Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em

Chương 43: Uy hiếp

Khi màn đêm buông xuống, những con đường phồn vinh hoa lệ của thành phố Bắc Kinh lại thắp lên những ánh đèn rực rỡ. Giữa dòng xe cộ đông đúc, một chiếc xe hơi thể thao sang trọng lướt nhanh trên đường. Sau đó từ từ chậm lại trước đèn báo hiệu màu đỏ.

Trong lúc chờ đèn đỏ, điện thoại của Thẩm Khả bất chợt reo lên. Cô nhìn vào cái tên hiện lên trên màn hình mà nét mặt có phần ngạc nhiên.

" Thư ký Kim ? "

" Thẩm tiểu thư, người vẫn khỏe chứ ? "

Từ sau khi kết hôn, cô vẫn chưa gặp lại Kim Doãn Tôn một lần nào. Đây là số lần ít ỏi anh ta gọi điện cho cô.

" Tôi vẫn khỏe. Nếu như anh gọi điện để nói về chuyện tin đồn trên mạng thì tôi không muốn nghe đâu "

Thẩm Khả thẳng thắn nói vào vấn đề làm người bên kia có phần ngập ngừng.

" Cha tôi, biết rồi sao ? " - Cô thấp giọng hỏi.

" Bộ trưởng Thẩm vẫn chưa biết. Nhưng tôi vẫn phải báo cáo cho ông ấy "

Thẩm Khả khẽ cười - " Tôi biết anh rất trung thành với cha tôi "

Vì đây là một cuộc gọi điện thoại nên người bên kia không nhìn thấy được vẻ mặt đầy giễu cợt của cô.

" Vậy ý anh gọi điện đến đây là để thông báo cho tôi sao ? " - Cô hỏi.

Kim Doãn Tôn vội trả lời - " Tôi chỉ muốn cô chuẩn bị tinh thần thật tốt để nói chuyện với bộ trưởng thôi "

" Cám ơn sự lo lắng của anh. Nhưng tôi không nghĩ mình muốn cùng ông ấy bàn luận về chuyện này đâu "

" Sự thật là gì cô cũng đã biết rõ. Tôi nghĩ cô nên tránh gặp mặt Lục Chiêu Thuấn " - Người đầu dây bên kia thấp giọng nói.

Cô mệt mỏi nhìn vào kính chiếu hậu, gương mặt xinh đẹp đã tan bớt lớp trang điểm, chỉ còn lại vẻ đẹp thuần khiết của năm nào.

" Chuyện của tôi, tôi tự biết lo liệu, anh không cần phải lo "

" Tiểu thư, cô phải hiểu. Nếu như cô còn tiếp tục gặp lại Lục Chiêu Thuấn, người cuối cùng bị tổn thương là cô. Tôi chỉ nói đến đây thôi, chào cô "

Thẩm Khả cúp máy. Sao cô lại có cảm giác Kim Doãn Tôn có vẻ rất tức giận thì phải.

Bất ngờ tiếng kèn xe vang lên inh ỏi từ đằng sau làm cô giật mình. Thì ra đèn đã chuyển sang màu xanh từ lúc nào. Vài chiếc xe phía sau có vẻ rất tức giận vì chiếc xe Lamborghini đắt tiền đang chắn ngang không chịu đi.

Bọn họ thầm nghĩ có tiền thì tốt lắm sao ? Có tiền thì có thể tùy tiện chắn xe ngang đường người khác chắc ?

Thẩm Khả nhức óc vì tiếng kèn chói tai kia liền lái xe tấp vào lề. Cô bất giác nhìn thấy trước mặt mình, bên kia đường một con hẻm nhỏ quen thuộc. Hình ảnh trước mắt như len lỏi vào trí nhớ của cô.

....

...

Thẩm Khả vừa kiếm được nơi gửi xe xong liền đi bộ. Dù gì cô cũng không muốn về Khả An, càng không thể về căn nhà trước kia của mình vì Thẩm Nguyên đang ở đó. Nó chắc chắn sẽ gặng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì với Mạnh Triết.

Cô đi bộ vừa hít khí trời vừa có thể giải tỏa tâm trạng không vui. Thẩm Khả hướng về phía bùng binh lúc nãy để qua đường. Lúc này đèn dành cho người đi bộ đã chuyển đỏ nên cô phải đứng đợi.

