Mọi người đều nói thành Venice là vì lãng mạn mà sinh.
Ngồi ở quán cà phê được coi là lâu đời nhất thế giới Florian Coffee, nhìn chim bồ câu bay trên quảng trường St. Mark, Cố Diễn sớm đã đem phiền não công việc ném ra sau đầu, tâm tình vô cùng sung sướng.
“Một ly cà phê như vậy thật quý.” Cố Diễn uống một ngụm, miệng tràn ngập mùi cà phê, tiếp theo lười biếng ghé vào trên bàn cà phê.
“Nhưng cũng rất đáng giá.” Nói xong Cố Diễn nghiêng đầu hướng tới phía quảng trường vụng trộm cười cười, mặt đầy thỏa mãn, bộ dáng thoạt nhìn rất có vài phần thiên chân cùng đáng yêu của tiểu hài tử.
Hôm nay là sinh nhật 28 tuổi của Cố Diễn.
Lục Duệ cúi đầu chăm chú nhìn Cố Diễn, buổi chiều dương quang ấm áp thích ý, chiếu vào trên mặt Cố Diễn ánh lên ánh sáng nhè nhẹ.
Lục Duệ nhịn không được thân thủ nhéo nhéo mặt Cố Diễn, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng của cậu.
Cố Diễn cầm bàn tay không thành thật của Lục Duệ, “Lại ăn đậu hủ em liền cắn anh.”
Nói xong Cố Diễn cười hé miệng, làm bộ muốn cắn ngón tay không an phận kia của Lục Duệ.
“Anh không chỉ ăn đậu hủ, còn muốn chính đại quang minh ăn.”
Lục Duệ phản thủ đem tay Cố Diễn cầm lấy. Mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
Cố Diễn thẹn thùng đem mặt xoay chỗ khác, cười mắng, “Thực không biết thẹn.”
Thấy Cố Diễn ngạo kiều, Lục Duệ càng thêm vui vẻ không buông tay.
“Bên ngoài rất nhiều bồ câu.” Cố Diễn nói.
“Là rất nhiều.” Lục Duệ gật đầu.
“Xem bộ dáng những người đó đùa với bồ câu rất vui vẻ.” Cố Diễn chờ mong chớp chớp mắt.
Lục Duệ buồn cười phun tào, “Muốn đi chơi cứ việc nói thẳng.”
Cố Diễn thở dài, “Ai, anh sao lại trực tiếp như vậy.”
Tiếp theo cậu lập tức lại bỏ thêm một câu, “Em thích người trực tiếp như vậy.”
Nói xong Cố Diễn lôi kéo tay Lục Duệ, ngọt ngào hướng quảng trường đi đến.
Nơi này không có người biết bọn họ, không có gánh nặng thần tượng, không có ống kính tùy thời tùy chỗ theo bọn họ, không có thiên thiên vạn vạn người chú ý đến mỗi cử động lời nói của bọn họ.
Ở trong này bọn họ có thể không hề cố kỵ lôi kéo tay nhau, có thể giống như đôi tình nhân bình thường, ở trên đường cái ôm, hôn, làm những việc mình muốn làm.
Cố Diễn bị một đám bồ câu vây ở bên trong, cậu đem thức ăn phóng vào lòng bàn tay, ngồi xuống dưới.
“Mau tới ăn, cô cô cô.” Rất nhanh nhóm bồ câu tiến gần Cố Diễn hưởng thụ bữa ăn ngon lành.
“Bồ câu nơi này không sợ người, bọn chúng giống như rất thích cùng người chơi đùa.”
Nói xong Cố Diễn ngồi trên mặt đất phát ra một trận thanh âm kì quái.
Lục Duệ luôn luôn tại một bên nhìn cảm thấy buồn cười.
“Em là cùng bồ câu nói chuyện sao?”
Cố Diễn làm ra một động tác im lặng, “Em đang nghe bọn chúng tán gẫu.”
Lục Duệ nghe lời ngậm miệng lại, toàn bộ hành trình khóe miệng mỉm cười sủng nịch nhìn Cố Diễn.
Nhìn cậu thực sự lắng nghe bồ câu “Nói chuyện”, khi thì lại đưa tay thật cẩn thận uy cho bọn chúng, Lục Duệ không tự chủ được cũng vui vẻ theo cậu.
Có người nước ngoài cũng đang đợi bằng hữu mình, hắn nhìn đến Lục Duệ bên người hỏi.
“Đang đợi bằng hữu của anh sao?”
Lục Duệ sửa lại, “Đang đợi người yêu tôi.”
Bạn bè nước ngoài gật gật đầu, chỉ chỉ Cố Diễn, “Vị soái ca này sao?”
Lục Duệ gật đầu, “Đúng vậy.”
Bạn bè nước ngoài cười cười, “He he quả nhiên không đoán sai.”
Lục Duệ hào phóng cười, “Cho nên kỳ thật chúng tôi rất có tướng vợ chồng sao.”
“Các cậu rất xứng, cũng rất ân ái.” Bạn bè quốc tế khen ngợi đến, “Còn có chính là… Đều đặc biệt soái.”
Cố Diễn vẫn cùng nhóm bồ câu đùa, ở cách đó không xa hướng Lục Duệ phất phất tay, “Lục Duệ, nhanh chụp ảnh cho bọn em.”
Lục Duệ ngẩng đầu, phát hiện trên vai Cố Diễn có mấy con bồ câu, còn có một con thân thiết dán vào má Cố Diễn.
Lục Duệ cầm lấy camera rất nhanh bắt giữ được cảnh tượng hài hòa ấm áp này.
Cố Diễn chơi chán đi đến bên người Lục Duệ.
Lục Duệ chỉnh chỉnh mái tóc rối loạn của Cố Diễn, “Em còn không nói cho anh nghe được bí mật nghe trộm được của bồ câu.”
Cố Diễn chớp chớp mắt, “Muốn biết sao?”
“Đương nhiên.”
Cố Diễn cười sáng lạn.
“Bọn chúng nói anh soái ngây người.”
Nói xong Cố Diễn hơi hơi kiễng mũi chân, hôn lên cánh môi Lục Duệ.
Lục Duệ ôm chặt lấy Cố Diễn, làm sâu sắc nụ hôn bất ngờ nhưng ngọt ngào này.