Sổ Bệnh Án

Chương 49: 49 Tôi Không Còn Như Trước Kia



"Sao anh biết tôi ở đây?"
Trong phòng, Hạ Dư tự rót một ly vang đỏ cho mình, cũng rót cho Tạ Thanh Trình một ly, ra hiệu cho cô nàng bên cạnh đưa cho Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình không muốn nhận.

Mười ngón tay Hạ Dư đan nhau, lẳng lặng nhìn anh.

Sau một hồi, cậu bảo: "Bác sĩ Tạ.

Nếu mà anh muốn nói chuyện đàng hoàng với tôi ấy, ly rượu này, anh vẫn nên uống hết mới phải phép chứ."
Tạ Thanh Trình đè nặng nỗi lòng phức tạp, đứng thẳng nhìn xuống cậu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Hạ Dư, cậu phải quay về thôi."
"Đừng có nói thế, ai không biết còn tưởng anh có quan hệ với tôi đấy." Hạ Dư cười, cô nàng quyến rũ bên cạnh cậu lại châm thuốc, vậy mà Hạ Dư lần này nhận lấy.

Đôi mắt hạnh của cậu nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm không chớp, hơi hé miệng, ngậm lấy đầu giấy lọc, chậm rãi, rít một hơi sâu, sau đó ưu nhã thong dong nhả khói.

Khói bay quẩn nhẹ.

Hạ Dư có hút thuốc, đôi lúc cậu vì để hòa nhập với toàn bộ bầu không khí trong cuộc xã giao, sẽ cười nhạt khẽ lời lấy một điếu.

Chẳng qua cậu không thích, thường chẳng tự mình chạm vào bao giờ.

Vậy nên trước ngày hôm nay, Tạ Thanh Trình cũng chưa từng biết tới, Hạ Dư rõ ràng là một người ghét nhất chuyện hút thuốc, nhưng tư thế cầm điếu thuốc của cậu lại có thể rất ung dung, thậm chí là thành thục.

"Châm cho bác sĩ Tạ một điếu đi."
Cô gái nghe lời châm thuốc, đưa tới trước mặt Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình không nhận: "Tôi không hút."
Hạ Dư lập tức bật cười, bàn tay kẹp điếu thuốc đỡ lấy trán: "Trời ạ...!Bác sĩ Tạ anh ấy à, đúng là giả dối nhiều quá đấy, trước đây sao tôi lại không biết nhỉ."
Tạ Thanh Trình đáp: "Có rất nhiều chuyện mà cậu không biết, cậu quay về cùng tôi trước đã, cậu muốn hỏi cái gì, chỉ cần tôi có thể nói, tôi đều nói cho cậu."
Hạ Dư nghe Tạ Thanh Trình bảo vậy, rốt cuộc từ nằm nghiêng lười biếng, chuyển thành lười biếng ngồi dậy.

Cậu nâng người ngồi, khuỷu tay gác trên thành sô pha, sau đó gật đầu khẽ thở dài.

"Đúng rồi, rất nhiều chuyện tôi không biết." Đôi mắt hạnh tựa như chú cún nâng lên, giờ này khắc này, ánh mắt cậu lạnh lẽo, trông giống loài sói hơn.

"Ví dụ như..."
"Ví dụ như, trước đây vì sao anh bỗng dưng không muốn tiếp tục ở lại bệnh viện nữa, lại ví dụ như vì sao anh bỗng dưng tránh né tôi như rắn rết thú dữ..."
Cậu dừng một chút, vẫn không định nhắc tới chuyện Tạ Tuyết, cũng như chuyện hợp đồng với Tạ Thanh Trình.

Chỉ mấy thứ này là đủ rồi, hà tất phải kéo vào nhiều hơn, càng khiến mình thêm ngu ngốc.

"Tạ Thanh Trình——" Tròng mắt Hạ Dư rời đi, lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, gằn từng chữ một, mỗi câu mỗi chữ đều bị nghiền nát giữa răng, "Những chuyện này, tôi khi đó, quả thật cũng không biết."
Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại: "...!Đây là lí do mà cậu chạy tới cái nơi động bàn tơ này sa đọa?"
Mấy cô gái ở động bàn tơ: "..."
Ý cười của Hạ Dư càng rõ, việc này khiến chiếc răng nanh nhòn nhọn ngày thường không trông thấy của cậu lộ ra, gương mặt vốn dịu dàng vì vậy mà có chút thay đổi lạ thường chợt mang theo ít âm tà.