Làn gió lạnh thổi qua khiến mái tóc của cô khẽ đung đưa. Từng sợi tóc lưa thưa vuốt ve gò má hồng hào. Giữa chốn đông người này, ngay cả khi màn đêm đã buông cô vẫn ái lệ và xinh đẹp khiến cho những người đi ngang qua phải ngoái đầu nhìn.

Thẩm Khả chờ đợi, rồi lại chờ đợi. Chờ đợi có thể bước đến nơi đó. Nơi con hẻm quen thuộc trong trí nhớ của cô. Cũng có thể nơi cô muốn đến đã chẳng còn nữa.

Thẩm Khả, mày lại muốn tìm kiếm cái gì ? Tại sao vẫn còn muốn đến nơi đó ?

Khi đèn chuyển xanh, chân cô không nhịn được mà bước đi. Tiến về phía con hẻm nhỏ, cô cảm giác có tiếng bước chân đều đều sau lưng mình nhưng lại thầm nghĩ chắc cũng chỉ là người sang đường giống cô.

Thẩm Khả đi men vào trong hẻm tối. Những căn nhà ở đây đều đã sập sệ và cũ kỹ. So với chốn hoa lệ ngoài kia, nơi đây quả thực khác xa. Cô đi đến gần cuối con hẻm thì phát hiện ra tiệm sách cũ khi xưa.

Thì ra nó vẫn ở đây. Nhưng mà tối nay hình như không có mở cửa.

" Căn tiệm này vừa được sang lại cho người khác rồi "

Tiếng của người đàn ông vang lên giữa con hẻm tối làm cô hoảng hốt xoay người lại.

" Anh sao lại ở đây ? " - Thẩm Khả trợn tròn mắt nhìn hắn.

Trong bóng tối, Lục Chiêu Thuấn chậm rãi bước tới đến trước mặt cô. Hắn cả người toát lên sự quyền uy bức người.

" Vậy còn Thẩm chủ tịch, sao lại đến nơi cũ nát này ? " - Hắn ánh mắt sắc bén nhắm đến cô.

Cô lảng tránh ánh mắt của người đàn ông nhìn sang phía khác - " Tôi tiện đường nên mới đến đây, tôi muốn thăm bà "

" Bà Giang đã mất rồi " - Lục Chiêu Thuấn trầm mặc lên tiếng.

" Sao... bà mất rồi ? Là khi nào ? " - Cô kinh ngạc không thốt lên lời.

Hắn nhìn cô một lúc rồi mới mở miệng - " Vài năm trước, vì bệnh tuổi già "

Cơn gió lạnh lại thổi qua, lần này làm Thẩm Khả lạnh run người. Cô biết con người rồi ai cũng sẽ già rồi ai cũng sẽ chết, chỉ là cô không nghĩ sẽ biết tin đột ngột như thế này. Có lẽ, mười năm biến mất khỏi nơi này đã làm cô bỏ lỡ quá nhiều thứ. Trong lòng không khỏi dâng lên nỗi xót xa.

" Vậy còn... Tiểu Đậu thằng bé...? "

Bỗng nhiên cô nhìn thấy bên môi hắn thoáng lên nụ cười giễu cợt làm Thẩm Khả nhíu mi.

" Không ngờ Thẩm chủ tịch vẫn còn nhớ đến những chuyện xưa cũ như thế này. Ta còn tưởng cô đã quên sạch sẽ mọi thứ rồi "

Giọng hắn đột ngột chuyển lạnh.

Cô lại tránh đi ánh nhìn của Lục Chiêu Thuấn, điềm đạm nói một câu - " Nếu anh không muốn nói cũng không sao "

Nói rồi, Thẩm Khả nhìn một đường phía trước muốn đi thẳng nhưng hắn đã nhích người chắn ngang lối đi của cô. Hắn khẽ quan sát gương mặt xinh đẹp không chút biểu cảm kia, thấp giọng mở miệng.

" Chẳng phải muốn gặp Tiểu Đậu lắm sao ? Muốn gặp thì đi theo ta "

Dứt câu Lục Chiêu Thuấn liền xoay người đi về phía trước. Cô vẫn còn ngập ngừng đứng đó nhìn theo hắn. Vẻ mặt chứa đầy nghi hoặc.

Hắn bất ngờ dừng bước, xoay người lại đối mặt với cô.

