Bóng đá là môn thể thao phổ biến nhất trên toàn thế giới, nó đã dùng sức hấp dẫn của mình để vượt qua những rào cản trong lịch sử, không ngừng làm phong phú và hoàn thiện bản thân; môn thể thao này không những là cả một cuộc đối đầu về thể chất mà còn đấu trí với nhau, chẳng những nhấn mạnh năng lực cá nhân mà còn làm nổi bật sự gắn kết của cả tập thể.
Carlos một đao đến gặp*, cậu mở rộng phạm vi chạy từ hàng tiền vệ ra toàn bộ khu vực, không ai chuyền bóng cho cậu thì cậu tự cướp lấy, không ai giúp cậu chống đỡ thì cậu tự mình xông lên, đám người thuộc đội Vàng đó, cậu không cần đâu!
*Một đao đến gặp (Đơn đao phó hội) -> Điển tích từ Tam quốc diễn nghĩa: Tôn Quyền muốn lấy lại Kinh châu, Lỗ Túc bày mưu dụ Quan Vũ đến gặp ở Lục Khẩu và cho phục binh, nếu ông không đồng ý trả Kinh châu thì sẽ giết chết. Nhưng vì Quan Vũ quá uy dũng, vừa thủ thanh long đao trong tay, vừa nắm lấy Lỗ Túc khiến quân Ngô không thể động thủ. Quan Vũ trở về an toàn --> Carlos một mình lao tới.
Hai đội Vàng - Đỏ giằng co nửa tiếng thi đấu, cuối cùng Carlos đã ghi một bàn thắng phá vỡ cục diện.
Bầu trời Barcelona xanh thẳm một cách hiếm thấy, quang đãng không mây, mái tóc vàng của Carlos được nắng hun nóng, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Chân mày lưỡi mác của cậu nhướng lên, đáy mắt chứa đầy sự khinh thường xen lẫn cái lạnh như băng, nét cười còn vương trên khuôn mặt thanh tú, thế nhưng ngón giữa dựng thẳng kia lại khiến tất cả thành viên thuộc đội Vàng không tài nào tán thưởng vị tướng nhỏ tóc vàng này được –
Cậu thông báo với những người đồng đội mặc đồng phục giống mình rằng, không có các người, tôi sẽ càng giỏi hơn!
Những thành viên thuộc đội Vàng bị chọc giận liền xông lên phía trước: "Rút ngón tay của mày lại nhé!"
“Thằng khốn kiếp, đừng nghĩ cả đội tao không dám đánh mày!"
“Cút về Cô Nhi viện của mày đi, đừng tới La Masia nữa! U14 bọn tao không chào đón mày đâu!"
“……”
Carlos không hề đáp lại lời bọn họ. Nghe mấy tiếng la hét ấy, cậu duỗi tay ra rồi lắc lư trước mặt các cầu thủ đội Vàng, sau đó xoay ngón giữa lại rồi chỉ thẳng xuống đất.
Mười cầu thủ thuộc đội Vàng đã hoàn toàn bị chọc giận, bọn họ vung nắm đấm, nổi giận đùng đùng vây lấy Carlos.
Trọng tài không ngừng huýt còi, tiếng còi sắc bén tựa như cắt ngang đường chân trời.
Thẻ vàng của trọng tài bị giẫm trên đất, không ai để ý tới ông cả.
Bernar Jess vọt vào giữa sân, Tô Thanh Gia cũng đi theo, cô thật sự lo lắng, sợ rằng Carlos sẽ bị thương.
“Mợ nó mấy cậu đang làm cái quái gì vậy?! Hả? Từng người một đang làm cái khỉ gì thế?!" Bernar Jess giận dữ kêu lên: "Bản thân các cậu là một đội, muốn đánh nhau phải không? Tương lai các cậu, La Masia dạy các cậu đánh nhau sao? Hả?!"
“Đây là trận đấu mà các cậu muốn cho tôi xem ư? Đúng là shit! Không chuyền bóng cho đồng đội mình, đầu óc các cậu bị bệnh à? Cô lập người ta, các cậu thích quá nhỉ!" Bernar Jess lấy thẻ đỏ từ túi trọng tài ra.