"Bác sĩ Tạ, thứ nhất, chỗ này làm ăn đứng đắn, không có cờ bạc tệ nạn, phục vụ người nào người nấy cũng xinh đẹp phục vụ anh chu đáo không để ý nhiều.

Tôi chi mười vạn tệ mở một chai rượu, cũng không đến mức để một đám dưa vẹo táo nứt* hầu hạ chứ."
(*Dưa vẹo: quả dưa hấu có cuống cong hoặc không tròn; táo nứt: quả táo có bề mặt ngoài trơn nhẵn nhưng lại có vết nứt lớn.

Ý nghĩa ban đầu của nó là: Đừng nhìn vẻ ngoài xấu xí của dưa vẹo và táo nứt mà nó sẽ ngọt hơn dưa hấu và táo ngọt bình thường.

Nó là một ẩn dụ để chỉ những người hoặc những thứ có ngoại hình xấu xí (chủ yếu dùng để chỉ con người), và hiện nay nó thường được viết là "Dưa méo táo xấu".)
"Thứ hai—— Tạ Thanh Trình, xin hỏi vì sao anh lúc nào cũng tự đề cao anh vậy?"
"..."
"Anh thì có là ai, tôi đi tới chỗ nào, làm chuyện gì, chẳng lẽ còn bị anh ảnh hưởng tới?"
Nụ cười bỗng thu lại, chỉ còn lại một mặt u tối.

"Giảng viên Tạ, tôi biết người lớn tuổi thích kiểm soát, hơn nữa anh còn là vị giảng viên không tệ, chẳng ít học trò theo chân tâng bốc anh, khó tránh khỏi khiến anh vui sướng, đi tới đâu cũng tự thấy mình là giỏi.

Thói xấu của người trung niên tôi có thể hiểu được—— Nhưng có chuyện phải nói rõ, việc tôi làm là do tôi thấy vui."
Hạ Dư nhẹ gõ gõ điếu thuốc, gạt tàn thuốc, dựa về sau, tay không cầm thuốc vươn ra, tựa lên lưng ghế sô pha.

"Chẳng liên quan gì tới anh hết cả."
Tạ Thanh Trình lúc này mới phát hiện mắt cậu giăng đầy tơ máu, màu môi cũng có chút vẻ phát bệnh không bình thường.

Việc này quả thật chẳng kém gì trạng thái Hạ Dư phát bệnh nặng mấy lần trước, tim anh chợt nảy lên, vô thức định sờ thử nhiệt độ trán Hạ Dư.

Lúc Hạ Dư phát bệnh thường rơi vào trạng thái sốt cao, Tạ Thanh Trình biết rõ chứng bệnh của cậu hơn bất cứ ai, bởi vậy có động tác như thế theo thói quen.

Nhưng cổ tay anh lại bị Hạ Dư tóm lấy.

Hạ Dư nhìn qua cũng không dùng sức, nhưng năm ngón siết lại, mặt không đổi sắc, sức lại lớn tới mức không thể phản kháng: "Nào.

Có chuyện gì nói từ từ, đừng có động tay động chân chứ."
Cậu nhìn theo cổ tay Tạ Thanh Trình lên Tạ Thanh Trình.

"Tôi thấy quan hệ giữa tôi với anh, chưa thân thiết tới mức để mà anh muốn chạm vào tôi là có thể tùy tiện chạm vào đâu."

Sau khi cậu nói mấy lời này, có thể cảm thấy sức Tạ Thanh Trình dần thả lỏng, ánh sáng trong mắt cũng dần dần tối đi.

Hai người giằng co một hồi, Hạ Dư buông lỏng tay, mà Tạ Thanh Trình cũng hạ tay xuống.

"...! Hạ Dư.

Cho dù cậu có tin hay không." Sau hồi lâu Tạ Thanh Trình nghiêng mặt đi, lảng tránh ánh mắt có thể coi là lạnh lùng của Hạ Dư, bảo, "Mấy lời khi xưa...!Không phải tôi nói cậu.