" Sao vậy ? Thẩm chủ tịch sợ rồi sao ? Không phải sợ tôi ăn thịt em đấy chứ ? " - Lục Chiêu Thuấn cười lạnh.

Nụ cười của hắn có phần làm cô nổi da gà. Và cô biết hắn đã trở thành một người khác. Bởi vì dù cùng một người nhưng mười năm sau nụ cười đó đã thay đổi. Không còn là sự ấm áp dành cho riêng cô.

Thẩm Khả lại bắt đầu chần chừ nhưng sau đó lại bước theo hắn.

Cô cùng hắn vừa đi ra khỏi hẻm đã có một chiếc Rolls Royce màu đỏ rượu sang trọng và không kém phần nổi bật đậu lại chỗ hai người.

Người tài xế xuống xe và giao lại chìa khóa cho hắn. Lục Chiêu Thuấn bước đến mở cửa bên ghế phụ ra rồi chờ đợi cô.

Chân của Thẩm Khả vẫn dính chặt xuống đất. Nhìn hắn một cách hồ nghi.

Lục Chiêu Thuấn đương nhiên nhận ra ánh mắt của cô liền để cửa xe mở như vậy rồi đi vòng sang bên kia ngồi vào ghế lái. Hắn dường như rất dửng dưng trước vẻ chần chừ của Thẩm Khả.

Cô nheo mắt nhìn - " Anh muốn đưa tôi đi đâu ? "

" Đến gặp Tiểu Đậu " - Hắn ngắn gọn đáp.

Cô đột nhiên cảm thấy hắn cũng không có lý do gì phải lừa gạt cô. Vậy nên Thẩm Khả quyết định bước vào xe và đóng cửa lại.

Khi hắn chầm chậm lái di chuyển chiếc xe đi. Lồng ngực cô có thứ gì đó không yên. Cùng với Lục Chiêu Thuấn ở chung một chỗ đúng là cực hình với cô. Chiếc xe này động cơ quả thực quá êm ái khiến cho bầu không khí bên trong của Thẩm Khả có chút ngại ngùng. Cô còn nghe thấy một mùi hương gỗ dịu nhẹ, trầm trầm mà mê hoặc của người đàn ông.

Thẩm Khả khẽ liếc mắt nhìn hắn. Người đàn ông quyền thế này bây giờ dường như quá đổi xa lạ với cô.

Chiếc xe đỗ lại trước một nhà hàng Tây nhỏ. Không phải là loại nhà hàng năm sao xa hoa lộng lẫy nhưng có thể dùng cụm từ nhỏ nhắn và sang trọng miêu tả cho nhà hàng này. Bởi vì nơi đây nằm ở góc đường nên rất khó được mọi người chú ý.

Thẩm Khả vừa nhìn thấy điểm đến liền cau mày nhìn qua hắn - " Sao lại đưa tôi đến đây ? Chẳng phải anh nói đưa tôi đi gặp Tiểu Đậu ? "

Lục Chiêu Thuấn bước xuống xe đi vòng sang kia mở cửa xe cho cô.

" Vào đây ăn tối trước rồi sẽ gặp Tiểu Đậu "

" Xin lỗi, tôi không đói "

Cô bắt đầu không vui. Hắn không phải muốn lừa cô chứ ?

" Nhưng tôi đói "

Lục Chiêu Thuấn đứng đó nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thêm phần sắc nhọn.

Thẩm Khả thực sự đấu không lại ánh mắt đáng sợ của hắn. Cô dè dặt ra khỏi xe tiến vào nhà hàng với hắn. Vừa nhìn thấy Lục Chiêu Thuấn, người quản lý đã trực tiếp bước đến, khẩn trương dẫn đường cho hai người đến bàn gần cửa sổ, nơi có tầm nhìn đẹp nhất. Có vẻ như ông ta đã quen thuộc với hắn, chẳng lẽ hắn đến đây thường xuyên sao ?

Cô nhìn ngó xung quanh, tuy là vào đây một cách không tình nguyện nhưng mà Thẩm Khả cảm thấy có chỗ không đúng. Người như Lục Chiêu Thuấn mà lại chịu vào những nơi nhà hàng nhỏ thế này sao ? Dựa theo tính cách ngạo mạn của hắn, nếu không phải nhà hàng tốt nhất thì không được.

