Sinh Con Xong Ly Hôn

Chương 12

Edit + Beta: Vịt

Dù sao cũng vừa tỉnh, cho dù dùng toàn lực, cũng dùng không bao nhiêu khí lực, Thẩm Gia Ngôn một cước hạ xuống, Tạ Kế Hiên dễ dàng đỡ được.

Sợ tổn thương bụng cậu, Tạ Kế Hiên không dám dùng sức, không nghĩ tới Thẩm Gia Ngôn một cước không thành, động tay, sau khi tỉnh táo, mão (*) đủ khí lực, đánh giá bóng tối, nhắm vào 3 đường bên dưới của Tạ Kế Hiên liền tới.

(Mão ở đây là ngôi thứ tư trong 12 địa chi (tý, sửu, dần, mão, thìn, tỵ, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi), "mão" ý là "mạo" (bất chấp, liều lĩnh))

Hướng đũng quần Tạ Kế Hiên liền đá.

Có câu nói thế nào nhỉ, bắt giặc phải bắt vua trước, chỗ đó bị đá trúng, kẻ địch trong nháy mắt sẽ phải đầu hàng.

......

Tạ Kế Hiên nổi giận, sau khi khó khăn tránh thoát, đang định nghênh đón cú tiếp theo, không nghĩ tới lúc này Thẩm Gia Ngôn đứt xích, đầu óc choáng váng, suýt chút nữa không đứng vững, càng không cần nói ra tay. Tạ Kế Hiên nghe thấy tín hiệu của cậu, vội vàng túm lấy cậu, bị đẩy ra.

Lúc này, đèn sáng.

Quen bóng tối đột nhiên gặp ánh sáng, Thẩm Gia Ngôn thích ứng hồi lâu mới nhìn rõ sự vật xung quanh. Trước chân cậu nằm một người, hẳn là tên trộm lúc nãy, Thẩm Gia Ngôn còn chưa hiểu hắn sao lại đột nhiên té xỉu, đột nhiên cảm thấy có chút là lạ.

Làm sao giống người nào đó cậu quen!

Thẩm Gia Ngôn vội vàng tiến lên, nhìn chính diện lại chính là Tạ Kế Hiên!

Tạ Kế Hiên chặt chẽ nhắm hai mắt, xem chừng hình như ngất. Thẩm Gia Ngôn nhớ vừa nãy không làm gì anh mà, bị đá hai cú kia cũng không đá tới chỗ yếu hại, chẳng lẽ đẩy anh một cái, đụng phải đầu rồi?

"Tạ tổng? Tạ tổng? Tạ Kế Hiên?" Gọi thế nào cũng không có động tĩnh, Thẩm Gia Ngôn sốt ruột, đây nhưng là cấp trên của cậu, người cầm quyền của Tạ gia a, quý giá lắm đấy, làm hỏng cậu không bồi thường nổi.

Gọi vô dụng, Thẩm Gia Ngôn lại đi ấn nhân trung, ấn nhân trung không phản ứng, Thẩm Gia Ngôn định gọi điện thoại gọi xe cứu thương, lúc này, Tạ đại tổng tài rốt cục ung dung tỉnh lại.

"Anh sao rồi Tạ tổng?" Thẩm Gia Ngôn nặng nề thở dài.

"Anh vẫn ổn chứ?"

Tạ Kế Hiên trầm mặt: "Không ổn, chân tôi hình như gãy rồi."

"???"

Sao có thể! Cậu chỉ đẩy 1 cái, tới mức nghiêm trọng vậy sao??

Thẩm Gia Ngôn khó có thể tin: "Chân nào?"

"Chân trái."

Cách quần cũng không thấy được bệnh trạng gì, Thẩm Gia Ngôn cũng không dám sờ, vội vàng đưa người tới bệnh viện. Tạ Kế Hiên muốn tìm bác sĩ tư nhân của mình, thế là Đỗ Tử Tửu hơn nửa đêm bị người từ trên giường gọi dậy, nghe nói chân Tạ Kế Hiên gãy, vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện.

"Trời má, làm sao vậy! Ai đánh gãy chân mày?"