“Về phần cậu, Carlos, tôi thừa nhận, một mình cậu phá vỡ cục diện rất lợi hại, nhưng tôi cực kỳ không hài lòng! Bây giờ ngay lập tức, tức khắc tới phòng thay đồ úp mặt vào tường cho tôi!" Trong cơn giận dữ, vị huấn luyện này đã vứt thẻ đỏ vào mặt Carlos bằng lực rất mạnh
“Bây giờ tôi tuyên bố trận đấu này kết thúc, tỉ số hòa! Carlos, tôi bác bỏ lời thỉnh cầu của cậu, cậu không hợp với U14!" Bernar Jess xoay người đi tới phòng thay đồ: "Giờ thì tất cả mọi người, trừ Carlos, qua bên này tập hợp!"
Trên mặt Carlos có vết màu đỏ do bị ném thẻ, cậu cắn chặt hàm, hai tay nắm chặt thành nắm đấm có thể thấy rõ những đốt ngón tay màu trắng; ban đầu cậu vốn ngẩng lên, bây giờ lại hơi cúi xuống, cố hết sức kìm nén cơn giận.
Tô Thanh Gia bước lên phía trước, nghe thấy hơi thở nặng nề của cậu, đây là lần đầu tiên cô thấy cậu luống cuống như vậy: "Carlos, anh ổn chứ?"
Carlos nghe vậy liền ngẩng đầu, Tô Thanh Gia thấy hốc mắt cậu đỏ hoe, cặp mắt xám đặc tựa như mưa to sắp kéo đến, mây đen bao phủ cả bầu trời xanh thẳm.
“Carlos, anh nghe em nói, đừng nóng giận cũng đừng quá gấp." Tô Thanh Gia bị dáng vẻ cậu làm cho sợ hãi, cô sợ Carlos sẽ mất kìm chế nên bắt đầu tìm đề tài để nói: “Biểu hiện của anh thật sự rất tuyệt. Carlos à, hôm nay em rất vui khi nhìn thấy anh ghi bàn, anh thật sự làm em ngạc nhiên đấy. À đúng rồi, em tin chắc không bao lâu nữa anh sẽ trở thành siêu sao, Carlos, đến lúc đó em sẽ lấy làm vinh dự vì anh, anh..."
Carlos nhắm mắt, vẻ mặt cậu trở nên bình tĩnh, hàng mi gần như chỉ đợi đến lúc là run. Dưới ánh nắng mặt trời, dấu đỏ trên mặt cậu càng ngày càng sậm, cậu xoay người nhặt tấm thẻ dưới đất lên và nói với Tô Thanh Gia: “Anh không sao đâu, em đừng lo lắng, em về trước đi, hôm nay anh không thể đưa em về được, anh phải úp mặt vào tường rồi."
Giọng điệu của cậu rất bình thản, hoàn toàn không giống ngày thường. Cậu bình tĩnh một cách đáng sợ.
Tô Thanh Gia còn muốn nói gì đó, nhưng lần này Carlos không quay đầu lại nữa mà đi thẳng về phía phòng thay đồ.
Tô Thanh Gia ôm nỗi lo lắng trong lòng về nhà.
Dọc đường về, trong đầu cô chỉ nghĩ tới cặp mắt màu xám của Carlos, cặp mắt ấy tràn đầy sự lạnh băng.
Sau khi trở về, Minh Linh bảo với Tô Thanh Gia rằng giám đốc Rexach gọi điện thoại tới nói cho cô biết, Carlos dặn mấy ngày kế tiếp cô không cần phải tới La Masia, cậu muốn chuyên tâm huấn luyện.
Tô Thanh Gia ở nhà đợi ba ngày, sự lo lắng càng tăng thêm một chút, đến buổi sáng ngày thứ tư, cô ngồi yên trên giường một hồi lâu, quyết định xin phép nhà trường để tới La Masia một chuyến.
Mấy đêm nay, cô luôn nằm mơ thấy một giấc mộng, trong mộng Barcelona đổ cơn mưa to chưa từng thấy từ trước đến nay, bầu trời âm u mịt mù không tan, mỗi một đường phố đều bị nước dâng rất cao, đại lộ La Rambla lại bị ngập bởi bùn lầy, cô cầm ô đi trên đường, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào.
Carlos vẫn luôn chờ cô trước trạm xe bus ở cửa Cô Nhi viện, nước đã dâng đến tận cổ cậu, cậu mở to đôi mắt màu xám tràn đầy tuyệt vọng.
Thế nhưng, mỗi một lần cô sắp chạm được vào cậu, nước mưa đã bao phủ lấy cậu rồi, cô đành nhìn cậu ngập trong nước và mấp máy môi với mình, cậu đang nói: "Adios" (vĩnh biệt).