Hắn lịch sự kéo ghế cho cô. Đây là lần đầu tiên trong đời Lục Chiêu Thuấn hắn lại phải đi kéo ghế cho một người phụ nữ. Ngay cả chính bản thân hắn cũng âm thầm chế giễu mình. Bởi vì đối với hắn mà nói đàn bà chính là món đồ chơi, cũng có thể là một món hàng khi cần thiết có thể trao đổi. Những món đồ chơi đó từ trước đến nay bên cạnh hắn không hề thiếu. Chỉ cần hắn thích thì sẽ có ngay món đồ hợp sở thích với bản thân.

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Khả nhìn thấy ánh mắt ẩn ý của người đối diện với người quản lý. Lát sau, có một chàng trai phục vụ bước đến đưa menu cho hai người. Là một chàng trai trẻ, vóc dáng cao gầy, nhìn gương mặt hiền lành cục mịch. Nhưng là cậu ta rất quen !

Cô chưa kịp nhìn kỹ thì cậu ta đã lên tiếng nói chuyện với người kia, vẻ mặt mừng rỡ - " Chiêu Thuấn, sao anh lại đến đây ? Anh đến ăn tối sao ? "

" Anh đến ăn tối nhân thể thăm em. Dạo này học hành thế nào ? " - Hắn hơi cười.

" Vẫn rất tốt. Nhưng mà người này... ? "

Giang Hảo nhìn qua cô, ánh mắt không có ý tốt. Dường như cậu ta có phần khinh thường.

Cậu quen biết với Lục Chiêu Thuấn bao lâu nay dĩ nhiên hiểu rõ có bao nhiêu phụ nữ bám lấy người anh kết nghĩa này của mình. Càng biết rõ anh mình hào hoa phong nhã, bên cạnh hắn không thiếu những phụ nữ phấn son dày cộm, hám danh hám lợi. Đặc biệt là Đường Tử Vận kia, cậu không ưa người phụ nữ đó chỗ nào cả.

Tuy cô ta không có chỗ nào thất lễ với cậu nhưng cậu không thể nhìn ra cô ta có điểm gì tốt.

Thẩm Khả nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta mà không thoải mái. Tự hỏi trong lòng không lẽ người này chính là Tiểu Đậu năm xưa sao ?

Còn người đàn ông chỉ nhẹ nhàng cong môi lên đầy ý tứ. Không hề có ý muốn trả lời câu hỏi của Giang Hảo.

Giang Hảo nhướng mắt - " Chẳng lẽ cô ta không có tên sao ? "

Thẩm Khả có chút tự ái, hắng giọng một cái, dời tầm mắt sang chỗ khác. Rồi cầm ly nước lọc uống cho trôi thứ gì đó trong họng xuống. Vô tình lúc cô vén tóc lên làm cho Giang Hảo để ý.

" Chị... chị... là chị yêu tinh ? "

Cậu ta đột nhiên trở nên lắp bắp.

Thẩm Khả nhìn biểu hiện của cậu hơi sững sờ, không ngờ rằng cậu vẫn nhớ những chuyện lúc nhỏ. Nhất là đặc điểm vành tai nhọn của cô. Dù gì cũng là chuyện mười năm trước nói nhớ cũng thật bất ngờ.

Cô chớp chớp mắt nhìn Giang Hảo. Cậu ta vẻ mặt như vẫn không thể tin được cúi đầu nhìn kỹ cô hơn.

" Thật sự là chị Thẩm Khả sao ? "

Thẩm Khả nuốt nước bọt gật đầu. Cô cảm thấy ngại ngùng vì trước mặt cô không còn là cậu bé loắt choắt năm nào mà đã trở thành một chàng thanh niên cao lớn.

Lục Chiêu Thuấn hắng giọng lạnh lùng. Khẽ liếc mắt với cậu. Giang Hảo đột nhiên ý thức được biểu hiện khác lạ của hắn liền đứng thẳng người lên, càng dám khẳng định người phụ nữ này chính là chị yêu tinh xinh đẹp năm xưa.

" Vậy anh chị muốn gọi món gì ? "

Cậu chợt nhớ đến nhiệm vụ của mình nên lập tức ra dáng người phục vụ.

Lục Chiêu Thuấn đặt quyển menu xuống, vỗ vào chiếc ghế bên cạnh - " Không cần đâu, anh đã gọi rồi. Em ngồi xuống đây "

" Gọi rồi sao ? Nếu vậy còn kêu em làm gì ? Bây giờ em phải đi làm việc, giờ này nhà hàng đang đông khách "

Giang Hảo có chút bất mãn nhíu mày.

