“Lúc người sống bị dọa, giọng điệu không giống như vậy đâu, cậu phải run rẩy, rồi thở hổn hển vào.” Quỷ nam mặc đồng phục nhiệt tình chỉ đạo: “Động tác của diễn viên này cũng quá cứng ngắc, quỷ bọn ta biết bay mà, cử chỉ hành động vô cùng lưu loát. Hơn nữa mỗi khi quỷ cử động đều sẽ có gió, bức màn nên bay bay theo nhịp, như vậy mới dọa được người.”
Quỷ nam chỉ đạo một hồi thành nghiện, tự chạy đến sau bức màn, biểu diễn thị phạm một lần.
Diễn viên đóng giả quỷ bỗng cảm thấy có một cơn gió lạnh vờn quanh người mình. Cô sờ cánh tay, sao cơn gió này lạnh vậy chứ.
Á? Cô bất ngờ mở to hai mắt. Cửa sổ kia là giả, đã được bịt kín, lẽ ra không nên có gió mới phải…
Bức màn vải dệt lướt qua cánh tay cô, càng bay càng cao, càng bay càng cao. Nhịp bay của bức màn rất uyển chuyển, giống như có một “người” không thể nhìn thấy bằng mắt thường đang điều khiển nó.
Nữ diễn viên cảm thấy hơi kinh sợ.
Cô từ từ nhìn về phía Quỳnh Nhân, cười gượng, hỏi nhỏ: “Cái cửa sổ kia, bức màn, cậu có thấy…”
Quỳnh Nhân vẫn đang cố gắng nhớ lại khi sợ hãi, bản thân sẽ như thế nào. Vừa nghe thấy nữ diễn viên nói chuyện với mình, cậu lập tức nhập diễn. Chỉ thấy Quỳnh Nhân giật mình sững sờ trong giây lát, hai mắt mở lớn: “Cô, cô, cô là ai? Cô đừng có tới đây~”
Trước đó nữ diễn viên vẫn còn khá bình tĩnh, nhưng sau khi thấy vẻ mặt hoảng hốt và giọng nói như vỡ vụn của Quỳnh Nhân khi nhìn ra đằng sau mình, cô liền sợ tới mất hồn.
Cậu ấy bỗng nhiên sợ đến thế, chứng tỏ trong phòng chắc chắn có quỷ!
Hàng rào tâm lý của nữ diễn viên lập tức sụp đổ, cô thét chói tai, quay đầu chạy vụt ra ngoài.
Chạy đến trước cửa, xoay trái vặn phải vẫn không mở được, nữ diễn viên sợ tới mức gào khóc thảm thiết.
Vốn là đoàn làm phim thiết kế cửa nơi này không mở ra được, không phải do quỷ nhốt cô lại, nhưng vì quá sợ hãi nên cô đã quên mất chuyện này.
Quỳnh Nhân thấy nữ diễn viên đóng giả quỷ bị quỷ thật dọa tới mất hồn mất vía nên đi đến, vỗ bả vai, định an ủi cô: “Không có quỷ đâu, cô…”
“A!!! A a a…”
Bị cậu vỗ, nữ diễn viên còn tưởng mình bị quỷ bắt đi nên càng hoảng loạn hơn, nhắm mắt liều mạng đập cửa: “Cứu mạng, có quỷ thật! A a a! Quỷ đang nắm vai tôi!”
Quỳnh Nhân: “…”
Tổ đạo cụ không thấy đồng nghiệp đâu liền nhanh chóng mở cửa ra, nữ diễn viên đóng giả quỷ lập tức thét chói tai xông ra ngoài.
Vừa hay, đúng lúc đó, Hạ Hồi và Khương Diệc Minh cũng bước lên tầng hai. Vừa đi đến cầu thang, đập vào mắt cả hai là một nữ quỷ với gương mặt xanh trắng, mồm đầy máu há rộng, mắt chảy máu, thậm chí nó còn đang chạy về phía bọn họ.
Hạ Hồi thét chói tai, ôm đầu ngồi sụp xuống. Khương Diệc Minh sợ tới mức chạy ngược xuống tầng một, tiếng tru của hắn vang đi rất xa, rất xa.
Ngay lập tức, bình luận được phủ kín bởi những dòng ha ha ha ha đầy vô tình.
【Giả quỷ dọa Quỳnh Nhân, sau đó lại bị Quỳnh Nhân dọa tới mức suýt tè ra quần, sao lại buồn cười thế chứ ha ha ha ha.】
【Diễn viên giả quỷ thê thảm quá, Quỳnh Nhân đúng là nét chấm phá của mấy chương trình giải trí kinh dị.】
【Thế rốt cuộc bức màn kia có phải hiệu ứng đặc biệt do tổ chương trình làm ra không?】
【Tôi cứ cảm thấy là không phải, nếu không sao nữ diễn viên kia lại bị dọa tới mức đó.】
【Không phải chuyện ma về tòa nhà này do Lý bóc lột bịa ra sao? Cái đm, tôi không dám xem nữa.】
Ngược lại, Lý Quỳ lại rất thích. Ông còn đặc biệt hỏi han các tổ: “Bức màn bay bay là hiệu ứng mấy cô cậu thêm vào à? Hay lắm, xem rất thật! Rất có hương vị quỷ.”
Toàn tổ đạo cụ đều run rẩy: “Không phải chúng tôi. Nó tự bay lên.”