Mỗi lần như vậy, Tô Thanh Gia đều bị những lời ấy làm cho bừng tỉnh. Barcelona trong giấc mộng của cô đã không còn ánh dương tươi đẹp, chỉ có nước dâng đầy trời. Cả thành phố vô cùng yên tĩnh nhưng cũng rất ồn ào ầm ĩ bởi những tiếng động lớn, tiếng mưa rơi che trời lấp đất.
Cô cần phải đến thăm Carlos.
Minh Linh là một người mẹ chu đáo, cô đã nhìn ra mấy ngày nay Tô Thanh Gia vì chuyện của Carlos mà đứng ngồi không yên, thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái đã gầy đi một chút rồi. Cô giúp Tô Thanh Gia xin phép, đồng thời bảo con có thể về nhà trễ.
Đến La Masia, Tô Thanh Gia cố hết sức tìm kiếm bóng hình Carlos ở sân bóng, nhưng sau khi chạy đi chạy lại ba bốn lần ở sân thể dục, cô vẫn không thấy mái tóc vàng óng ả kia.
“Em đang tìm nhóc Tóc Vàng à?" Oleguer hỏi với vẻ không hề hoạt bát hấp tấp như ngày xưa, cậu hơi im lặng: "Cậu ấy đã bốn ngày không tới tập luyện rồi, mỗi ngày cậu ấy đều ra cửa sớm, nghe nói sau đó trở về rất khuya, không ai biết cậu ấy đi đâu cả."
Oleguer dùng lực nhẹ đá bóng: "Hôm qua anh chào hỏi với cậu ấy, cậu ấy không thèm để tới anh, cả người, cả người..." Cậu suy nghĩ, tìm từ ngữ thích hợp: "Đúng vậy, hệt như cái xác không hồn, giống như không còn tinh thần luôn ấy."
Vẻ mặt Oleguer hơi buồn rầu, giậm chân ngay tại chỗ: "Ôi, nói thật với am, hình như nhóm huấn luyện viên đang thương lượng với giám đốc, tạm dừng việc tập trung đào tạo cho Carlos, bọn họ..." Cậu nhìn sắc mặt Tô Thanh Gia một chút: "Có khả năng bọn họ sẽ vứt bỏ Carlos. Ầy, nguyên nhân cụ thể thì anh không biết, ôi, nếu em tìm được nhóc Tóc Vàng thì khuyên cậu ấy đi, cậu ấy chỉ nghe em thôi."
Tô Thanh Gia giật mình, nói lời cảm ơn với Oleguer.
Tại sao lại như vậy? Cõi lòng Tô Thanh Gia giống như bị bao phủ bởi cơn mưa to trong giấc mộng ấy cùng Carlos.
Tô Thanh Gia miễn cưỡng bình ổn lại tâm tình, cô muốn bình tĩnh, muốn tìm ra nguyên nhân thật sự: "Anh ơi, anh có biết huấn luyện viên Bernar Jess ở đâu không?"
“Biết, em đi theo anh nhé." Oleguer không ngờ cô lại hỏi huấn luyện viên ở đâu, cậu hơi sốt ruột: "Này, nếu gặp huấn luyện rồi em không được khóc nha, cũng... cũng đừng nói là anh dẫn em tới đó, nếu không anh sẽ bị huấn luyện rất thảm."
“Được, em sẽ không như thế đâu, em chỉ muốn nghe xem tình trạng của anh Carlos. Thật đấy, em đảm bảo." Tô Thanh Gia nói.
Oleguer vừa nhiệt thành vừa ngây thơ đã đưa Tô Thanh Gia đến bên ngoài văn phòng của Bernar Jess: “Tới rồi, ở đây nè, tự em gõ cửa vào nha. Anh đi tập luyện đây." Cậu bổ sung thêm: "Nhớ rõ, đừng nói là anh đưa em tới nha, nhớ chưa? Cẩn thận lần sau anh đánh bạn trai em luôn đấy."
Tô Thanh Gia bỏ lại một ánh nhìn cho Oleguer: "Dạ, em nhớ rồi."
Oleguer nhận được ánh mắt ấy, cậu chạy đi, dọc đường vẫn luôn suy nghĩ em gái nhỏ này có ý gì, tại sao cậu nhìn mà chẳng hiểu gì nhỉ? Cô quả là giống bạn trai mình, ánh mắt rất biết diễn.
Tô Thanh Gia gõ cửa, sau khi nghe tiếng đáp lại, cô sửa sang quần áo một chút rồi đẩy cửa ra bước vào.
“Xin chào huấn luyện viên Bernar Jess, cháu là Bella. Không biết ngài còn chớ cháu không ạ?"
