Sinh Tử Kiến

Chương 9

Đông Phương Khuynh Quốc mang theo sứ mỹ nhân, đi tới địa điểm hẹn trước, nhưng không thấy Du Nhận và Văn Tri Lai, ngược lại bị người bịt mắt, lục soát khắp người, lấy súng áp vào trong xe, chạy hơn hai tiếng đồng hồ, xuống xe, tiếp theo lại tiến vào một bậc thang dẫn xuống địa đạo, vòng tới vòng lui, lại đi lên bậc thang, tiến vào một nơi trống trải, bịt mắt được cởi ra. Trước mắt là một mật thất rộng rãi cực lớn, phía sau là một đống hòm gỗ, phía trước có một bộ bàn ghế da thuộc, giống như một cái phòng khách tạm thời, một bên bày một chiếc bàn bài, mấy gã to lớn đang đánh mạt chược.

Đông Phương Khuynh Quốc nhanh chóng nhìn xung quanh ổ địch, cái chỗ diện tích hơn mấy trăm mét vuông này, không cần đoán cũng biết là kho buôn lậu vũ khí của Du Nhận ở Đài Loan, nói vậy, Đài Loan cũng là một trạm vận chuyển của gã!

Du Nhận rất cẩn thận, giấu vũ khí ở một nơi kín đáo như vậy, ra vào đều có quản chế, cộng thêm địa đạo mê cung được đặc chế kia, muốn chạy trốn ra ngoài cũng không dễ dàng.

Hắn trầm ngâm, không chú ý tới những tên to con kia vừa nhìn thấy hắn, hai mắt đã đăm đăm, không tự chủ được nuốt nước bọt từng ngụm.

“Cậu rốt cuộc đã tới, Đông Phương Khuynh Quốc, bọn tôi chờ có chút không kiên nhẫn rồi đấy!” Du Nhận dựa trên ghế sa lon, âm hiểm cười.

“Mỹ nhân từ mang tới chưa?” Đông Phương Khuynh Quốc không nhìn gã, ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn Văn Tri Lai đang mềm nhũn nằm ở một chiếc ghế khác.

“Tri Lai!” Mái tóc dài của cô tán loạn, thoạt nhìn suy yếu không chịu nổi, hơn nữa, khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn bên phải bị đánh cho sưng đỏ ứ lại, khóe miệng còn rơm rớm vết máu.

Tim của hắn mãnh liệt co lại, ngũ tạng lục phủ toàn bộ quặn thắt, lửa, bắt đầu thiêu đốt.

“Yên tâm, cô ta không chết! Không, phải nói là còn chưa có chết!” Du Nhận châm chọc nói xong, bước về phía Văn Tri Lai, túm lấy tóc cô, xách cô lên.

“Nhìn đi, Văn Tri Lai, ta đã nói hắn sẽ đến, hơn nữa, còn mang theo Mỹ nhân từ đến đây.” Du Nhận cười lạnh liếc chiếc rương da trong tay Đông Phương Khuynh Quốc.

“Thả cô ấy ra.” Hắn nhanh chóng biến sắc, nhìn chằm chằm Du Nhận, trong mắt tích đầy bão táp.

“Đưa Mỹ nhân từ qua đây.” Du Nhận quát lên.

“Ông buông cô ấy ra trước.” Hắn cường ngạnh yêu cầu.

Du Nhận hừ lạnh một tiếng, buông Văn Tri Lai ra, châm chọc nói: “Thật là thâm tình cảm động!”

Đông Phương Khuynh Quốc đi tới, đứng bên cạnh cô, nhè nhẹ vuốt lên khuôn mặt cô: “Tri Lai…”

Văn Tri Lai cựa một cái, chậm rãi mở cặp mắt đã mù lòa, khó khăn hít thở nói: “Khuynh Quốc.. tại sao… tại sao lại tới? Tại sao không ai ngăn anh lại? Không thể giao sứ mỹ nhân ra được! Anh ngốc quá…”

Nhìn cô bị thương thành như vậy, hắn đột nhiên dâng lên một cỗ lửa giận. “Em còn hỏi tôi tại sao lại tới? Lý do tôi còn phải nói lại lần nữa sao? Em không hiểu thế nào là 『 ở chung một chỗ 』sao? Không hiểu sao?” Hắn tức giận, giận cô một mình rời đi, giận cô không nói rõ ràng rốt cuộc giữa cô và Du Nhận có ân oán gì.