Lý Quỳ: “…”
Ông ta lập tức đứng dậy: “Sao có thể? Tòa nhà này do tôi tuyển chọn kĩ càng, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì, tốt hơn mấy cái nhà hở tí lại có người nhảy lầu nhiều.”
Sao lại như thế được chứ?
Tổ trưởng tổ đạo cụ lạnh run: “Hay là tôi lập tức đi mời một vị đại sư tới đây trấn giữ.”
Sau đó lại không nhịn được, nói: “Thật ra mấy hôm trước, tôi đã cảm thấy chỗ này không ổn rồi.”
Tòa nhà không có người ở, sau khi cho bọn họ thuê làm địa điểm quay chụp, chủ tòa nhà còn đặc biệt đánh dấu phòng nào có thể sử dụng, phòng nào không thể sử dụng.
Vốn Lý Quỳ còn định tổ chức một vài game liên quan đến số phòng, nhưng vì chủ tòa nhà hạn chế nghiêm khắc trong việc thuê phòng, dẫn đến nhiều dự định không thể thực hiện.
Lúc ấy hắn đã cảm thấy kỳ quái, nếu đã muốn cho thuê, thậm chí còn là một tòa nhà trống, sao lại không thể để cho đoàn phim tự chọn phòng chứ?
Hơn nữa căn phòng nào trong tòa nhà này cũng đều rất sạch sẽ.
Bình thường, phòng trống dù có khóa chặt vẫn sẽ có bụi, nhưng ở chỗ này, ngay cả cửa sổ cũng sạch sẽ sáng bóng.
Tổ trưởng tổ đạo cụ càng nghĩ càng sợ, nhưng Lý Quỳ đã ngồi xuống.
“Không cần lo đâu, có cậu ấy ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Cậu ấy?” Tổ trưởng tổ đạo cụ hỏi: “Cậu ấy là thần thánh phương nào?”
Lý Quỳ: “Người cha không cùng huyết thống với tôi.”
Tổ trưởng tổ đạo cụ: “…”
Thân là một người làm công yêu nghề kính nghiệp, sau khi nữ diễn viên bỏ chạy, Quỳnh Nhân nhanh chóng nhìn về phía máy quay, thở phào nhẹ nhõm rồi cười mỉm: “Hóa ra là đóng giả. Vừa nãy dọa tôi suýt chết.”
Cả box Quỳnh Nhân trên diễn đàn Những điều thần bí ở Long Thành cười phát rồ.
【Con trai tui giả bộ sợ hãi trông cũng đáng yêu nữa.】
【Cậu ấy nói như đọc làm tôi bật cười, sao Trương Hạo có thể khen diễn xuất của cậu ấy lên tận trời thế nhỉ, có phải con trai bắt quỷ hộ Trương Hạo không?】
【Con trai iu đúng là một idol thực thụ, cười chớt tôi.】
【Chẳng phải đoạn sau diễn ok lắm sao, dọa sợ cả diễn viên luôn kìa mấy má? Trương Hạo quả nhiên là đạo diễn lớn, có phẩm giá, không phóng đại.】
Quỳnh Nhân tiếp tục khám phá các manh mối trong phòng. Dựa theo logic bình thường, nếu bố trí người đóng giả quỷ trong phòng này, vậy ở đây chắc chắn có manh mối.
Nếu không có thì quá đáng lắm đấy!
Bên cạnh bức ảnh mười người có gương mặt hoàn toàn khác với các thực tập sinh, Quỳnh Nhân còn phát hiện một chiếc hộp mật mã, khóa hộp là tổ hợp ba chữ cái tiếng Anh.
Quỳnh Nhân lập tức nhập BJX.
Hộp được mở ra.
【Wow, nhanh thế, nhập phát một không cần suy nghĩ à?】
【Đỉnh vậy, nhưng BJX là gì?】
【Bách gia tính (*) phải không, manh mối rõ ràng nhất hiện giờ chính là ảnh chụp với họ của người trên ảnh. Tính ra khá đơn giản, nhưng cậu ấy phản ứng nhanh thật đấy.】
(*) Bách gia tính (chữ Hán 百家姓, nghĩa là họ của trăm nhà): là một văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc. Văn bản này được soạn vào đầu thời Tống. Ban đầu danh sách có 411 họ, sau đó tăng lên 504 họ, gồm 444 họ đơn (chỉ gồm một chữ, ví dụ Triệu, Hồ,…) và 60 họ kép (gồm hai chữ, ví dụ Tư Mã, Gia Cát,…). Hiện nay có khoảng 800 họ phát sinh từ văn bản gốc này. (trích Wikipedia)
Trong hộp là một quyển nhật kí.
Ngày 1 tháng 1 năm 2070. Trời quang.
Một chuyện đáng sợ đã xảy ra, bọn tôi giết người. Vương Bát nói, nếu ai dám phản bội, cậu ta sẽ giết người đó. Tôi sẽ không phản bội, tôi còn muốn tiếp tục đến trường. Nhưng tôi cảm thấy rất khổ sở, tất cả mọi người đều sống chung trong một tòa nhà, sao lại đi đến kết cục như thế này.
Ngày 2 tháng 1 năm 2070. Trời quang.