" Ngồi xuống đi, anh đã nói với người quản lý rồi. Giờ em có ra đó, quản lý cũng không cho em làm việc đâu "

Hắn chậm rãi nói.

Cậu lại càng bất mãn - " Anh sao anh lại làm vậy ? "

" Ngồi xuống, đừng để anh nhắc thêm lần nữa. Hôm nay còn có Thẩm Khả đến đây, chẳng lẽ em lại bỏ mặc người muốn đến thăm mình sao ? "

Lục Chiêu Thuấn lạnh lùng lên tiếng.

Giang Hảo hiểu hắn cũng được một phần. Hắn không thích những kẻ chống đối với lại mệnh lệnh của hắn. Dù là em trai đi nữa, Lục Chiêu Thuấn cũng không nhân nhượng.

Thật ra khi còn nhỏ cậu từng nghĩ anh trai của mình là người ấm áp tốt bụng nhưng khi lớn lên cậu đã nhận ra Lục Chiêu Thuấn cũng có những góc khuất đáng sợ. Tuy vậy, cậu vẫn rất hâm mộ hắn vì hắn thực sự rất tài giỏi.

Nghĩ đến cô nên Giang Hảo ngồi xuống ghế. Lúc đó thức ăn tối mới được dọn lên.

Cô mở lời trước, hỏi thăm Tiểu Đậu vài câu.

" Sau khi bà mất thì em thi lên đại học. Hiện tại em đang học kinh doanh ở trường đại học S. Buổi tối thì đi làm thêm ở đây, cuộc sống cũng rất tốt " - Cậu đáp một cách vui vẻ.

Giang Hảo lại nhìn cô hỏi - " Vậy còn chị thì sao ? Bây giờ chị đang làm gì ? Chị du học về khi nào vậy ? "

Cô cười - " Chị thì chỉ mới về đây thôi. Vừa ra trường chị đã muốn kinh doanh thời trang nên có mở một thương hiệu nhỏ, bây giờ cũng rất phát triển "

" Vậy bây giờ hai anh chị quay trở lại với nhau rồi sao ? "

Giang Hảo vừa ăn vừa ngây thơ buộc miệng hỏi một câu.

Vừa nói xong, cậu đã biết mình lỡ miệng nên giật mình ngước lên nhìn hai người.

Thẩm Khả hơi cụp mí mắt, miệng cũng cười nhẹ - " Chị kết hôn rồi "

Người đàn ông ngồi đó, con ngươi đen thăm thẳm.

" Em xin lỗi, em không biết. Chị yêu tinh, chúc mừng chị "

Cậu ban đầu ngạc nhiên sau đó liền ngại ngùng chúc mừng cô.

Cô lại cười - " Không sao. Cám ơn em "

Hai người lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ cho đến khi kết thúc bữa tối. Giang Hảo muốn ở lại làm việc tiếp nên chỉ tiễn hai người ra cửa.

Lục Chiêu Thuấn lái xe đưa cô về. Trong không gian im ắng, hắn bất chợt liếc mắt nhìn cô, hỏi một câu không đầu không đuôi - " Về Khả An ? "

Cô sửng sốt nhìn hắn, sao hắn lại biết biệt thự nơi cô đang ở ?

Như đọc được nghi vấn trong ánh mắt của cô. Hắn khẽ nói - " Lần trước thư ký Trình có nói cho ta biết "

" Sao vậy ? Chẳng lẽ cô đang nghĩ rằng ta theo dõi cô ? " - Lục Chiêu Thuấn giễu cợt nói.

Thẩm Khả trong lòng khẽ rơi lộp bộp. Nhưng vẻ mặt đã khôi phục trạng thái tĩnh lặng.

" Vậy còn anh, chẳng lẽ anh lại thầm nghĩ tôi còn đang lưu luyến gì anh ? Lục tổng, đừng có tự đề cao bản thân mình như vậy chứ "

Cô lần này dùng sự bỡn cợt đáp lại hắn.

Cô vừa dứt câu, hắn đột ngột thắng gấp xe, sau đó tấp vào lề đường. Làm Thẩm Khả cảm thấy bất an.