Trái tim đau quá, cô sao lại không hiểu? Chính vì biết hắn cố chấp bao nhiêu, cô mới quyết định phải đi chứ.

“Em vẫn không tin tôi? Không tin trái tim của tôi?” Hắn trầm giọng gầm nhẹ, chỉ có mượn sự tức giận, mới có thể gom hết những bất an cùng lo lắng trong mấy giờ qua phát tiết ra được.

“Không phải cô ta không tin cậu, cô ta quá sợ vận mệnh, vận mệnh đã sớm định cô ta không thể sống được, mà cô ta càng sợ cậu sẽ vì cô ta mà cũng chết trong tay ta.” Du Nhận cười lạnh.

Hắn quay sang gã, nhướn hàng lông mày. “Cô ấy và một Phò mã của công chúa như ông rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao cô ấy phải chết trong tay ông ?”

“Sao vậy, thì ra là Văn Tri Lai chưa nói cho cậu biết cô ta là ai? Ta và cô ta có mối thù không đội trời chung! Kiếp trước cô ta là đại đệ tử của quốc sư Tống triều, hơn nữa còn là bạn tốt tri giao của công chúa, chính là cô ta cùng công chúa thiết kế, khiến cho Thiên công biến thành nữ nhân, hơn nữa còn chặt đứt duyên phận giữa ta và Thiên công… Là cô ta! Đều do cô ta một tay tạo thành!” Du Nhận ngoan độc nhìn chằm chằm Văn Tri Lai.

Đông Phương Khuynh Quốc kinh hãi run lên, giữa Văn Tri Lai và sứ mỹ nhân, thì ra có sự ràng buộc sâu đến vậy.

“Chẳng qua, ta cũng đã hạ nguyền rủa với cô ta, đời đời kiếp kiếp, cô ta và người cô ta yêu, đều sẽ chết trong tay ta. chỉ cần oán hận của ta còn chưa được giải, các ngươi vĩnh viễn sẽ không thể ở chung một chỗ, ta muốn các ngươi nếm thử một chút cái gì gọi là sinh ly tử biệt…” Du Nhận âm hiểm cười nói.

Nguyền rủa? Lại là nguyền rủa? Tại sao lại có nhiều nguyền rủa như vậy? Tại sao một cuộc yêu đương từ hơn một ngàn năm trước lại dính dáng đến nhiều người như vậy, khiến cho những người ở ngàn năm sau như bọn họ người ngã ngựa đổ, thống khổ bế tắc?

“Nếu vậy, ông đã lấy được sứ mỹ nhân, oán hận cũng nên tiêu tan rồi chứ? Đi mà ôm lấy cốt nhục Thiên Công của ông, đừng có làm phiền chúng tôi nữa.” Hắn vừa nói vừa ném rương da qua.

Du Nhận kinh hãi, bước một bước dài về phía trước, ôm chặt lấy chiếc rương da kia, sau đó không thể chờ đợi vội vã mở ra.

“Mỹ nhân từ…” Du Nhận nhìn chiếc đĩa sứ hoa lệ nằm trong rương da, nhất thời kích động đến mức hốc mắt phiếm hồng, toàn thân phát run, những chuyện cũ trước kia đều hiện lên trong đầu.

Thiên Công… Thiên Công của gã!

Chiếc đĩa màu thiên thanh, mặc dù niên đại đã rất lâu, vẻ trang nhã vẫn không giảm chút nào, màu sắc trong sáng bóng loáng kia, phảng phất như tròng mắt trong suốt kia của Thiên Công, mà từng điểm từng điểm đỏ tươi này, tựa như sắc môi đỏ mọng của Thiên Công….

“Mỹ nhân từ vẫn xinh đẹp như vậy….” Gã nghẹn ngào sợ hãi than.