Tôi xin nghỉ, Vương Bát và Lý Tứ gọi cho tôi, bọn họ lo tôi sẽ đi tự thú. Quả thật tôi không yên lòng, nhưng tôi không có lá gan đó.
Ngày 3 tháng 1 năm 2070. Trời âm u.
Tôi tiếp tục đi học. Chỗ cậu ấy trống không, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Thật ra tôi rất thích cậu ấy. Có lẽ tôi nên dũng cảm hơn một chút.
Ngày 3 tháng 1 năm 2070. Trời mưa.
Cậu ấy đã trở lại. Tất cả mọi người đều sợ đến chết lặng. Rồi chúng tôi phát hiện còn có một chuyện đáng sợ hơn. Chúng tôi không nhớ rõ rốt cuộc người đã chết là ai. Ký ức của mọi người đều có vấn đề. May thay tôi có thói quen ghi nhật ký. Từ nhật kí, tôi biết chắc chắn người chết không phải mình, Vương Bát và Lý Tứ. Còn lại bảy người, vậy rốt cuộc người đó là ai?
Nhật kí dừng lại tại đây, mặt sau trang giấy có vài vết màu cố tạo vẻ huyền bí.
Xem ra mười thực tập sinh sẽ tương ứng lần lượt từ Triệu Nhất đến Trần Thập, còn thực tập sinh bí ẩn kia có vẻ là người bị các bạn giết chết, sau đó quay trở lại.
Quỳnh Nhân xem nhật kí xong liền đi ra ngoài, bắt gặp Hạ Hồi đang ngồi xổm. Cậu nhớ từ lúc nghe thấy Hạ Hồi thét chói tai đến giờ đã được khoảng mười phút, lẽ nào Hạ Hồi vẫn ngồi xổm ở chỗ này từ lúc đó?
Không tê chân à?
Vẫn nên giúp đỡ cậu ta, đưa cậu ta tới nơi khác nghỉ ngơi một lát vậy.
Hạ Hồi ôm cây đợi Quỳnh Nhân suốt mười phút, vất vả lắm mới thấy đối phương đi ra, lúc này vội nức nở: “Tôi sợ quá, chân nhũn ra đến mức không đi nổi, Khương Diệc Minh nói chạy là chạy mất luôn.”
Nghe vậy, Quỳnh Nhân dừng bước.
Cậu cảm thấy, mình đã hiểu ra rồi.
Hạ Hồi nhắc tới Khương Diệc Minh, thật ra là đang ngầm nhắc cậu nhất định không được tới giúp cậu ta. Nếu Quỳnh Nhân tới, Hạ Hồi và Khương Diệc Minh sẽ mất một cơ hội diễn màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân.
Tuy Quỳnh Nhân không hứng thú với việc xào CP, nhưng cậu sẽ không xen vào chuyện nhà người khác.
Quỳnh Nhân yên lặng tự nhủ: “Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không phá hỏng kế hoạch của cậu đâu, cố lên nhé.”
Cậu gật đầu với Hạ Hồi rồi xoay người bước đi.
Hạ Hồi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Quỳnh Nhân, biểu cảm như vụn vỡ.
Nhìn gương mặt dại ra của Hạ Hồi, màn hình tràn ra cả một biển cười.
【Nhìn biểu cảm của Hạ Hồi, tôi có thể cười cả năm.】
【Quỳnh Nhân đi mới dứt khoát làm sao, chắc chắn cậu ấy vừa liếc mắt đã nhận ra Hạ Hồi muốn xào CP với mình, thông minh thật, iu iu.】
【Tôi càng ngày càng thích Quỳnh Nhân. Trước đó mới thấy ảnh với GIF của cậu ấy thôi, vì vẻ ngoài quá không khoa học, còn tưởng bình hoa nào đấy được photoshop ra. Không ngờ người thật cũng đẹp thế, đã vậy còn là khắc tinh của trà xanh (*).】
(*) Trà xanh: chỉ mấy người bề ngoài yếu đuối mỏng manh nhưng toan tính.
【Tín nữ nguyện ăn chay cả đời, mong kiếp sau lớn lên đẹp như Quỳnh Nhân.】
Buổi phát sóng trực tiếp lần này của Lý Quỳ có chất lượng hình ảnh rất cao, các máy quay đều có độ nét cao, cũng không thêm filter. Hạ Hồi và Khương Diệc Minh nhìn xa không tồi, nhưng trong những cảnh zoom cận, người xem có thể thấy rõ lớp phấn trang điểm.
Vô cùng ảnh hưởng đến trải nghiệm của những con chiên theo đạo nhan sắc.
Quỳnh Nhân không phải người cầu kỳ, nếu đoàn phim không đặc biết yêu cầu, mặt mộc của cậu hoàn toàn thừa sức đạt tiêu chuẩn, còn cần trang điểm làm chi.
Lọn tóc xoăn của cậu cũng mang tới cảm giác thu hút, ngay cả nhà tạo mẫu tóc cũng thường cố ý để nguyên.
Ở livestream của Quỳnh Nhân, 360 độ đều được thưởng thức cái đẹp, đã vậy cậu còn tích cực tìm manh mối, nhanh chóng khám phá nội dung chính của kịch bản. Trong khi đó, những thực tập sinh khác vẫn đang tán loạn khắp nơi.
Khương Diệc Minh may mắn, đã tìm được hai manh mối, nhưng vì không đoán được mật mã nên đến giờ vẫn chưa khám phá được nội dung manh mối.