" Vậy sao ? Vậy thì vì sao còn đến trước tiệm sách cũ đó ? Vì sao còn dám leo lên xe của ta ngồi ? Cô không sợ phóng viên chụp được làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân đẹp đẽ của cô sao ? "

Hắn vươn tay qua bóp chặt cằm.

Đến lúc này, cô mới sực nhớ ra.

" Phóng viên ? "

Thẩm Khả đưa mắt nhìn xung quanh.

" Sao vậy ? Sợ rồi sao ? Vậy Thẩm chủ tịch có cần tôi giúp em nói đám phóng viên đó đừng chụp ảnh chúng ta nữa không ? Hay là để tôi giúp em đưa tin tức này bay xa hơn nữa, để đến tai bộ trưởng Thẩm cha em ? "

Lục Chiêu Thuấn cúi xuống nói vào tai cô, hơi thở phát ra mùi nguy hiểm.

Cô kinh hoàng nhìn hắn - " Thì ra là anh ?! "

Thì ra tin tức đó đúng là do hắn làm ra. Thì ra hắn đã biết được cô là con gái của bộ trưởng Thẩm. Vậy còn việc chính cha cô đã giết chết cha mẹ hắn, hắn có biết hay không ?

Cô nhìn thẳng vào hắn, mở miệng hỏi - " Lục Chiêu Thuấn, anh muốn cái gì ? "

Lục Chiêu Thuấn thả cằm cô ra, cả người dựa vào ghế xe nhàn nhã, giọng của hắn vô cùng thấp - " Rất đơn giản, dọn ra khỏi căn biệt thự Khả An đó, ngay lập tức "

Không được phép cùng tên họ Mạnh đó ở chung một chỗ thêm một ngày nào nữa !

Vừa nghe thấy lời hắn, Thẩm Khả chấn kinh lại bắt đầu tức giận - " Dọn ra khỏi biệt thự Khả An ? Anh muốn tôi đi đâu chứ ? "

" Tôi nghĩ Thẩm chủ tịch giàu có như vậy, biệt thự Khả An kia không phải nơi ở duy nhất của em chứ ? " - Hắn nói mang theo vẻ chắc chắn.

Cô trừng mắt nhìn hắn - " Vì sao tôi phải làm theo ý anh. Tôi đã kết hôn, đương nhiên sẽ ở cùng chồng của tôi ! "

" Chồng của tôi ? Cách xưng hô thật gần gũi làm sao. Sao vậy ? Kết hôn với tên Mạnh Triết đó thì đã yêu hắn ta luôn rồi sao ?! Nên không nỡ rời xa hắn ta ? "

Lục Chiêu Thuấn lời nói mang khí lạnh muốn đóng băng người trước mặt.

Cô cười nhạt - " Chồng của tôi, tôi đương nhiên phải yêu. Chẳng lẽ tôi phải yêu ai khác sao ? "

Cô vừa dứt lời, hắn một lần nữa vươn người qua bóp chặt cằm cô. Lần này bàn tay thô ráp dùng lực khiến cô đau đớn. Trong tim không ngừng hoảng hốt bởi ánh nhìn dã thú của người đàn ông, tưởng chừng như hắn chỉ muốn xé xác cô ra.

" Cuộc hôn nhân chính trị này của Thẩm chủ tịch quả là hạnh phúc nhỉ ? Ta cho cô cơ hội cuối cùng... "

Thẩm Khả rất khó hiểu, cô không có cách nào hiểu được người đàn ông này đang nghĩ gì. Hắn rất rất lâu sau mới tiếp tục lên tiếng.

" Trở về bên cạnh tôi "

Âm thanh của hắn rất nhẹ, rất trầm ổn vang lên trong xe. Mang theo bao nhiêu sự quyến luyến tấn công phòng tuyến của Thẩm Khả.

Có thể chỉ cần một chút nữa thôi, toàn bộ phòng tuyến bao lâu nay của cô sẽ sụp đổ. Nhưng mà lý trí cô lại không ngừng gào thét.

Cô trông thấy ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm.

Lục Chiêu Thuấn, không được, hắn tuyệt đối không được như thế này ! Hãy quên cô đi có được không ? Ghét bỏ cô cũng được, khinh thường cô cũng được, căm hận cô cũng được. Nhưng tuyệt đối không thể thích càng không thể yêu. Dù một chút tình cảm còn xót lại, cô cũng không muốn hắn dành cho mình.

