìn viên đạn “ Anh còn nói, chẳng phải……” - bực tức, Dương Phong đứng lên nắm cổ áo Lạc Thiên
“Thôi đi… làm trò gì thế hả Dương Phong??” – Khang Luân ngan căn cả hai
Ánh mắt Lạc Thiên cũng không vừa, nhìn đăm đăm vào Dương Phong mà không sợ gì cả….. - Dương Phong ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt đờ đẫn… phong thái đó, đến ánh mắt đó, đều khiêm nhường đến kì lạ
“Ring….ring…ring” - điện thoại của Lạc Thiên reo lên, anh bỏ ra ngoài nghe điện thoại, không quên nói Khang Luân chú ý đến Dương Phong
“Chuyện gì?”
“Anh đến được party em không?”
“Xin lỗi, tôi bận rồi”
“Đi mà, hôm nay sinh nhật em mà”
“Cô hãy dừng việc này lại ngay đi, làm gì cũng nên để ý trước cảm nhận của người khác chứ…” - giọng Lạc Thiên đanh lại, giận dữ
“Anh sao thế??” - giọng đầu dây bên kia có vẻ e dè sợ sệt
“Thôi đi, cúp đây”

“Là vì Dương Phong sao?”
“Cô tự suy nghĩ đi” – nói xong, Lạc Thiên cúp máy, lúc này tậm trạng Lạc Thiên cũng đang rối bời, anh đủ kiên nhẫn và tỉnh táo trước mọi việc, nhưng Dương Phong thì không thế, chỉ vì một đứa con gái không đáng mà quên đi tình anh em….
Vừa quay lưng lại định bước vào trong quán, Lac Thiên lại bị túm cổ áo và đánh cho té nằm xuống sàn, miệng sượt vệt máu
“Thằng nhóc này, yêu quá hóa lú à” - bật người đứng dây, Lạc Thiên cũng đấm cho Dương Phong một cú như trời giáng
“Nhìn lại bản thân đi” - Lạc Thiên giờ trút hết nỗi bực vào Dương Phong, khiến Dương Phong ngớ người, ngồi nghệch dưới đất trố mắt ra nhìn
Cú đánh của Lạc Thiên khiến Dương Phong như choàng tỉnh. Mấy năm nay bản thân Dương Phong cứ sống mãi dưới cái bóng một người con khác của... người khác
Sau khi bình tĩnh hơn và nhờ có sự can ngăn của Khang Luân, Lạc Thiên đã bình tĩnh trở lại, cũng nhờ đó mà Dương Phong không bị ăn thêm vài cú..
"Thiệt, ai lại ngờ dân chơi như thằng nhóc này lại si tình 1 đứa con gái trong ngần ấy năm, nhiu nhỉ, 4 hay 5 năm?? - Khang Luân nói xong rồi phì cười, mặc cho Dương Phong ngồi xụ mặt, ngẩm nghĩ
"........" - Lạc Thiên cũng uống ngụm trà rồi ngồi lau khóe miệng dính máu
"Mấy giờ rồi?" - Dương Phong ngước lên nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ rồi quay sang hỏi nhân viên. Như một bản năng, ánh mắt Dương Phong sượt qua cửa kính và thấy ai đó vụt ngang qua
"Dạ, 7h15 rồi ạ"
"Cô... cô ta" - mắt Dương Phong dãn to ra, đứng phốc dậy chỉ tay về hướng một đứa con gái đang chạy chiếc xe đạp leo núi với tốc độ kinh hồn
"Ai... cơ??" - Khang Luân và Lạc Thiên cũng tò mò đứng lên nhìn theo.....

"Em đi đây chút" - hắn xách ba lô, nhảy vụt vào chiếc xe thể thao sáng loáng rồi chạy vụt mất
"Gì nữa đây, lại đối tượng khác nữa à?" - Khang Luân nhìn theo khó hiểu, Lạc Thiên thì ngán ngẩm lắc đầu
------------------------O.o---------------------------
"Cái ngày gì thế này, thật là...." - bị đứng lại ngay khúc đèn đỏ, Hàn Nhi nhìn vào đồng hồ rồi nhìn ngó xung quanh, cố tìm một con đường tắt nhanh nhất có thể
Định hướng được con hẻm bên đường, mặc cho đèn đỏ còn tận hai mươi mấy giây, Hàn Nhi quay chiếc xe đạp một cách điệu nghệ rồi phóng vụt đi, tiếng còi xe bóp inh ỏi, vì tránh chiếc xe đạp cùa Hàn Nhi mà có 4-5 chiếc xe mém va vào nhau
"Ax, đâu mất rồi, việc bận của cô ta là giờ này chạy nhong nhong ngoài đường thế này sao?" - hắn ngồi trong xe nhỏm người lên nhìn xung quanh, tiếng xe đằng sau cũng bóp còi inh ỏi " gì cũng phải từ từ chứ" - Dương Phong chau mày rồi phóng xe đi mất hút
về phần Hàn Nhi dùng sức đạp nhanh hết mức có thể... tài nghệ lái xe đệ nhất của nó lần này đã được phát huy một cách triệt để
" em nên đi nhanh...7h làm mà 7h15 mới báo, nhanh quái gì nữa" - Hàn Nhi bực tức, lầm bầm trong miệng
Cách chỗ Hàn Nhi chừng 30m, có một người phụ nữ đang la khóc, và xung quanh là những tên mặt mày bặm trợn, cầm túi xách cô ấy giơ lên cao, cười hả hê, mặc cho cô gái ở dưới la hét, kêu gào, tay cố vươn lên níu lấy túi xách
"Trả lại cho tôi, túi xách của tôi"
"Hê hê, cô em này coi bộ được lắm đấy"
"Ể, đúng lúc lắm" - nhìn thấy cảnh khó chịu trước mắt, Hàn Nhi như buồn ngủ gặp chiếu manh, có người giúp nó giải quyết được cục giận trong lòng. Phóng sượt ngang qua, hai tay Hàn Nhi giữ chặt tay lái, đu người lên đá thằng một cú vào bụng tên đang giữ túi xách, chiếc túi xách văng ra, Hàn Nhi liền chạy theo chụp lấy rồi quay bánh xe, thành 1 vòng đập thật mạnh vào những tên còn lại
"Xin lỗi nha"- Hàn Nhi nháy mắt rồi kéo cô gái lên ngồi yên sau. Cố đạp thật nhanh ra khỏi con hẻm đó. Ra đến đường lớn, Hàn Nhi thả cô gái đó xuống trước một cửa hàng đông người
"Cảm... cảm ơn..em" - cô gái mắt mũi còn tèm lem nước mắt, cảm ơn ríu rít
"À, không có gì đâu, cũng thuận đường + tiện tay thôi mà.... em có việc, chị nên cẩn thận thì hơn" - nói xong, Hàn Nhi lại vụt xe chạy mất

"Em.... tên gì vậy?"- cô gái nói vọng theo
"Hàn Nhi" - nó quay đầu lại nói vọng ra phía sau, đột nhiên đằng trước lại có chiếc xe vụt ngang....
"Coi chừng......" - tiếng cô gái hét lớn
"Kétttttttttttttttttttttttttt......"
Sau tiếng thắng vang lớn, chiếc xe đạp và chủ nhơn chiếc xe đạp ngồi xổm xuống đường, mặt Hàn Nhi thất thần, ngồi phịch xuống đất. Cả người lái xe cũng mở to mắt, nhìn vào khoảng không vô hồn
"Tiếng...tiếng gì....giống..." - người ngồi trên xe cũng hốt hoảng, nói không thành tiếng
"Xe... xe đạp...." - Hàn Nhi tay run run nhìn vào chiếc xe đạp cổ quẹo hẳn 180 độ, méo sang hẳn 1 bên
"xe....." - người lái xe bước xuống, nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng đối với xe của anh ta. Một vết trầy cực lớn kéo dài ngang từ bên hông cho tới đầu xe. một vết hằn đen xám trên nền xe cam sáng loáng...
Đến khi cả 2 "nạn nhân" nhìn vào nhau thì lại shok thêm tập 2
"Tôi giết cô......" - tức nổ khói, Dương Phong bay lại "ném" chiếc xe đạp qua một bên, nhào đến chỗ Hàn Nhi
"Hoang tưởng à..." - Hàn Nhi cũng không vừa, hét lớn vào mặt Dương Phong
Cùng lúc đó, cô gái hồi nãy, chạy đến chỗ Hàn Nhi và Dương Phong
"Hàn Nhi, em không sao chứ?" - vẻ mặt chị ấy lo lắng tột độ
"Chị Hai...." - Dương Phong giật mình, buông áo Hàn Nhi ra