Livestream của Quỳnh Nhân vốn chỉ hot thứ tư, nay đã leo lên xếp thứ hai, chỉ cách vị trí đầu tiên là Cố Mộng Tang một chút.
Ngoài fans và người đại diện, còn có Ngôn Mặc cũng đang xem livestream của Quỳnh Nhân.
Hắn ngồi trong văn phòng rộng lớn trên dương thế, chăm chú xem Quỳnh Nhân trên màn hình.
Để xem rõ hơn, hắn còn cho dọn một cái máy chiếu tới. Lúc Quỳnh Nhân nhập mã khóa, hắn còn nhìn thấy bông hoa sen mà mình tặng trên cổ tay cậu.
Tay Quỳnh Nhân nhỏ nhắn nhưng có lực, lắc tay đeo vào vừa vặn, màu đỏ đậm diễm lệ của hoa sen càng tôn lên làn da trơn mịn của Quỳnh Nhân.
Ngôn Mặc nhẹ nhàng nở một nụ cười thỏa mãn.
Thấy sáu Diêm vương đang tập trung làm việc đồng thời mỉm cười, thư ký Nam thầm cảm thán, lại nữa rồi.
“Đại vương!” Thư ký Nam quyết định tự thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân: “Ngài đã tặng căn nhà ngài mua chưa?”
Nụ cười của Diêm vương lập tức được thu về, hắn nhíu mày: “Chưa. Với tính cách của cậu ấy, dù có tặng, cậu ấy cũng không nhận. Thật phiền não.”
Đã vậy, hắn vẫn luôn giấu không cho Quỳnh Nhân biết Ngôn Mặc là Diêm vương, nhỡ đâu sau khi biết chân tướng, Quỳnh Nhân tức giận rồi từ nay về sau tuyệt giao với hắn thì phải làm sao?
Suốt mấy năm nay, Tống Đế vương không ít lần khóc lóc kể lể chuyện ngày trước vì che giấu thư ký Kim thân phận Thập điện Diêm La nên tới giờ vẫn chưa được tha thứ.
Hắn không dám mạo hiểm.
Thư ký Nam là một thư ký tốt, cô lập tức suy nghĩ biện pháp giải quyết.
“Hiện giờ ngài và cậu ấy chỉ là bạn, quan hệ giữa hai người không thích hợp để tặng món quà giá trị như vậy.”
“Chúng ta có thể thông qua cách thức đặc biệt để sang tên căn nhà cho Quỳnh Nhân, như vậy ngài không cần tặng, cũng không khiến quyền sở hữu của cậu ấy bị chậm trễ. Nếu ngài muốn ở chung với cậu ấy, chi bằng dùng danh nghĩa bạn bè mời cậu ấy tới ở chung.”
“Tuy thân phận của ngài là thương nhân đã phá sản, nhưng dù phá sản thì việc sở hữu một căn nhà không bán được cũng vẫn hợp lý.”
Thư ký Nam hơi khom người: “Rất vinh dự vì có thể giúp được ngài.”
Ngôn Mặc thu lại ý thức cộng hưởng, tiếp tục xem livestream. Xem thêm mấy phút, Ngôn Mặc bỗng cảm thấy địa điểm quay chương trình có hơi quen mắt, ngay sau đó, có một đoàn âm sai lướt qua phía sau Quỳnh Nhân.
Vậy mà địa điểm quay chương trình của Quỳnh Nhân lại là tòa nhà Trú Dương của địa phủ, chỉ cách hắn vài tầng xi măng cốt thép.
*
Một tiếng trôi qua.
Lý Quỳ bắt đầu cập nhật tiến độ: “Các thực tập sinh vui lòng chú ý. Thời gian của mọi người chỉ còn lại hai tiếng. Trong một tiếng đầu, có hai thực tập sinh không thông qua thử thách của người hướng dẫn, thời gian của cả hai đều bị trừ hao.”
“Hiện giờ, người hướng dẫn chưa gợi ý cho bất kỳ thực tập sinh nào. Nếu tìm ra manh mối không thuộc về mình, các thực tập sinh có thể trao đổi hoặc dùng chung tại phòng họp ở tầng ba. Vui lòng chú ý, chỉ có thể tiến hành trao đổi hoặc dùng chung manh mối tại phòng họp tầng 3.”
Các thực tập sinh đều hoảng hốt, bọn họ còn chưa biết người hướng dẫn là ai chứ đừng nói tới khảo nghiệm, sao đã có người thất bại rồi?
Khương Diệc Minh nhìn về phía máy quay, nở nụ cười phóng khoáng: “Không biết là thực tập sinh nào không vượt qua thử thách, nhưng chắc chắn đó không phải là tôi.”
Hắn phân tích như thật: “Tôi cảm thấy thầy hướng dẫn nhất định là thầy Miêu hoặc đàn anh Cố, tôi còn chưa gặp được hai người bọn họ, vậy nên người không vượt qua thử thách chắc chắn không phải tôi rồi.”
Tuy thần tượng đoán sai người hướng dẫn, nhưng fan hắn vẫn liên tục spam Khương Diệc Minh thông minh quá, Khương Diệc Minh là vua trò chơi.
Nhưng spam xong, fan Khương Diệc Minh bất ngờ nhìn thấy thời gian trên góc trái màn hình của hắn bị trừ nửa tiếng.