Văn Tri Lai nghe vậy ngạc nhiên, khóe miệng xinh đẹp của Đông Phương Khuynh Quốc cong lên một nụ cười lãnh diễm.

“Văn Tri Lai, ai nói mỹ nhân từ đã vỡ nát? Nó vẫn còn nguyên! Tốt quá… Giống như lần đầu tiên ta nhìn thấy nó vậy…” Du Nhận nhớ tới năm đó, khi gã vội vã về đến nhà, vừa bước vào sương phòng, đã nhìn thấy mỹ nhân từ lẳng lặng nằm bên cạnh gối của thê tử đã qua đời, khi gã biết đó là do Thiên Công dùng máu cốt của mình chế ra để được chôn theo thê tử gã, trái tim của gã cơ hồ xé rách.

Đó là lần đầu tiên gã nhìn thấy mỹ nhân từ, cũng chỉ một cái liếc mắt, hôm nay gặp lại, đã cách ngàn năm.

“Hài lòng chưa? Bây giờ, giao thuốc giải ra được rồi chứ!” Đông Phương Khuynh Quốc đỡ Văn Tri Lai dậy, cáu kỉnh yêu cầu.

Du Nhận vẫn không nỡ dời mắt khỏi đĩa sứ, ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên, gã thấy hoảng hốt một trận, Đông Phương Khuynh Quốc trước mặt cùng bóng dáng mảnh mai thanh lệ kia của Thiên Công chồng lên nhau, giống như là linh hồn ngàn năm xuyên qua, ký thác vào một thân xác tương tự….

Nếu như người này là Thiên Công… Nếu như hắn đúng như vậy mà nói….

Nhưng trong lòng gã rất rõ ràng, hắn không phải, hắn không phải là người mà gã muốn.

Song, có phải hay không thì sao? Tên yêu nam xinh đẹp khiến cho người ta ngứa ngáy này, gã muốn hắn! Cuộc đời này, lấy hắn để thay thế Thiên công, an ủi thân thể và linh hồn trống vắng của gã đi!

Văn Tri Lai chặt đứt duyên phận của gã và Thiên Công, nếu vậy, gã cũng muốn chặt đứt tình duyên của Văn Tri Lai, khiến cho cô ta nếm thử một chút tư vị của thống khổ…

‘Muốn giải dược, dùng thân thể của cậu đến đổi đi, Đông Phương Khuynh Quốc.” Gã khép rương da lại, âm tà cười.

Khuôn mặt Văn Tri Lai biến sắc, run giọng kêu lên: “Du Nhận, ngươi đừng quá đáng!”

“Quá đáng? Có sao? Ta đã từ bi lắm rồi, nếu như ta ác hơn một chút, sẽ ném cô cho bọn thủ hạ của ta, để cho cô chịu đủ lăng nhục xong, mới để cô chết.” Du Nhận cười lạnh, ngược lại khiêu khích hỏi Đông Phương Khuynh Quốc: “Cậu nói xem có đúng không?”

Đông Phương Khuynh Quốc châm chọc nói: “Thật là tham lam, đã có được sứ mỹ nhân, còn không bỏ qua?”

“Lấy được mỹ nhân từ, lại không thấy được Thiên Công, lửa hận của ta, phải có người giúp ta giải.” Gã nhìn chằm chằm Đông Phương Khuynh Quốc, cười đến dâm uế.

“Nếu như tôi nói không?”

“Không muốn cũng được, nếu như cậu muốn nhìn cô ta đau đến chết mà nói.”Gã cười gian xẻo nhìn đồng hồ.

Đúng lúc này, Văn Tri Lai đột nhiên run lên một cái, toàn thân đau đớn đến nằm cũng run rẩy.

“Ah….”

“Tri Lai?” Đông Phương Khuynh Quốc kinh ngạc ôm lấy cô.

“Hà hà, bốn tiếng một lần, độc tính sẽ bắt đầu phát tác, nếu không giải độc, cô ta sẽ càng lúc càng đau, cho đến khi thất khổng chảy máu, đau đến chết mới thôi.” Du Nhận uy hiếp nói.