Tôi không hề ám chỉ cậu."
"Mấy lời nào?" Hạ Dư tỏ vẻ mơ hồ nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó nhếch miệng cười, "Ồ—— Chết vì một bệnh nhân là không đáng, bị một kẻ tâm thần giết càng oan uổng tới nực cười.—— Nói đúng mà, nói rất có lí, anh cần gì phải giải thích nhiều nữa?"
Cậu nhìn quanh bốn phía, nhàn nhạt bảo: "Chẳng lẽ ở chỗ này của bọn tôi có ai bị tâm thần hả? Loại người này chẳng phải nên bị nhốt lại hết, tống vào nhà giam, trói lại đeo đai hạn chế, dùng điện giật, bắt uống thuốc, lúc cần thiết thì cứ cắt luôn thần kinh nào đó đi, sao có thể tự do tự tại hít thở bầu không khí trong lành được.

Anh nói xem có đúng không."
Tạ Thanh Trình không trả lời, trong phòng này còn quá nhiều người đang ở, mà Hạ Dư lại là bệnh nhân tâm thần, thật ra chẳng mấy ai biết được bí mật ấy.

Anh vốn cũng không tiện nói thêm gì trước mắt bao người.

Anh trầm mặc một lát, nâng cặp mắt đào hoa lên, hỏi cậu: "Cậu có thể cho mấy người này ra ngoài trước không?"
"Vì sao."
"Có mấy lời tôi chỉ muốn nói riêng với cậu."
Hạ Dư cười cười: "Không cần thiết."
"..."
"Bác sĩ Tạ, mấy chuyện như dạy dỗ thì thôi miễn đi.

Anh còn nhiều học trò đợi anh trình bày chân lí với họ lắm mà, hà tất phải đụng chạm tới tôi chứ? Tôi cũng chẳng có gì đặc biệt với anh cả.

Anh với tôi cũng là như thế.

Vậy tốt quá rồi, tôi không mong phải phức tạp hóa mối quan hệ này."
"..."
"Không còn chuyện gì để nói, thì anh đi đi."
Với tính tình Tạ Thanh Trình, trước đây nhất định phải nghiêm khắc trách mắng cậu, còn cả cưỡng chế ép buộc cậu nghe theo lời của mình.

Nhưng Tạ Thanh Trình giờ đang đuối lý trước mặt Hạ Dư.

Tạ Thanh Trình cuối cùng chỉ nói: "...!Cậu muốn thế nào mới bằng lòng quay về.

Cha mẹ cậu cũng không mong trông thấy dáng vẻ bây giờ của cậu đâu."
Anh không nhắc tới Hạ Kế Uy và Lữ Chi Thư còn ổn hơn, nhắc tới hai người kia, cảm xúc của Hạ Dư càng thêm u tối.

Cậu nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Thanh Trình.

Nói nhiều thế rồi, vẫn quay trở lại cha mẹ của cậu.

Hạ Dư nhớ tới mấy tin nhắn Tạ Thanh Trình gửi qua lại với Hạ Kế Uy, ấy còn thật lòng hơn nhiều so với lúc nói chuyện với mình, có lẽ trong lòng anh chỉ có mỗi Hạ Kế Uy là người có thể cùng ngồi cùng ăn với anh mà thôi.

Còn cả ngày từ chức ấy nữa, bản thân đã từng buông bỏ tôn nghiêm, chật vật tới mức thậm chí còn định dùng tiền tiêu vặt để níu kéo bước chân người đàn ông này lại.

Bởi vì cậu cảm thấy, chỉ cần Tạ Thanh Trình đi rồi, Tạ Tuyết cũng sẽ không còn nữa, cậu sẽ lại rơi vào nỗi cô độc đáng sợ không thể tự khoan dung.

Khi đó cậu bảo với Tạ Thanh Trình, em có rất nhiều tiền tiêu vặt, em có thể...!
Nhưng Tạ Thanh Trình cắt ngang lời cậu.

Sau đó nói ra hàng loạt đạo lý đường hoàng với cậu, hơn nữa còn bảo cậu, ông chủ đầu tiên của bản thân là Hạ Kế Uy, Hạ Dư em không đủ khả năng thuê anh, chỗ tiền có cũng được không có thì thôi ấy, hay là cứ giữ lại mà mua chút bánh kem tìm chút niềm vui đi.

Kỳ thật khi đó Hạ Dư nên biết, trong mắt Tạ Thanh Trình, cậu dù sao cũng chỉ là con trai Hạ Kế Uy, nếu không phải vì cha cậu, có khi Tạ Thanh Trình đã chẳng để ý tới cậu rồi.

Suy nghĩ này khiến lòng Hạ Dư vốn đã lạnh lùng u ám, càng thêm điên cuồng.