Thẩm Gia Ngôn rũ mắt, Đỗ Tử Tửu vừa nhìn liền hiểu, hắn cẩn thận đánh giá toàn thân Thẩm Gia Ngôn một phen, không bị thương không rách da, kỳ tích ha.

"Tao kiểm tra cho mày chút." Đỗ Tử Tửu sờ cẳng chân, sờ soạng vết thương hồi lâu: "Nè? Tao thấy cẳng chân mày không —"

Tạ Kế Hiên giương mắt: "Đứt thành mấy khúc?"

Đỗ Tử Tửu ngừng lại, đụng chạm ánh mắt với Tạ Kế Hiên, thật lâu sau, thần sắc đông cứng: "Phải 1 năm rưỡi thì mới nhanh nhẹn!"

"Nghiêm trọng như vậy!!" Thẩm Gia Ngôn sợ ngây người.

Đỗ Tử Tửu lập tức xử lý, Thẩm Gia Ngôn ở bên ngoài đợi nửa tiếng, Tạ Kế Hiên chống nạng đi ra. Cẳng chân quấn một lớp băng vải rất dày, chỉ nhìn đã cảm thấy rất đau.

"Chăm sóc cẩn thân, không thể đụng vào nước, một tháng sau tới thay thuốc." Đỗ Tử Tửu phân phó một câu vội vã rời đi, để lại Tạ Kế Hiên và Thẩm Gia Ngôn, mắt to trừng mắt nhỏ.

Chuyện này trách cậu, Thẩm Gia Ngôn quyết định gánh trách nhiệm, chịu mệt đưa người tới biệt thự. May mà Tạ Kế Hiên ngoại trừ chân, sắc mặt thoạt nhìn ngược lại không có vấn đề gì, Thẩm Gia Ngôn hơi cảm giác không có áy náy như vậy nữa.

Hiện tại muộn như vậy, trong biệt thự ngoại trừ hai người bọn họ thì không còn ai khác, Thẩm Gia Ngôn tối nay phải ở lại chăm sóc Tạ Kế Hiên. Sau khi nâng người lên giường, Thẩm Gia Ngôn xoay người muốn đi xuống lầu đun ấm nước, Tạ Kế Hiên nói: "Cậu đi đâu?"

"Tôi —"

"Cậu muốn về thì về đi, tôi chỉ là gãy chân không chết được." Nói xong rũ lông mi, giống như gà con bị vứt bỏ.

"...... Tôi đi đun nước, anh có muốn uống chút gì không?" Cậu sao có thể đi chứ, Thẩm Gia Ngôn chỉ sợ Tạ Kế Hiên lại khóc, giải thích.

Hai người uống chút nước nóng, liền tự mình nằm xuống, ngủ 4-5 tiếng đã vội vàng rời giường. Bữa sáng có chuyên gia tới đưa, Thẩm Gia Ngôn hôm qua uống là cháo cải trắng, hôm nay phòng bếp đưa tới cháo xương heo, đặc biệt bồi bổ thân thể phát triển xương cốt cho Tạ Kế Hiên.

Mùi vị của cháo xương heo cực kỳ nồng, Thẩm Gia Ngôn từ xa ngửi mùi trong dạ dày đã cuồn cuộn, quả nhiên ăn chưa hai miếng đã chạy tới toilet ói. Sau khi trong bụng có nhóc con, thân thể cậu trở nên hết sức hà khắc, rất nhiều thứ không thể ăn, một chút mùi thịt là có thể ói trời đất quay cuồng.

Nghe nói giai đoạn đầu mang thai đều như vậy, bắt đầu từ giai đoạn giữa sẽ tốt hơn nhiều.

Tạ Kế Hiên cũng không biết tới đây kiểu gì, nhẹ nhàng vỗ lưng cho Thẩm Gia Ngôn, Thẩm Gia Ngôn ói đủ rồi mới phát hiện anh ở đây, vội vàng nói: "Tôi tự mình làm." Kỳ thực sáng sớm không có thứ gì để ói, toàn là vị chua, nhưng thân thể quý giá này của Tạ Kế Hiên, Thẩm Gia Ngôn sợ anh ngửi mùi chịu không nổi.

Tạ Kế Hiên đưa nước cho cậu: "Súc miệng." Âm thanh ngược lại mềm mại kiên nhẫn ngoài ý muốn, an ủi Thẩm Gia Ngôn không ít.