Bởi vì trước đó Khương Diệc Minh có nói Quỳnh Nhân nhảy không bằng PP, còn nghi ngờ, ám chỉ Quỳnh Nhân sao chép PP, fan Khương Diệc Minh lo lắng không biết Quỳnh Nhân có lợi dụng thân phận người hướng dẫn để trả thù anh nhà không.
Trong group, các fan đầu tàu đã thương lượng đâu ra đấy, nếu Quỳnh Nhân “trả thù” sẽ “bán thảm” (*) định hướng dư luận ra sao.
(*) Bán thảm: tỏ vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.
Nhưng sau khi trên livestream hiển thị nội dụng cụ thể của thử thách, nội bộ nhóm fan lập tức trở nên hỗn loạn.
Nội dung thử thách Quỳnh Nhân đưa ra là cấm gian dối.
Thực ra đây không thể tính là thử thách, mà là quy tắc cơ bản mỗi thực tập sinh đều cần tuân thủ.
Chỉ cần thực tập sinh tuân thủ đúng quy tắc cuộc thi, họ không thể không vượt qua.
Lần này có hai người bị trừ thời gian, một là Khương Diệc Minh, người còn lại là một diễn viên lưu lượng (*) mà Quỳnh Nhân không biết, tên Ô Họa.
(*) Lưu lượng: theo mặt chữ, “lưu lượng” là từ chỉ dòng chảy của sự nổi tiếng, sức hút với khán giả và độ ảnh hưởng trên mạng xã hội của một nghệ sĩ. Khái niệm lưu lượng ra đời vào giai đoạn 2013-2014, khi showbiz Hoa ngữ chuyển mình, xuất hiện nhiều ngôi sao trẻ trung, ngoại hình đẹp, hút fan. (Trích: Zing)
Trong quá trình tìm kiếm, hai người này đã lén xem bình luận.
Bởi vì người xem có thể tự do theo dõi toàn bộ cục diện chương trình nên sẽ biết được nhiều thông tin nhất. Theo bản năng, fans đều muốn báo tin cho thần tượng, để ngăn thực tập sinh biết được tin tức từ bình luận trực tiếp, di động mà tổ chương trình phát cho bọn họ đều chặn tính năng xem bình luận.
Để đọc bình luận trực tiếp, Khương Diệc Minh và Ô Họa đã trộm dùng web xem livestream.
Nhưng trong tòa nhà, chỗ nào cũng được gắp đầy camera, tổ chương trình lập tức phát hiện hành vi của bọn họ, cũng gửi tin nhắn nhắc nhở qua điện thoại di dộng.
Đúng lúc này, tổ chương trình thu nhỏ màn hình livestream của Ô Họa cùng Khương Diệc Minh thành hai cửa sổ bên dưới, sau đó phát lại cảnh hai người gian lận bị tổ chương trình phát hiện.
Khán giả nhất thời không biết nói gì, đây chỉ là một gameshow thôi mà, sao còn có người gian lận chứ.
Trong phút chốc, rất nhiều người tràn vào livestream của Khương Diệc Minh, trên màn hình tràn ngập bình luận mắng chửi hắn. Fan hắn muốn spam ngược lại nhưng lại bị miệng lưỡi của quần chúng lấn át hoàn toàn.
Khương Diệc Minh vẫn luôn theo dõi độ hot của livestream, thấy số người xem bỗng nhiên tăng đột biến, hắn mừng như điên, cười nói: “Wow, độ hot bất ngờ tăng cao, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.”
Tâm trạng Khương Diệc Minh vô cùng tốt mà không biết mình đang bị mọi người mắng nhiếc kịch liệt. Trong khi đó, fan hắn vẫn đang cố gắng tẩy trắng.
【Tiểu Khương vẫn là một đứa trẻ, mấy người mắng cậu ấy làm gì? Chẳng lẽ lúc đi học mấy người chưa bao giờ gian lận sao?】
【Khương Diệc Minh chỉ là quá muốn thắng thôi, hơn nữa anh ấy cũng đã thấy được gì quan trọng đâu, cần gì phải mắng chửi độc địa như vậy chứ.】
【Mấy người ác đến thế sao? Gian lận trong gameshow chứ có phải gian lận khi thi đại học đâu.】
【Toàn mấy đứa não có vấn đề còn to mồm, ngại quá, tôi đây chưa bao giờ gian dối.】
【Tôi từng thấy người gian lận, nhưng quả thật chưa gặp người đã gian lận còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng thế này.】
【Fan cũng y như idol, não rớt hết rồi.】
Khương Diệc Minh tương đối hot, fan lại càn quấy, không phụ sự mong đợi của mọi người, chẳng mấy chốc chuyện này đã lên hot search.
Ô Họa khá mờ nhạt, fan cũng yên lặng, may mắn tránh được một kiếp, tuy cũng bị gom chung vào mắng, nhưng không đến mức bị mọi người nắm đầu mắng nhiếc như Khương Diệc Minh.
Fan Ô Họa chỉ hận không thể trao tặng danh hiệu “người ôm hỏa lực số 1” cho Khương Diệc Minh.
Người đại diện thấy Khương Diệc Minh bắt đầu mất fan, vội tới phát điên. Hắn vội vàng liên hệ Lý Quỳ, muốn ông ta nhắc nhở Khương Diệc Minh chú ý lời nói và hành động.