Nhưng trên mặt cậu vẫn nhàn nhạt.

Cậu ngắm nghía Tạ Thanh Trình thật lâu, nhớ tới Hạ Kế Uy, nghĩ tới tháp truyền thông, nghĩ về Tạ Tuyết, nhớ lại mình xưa nay chưa từng nhận được chân thành...!Trong lòng cậu hận Tạ Thanh Trình vô cùng.

Cậu rất muốn xé tan anh.

Hạ Dư nghĩ thế, vừa quan sát anh, vừa chậm rãi uống cạn rượu trong ly, cậu giơ tay rót thêm cho mình ly nữa.

Đột nhiên trông thấy, ly trước mặt Tạ Thanh Trình vẫn còn đầy.

Hạ Dư không khỏi càng giận, cười lạnh: "Bác sĩ Tạ đúng là chẳng hiểu phép tắc gì cả, nào có ai tới xin lỗi, trước đó thì lấy cha mẹ ra uy hiếp, sau thì đến rượu cũng không chịu uống cùng.

Giữ mấy thứ này, tính nuôi cá à?"
Nói xong lại cầm một chiếc ly rỗng, tùy tay với một chai rượu đã mở, rót đầy vào trong.

"Ngồi xuống đi, nếu tới rồi, thì ngồi xuống uống cùng tôi một lát.

Uống xong rồi nói."
"..."
"Bác sĩ Tạ anh không hút thuốc, chẳng lẽ cũng không uống rượu?"

Tạ Thanh Trình biết mình hôm nay không thể chiếm được thế chủ động nữa.

Nếu Hạ Dư đã bảo vậy, anh cũng không nói thêm nhiều, ngồi xuống sô pha đối diện Hạ Dư.

"Tôi uống thì cậu sẽ đi phải không?"
"Không biết bác sĩ Tạ có chịu xả thân ở cạnh kẻ tiểu nhân này không?"
Trong phòng đặt riêng rất yên tĩnh, mọi người như bị bầu không khí quanh người hai bọn họ ảnh hưởng, thở cũng chẳng dám thở mạnh.

Trong sự yên lặng dọa người khiếp vía này, Tạ Thanh Trình vươn tay qua, thăm dò màn gió tanh mưa máu không trông thấy kia.

Anh lấy chiếc ly rượu đế cao đặt trên bàn đá cẩm thạch, "leng keng" chuyển qua trước mặt mình.

Màu rượu đong đưa, trong ánh đèn mông lung, mặt mày sắc bén của Tạ Thanh Trình như đá trầm tích giữa hồ băng.

Anh giơ ly rượu đỏ lên, uống một hơi cạn sạch.

Sau đó lại cầm lấy một ly rượu mới Hạ Dư đưa cho anh, chẳng chớp mắt uống hết.

Rượu mạnh vào cổ.

Hạ Dư rốt cuộc lại cười: "Hay.

Tửu lượng anh Tạ cao thật."
Cậu nghiêng đầu, đôi mắt vẫn nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm, lại nói với cô nàng bên cạnh: "Rót đầy cho anh ta đi."
"..." Trưởng nhóm biến sắc.

Cô lấy hết can đảm, cúi người thầm nói bên tai Hạ Dư mấy câu.

Hạ Dư ngẩn ra, ánh mắt liếc qua chai rượu mình vừa mới rót cho Tạ Thanh Trình trên bàn.

"!"
59 độ hương mơ...?
Cậu, cậu vậy mà vô tình rót cho Tạ Thanh Trình loại rượu kích tình này...!
Hôm nay tâm trạng không tốt nên Hạ Dư vốn định để mình phóng túng uống loại rượu này...!Ấy thế mà lại vô tình rót cho Tạ Thanh Trình.

Rượu này——
Hạ Dư bỗng giương mắt lên nhìn Tạ Thanh Trình, nhưng đôi mắt người kia đối diện mình vẫn bình tĩnh lại lạnh lùng.

Tác dụng của rượu còn chưa phát tác, anh vẫn chẳng biết gì.

Nhưng Hạ Dư biết, Tạ Thanh Trình sẽ chẳng giữ nổi tỉnh táo được bao lâu.

"Chỉ ngửi, mới nếm, đã biết là hương vị cao cấp, nhưng uống xong rồi, lại hạ tiện ngả ngớn..."
Người bạn uống say tới chuếnh choáng khi đó, nói những lời này bên tai cậu, lại hiện lên.

Sao cậu lại phạm phải sai lầm ngu xuẩn như thế.

Lúc mới rót rượu, sao cậu không nhìn kĩ?!
Nhịp tim đập nhanh như nổi bão.

Mồ hôi lạnh chảy xuống.

Nhưng sau đó, trong mấy chục giây trầm mặc dài đằng đẵng, lòng Hạ Dư từ ngạc nhiên, thành bình tĩnh, bình tĩnh, hóa điên cuồng——
Cậu nhanh chóng nhận ra sai lầm đã tạo thành, chẳng lẽ cậu còn phải nhanh chóng đưa Tạ Thanh Trình tới bệnh viện nữa à?
Cậu ắt không thể làm nổi.

Huống hồ uống rượu đưa tới viện cũng vô dụng, kích tình thôi mà, có phải độc đâu.

Cậu không lên tiếng, cứ nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm.

Nhìn chằm chằm dáng người anh áo quần chỉnh tề tây trang giày da, nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm túc tự thủ, vô cùng uy nghiêm của anh.

Sau đó—— Đột nhiên, vì sự trùng hợp vô tình này, bỗng có một suy nghĩ, bắt đầu sinh sôi điên cuồng trong lòng cậu, sau đó cháy hừng hực bật mở ra...!
Đây có lẽ...!Là do ý trời sắp đặt?
Đây là báo ứng——
Đây là báo ứng của Tạ Thanh Trình...! Anh tự làm tự chịu, trời cũng chẳng nhìn nổi dáng vẻ dối trá của anh, nên mới có sự trùng hợp như thế.

Tạ Thanh Trình là người, là người ắt có ham muốn, ham muốn mãnh liệt mà cầu chẳng được, sẽ chật vật khó chịu nổi, quỳ xin giúp đỡ.

Hạ Dư lẳng lặng nhìn anh chằm chằm, cậu bỗng nghĩ, nếu Tạ Thanh Trình bị rượu đốt lòng, quỳ trước mặt cậu, nói năng lộn xộn, dục vọng sâu nặng, mất hết phong thái, cảnh đẹp ấy phải thế nào nhỉ?
Tạ Thanh Trình uống rượu xong, đặt ly xuống: "Vậy đủ chưa?"
"..." Hạ Dư không đáp, suy nghĩ kia vẫn còn quẩn quanh qua lại trong đầu cậu, mê hoặc cậu, nhưng ly rượu khi nãy chỉ là vô ý mà thôi, cũng chẳng phải cố tình rót, cậu nhất thời có hơi chần chờ.

Tạ Thanh Trình bảo: "Nếu không đủ thì tôi lại uống cùng cậu tiếp."

"Tôi có thể uống tới khi cậu hài lòng, chịu rời đi.

Chỉ cần cậu đêm nay đừng sa đọa trụy lạc, chỉ cần cậu đừng có làm bậy ở nơi này."
"..." Hạ Dư hơi ngẩn ra, ngước mắt lên, "Vì sao."
Tạ Thanh Trình nói từng câu từng chữ cho cậu nghe: "Bởi vì đây là lỗi của tôi, là do tôi sai, sẽ không từ chối mấy việc trách cứ của cậu."
Trong hỗn loạn, tim Hạ Dư bỗng đập mạnh, hệt như năm đó, lần đầu tiên Tạ Thanh Trình bảo cậu, bệnh nhân tâm thần cũng nên được đối xử bình đẳng, thắt chặt lại.

Nhưng ngay sau đó cậu lại cảm thấy rất phẫn nộ.

Cậu phẫn nộ vì bản thân, vì chuyện gì cũng đã tới nước này rồi, cậu còn vì dăm ba câu của người này mà động lòng nữa?
Phẫn nộ cực độ ngược lại sẽ sinh ra tàn nhẫn.

Tia do dự vừa rồi của Hạ Dư, trong một khắc này rốt cuộc hóa thành ác ý trong lòng cậu.

Hạ Dư chậm rãi dựa về sau, hoàn toàn, ngả hẳn vào lưng sô pha, khẽ thở dài: "Anh Tạ à...!Anh xem, anh lại dỗ dành em nữa rồi."
"..."
Bỗng dưng thay đổi xưng hô, như khiến Tạ Thanh Trình trông thấy hi vọng.

Tạ Thanh Trình nhìn cậu.

Hạ Dư nghiêng mặt, vẫn là dáng vẻ thở dài: "...!Nhưng mà sao em có thể chấp nhận để anh dỗ dành được chứ."
"Hạ Dư..."
"...!Anh Tạ, anh nói em nghe xem, giờ anh nói với em, có phải thật lòng không?"
Tạ Thanh Trình nhìn cậu chăm chú, không biết vì sao, lòng có chút khó chịu, anh đáp: "Là thật lòng."
Hạ Dư an tĩnh nhìn anh cẩn thận hồi lâu, trên mặt chẳng ngờ lại lộ ra biểu cảm như chú rồng non lúc trước: "Vậy anh không lừa em ư?"
"Tôi không lừa cậu."
"Chúng ta móc ngoéo đi."
Hạ Dư chậm rãi cúi người về phía trước, lời cậu nói thật ấu trĩ, như thể cậu cũng đã uống nhiều rồi.

Chỉ là một khắc Tạ Thanh Trình vươn ngón tay ra, Hạ Dư bỗng dưng đổi động tác móc ngoéo, thành xòe cả bàn tay, vươn qua——
Lạnh lẽo như băng——
Chạm lên gương mặt anh tuấn của Tạ Thanh Trình.

Cậu cười vui vẻ nhìn anh, chú rồng non đơn thuần, ngay dưới mắt Tạ Thanh Trình, chậm rãi, hoàn toàn hóa thành ác long âm trầm.

"Ngây thơ quá, Tạ Thanh Trình.

Anh tính móc ngoéo với tôi thật đấy à?"
"Tiếc ghê, tôi lừa anh đấy."
"Tôi nào dễ tin anh vậy được."
"..."
"Anh làm tôi tổn thương sâu lắm đấy."
Ánh mắt Tạ Thanh Trình vốn mang chút ánh sáng, giờ khắc này lại vụt tối đi.

Yên tĩnh kéo dài mấy chục giây.

Thiếu niên nhìn ánh sáng trong mắt người đàn ông chợt tắt.

"Vậy đi." Hạ Dư ngẫm nghĩ, nói.

Cậu ngồi thẳng người dậy lần nữa, mặt không đổi sắc lấy 59 độ hương mơ, ra hiệu cho cô nàng tim đập loạn nhịp lấy ly rỗng, tự mình rót đầy hơn phân nửa ly, đưa qua cho Tạ Thanh Trình.

Trưởng nhóm biến sắc hốt hoảng——
Cô cho rằng Hạ Dư biết thì sẽ không cho người đàn ông trước mắt này uống chai rượu cực mạnh ấy nữa, chỉ riêng liều vừa nãy thôi cũng khó mà giải quyết được rồi, nào ngờ Hạ Dư lần này dứt khoát rót đầy ly luôn?
"Thấy dáng vẻ anh thế này, tôi cũng hơi cảm động." Hạ Dư nhàn nhạt nói, "Tôi có thể cho anh thêm một cơ hội nữa, tự anh cho tôi thấy thành ý của anh đi."
Ly đầu tiên là rót nhầm.

Ly thứ hai, cậu muốn lừa Tạ Thanh Trình cam tâm tình nguyện uống hết.

"Yêu cầu của tôi cũng chẳng nhiều, anh uống thêm mấy lượt nữa.

Uống tới khi nào tôi hài lòng, tôi sẽ về với anh...!Tôi không ép buộc anh, nhưng nếu anh thật lòng bắt đầu quan tâm tới tôi, chỉ là chút chuyện này thôi, anh hẳn sẽ không từ chối." Hạ Dư ngước mắt lên, "Anh xem được không?"
Tạ Thanh Trình nhìn cậu chẳng nói một lời, lát sau, anh lại nâng ly rượu Hạ Dư đưa anh lên.

"Chỉ cần cậu quay về.

Tôi uống."
Hạ Dư nhìn anh ngửa đầu lên, dáng vẻ hầu kết trượt trượt nuốt xuống.

Cảm giác ngà say nổi lên một làn khói oán hận dày đặc cuồn cuộn.

...!Uống đi.

Uống hết cả đi.

Nhiều rượu thế, báo ứng cũng tới thôi.

Báo ứng.

Hạ Dư lại nghĩ thế.

Cậu muốn nhìn hết dáng vẻ ham muốn ghê tởm của anh, nhìn anh mất phong độ trước mặt phụ nữ, dáng vẻ đau khổ dây dưa, lại cầu mà không được.

Đấy mới thật sự là báo ứng.

Gọi là mất hết mặt mũi.

Nhóm phục vụ trong phòng thở cũng chẳng dám thở mạnh.

Mấy cô nàng chỉ nhìn ra Hạ thiếu vốn định âm thầm chấn chỉnh lại người đàn ông trước mắt này, cậu rót vang đỏ 59 độ hương mơ vào chiếc ly cỡ lớn, hơn nữa xem ý định, cậu hẳn là định để người đàn ông trước mặt uống hết cả một chai.

Có hai cô nàng dựa đằng sau nhìn mà sợ hết cả hồn, kéo siết lấy góc váy nhau, nhỏ giọng nói: "Làm sao giờ."

"Còn làm gì được nữa, chỉ có thể đứng nhìn họ thôi."
"Tôi sợ có chuyện xảy ra lắm, rượu này lần trước có ông chủ uống quá chén xíu thôi, người tình mà ông ấy dẫn tới còn bị giày vò xém chết, lát nữa nhỡ đâu Hạ thiếu bảo bọn mình lên tiếp anh ta thì sao đây..."
"Không sao, không sao đâu, thế, thế cũng từ chối được mà, chỗ chúng ta vốn cũng chỉ là tiếp rượu thôi, còn mấy chuyện ấy đều là chuyện riêng đôi bên tình nguyện...!Cho dù là Hạ thiếu cũng không thể cưỡng ép chúng ta được..."
"Nhưng..."
Giọng hai cô nàng cũng vang, bị trưởng nhóm phía trước nghe thấy, trưởng nhóm ngoái đầu lại trừng mắt lườm cảnh cáo mấy cô một cái, hai cô nàng lập tức không dám hó hé, cúi đầu, lòng ai cũng bồn chồn.

Ly thứ ba đã cạn.

Mặt Tạ Thanh Trình ửng đỏ, ánh mắt hơi hỗn loạn.

Nhưng anh vẫn chưa nhận ra rượu có có gì sai, chỉ nhìn mỗi nam sinh trước mắt.

Anh giơ tay đỡ trán mình, mang theo chút giọng mũi lẫn cảm giác ngà say: "...!Hạ Dư, cũng đủ rồi, cậu đừng làm loạn nữa, về nhà với tôi."
Giọng Hạ Dư trở nên rất mềm nhẹ, không còn lạnh băng như lúc mới trông thấy Tạ Thanh Trình nữa.

Cậu lại rót thêm cho Tạ Thanh Trình một ly đầy, đẩy qua, dụ hoặc anh: "Được, tôi đương nhiên sẽ về với anh rồi.

Anh uy tín thế, anh nói gì tôi nghe nấy...!Nào, anh Tạ à, lại uống thêm một ly, hết ly này, cả bình cũng coi như uống hết rồi, đừng để phí."
Tạ Thanh Trình dựa trên sô pha, trong mắt anh đã hiện tơ máu, đôi mắt đào hoa bị rượu hun cho ươn ướt, trên mặt cũng phiếm hồng.

Nhưng anh vẫn tây trang phẳng phiu, áo sơ mi cài kín mít, không chút vẻ sẽ vượt khỏi quy tắc.

Anh uống ly thứ tư.

Nhưng rượu rót cũng nhiều rồi, Tạ Thanh Trình lại vẫn rất tự chủ, nhìn cũng chẳng nhìn mấy cô nàng xinh đẹp kia lấy một cái.

Xem ra người ta giả vờ đã lâu, sẽ có mấy phần diễn thành thật, phải không nhỉ?
"..." Hạ Dư trầm mặc.

Có chút không vui, có chút bực bội.

Cậu nghĩ, có lẽ Tạ Thanh Trình độc thân đã lâu, cậu hẳn phải cho Tạ Thanh Trình chút kích thích.

Nên cậu ngước mắt lên, liếc mắt nhìn hai cô nàng bên cạnh Tạ Thanh Trình một cái.

Hai chị gái tâm hồn thủy tinh kia, nháy mắt đã hiểu ra phải làm gì, một người cười nâng chén rượu lên, một người vòng ra phía sau sô pha, mềm mại sà xuống ngồi, muốn dựa vào cạnh Tạ Thanh Trình.