Thẩm Gia Ngôn vẫn là lần đầu tiên phát hiện Tạ Kế Hiên ôn nhu như thế, có chút khó xử.

Sau khi từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, cháo xương heo đã bưng đi, đổi thành cháo mơ nhạt, mùi vị chua chua ngọt ngọt, hết sức hợp khẩu vị Thẩm Gia Ngôn, ăn xong một bát, Tạ Kế Hiên lại múc thêm cho cậu một bát. Thẩm Gia Ngôn đâu dám làm phiền anh đại giá, để cho người bệnh phục vụ cậu, nhưng mà Tạ Kế Hiên rất chấp nhất, mắt lấp lóe: "Tôi là vì bảo bảo."

Nói như vậy Thẩm Gia Ngôn ngược lại bớt sầu, ăn liền 3 bát, lát nữa muốn ói thế nào là chuyện của lát nữa, hiện tại cậu cực kỳ đói bụng.

Cơm nước xong, trợ lý của Tạ Kế Hiên lái xe tới đón bọn họ, Thẩm Gia Ngôn nhân cơ hội dặn dò: "Chén nước Tạ tổng uống tôi đã rửa sạch rồi, đặt ở trong bếp ráo nước, buổi tối anh pha cho anh ấy cốc nước mật ong, cho hai thìa mật ong là được, đừng thêm, anh ấy không uống."

Thư ký nói: "Xin lỗi, tôi buổi tối không có trách nhiệm chăm sóc Tạ tổng."

"Ai chăm sóc anh ấy hả?"

Ánh mắt thư ký nhìn phía sau Thẩm Gia Ngôn một cái, "Một mình Tạ tổng."

Thẩm Gia Ngôn không quá tán thành: "Dù sao cũng phải thuê người đi, đây nhưng là bị thương đấy."

"Tạ tổng là một người hết sức tiết kiệm, lối sống xa xỉ thuê bảo mẫu anh ấy không thích."

"......" Phải không???

Vậy làm sao đây, Thẩm Gia Ngôn lại không thể mặc kệ Tạ Kế Hiên, lúc này, Tạ Kế Hiên nói: "Cậu muốn về thì về đi, tôi chỉ là gãy chân không chết được."

"......" Lời này sao lại quen tai như vậy......

Việc này Thẩm Gia Ngôn không thoát thân được, chỉ có thể dọn tới biệt thự ở cùng Tạ Kế Hiên, tới lúc chân Tạ Kế Hiên khỏi rồi mới có thể rời đi.

Để tránh dẫn tới ngoài ý muốn, cách khoảng cách một trạm, Thẩm Gia Ngôn xuống xe, đợi lúc tới công ty, vừa vào cửa đã bị lễ tân gọi lại.

"Anh Thẩm, đây là điện thoại của anh sao?"

Lễ tân lấy ra một cái túi, chính là cái balo mà Thẩm Gia Ngôn tìm khắp nơi không thấy, điện thoại và ví tiền bên trong đều ở đó.

Thẩm Gia Ngôn nghi ngờ: "Cô tìm được ở đâu?"

"Dì vệ sinh ở trong thùng rác tìm thấy, tôi cảm thấy cái túi này nhìn quen mắt, mở điện thoại ra vừa nhìn, quả nhiên là đồ của anh. Anh Thẩm, túi của anh sao lại chạy tới thùng rác?"

Tôi cũng muốn biết. Thẩm Gia Ngôn nói cám ơn, tâm tư nặng nề. Hôm qua cậu thật sự không nghĩ nhiều, hôm nay biết được ba lô kỳ quái xuất hiện trong thùng rác, liền biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản. Có người đang âm thầm làm chuyện xấu đối phó cậu, tìm cậu giở trò.

Buổi trưa còn có meeting, Thẩm Gia Ngôn trước đi trang điểm, lúc chạy tới phòng trang điểm, nhưng thấy chị Trương mặt mày ủ ê không biết ra tay thế nào, Thẩm Gia Ngôn hỏi nguyên nhân, chị Trương đưa bộ đồ trang điểm thuần thực vật đắt tiền kia cho Thẩm Gia Ngôn nhìn: "Hôm qua lúc chị đi rõ ràng nắp kỹ rồi, hôm nay tới đây phát hiện không biết làm sao lại mở ra, bộ đồ trang điểm này không thể tiếp xúc không khí thời gian dài, rất dễ vón cục, sau khi vón cục thì không thể dùng nữa."