Lý Quỳ từ chối: “Nếu tôi cũng gian dối để nhắc nhở cậu ta đừng gian lận thì khác gì bản thân tôi cũng đang làm trò. Với người có tính cách như cậu ta, lẽ ra mấy người không nên cho cậu ta tham gia chương trình trực tiếp mới phải.”
Người đại diện tức tới vỡ cả tiếng: “Không phải ông mời bọn tôi tham gia sao?”
Lý Quỳ: “Đúng, bởi vì chắc chắn sẽ tạo nên tình tiết kịch tính. Nhưng đấy là tôi mời, các người vẫn có thể không tham gia mà. Là mấy người không tự biết nghệ sĩ của mình ra sao, còn trách tôi à?”
Người đại diện nghẹn lời, chỉ đành vội vã chỉ huy thủy quân (*), cố gắng giành được top comment.
(*) “Thủy quân” trong Cbiz có thể hiểu là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay cá nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/ dìm, phát tán thông tin…) (Nguồn: filmstutamlang.wordpress.com)
Khương Diệc Minh vẫn chưa biết mình bị trừ thời gian, hắn nhìn ống kính, cười nói: “Không biết Tiểu Hồi đã tìm được manh mối chưa, giờ tôi đi tìm cậu ấy, chia sẻ thứ tôi tìm được.”
Hai chiếc hộp hắn tìm được, đến giờ vẫn chưa giải được mật mã, Khương Diệc Minh thầm nghĩ hành động vô tư của mình chắc chắn sẽ hút thêm fan CP. Hắn bước vào phòng họp tầng 3, gương mặt rạng rỡ nụ cười.
Mười người đã tập hợp đông đủ.
Qua trao đổi, hiện giờ vẫn chưa có ai phát hiện thực tập sinh bí mật là ai. Quỳnh Nhân nói ở tầng 2 có manh mối quan trọng liên quan tới cốt truyện, nhưng cậu không nói mật mã của hộp ra.
Nhật kí trong các hộp chắc chắc có liên quan tới manh mối thân phận của các thực tập sinh, rốt cuộc vẫn chưa biết ai là ai, nhưng chỉ cần những người này không ngốc, họ sẽ biết phải cùng nhau giải mật mã và chia sẻ manh mối.
Khương Diệc Minh vừa nghe Quỳnh Nhân có thể mở được mã khóa, bèn nói: “Nếu anh lợi hại thế, hay là giải mã hai hộp này giúp tôi đi.”
Quỳnh Nhân không nhìn hộp đã nói: “Tôi không giải được.”
Khương Diệc Minh trầm giọng, nói: “Đàn anh Quỳnh Nhân, sao anh lại không muốn giúp mọi người vậy? Dù chúng ta cùng tham gia một cuộc thi, nhưng tôi cho rằng đồng lòng giúp đỡ nhau mới là điều quan trọng nhất. Tôi lấy manh mối ra chia sẻ với mọi người, nếu anh giỏi giải mã như vậy, sao lại không giúp chúng tôi chứ.”
Có mấy thực tập sinh nghe Khương Diệc Minh nói bằng lòng chia sẻ manh mối cũng lập tức phụ họa.
Cố Mộng Tang lại nói: “Tôi không đồng ý.”
Miêu Triết Ngôn gật đầu nói: “Không đồng ý.”
Cố Mộng Tang: “Quỳnh Nhân có năng lực là chuyện của cậu ấy, mọi người đều đang cạnh tranh với nhau, sao lại bắt cậu ấy phải hỗ trợ.”
Miêu Triết Ngôn tiếp tục gật đầu: “Không nên ép buộc người khác.”
Quỳnh Nhân nhìn vẻ mặt hừng hực lửa giận của Khương Diệc Minh cùng những thực tập sinh đang to nhỏ bảo cậu ích kỷ, ngạc nhiên nói: “Gợi ý của mật mã chắc chắn ở trong phòng có chứa cái hộp đó, tôi đang ở phòng họp, sao mà giải được? Cậu lấy được manh mối, quy định lại không cho phép trao đổi ngoài phòng họp, vậy nên chỉ cậu mới giải được mật mã.”
Mặt Khương Diệc Minh và những thực tập sinh khác lập tức đỏ bừng.
Người có chút đầu óc như Hạ Hồi nhanh chóng hiểu ra.
Bảo sao Quỳnh Nhân mở được hộp manh mối lại không mang theo, khi đó còn chưa biết có thể trao đổi manh mối với nhau, Quỳnh Nhân phát hiện manh mối không thuộc về mình nên cố tình không cầm đi.
Như vậy, manh mối kia không thuộc về bất kỳ ai. Trong khi đó, Khương Diệc Minh lại cầm hộp đi, hiện tại manh mối đã thuộc về hắn, mọi người chỉ có thể trao đổi manh mối trong phòng họp này, nhưng ở đây lại không có gợi ý để giải mật mã.
Nếu trở về căn phòng chứa manh mối, sẽ có gợi ý để giải mật mã, nhưng những thực tập sinh khác lại không thể chia sẻ manh mối với Khương Diệc Minh, mọi chuyện bỗng trở thành một vòng lặp chết.
Người não heo như Khương Diệc Minh chắc chắn không thể giải được hộp mật mã, hai manh mối trong này thật chẳng khác nào đồ bỏ.