"Anh đẹp trai ơi..."
"Nghe Hạ thiếu gọi là anh Tạ nhỉ, em đây cũng gọi anh thế nha?" Thân thể phụ nữ thật mềm, yêu kiều mềm mại nâng mặt lên thổi khí như hương lan vào tai Tạ Thanh Trình, đôi tay sơn móng chạm lên lồng ngực rộng của Tạ Thanh Trình, đầu ngón tay chạm vào chiếc cúc sơ mi cài chặt, rất có ý cấm dục của anh.

Cúc sơ mi nam giới lành lạnh, cách thiết kế của nó vốn chính là kiểu để người ta cởi ra.

Cô nàng kia thấy khuôn mặt Tạ Thanh Trình đẹp trai, rất có khí chất đàn ông, trong khiêu khích lộ rõ mấy phần thích thú: "Anh Tạ à, hay là em uống với anh mấy chén..."
"Bốp" một tiếng.

Cô nàng giật mình.

Cổ tay nhỏ nhắn của cô nàng bị Tạ Thanh Trình siết chặt lấy.

Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, trong mắt lại có mấy phần tỉnh táo, anh gạt tay cô nàng đi: "Đi xuống."
Cô nàng: "..."
"Đi xuống.

Cho mặt mũi thì đừng có mà không cần."
Mặt cô nàng lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng có chút xấu hổ nhìn về phía Hạ Dư, không biết Hạ thiếu có phản ứng gì.

Sau đó cô nàng thấy ánh mắt có thể coi là đáng sợ của Hạ Dư.

Hạ Dư dựa trên sô pha, một bên khuỷu tay gác trên lưng ghế sô pha, một tay kia nâng chén rượu, người trẻ tuổi chống lên đôi chân thon dài, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện mình.

Ánh mắt rất lạnh lùng, tính kế không thành, Hạ Dư cuối cùng chẳng giả vờ nữa.

Ánh mắt cậu đọng thành băng, bên trong có sương giá chảy xuôi.

"Cậu..." Tạ Thanh Trình đau đầu vô cùng, trên người cũng nóng lên từng hồi từng hồi, ùa tới đáng sợ, "Cậu rốt cuộc có đi không..."
Hạ Dư thở dài: "Còn chẳng nói được hai câu mềm mỏng, đã lại quát mắng.

Anh Tạ à, anh đúng là đồ vô tâm mà."
Dừng một chút, khóe môi lại tràn lên nụ cười nguy hiểm lạnh lẽo——
"À.

Thật ra tôi cũng chịu đi cùng anh rồi đấy, nhưng giờ anh, còn đi được hửm?"
"..."
Tạ Thanh Trình nâng mắt lên từng tấc từng tấc, hốc mắt đỏ như đốt.

Anh rốt cuộc cảm thấy có điểm sai, tác dụng của 59 độ hương mơ đã bắt đầu điên cuồng bùng lên trong người anh.

Tạ Thanh Trình thở dốc, thân thể anh có phản ứng của rượu khó chịu nổi mà mắt thường cũng trông thấy, ngay dưới mắt Hạ Dư, làn da vốn trắng ngần của Tạ Thanh Trình dần hiện lên vẻ ửng hồng bất thường, tựa như băng đọng trong nghiên mực giữa trời tuyết giá, sắc rượu như thấm cả vào xương cốt anh.

"Rượu này của cậu..."
"Có hơi đắt." Hạ Dư dịu dàng nói, "Nhưng lại là rượu ngon."
"...!Cậu...!"
"Bác sĩ Tạ đối xử với tôi tốt như thế, tôi đương nhiên phải tiếp đãi anh cho tốt rồi.

Đúng chứ?"
Tạ Thanh Trình bỗng bật dậy, anh không dám tin Hạ Dư có thể làm tới mức này được, lửa giận thiêu đốt nỗi lòng vẫn luôn đè nén của anh, anh gạt văng ly rượu trên bàn, bình rượu loảng xoảng rơi vỡ đầy đất.

Anh bước qua bàn, túm lấy vạt áo Hạ Dư: "Cậu mẹ nó điên rồi?! Cậu thế mà...!Hạ Dư...!Cậu thế mà..."
"Tôi thế mà?"
Tạ Thanh Trình giận tới mức ngay cả giọng cũng run lên, cho dù anh có áy náy, gặp chuyện mà kẻ tâm thần này gây ra, vẫn giận đỏ cả mắt: "Cậu dám bỏ thuốc tôi——!".