Dung nhan mỹ lệ của Đông Phương Khuynh Quốc siết chặt, nhìn chằm chằm Du Nhận.

“Như thế nào? Không nỡ đúng không? Không nỡ thì tới chỗ ta.” Du Nhận đắc ý hất cằm lên.

“Nếu ông muốn tôi như vậy, cũng được! Tôi sẽ thành toàn cho ông.” Vừa nói, hắn bắt đầu cởi cúc áo.

“Không! Khuynh Quốc! Không được! Em không đau…” Văn Tri Lai kinh hãi níu lấy hắn.

“Tri Lai…” Hắn ôm lấy cô, cảm nhận được cô đang liều mạng nhẫn nhịn đau đớn, ngực căng cứng, hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Không sao, lập tức sẽ qua, anh không sao cả.”

“Cái gì gọi là không sao cả? không được, em không muốn anh chịu loại sỉ nhục như vậy, tuyệt đối không muốn, như vậy thà em chết đi!”

Cô đau lòng kêu lên.

Hắn xoay mình cúi đầu chiếm lấy môi cô, mãnh liệt hôn cô điên cuồng.

Vẻ mặt Du Nhận trầm xuống, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, đáy mắt, lóe lên lửa ghen hừng hực.

Hoàn toàn không để ý tới những người xung quanh đang nhìn, Đông Phương Khuynh Quốc hôn Văn Tri Lai gần mười mấy giây mới buông cô ra, dùng một giọng nói lay động lòng người nói: “Biết không? Đây là lần đầu tiên, anh thấy may mắn vì em không thấy gì.”

Cô ngơ ngẩn, trái tim bị chia cắt, khí nóng từ lồng ngực vọt lên hốc mắt.

“Bịt lỗ tai lại, đừng nghe gì cả.” Hắn dặn dò, xoay người đi về phía Du Nhận.

“Khuynh Quốc…” Cô hô to, không để ý đến đau đớn toàn thân, nhất quyết muốn xông lên.

“Bắt cô ta lại, đừng để cô ta cản trở chuyện của ta, ta muốn cô cảm thụ cái gì gọi là đau lòng thật sự.” Du Nhận gầm lên, mấy tên thủ hạ to lớn lập tức túm lấy cô.

Kế tiếp, là một chuỗi tiếng quần áo bị xé rách, khi tiếng thở dốc nặng nề, truyền vào lỗ tai cô, cô kinh hãi mở trừng trừng cặp mắt, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng không thể chịu nổi hình ảnh thông qua sự trưởng tượng, không ngừng trình diễn trong bóng tối. Không muốn… Không muốn …Dừng lại! Mau dừng lại đi! Cô thống khổ bịt tai lại, tim như thắt lại, lệ như máu, sắp điên cuồng hỏng mất. Là cô! Là cô hại người đàn ông mình yêu mến bị ức hiếp, đây hết thảy đều là vì cô….

Lời nguyền rủa như một cơn ác mộng này đến khi nào mới kết thúc đây?

“Ông sẽ đưa thuốc giải chứ? “Đông Phương Khuynh Quốc mặc cho Du Nhận hôn lên môi hắn, mặt hắn, cổ hắn, lạnh lùng, nhưng phối hợp.

“Còn phải xem biểu hiện của cậu.” Du Nhận đói khát vuốt ve thắt lưng mê người của hắn.

“Ha? Không phải là ông căn bản không có thuốc giải, chỉ muốn chơi đùa tôi đấy chứ?” Hắn chuyển mình, ngả ngớn đè lên người gã, kẻo mở áo sơ mi của gã, lấy ngón tay trêu đùa trên lồng ngực gã.

Mã Hải cùng những người khác nhìn mà sững sờ.

Du Nhận bị hắn trêu đùa cho kích động cả người, ý loạn tình mê nhìn chằm chằm vẻ diễm sắc vô song của hắn, thở gấp chỉ muốn một ngụm có thể ăn sạch hắn, nhưng khi gã đang muốn cởi thắt lưng của hắn, Đông Phương Khuynh Quốc lại đột nhiên ôm lấy gã, ghé vào lỗ tai gã thổi khí: “Bên trong túi bên phải… là thuốc giải đúng không?”