Hạ Hồi đột nhiên có chút sốt ruột, ai biết bên trong có phải manh mối của cậu ta không? Hiểu ra điều này, ánh mắt những người còn lại nhìn Khương Diệc Minh cũng hiện rõ sự ác cảm.
Fan chương trình nhanh chóng mỉa mai hắn.
【Ngốc hết thuốc chữa.】
【Bảo sao fan CP của cậu ta và Hạ Hồi lại chạy sang làm fan only của Hạ Hồi nhiều đến thế, não tàn thật sự.】
Quỳnh Nhân nói tiếp: “Nếu cậu cảm thấy tình hữu nghị giữa mọi người nên được đặt lên hàng đầu, vậy tôi đề nghị cậu chủ động giúp đỡ mọi người sưu tập manh mối sau đó rút lui, như vậy có thể chứng minh rõ nhất tấm lòng của mình, đưa manh mối cũng coi như đưa một phần chân tình mà, cậu xem như thế được không. Chỉ là một đề nghị thôi, tôi không có ý ép cậu phải thực hiện đâu.”
【Quỳnh Nhân nói chuẩn những gì tôi nghĩ, đã!】
【Mặt cậu ấy lạnh tanh mà vẫn đẹp thật đấy! Sao lại tồn tại một người đàn ông tuyệt vời như thế này chứ.】
【Tui to gan hô trước: Vợ ơi, vợ xinh đẹp tuyệt vời!】
Quỳnh Nhân nói xong thì lẳng lặng nhìn quanh một vòng, gõ mặt bàn: “Nếu mọi người không còn tin tức nào để trao đổi, vậy tôi đi trước đi.”
Lần gặp gỡ ở phòng họp này không hề lỗ, thấy mười người tụ tập cùng một lúc, Quỳnh Nhân đột nhiên nảy số, đoán ngay ra thực tập sinh bí ẩn là ai.
Thật ra không phải là không có cách để mở hộp manh mối của Khương Diệc Minh, nếu bọn họ nhờ cậu giúp đỡ, chắc chắn Quỳnh Nhân sẽ trả lời.
Chỉ có điều, không biết ai là người đầu tiên có được quyền xin trợ giúp.
Quỳnh Nhân rời khỏi phòng họp trong cái nhìn chăm chú của mọi người. Vốn Hạ Hồi chỉ ham khả năng hút fan của cậu, dự định xào CP để hút máu Quỳnh Nhân, nhưng nhìn bóng dáng rời đi đầy tiêu sái của đối phương, không hiểu sao cậu ta lại có chút xao xuyến.
Quỳnh Nhân trực tiếp đi lên tầng 10.
Hiện tại, ở tầng 10 chỉ có một nghệ sĩ duy nhất là Quỳnh Nhân, cậu nhìn vào ống kính, bắt đầu giải thích: “Tuy vẫn chưa tìm ra toàn bộ nội dung câu chuyện, nhưng tôi nghĩ mình đã biết thực tập sinh bí ẩn là ai. Thật ra đáp án rất đơn giản, tổ chương trình đã đưa ra gợi ý vô cùng rõ ràng. Chỉ cần tìm đúng phương hướng là có thể đoán ra đáp án.”
“Nhưng hiện giờ tôi vẫn muốn tỏ ra bí ẩn, tránh cho mọi người biết đáp án rồi bỏ không thèm xem livestream nữa.”
Quỳnh Nhân nói xong, một nhóm quỷ hồn lướt tới, tò mò hỏi: “Có thể lén lút nói trước cho bọn tôi không?”
Tuy quỷ hồn không xem livestream của dương thế, nhưng bọn họ đang vây xem tại chính hiện trường, cũng coi như một dạng xem trực tiếp.
Quỳnh Nhân lắc lắc ngón tay, ý nói không được.
Cánh hoa sen nhẹ nhàng đong đưa trên cổ tay cậu. Đồ Diêm vương đưa có khác, từ lúc đeo cái lắc này, cậu không còn thấy sợ quỷ nữa.
Quỳnh Nhân nghe thấy tiếng đọc thanh mẫu và vận mẫu nên tò mò đi tới xem. Hóa ra tầng 10 cũng có một phòng họp, bên trong có rất nhiều quỷ hồn kiều bào nước ngoài đang ngồi, trên bục giảng, một vị tiên sinh mặc quan phục thời Minh đang đứng giảng bài.
Gương mặt nhóm quỷ hồn đều hiện rõ sự thống khổ.
Vị tiên sinh già đứng trên bục nói: “Lǐ (*), thanh ba, âm điệu hơi thay đổi một chút.”
Tập thể bên dưới đồng thanh đọc: “Lí (*).”
(*) Pinyin, /Lǐ/ là thanh 3, Hán Việt là Lý (họ Lý), /Lí/ là thanh 2, Hán Việt là li (trong li biệt).
Lão tiên sinh: “Lǐ, âm điệu hạ xuống trước rồi mới đi lên.”
Tập thể quỷ hồn kiều bào hai mắt ngấn lệ đọc: “Lí.”
Vị tiên sinh già hận không thể rèn sắt thành thép, vung tay: “Kết quả thi sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới cuộc sống sau này của mấy người tại địa phủ đấy, nếu phải xuống địa ngục thì sao, có hiểu địa ngục là gì không? Hell, mấy người ít nhất cũng phải biết ngục tốt muốn thả mình vào dầu sôi hay cắt miếng xẻ mảnh chứ. Nếu hắn ta hành hình sai thì sao?”