Thẩm Gia Ngôn vừa nhìn, dịch phấn lót vốn là trơn nước đều có vết nứt, mắt thấy không thể dùng nữa.

Đầu tiên là túi, sau đó là đồ trang điểm, ngược lại làm rất toàn diện.

Thẩm Gia Ngôn cũng không phải người dễ bị đánh gục như vậy, bình tĩnh nói: "Không sao đâu, hôm nay không trang điểm, che da đơn giản là được."

"Cái, cái này có thể chứ?" Fan meeting nhất định sẽ chụp hình, không trang điểm chụp ra ảnh xấu làm sao đây.

Thẩm Gia Ngôn cười cười: "Chị yên tâm đi nhất định là được!" Đừng nói, cậu không phải loại người nghiệp dư, đối với khuôn mặt mình rất có lòng tin. Trước kia cậu mỗi lần họp fan đều phải trang điểm, hôm nay nhân cơ hội này, cậu muốn để fan nhìn thấy diện mạo cậu, dáng vẻ vốn có.

Trưa hôm đó, Thẩm Gia Ngôn một thân T-shirt quần jean xuất hiện ở meeting, cậu da trắng, tóc đen ngược lại lộ vẻ trẻ tuổi, thoạt nhìn giống như sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, ngây ngô nhưng lại chững chạc, hai loại quan cảm mâu thuẫn này, kết hợp kỳ dị ở trên người Thẩm Gia Ngôn vô cùng tốt, một chút cũng không mâu thuẫn.

Theo chủ tới, hiện trường vang lên tiếng thét chói tai nhiệt liệt, các fan giơ trường thương đoản pháo (*), nhắm ống kính vào Thẩm Gia Ngôn.

((*) trường thương đoản pháo: là chỉ kiểu máy ảnh mà các phóng viên hay dùng ý)

Trong đại sảnh người đầy ắp, Thẩm Gia Ngôn thật không nghĩ tới có thể tới nhiều người như vậy, cậu lại một lần nữa cảm động, sau livestream, lại một lần chân thật cảm nhận được, cậu đã không phải tiểu trong suốt yên lặng vô danh trước kia nữa, cậu có thể có kỳ vọng, tương lai hướng ánh sáng rảo bước tiến lên.

Ngoài đại sảnh, Thẩm Thừa Vũ vừa từ trên xe xuống, mấy phú nhị đại nghe nói anh trai của Thẩm Thừa Vũ ở chỗ này làm meeting, nhàn rỗi không có chuyện làm chạy tới xem náo nhiệt.

Cô gái hưng phấn mà sắc mặt đỏ bừng, "Hi vọng lát nữa có thể rút được em, nghe nói có tặng poster!"

Thẩm Thừa Vũ kéo khóe miệng cười: "Đừng lo, không ai tranh với em." Thẩm Gia Ngôn đức hạnh gì hắn vẫn biết, 5 năm đều không hot, làm sao có thể đột nhiên lợi hại. Nhất định là công ty ở phía sau màn thúc đẩy, fan tới hôm nay nói không chừng đều là công ty mời, cái này quá bình thường.

Đang nói, một nhóm tiểu cô nương từ bên cạnh bọn họ chạy tới, la hét: "Nhanh lên một chút bắt đầu rồi!"

Thẩm Thừa Vũ hừ cười, nghĩ thầm vẫn còn có mấy fan tới đây cổ vũ, cũng không biết đợi lát nữa mấy người này kẹp ở trong đám đệm lót là cảm thụ gì.

Bọn họ ra khỏi thang máy, cách từ xa đã thấy cửa đại sảnh vây quanh không ít người, trong hành lang cũng có, tụ 5 tụ 3 lại nói gì đó. Cẩn thận nghe, trong miệng đều là đang nói Tiểu Ngôn thế này thế kia, Thẩm Thừa Vũ cắn răng, kiên trì từ cửa chen vào, đi đến bên trong vừa nhìn, Thẩm Thừa Vũ choáng mắt.