Đương nhiên là Bernar Jess có ấn tượng sâu đậm với cô bé vì sinh nhật của Carlos mà xin phép ông, hơn nữa mấy hôm trước ông còn gặp cô trên sân thi đấu đối kháng. Bernar Jess gật đầu nói: "Tôi nhớ chứ, cháu là bạn của Carlos. Mời cháu ngồi. Muốn uống chút gì không? Nước, sữa bò hay nước trái cây?"
Tô Thanh Gia xua xua tay, nhìn ông: "Không cần đâu ạ, cảm ơn ngài. Cháu nghĩ hẳn là ngài biết mục đích cháu đến đây, vậy cháu sẽ vào thẳng vấn đề, cháu muốn biết cái nhìn của ngài về Carlos."
Bernar Jess thở dài, giọng điệu có hơi tiếc nuối: "Bella, Carlos thật sự rất có thiên phú, rất tuyệt, nếu tập trung bồi dưỡng, cậu ấy sẽ là thế hệ siêu sao mới của Barca..."
“Vậy thì tại sao không tiếp tục tập trung bồi dưỡng cậu ấy nữa ạ?" Tô Thanh Gia cắt ngang lời ông.
“Đây là quyết định của cấp trên, kết quả thảo luận của tất cả chúng tôi."
“Các ngài thảo luận là có thể quyết định tương lai Carlos, quyết định cả đời anh ấy sao?" Tô Thanh Gia chất vấn, giọng nói của cô khá sắc bén, cơn giận không kìm chế được mà trào ra khỏi lồng ngực.
Bernar Jess rút một phần tài liệu từ trong ngăn tủ ra: “Lần thi đấu đối kháng này cháu cũng thấy rồi đấy, cậu ấy hoàn toàn không có khả năng hòa nhập với tập thể, đối với một vận động viên trong ngành chơi môn thể thao tập thể này thì đấy là vết thương trí mạng, cháu hiểu chứ?
Hơn một năm qua, chúng tôi vẫn luôn đặc biệt để ý cậu ấy, kể từ khi tới La Masia cho đến nay, cậu ấy luôn đi về một mình, không nói thêm lời nào với ai, cậu ấy chẳng có lấy một người bạn." Ông đưa phần tài liệu ấy cho Tô Thanh Gia: "Cháu xem bản báo cáo này đi."
Đây là một báo cáo kiểm tra tâm lý, Tô Thanh Gia skip đến bước cuối cùng để xem phần chẩn đoán của bác sĩ chuyên môn --
Chẩn đoán xác nhận mặc bệnh trầm cảm ở mức nguy cơ thấp, khó có thể hòa nhập với cuộc sống bình thường. Đề nghị hướng dẫn trị liệu.
Chủ nhân của báo cáo này chính là Carlos.
Cô đọc lại mấy lần, cuối cùng nhắm nghiền mắt, hít sâu một hơi: "Cho nên cũng vì cái này, các ngài liền từ bỏ Carlos đúng không? Cũng vì trận thi đấu lần này, các ngài lập tức nhận định anh ấy không thể sống hòa hợp với các thành viên trong đội đúng không?"
“Bella, La Masia cần phải suy xét rất nhiều, chúng tôi…”
“Huấn luyện viên Bernar Jess, bây giờ cháu muốn biết là phải hay không phải."
“Xin lỗi cháu, là phải.” Bernar Jess nhìn cô bé bướng binh này, con gái ông cũng bướng bỉnh hệt như cô bé vậy, ông rất muốn an ủi cô, nhưng đôi khi sự thật lại tàn khốc đến thế: "Ngay từ đầu khi biết cậu ấy mắc bệnh tâm lý, chúng tôi đã dùng thái độ rất lạc quan, hy vọng cuộc sống ở La Masia có thể thay đổi cậu ấy, nhưng thật đáng tiếc, chúng tôi đã thất bại.”
Tô Thanh Gia đưa báo cáo lại cho huấn luyện viên: "Cảm ơn ngài, chẳng qua cháu rất muốn biết, ngoại trừ các ngài còn ai biết về bệnh tình của Carlos hay không?"
“Cháu là người thứ nhất, cũng là người cuối cùng, tôi đảm bảo." Bernar Jess nói.
Thật ra vị huấn luyện viên này đã lớn tuổi lắm rồi, hơn phân nửa cuộc đời ông đều cống hiến cho đá bóng, ở trại huấn luyện, ông đã gặp rất nhiều thiên tài, có người thành công, có người ngã xuống, nhiều người ôm mộng tưởng nhưng vĩnh viễn không thể bay lượn.
Carlos không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng.