Lyra và Sam rẽ vào một nhà hàng ngay cuối đường Oak Avenue tên là Macy’s. Đó là một nơi nổi tiếng trong giới sinh viên vì thức ăn thì tuyệt, giá cả lại hợp lý bất ngờ. Đến đây lúc nào cũng phải mang về, giờ nào cũng thế, nhưng hôm nay họ may mắn có một bàn trống. Họ ngồi phía sau cửa bếp, một vị trí Sam thích vì anh có thể nhìn ra cửa trước sổ, quan sát được tất cả mọi người trong nhà hàng và cả xe cộ hay người người qua lại trên phố.
Sau khi gọi món, Lyra hỏi. “Alec muốn anh ở lại với tôi bao lâu?”
“Tôi không rõ”, anh trả lời. “Tối nay tôi sẽ gọi cho cậu ấy. Nhưng có lẽ mấy ngày sau cậu ấy hay mấy viên thám tử tiếp nhận vụ này sẽ tìm người thay tôi”.
“Tiếp nhận vụ này? Tôi không nghĩ nó có nhiều chuyện để làm lắm. Chúng đeo mặt nạ và không hề đề cập tới lý do truy lùng tôi”.
“Hai gã đó để lại một thứ, và DNA của chúng giúp ta tóm chúng”.
“Nếu nó có trong hệ thống”.
“Đúng thế”, anh nở một nụ cười.
“Tôi xem trên ti vi. Có 50 hay 60 nhân viên CSI lo vụ đó”, cô phóng đại.
“Thám tử O’Malley đang nhận vụ của cô, và ông ta biết mình đang làm gì”.
“Anh đã nói chuyện với ông ấy?”
“Ừ”.
Điện thoại của Sam rung lên. Anh nhìn xem ai gọi và xin lỗi Lyra rồi nghe điện thoại. Dù anh đang ngồi đối diện, cô cũng không nghe được anh nói gì. Cuối cùng cô cũng tóm được một hai từ và nhận ra rằng anh không nói chuyện bằng Tiếng Anh.
Cô kiểm tra điện thoại của mình, thấy có 40 tin nhắn. Một vài bạn cùng trường, gồm Carl và Eli, muốn biết Sam đến từ nước nào và làm sao anh có thể trở thành FBI. Cô xóa hầu hết các tin, chỉ giữ lại vài cái để nhắn tin trả lời sau.
Người phục vụ mang cho họ trà đá và nước lọc. Cô cảm ơn anh ta, nhấp một ngụp nước rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên cô nghĩ mình chẳng biết gì về người đàn ông ngồi đối diện cả. Khi anh xuất hiện trước cửa nhà cô sáng nay, cô nhận ra tên của anh. Anh là đặc vụ đã cứu anh trai của Sidney. Giờ cô đang cố nhớ xem bạn cùng phòng của mình còn nói gì về anh. Tất cả những gì cô có thể nhớ khi Sidney kể với cô sau khi đi thăm Alec về là Sam Kincaid đến từ Scotland, anh có hai quốc tịch, và vô cùng anh dũng.
Đó là mọi thứ cô biết… ngoại trừ việc tim cô cứ chạy đua từng nhịp mỗi lần cô nhìn anh.
Chưa có người nào khiến cô phản ứng như thế trước đây. Sự thu hút vật lý này đang phát triển, và nó hoàn toàn là dục vọng.
Cô sẽ thở phào nhẹ nhõm khi anh đi vì những gì cô đang cảm nhận chỉ đơn giản là ham muốn, và cô không muốn biến mình thành con ngốc bằng việc ném mình vào anh. Anh càng ở lại với cô lâu, khả năng chuyện đó xảy ra càng cao.
Giữ thái độ chuyên nghiệp nào, cô tự nhủ.
Ừ ồ. Cô đột nhiên nhận ra mình không còn nhìn ra ngoài cửa sổ nữa. Cô đang nhìn anh chằm chằm. Chính xác là nhìn miệng anh. Sam kết thúc cuộc gọi rồi quay sang cô. May là người phục vụ mang thức ăn tới, và cô giả vờ mình đang đói cồn cào.
“Trí nhớ của cô tốt đến mức nào?” Anh hỏi.
“Khá tốt”.
“Hãy kể cho tôi biết tuần trước cô làm những gì. Tất cả các ngày”. Anh nói.
Cô kể về lịch trình của mình, chỉ sau khi cô kể xong câu chuyện ngày đêm của mình cô mới thấy nó chán thế nào.
“Thế còn đàn ông thì sao?”
“Họ thì sao?” cô ngoáy mấy cọng trà trong tách.
“Hẹn hò? Qua đêm? Cô biết tôi đang hỏi gì mà”.
“Không hẹn hò. Không ngủ qua đêm”.
Anh nhìn cô nghi ngờ.
“Sao? Anh không tin tôi?” cô hỏi.
“Tôi tin cô có thể có bất kỳ người đàn ông nào cô muốn”.
“Sao anh lại nghĩ-”
“Cô là một phụ nữ rất xinh đẹp”, anh nói kiểu sự thật-hiển nhiên “Cô cũng thông minh, thú vị…”
Anh đang khen cô, nhưng nó nghe như anh đang đọc chữ trên máy cắt cỏ vậy. Giọng đều đều của anh cho thấy anh chẳng mảy may hứng thú với mấy đặc điểm đó của cô.
Đó là một cú đá thực sự vào cái tôi của cô.
“Tôi sẽ không đi chơi tùy tiện với bất kỳ ai, và mấy tuần vừa rồi tôi quá mệt mỏi với công việc của mình. Tôi không có thời gian để hẹn hò”.
Cô không biết anh làm thế nào, nhưng anh đã khiến cô phải phòng thủ và cô thấy xấu hổ với sự thiếu thốn đời sống xã hội của mình. Lần cuối cô trông chờ một cuộc hẹn là khi nào nhỉ? Cô chẳng thể nhớ nổi.
Sam đẩy đĩa của mình sang một bên, nghiêng người về phía trước. “Chúng ta kể đến thứ Sáu rồi”, anh nhắc cô.
“Xem nào”, cô nói, cắn môi dưới và nhìn lên trần nhà. “Tôi tới lớp, nhanh chóng quay về căn hộ, đóng gói một túi đồ, lấy vài cuốn phim ở thư viện, và đi về nhà-”
“Cô bay tới Texas?”
“Không, tôi lái xe tới San Diego. Tôi sống với bà”.
“Tôi nghĩ cô sống ở Texas”.
“Đúng thế”.
“Lyra”. Anh bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Sao anh biết về Texas?”
“Tôi đọc hồ sơ của cô”.
Cô bắn người về phía trước, suýt làm đổ cốc. “Hồ sơ của tôi? Tôi có một hồ sơ?” Cô đang chuyển từ kinh ngạc sang phẫn nộ. “Có một hồ sơ về tôi?”
Anh thích thú với phản ứng của cô. “Cô sẽ không đổ mọi ý kiến của Mahler lên tôi đúng không? Thuyết giảng về Big Brother?”
“Dĩ nhiên là không”.
“Tôi là nhân viên FBI. Tôi có thể có bất kỳ thứ gì tôi muốn”. Anh cười toe toét khi phóng đại. “Tôi có một bản sao báo cáo của cảnh sát, và viên thám tử tiếp nhận vụ này đã đưa bản sao ghi chép lời khai của ông ta cho tôi. Alec cũng cung cấp thêm vài thông tin các nhân nữa”.
“Ví dụ?”
“Về pháp lý, cô hoàn toàn sạch sạch bong. Chưa từng bị bắt, chưa bao giờ nhận phiếu phạt tốc độ hay đậu xe sai quy định”.
Anh nhấp một ngụm trà, nhìn cặp đôi ngồi bàn kế bên rời nhà hàng rồi tiếp tục. “Cô tốt nghiệp đại học loại ưu. Hai anh cô, Owen và Cooper, và bà cô Prescott đã tham dự lễ tốt nghiệp của cô. Không ai trong bố mẹ cô đến cả”.