Bởi vì, chính cha cô đã giết chết cha mẹ hắn. Và cũng chính cha hắn đã giết chết mẹ cô. Vậy nên, cả hai chúng ta đều không có tư cách để nhìn về phía đối phương.

Thẩm Khả ổn định trái tim mình, ngước mắt lên, khinh thường nhìn người đàn ông - " Lục Chiêu Thuấn, chẳng lẽ đến giờ phút này mà anh còn lưu luyến tôi đến vậy ? Nhưng biết làm sao đây tôi không muốn cùng kẻ giết người đáng ghê tởm như anh ở chung một chỗ ! "

Lời cô vừa nói như một con dao găm phóng vào người đàn ông. Nhưng đồng thời trái tim cô cũng từng chút một mà rỉ máu vì lời lẽ tàn nhẫn của mình.

Không, Lục Chiêu Thuấn không ghê tởm. Cô mới là kẻ đáng ghê tởm, tàn nhẫn chà đạp vết thương của người khác !

Lục Chiêu Thuấn từ cằm cô ngay lập tức chuyển xuống cần cổ cô mà nắm lấy. Tuy hắn không dùng sức nhưng cũng khiến Thẩm Khả khó thở.

" Thì ra cô chính là loại đàn bà này. Loại đàn bà bất nhân bất nghĩa. Xem ra ta ngay từ đầu đã lầm rồi ! " - Hắn dùng loại ánh mắt điên cuồng nhìn cô.

Lục Chiêu Thuấn sau đó bất ngờ buông cô ra, chuyển sang một nụ cười lạnh làm người đối diện bất an.

" Thẩm Khả, cô vừa đánh mất sự nhượng bộ cuối cùng ta dành cho cô. Và bây giờ mới là thời điểm bắt đầu trò chơi của chúng ta "

" Tôi đã nói rồi, tôi không muốn chơi cùng anh ! "

Hắn cười lạt - " Cô sẽ chơi thôi. Ta cho cô hai sự lựa chọn, cũng giống như yêu cầu lúc nãy. Dọn ra khỏi biệt thự Khả An nếu không... "

Lục Chiêu Thuấn cố ý kéo dài phần sau câu nói - " ...ta không biết loại tin tức nào sẽ đến tai cha cô và Mạnh Vĩ Nhân đâu ! "

" Anh muốn uy hiếp tôi ? "

Cô tức giận nhìn hắn.

" Nếu ta không lầm cuộc hôn nhân này của cô cũng giống như một loại giao dịch hợp tác trong chính trị. Nghĩ thử xem nếu như tin tức Thẩm tiểu thư bên ngoài ngoại tình lan ra ngoài, truyền đến tai giới chính khách thì mặt mũi của bộ trưởng Thẩm sẽ để ở đâu đây ? Còn cuộc hôn nhân này nữa, người bên ngoài sẽ nói thế nào ? "

Hắn ung dung mở miệng.

Thẩm Khả vẻ mặt tràn đầy tức giận không nói lên lời. Còn hắn chỉ khẽ cong môi - " Thẩm chủ tịch cứ từ từ mà suy nghĩ. Nhưng đừng để tôi đợi quá lâu. Em biết là con người tôi không đủ kiên nhẫn đâu "

Sau đó, Lục Chiêu Thuấn lái xe đưa cô về lại nơi tòa nhà cô đã đỗ xe. Vừa đến nơi Thẩm Khả chỉ muốn nhảy xuống khỏi xe. Nhưng đã người bên cạnh kéo lại.

Thẩm Khả chưa kịp hoàn hồn thì người đàn ông đã xông đến ngậm lấy môi cô cắn một phát rồi mới thả cô ra. Cô giận điên người nhìn hắn, mùi máu tanh tràn ra trong miệng cô khiến Thẩm Khả đau rát.

" Anh ! "

" Ta chỉ nghĩ đám phóng viên kia thích những kiểu ảnh thế này "

Hắn cười như có như không. Xem cô như một con thú cưng mà đùa cợt.

" Anh ! Khốn khiếp ! " - Thẩm Khả thực sự muốn đánh người. Cô lại giật mình nhìn ngó xung quanh.

Ngay sau đó, cô liền ra khỏi xe. Đi thẳng vào trong. Mà chiếc xe màu rượu sang trọng kia cũng quay đầu nhanh chóng biến mất khỏi dòng xe cộ đông đúc.