Cả người gã tê dại không chịu nổi, bật thốt lên: “Đúng…”

Lời vừa ra khỏi miệng, gã lập tức cảnh giác, nhưng còn chưa kịp phản ứng, đầu tiên là nghe thấy tiếng cười nhạo của Đông Phương Khuynh Quốc, sau đó, thứ gì đó ầm ầm nổ tung!

“Oành” một tiếng, khói mù mịt dày đặc bốn phía, tia lửa bắn khắp nơi. Biến hóa này khiến tất cả mọi người đều bị dọa cho vỡ mật, Du Nhận ôm đầu co lại một bên, bọn thủ hạ của hắn đầu tiên là ngã nhào, sau đó cũng lập tức rối loạn mở cửa tháo chạy ra bên ngoài.

“Oa ~ nổ rồi! Kho vũ khí bị nổ tung…”

“Chớ mở cửa!” Mã Hãi vội vã kêu lên, nhưng mọi người đã sớm xông ra ngoài.

Bao gồm cả Đông Phương Khuynh Quốc và Văn Tri Lai.

Hắn thừa dịp hỗn loạn, đem Văn Tri Lai đi.

Làn khói dày đặc cùng khí nóng dần dần tản đi, Du Nhận nhìn chằm chằm chiếc rương da đặt mỹ nhân từ kia, rương da bị hư hại một nửa, đĩa sứ bên trong đã sớm bể nát không thành hình, thậm chí, một mảnh vỡ màu thiên thanh còn rơi xuống bên chân gã.

Lượng thuốc nổ được khống chế vừa đúng, thành công chế tạo hỗn loạn, cũng không gây thương tích cho ai, Đông Phương Khuynh Quốc ngay cả điểm này cũng đã tính toán tốt rồi mới đến, mỹ nhân từ mang đến còn là giả!

“Ông chủ, không ngờ Đông Phương Khuynh Quốc lại đặt bom điều khiển trong rương da, còn làm sứ mỹ nhân nổ tung!” Mã Hải vội la lên.

Du Nhận nhặt mảnh vụn kia lên, sắc mặt xanh mét, gân xanh trên trán giật dữ dội, lửa giận công tâm.

Giả! Gã sao có thể quên được, Đông Phương gia có năng lực tái tạo lại đồ gốm thời Tống hàng đầu chứ! Thật đáng chết! Đông Phương Khuynh Quốc lại dùng sắc để dụ gã, lợi hại sắp đặt gã một đường!

“Đông Phương Khuynh Quốc đáng chết, ta không đem ngươi bầm thây vạn đoạn không được!” Gã giận đên cần cả chiếc rương da đã cháy sém lên, dùng sức quăng xuống mặt đất, cuồng nộ gầm thét: “Đóng cửa ra lại, khởi động cơ quan của mê cung bí đạo, tuyệt không để cho bọn chúng còn sống mà ra ngoài!”

“Dạ!” Mã Hãi xoay người đi về phía góc tường, mở ra một thiết bị, ấn chốt mở.

Cơ quan một khi đã khởi động, Đông Phương Khuynh Quốc cùng Văn Tri Lai cứ chờ bị vây ở địa ngục đi, có mọc cánh cũng không thể bay được.

“Có cần gọi mọi người cùng nhau động thủ bắt chúng/” Mã Hải lại hỏi.

“Không, đừng đứa nào nhúng tay vào, bọn chúng là của ta, ta muốn tự mình đối phó bọn chúng!”

Gã ngoan độc cắn răng, từ trong rương vũ khí buôn lậu lấy ra một khẩu “Thiên nữ tán hoa”, đi ra khỏi kho hàng bí mật, bắt đầu đuổi bắt con mồi.

Văn Tri Lai có chút mê muội nằm trên lưng Đông Phương Khuynh Quốc, đã không rõ ràng tình huống lúc này ra sao, sau trận nổ kia, cô liền ngất xỉu không có cách nào suy nghĩ, cộng thêm độc phát đau đớn, suy nghĩ của cô cơ hồ tán loạn, mê mê man man.

“Tri Lai, Tri Lai… Em có sao không?” Cô nghe thấy tiếng của Đông Phương Khuynh Quốc, mở mắt.

“Khuynh Quốc?”

“Ừ, anh đây. Đến, mở miệng ra, uống thuốc giải trước, uống rồi sẽ không đau nữa.”Hắn ôn nhu nói, đem viên thuốc giải nhét vào trong miệng cô.

Cô nuốt viên thuốc xuống, hơi thanh tỉnh, lập tức nhớ đến chuyện kia, tức giận đau lòng bắt lấy tay hắn: “Anh không sao chứ? Có bị… Có bị…”

“Không có, hắn căn bản không có thời gian làm xong, anh chẳng qua chỉ bị hôn, coi như bị chó dại cắn mấy cái ấy mà.” Hắn châm chọc cười cười.

“Đừng cười! Không cho cười… Chuyện như vậy, đừng nói nhẹ nhàng như thế…” Cô tức giận trách móc, vươn tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, tìm đến môi hắn, dùng đầu ngón tay giúp hắn lau đi hơi thở cùng dấu vết của Du Nhận.

Hắn ửng sốt, mượn ánh sáng mờ mờ trong địa đạo, nhìn chằm chằm gương mặt của cô.

Cô lại khóc rồi, nước mắt màu đỏ rõ ràng vẽ lên trên khuôn mặt của cô hai vệt máu, nhìn mà khiến trái tim hắn quặn thắt lại đau đớn.

Mỗi lần cô khóc, đều là bởi vì hắn.

“Tri Lai… Đừng khóc…” Hắn thật sự rất sợ nước mắt của cô, sợ thứ nước mắt màu đỏ mang dấu hiệu tử vong kia.

“Không được để cho bất cứ kẻ nào chạm vào anh, chà đạp anh nữa… Nếu như có thể, em thật muốn người trên khắp thiên hạ này đều mù hết, không nhìn được vẻ xinh đẹp này của anh, như vậy sẽ không có ai mơ ước anh, thèm muốn anh, như vậy, anh sẽ chỉ thuộc về mình em..” Cô mất khống chế nấc nhẹ lên, lần đầu tiên thể hiện ra sự tùy hứng cùng ham muốn chiếm hữu của mình, cùng với tình yêu nồng đậm của cô.

“Anh đã là của em rồi.” Hắn khàn khàn nói xong, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu mãnh liệt hôn cô. Cuối cùng cô cũng giống một người bình thường, cuối cùng cũng biết ghen tỵ, biết ích kỷ, cuối cùng cũng yêu điên cuồng giống hắn.

Tình yêu chính là phải như vậy chứ! Trung thành với dục vọng, trung thành với cảm giác, liều lĩnh….

Hắn vui sướng mà kịch liệt chiếm lấy đôi môi cô, hắn muốn cho cô biết, chỉ có nụ hôn giữa tình nhân với nhau mới gọi là hôn, môi chạm vào môi, phải có thêm gia vị tình yêu, mới có thế ngọt ngào, trừ này đó ra, những người chẳng liên hệ với nhau đụng chạm, cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Văn Tri Lai biết rõ mình phải tỉnh táo, nhưng chuyện vừa rồi kích thích cô quá lớn, cô không cách nào chịu nổi khi những người khác hôn Đông Phương Khuynh Quốc, ngay cả chạm tới hắn, trong một chớp mắt đó, cô hiểu ra, cô còn yêu hắn hơn những gì mình tưởng tượng, yêu đến ghen tỵ với tất cả những người có thể nhìn thấy, yêu đến bất trị…

Bọn họ hôn nhau tha thiết, môi và đầu lưỡi giao hòa đến phân không rõ lẫn nhau, cho đến khi một tiếng vang nặng nề từ phía xa vọng lại, quấy nhiễu bọn họ, họ mới giật mình run sợ tách ra.

“Tiếng gì vậy?” Văn Tri Lai kinh hãi hỏi.

Đông Phương Khuynh Quốc ôm chặt lấy cô, trầm giọng nói: “Trong bí đạo này có cơ quan, tường đang chuyển động.”

“Tường?”

“Du Nhận muốn bao vây chúng ta, đi mau.” Hắn vừa nói vừa kéo tay cô bước nhanh về phía trước. Bọn họ đi dọc theo bí đạo hướng ra phía ngoài, lại phát hiện lối đi hình như không giống nhau, lúc tới hắn bị bịt mắt, vẫn bí mật nhớ phương hướng sau lưng, nhưng mà, đi được một lúc, kiểu gì cũng không tới được cửa ra. Hắn nhíu mày, dừng lại trước một lối đi giao nhau, cảm thấy có gì đó không đúng.

“Sao vậy?” Văn Tri Lai hỏi.

“Biến thành mê cung rồi, không biết nên đi thế nào.” Hắn thở dài nói.

“Nơi này, làm em nhớ đến lối đi trong lăng tẩm năm đó.” Cô thấp giọng nói, trong lòng mơ hồ dâng lên bất an.

Mặc dù cô không nhìn thấy, sức mạnh của Thiên Nhãn cũng đã yếu ớt, nhưng vẫn cảm giác được như cũ, nơi này âm khí quá nặng, là một tử huyệt, không lành!

Du Nhận xây dựng kho vũ khí ở đây, là cố ý, hay là thiên ý?

“Cái gì?”

“Lăng tẩm của công chúa là do em chọn lựa, phương vị, cấu tạo đại khái bên trong, em rõ ràng hơn so với bất cứ ai.”

Hắn nhìn cô, rất khó tưởng tượng nổi ra bộ dáng ngàn năm trước của cô là như thế nào.

Một thiếu nữ có pháp lực, quốc sư tương lai, nếu như không có sứ mỹ nhân, hắn và cô sẽ gặp nhau sao?

Hoặc là, hắn nên cảm tạ lời nguyền rủa của Du Nhận, cho dù là dữ hay lành, đó cũng là duyên phận…

“Để ngăn chặn người đến trộm mộ, những người thợ đã thiết kế rất nhiều cơ quan, hơn nữa ở lối đi tiến vào lăng tẩm, lại càng thêm phức tạp, lợi dùng tường di động cùng với nguyên lý ngũ hành bát quái, có thể sinh ra hiệu quả mê cung.”

“Em nói là, Du Nhận cũng dùng chiêu này?” Hắn hỏi.

“Hẳn là vậy. Lăng tẩm của công chúa năm đó, chính là do hắn giám sát…” Cô nói xong, trái tim lại trầm xuống. Nếu không phải ngại thân phận tướng quân của mình, sau khi công chúa chết gã nhất định rất muốn xâm nhập vào lăng tẩm công chúa trộm đi mỹ nhân từ của Thiên Công chăng?

“Như vậy? Giờ chúng ta làm gì? Trước mặt có hai con đường.”

“Đi bên trái, về phía thanh long, đó hắn là đường sống.” Nàng nói.

“Được, đi.” Hắn nắm chặt lấy tay cô, đi về phía bên trái.

Nhưng mới đi không được bao lâu, lại là một đường cắt, lúc Đông Phương Khuynh Quốc không chút nghĩ ngợi đi về phía bên trái, cô lại đột nhiên hoảng sợ thấy không ổn, vội vàng kéo hắn.

“Từ từ…”

Trong một sát na này, hai mặt tường bên lối đi đột nhiên bắn ra châm nhỏ, hắn kinh hãi, ôm lấy cô vội vã lăn về phía sau.

Cô thở gấp trong lòng hắn, nói: “Đây là một cái bẫy! Du Nhận biết chúng ta sẽ đi hướng này..”

“Du Nhận là thương nhân buôn vũ khí, hắn tiếp xúc với vũ khí khoa học kĩ thuật kiểu mới cũng nhiều, địa đạo này đã được cải tiến, khẳng định là khó chạy hơn rồi.” Hắn nhẹ giọng nói.

Rất khó chạy? Đúng vậy, năng lực biết trước yếu ớt nói cho cô biết, cơ hội còn sống để ra ngoài là… không!

Nhưng khiến cô kinh sợ chính là, tại sao giọng điệu của Đông Phương Khuynh Quốc lại bĩnh tĩnh như vậy? Chẳng lẽ hắn…

“Anh nghĩ, cho dù đi đường nào cũng giống nhau, bởi vì cửa ra sớm đã bị đóng lại rồi! Du Nhận ngay từ đầu đã không có ý định để chúng ta còn sống mà ròi đi.” Hắn lại nói. Cô không mở miệng, chỉ thấy rét run nơi sống lưng.

“Đi, chúng ta trở về thôi! Vừa đi vừa nói chuyện phiếm, mặc dù chỗ này rất tối, lại không có lãng mạn, nhưng mà chỉ cần có em ở bên cạnh, anh có thể không so đo.” Hắn nửa đùa nửa thật, kéo cô đi.

“Khuynh Quốc…” Cái này chẳng buồn cười.

“Aiz, em nói xem trước mặt có ám khí gì không? Anh đoán nhé, có phải là có một cái hầm ngầm? Chính là cái kiểu sàn nhà đột nhiên mở ra như trong phim ấy..” Hắn ôm lấy vai cô, chậm chạp đi tiếp, ngoài miệng vẫn thoái mái nói ra những lời vô nghĩa.

“Khuynh Quốc, đủ rồi!” Cô nghe không nổi nữa, tức giận quát bảo ngưng lại.

“Sao vậy?”

“Anh rốt cuộc đang làm gì? Đừng lãng phí thời gian, anh mau nghĩ cách trốn ra đi?” Cô thấp giọng kêu.

“Tại sao em chỉ nói 『anh 』 mà không nói 『 chúng ta 』?” Hắn giận dữ hỏi.

“Một mình anh đi, tương đối dễ dàng, em chỉ khiến anh bị liên lụy thôi…” Cho dù chỉ có một cơ hội mỏng manh, cô cũng hy vọng hắn có thể rời khỏi nơi này.

“Một mình? Em còn chưa hiểu sao? Anh vì em mà tới, tới rồi, không có ý định sẽ đi, nếu có thể, tốt nhất chúng ta cùng đi ra ngoài, nếu như không được, thì cùng chết.” Ngữ khí của hắn sâu sắc kiên định. Mang theo Sứ mỹ nhân giả đến, hắn đã không nghĩ đến chuyện còn sống mà ra ngoài, dù sao sống hay chết hắn đều không quan tâm, chỉ mong có thể ở bên cạnh cô.

“Không, em không muốn anh chết theo em, em hy vọng duyên phận của chúng ta kết thúc ở đây trong cuộc đời này thôi, đừng liên lụy đến kiếp sau nữa, trước khi lời nguyền của tướng quân được giải trừ, em cũng không cần yêu bất cứ ai nữa, cũng không muốn hại đến bất cứ ai nữa, để cho em một mình chết đi, anh đừng làm rối lên tiến vào trong luân hồi của em nữa, đừng dính dáng gì đến em nữa…” Cô kích động hô to.

“Quá muộn rồi.” Hắn bỗng chốc ấn cô lên tường, lạnh lùng cắt đứt lời cô.

“Cái gì?”

“Ngay từ một khác bị anh yêu kia, em nên giác ngộ, tình yêu của anh, so với bất kỳ lời nguyền rủa nào còn khó thay đổi hơn, sẽ không dừng lại, càng không có cách nào giải trừ, vô luận là sinh tử đổi thay, anh cũng sẽ đi theo đến cùng, vĩnh viễn không buông tay.” Từng chữ từng chữ của hắn vang lên mạnh mẽ, giống như lời thề vĩnh hằng/

“Anh…” Cổ họng cô thít chặt, lệ rơi đầy mặt, nói không nên lời.

Thì ra là, tình yêu sâu đậm mãnh liệt nhất của con người, căn bản không khác nào một lời nguyền rủa, khắc cốt ghi tâm giống nhau, sinh tử cùng theo giống nhau, trừ người trong cuộc, không ai có thể lý giải được giống nhau, thậm chí, vượt qua ngàn năm, vĩnh viễn không thay đổi…