“Điều khiến nó là một ngày hội đấy. Còn gì nữa?”
“Không có bất kỳ người bạn trai nào”, anh nói. “Người ta mong cô sẽ đính hôn với John Forest-”
“Không, không mong đợi gì cả. Tôi không bao giờ có ý định cưới anh ấy”.
“Từ những gì tôi nghe được thì cô đã chia tay anh ta khá đột ngột mà không nói lý do cho ai”.
“Không đột ngột đâu, nó là quyết định từ hai phía. Chúng tôi muốn những thứ khác nhau”.
“Vậy sao? Cô đã muốn gì?” Anh tò mò hỏi.
Không bị buồn chán tới chết, cô nghĩ nhưng không nói. Suốt thời gian cô quen John, cô chưa bao giờ nghe anh cười thật to, kiểu cười khiến bạn chảy nước mắt và không thể thở nổi ấy. Anh ấy luôn quá nghiêm túc. Anh lại muốn sống như thế chứ?
“Lyra?”
“Đam mê”, cô buột miệng. “Tôi muốn có đam mê và tiếng cười”.
Anh thậm chí không nhướng mày. Anh lại quay lại cái giọng như đang đọc máy cắt cỏ. “Bố mẹ cô cố gắng để bà nội cô bị tuyên bố không có năng lực tinh thần, và cô đã chấm dứt việc đó”.
Sam nói như đó chẳng phải vấn đề to tát gì, nhưng sự thật thì phức tạp hơn thế. Lyra đã phải trả từng cắc của mình cho phí hầu tòa vì luật sư của bố mẹ cô đã đóng băng tài khoản của Gigi và quỹ ủy thác của Lyra. Trong suốt quá trình kiện cáo, cả hai người thậm chí không mua nổi một cốc cà phê tự động.
“Tôi không chặn họ”, cô bảo anh. “Mà là bà của tôi. Bà đã chứng minh được đầu óc mình hoàn toàn minh mẫn. Mà mấy thứ này thì liên quan gì đến vụ đột nhập?”
Sam đang nhìn ra ngoài cửa sổ, anh lơ đãng trả lời. “Mọi thứ đều liên quan”.
“Giờ đến lượt tôi”. Cô nói.
Anh liếc nhìn cô. “Lượt cô làm gì?”
“Hỏi. Anh sống ở Washinton, D.C?”
“Đúng thế”.
“Anh bay cả đoạn đường-”
“Không. Tôi đang ở Seattle”.
“Tại sao?”
“Để diễn thuyết”.
Người phục vụ cho hóa đơn của họ vào một gập bìa đen trên bàn, Sam đặt thẻ American Expres của anh vào trong và đưa cho anh ta.
“Tiếp đến anh sẽ đi đâu? Về nhà?”
“Không”.
“Không gì cơ?”
“Tôi tới đây để thuyết trình. Alec biết thế nên đã gọi nhờ tôi một ân huệ… và trước khi cô hỏi… cô chính là ân huệ ấy đấy”.
“Sau khi thuyết trình, anh sẽ về nhà?”
“Không”.
Anh đang cố tình lảng tránh, hay anh đang cố làm cô nản lòng và rất hứng thú với nó?
“Không cái gì, người đàn ông không thể?”
Anh mỉm cười. “Tôi sẽ tới San Diego, nói chuyện với vài học viên rồi xong việc”.
“Bây giờ, nó khó thế sao?”
Người phục vụ đưa gập bìa cho anh. Sam ký tên, cầm lấy thẻ rồi nói. “Cô sãn sàng đi chưa?”
Lờ câu hỏi của anh, cô nói “Sau đó anh sẽ quay về D.C?”
“Một vài thôi, sau đó tôi sẽ đi Scotland”.
“Thêm một câu nữa rồi tôi sẽ thôi”, cô hứa. “Anh có bất kỳ mối quan hệ nghiêm túc nào không? Anh đã hỏi tôi về John Forest”, cô nhanh chóng nhắc anh.
“Có một lý do đặc biệt cho câu hỏi đó”, anh nói.
“Và cũng có một lý do đặc biệt cho câu hỏi của tôi”.