Quỳnh Nhân không đành lòng nhìn tiếp, quá thảm.
Khi xoay người rời đi, cậu vẫn còn nghe thấy quỷ hồn trong phòng họp khóc rống.
“Tiếng Trọng khó học quá, tiu khong học nuổi hu hu hu hu.” (*)
(*) Tiếng Trung khó quá, tôi không học nổi (Mấy người này nói không sõi đó:v)
Quỳnh Nhân rời khỏi phòng họp, đi sang phòng bên cạnh, căn phòng này bày một vài đồ dùng sinh hoạt.
Chủ nhân của căn phòng này là Trần Thập.
Trong lúc cậu đang cố gắng tìm tòi, Hạ Hồi và Khương Diệc Minh cùng nhau xuất hiện.
Hạ Hồi tới đây để hoàn thành sự nghiệp xào CP cao cả, còn Khương Diệc Minh, hắn rốt cục đã nhận ra chỉ số thông minh của mình không đủ để tìm hết các manh mối. Độ hot phòng livestream sau một đợt tăng cao đã sụt giảm nhanh chóng, sự thể hiện của hắn không đủ để hấp dẫn người qua đường vào xem, vậy nên hắn chỉ đành dựa vào sự nổi tiếng vốn có.
Vì vậy, hắn buộc chặt lấy Hạ Hồi, cố gắng nâng cao thứ bậc. Nếu tranh thủ được sự ủng hộ của fan CP, hắn sẽ chắc chân trong bốn vị trí đầu hơn.
Hạ Hồi cười lanh lảnh bước vào: “Đàn anh, chúng ta liên minh được không, tôi bằng lòng chia sẻ manh mối với anh.”
Quỳnh Nhân nghe vậy liền quay đầu lại: “Cậu tìm được manh mối rồi à?”
Vẻ mặt Hạ Hồi cứng đờ: “Hiện giờ manh mối đều về nội dung cốt truyện, vẫn chưa tìm được manh mối liên quan đến quan hệ và thân phận của chúng ta.”
“À.” Quỳnh Nhân thất vọng quay lại, cậu sờ soạng trong tủ treo quần áo một hồi, gõ tấm ngăn, thấy âm thanh hơi vang bèn thử nhấc tấm ngăn ra, quả nhiên bên trong còn một ngăn nữa.
Cậu tìm thấy một quyển sách Toán trong ngăn bí mật.
Trên bìa sách Toán có ghi hai chữ Trần Thập.
Trong sách có một vài ghi chú nhưng không phải về Toán mà là tâm sự của Trần Thập.
Trần Thập thích bạn mình, mỗi ngày cậu ta đều mong chờ khoảng thời gian đi về nhà chung với người bạn kia.
Nhưng cậu ta không dám thổ lộ tình cảm của bản thân, sợ để người khác biết được sẽ dẫn đến những chuyện không hay.
Đoạn đầu là những tâm sự ngây ngô của một thiếu niên, chữ viết gọn gàng đẹp mắt, nhưng càng về sau, chữ viết càng lộn xộn, thậm chí có những đoạn ngòi bút còn đâm rách giấy.
Tựa như đang cố gắng thể hiện tình cảnh bắt đầu trở nên vô cùng gian nan của Trần Thập.
Từ nội dung trên giấy có thể hiểu được, nỗi lòng của Trần Thập bị các bạn khác phát hiện, từ đó bọn họ bắt đầu bắt nạt cậu. Trần Thập sợ mọi chuyện ầm ĩ sẽ bị cha mẹ biết, chỉ đành nhẫn nhục chịu đựng.
Tại trang giấy cuối cùng của quyển sách Toán, Trần Thập viết: “Tôi muốn trừng trị bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không được chết tử tế.”
Trong lúc đang chăm chú đọc sách, Quỳnh Nhân bỗng nghe thấy một tiếng động lớn, cậu ngẩng đầu đầy nghi ngờ.
Hạ Hồi vẫn luôn chú ý đến cậu bèn lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”
Ngay sau đó, có mấy quỷ hồn xông vào phòng, âm sai cũng vội theo tới. Căn phòng vốn rộng rãi bỗng trở nên vô cùng chật chội.
Âm sai chặn cửa, khuyên bảo: “Đừng chạy nữa, học tiếng Trung không khó đến thế đâu, mọi người đều có thể học được.”
Quỳnh Nhân nhận ra những quỷ hồn vừa chạy vào phòng chính là nhóm kiều bào từ nước ngoài trở về.
Học tới phát điên rồi sao?
Quỷ hồn kiểu bào khóc rưng rức: “Ăn lừa tui, quá khó hu hu hu.” (Anh lừa tôi, quá khó hu hu hu)
Quỳnh Nhân có thể chạm vào quỷ hồn, cậu lập tức cảm thấy vô cùng khẩn trương, nhỡ cậu va chạm vật lý với mấy quỷ hồn trong phòng này khi đang livestream, bí mật cậu có thể thấy quỷ sẽ bị mọi người phát hiện ra mất!
Quỷ hồn kiều bào lau nước mắt gào khóc: “Hu hu khong học tiết Trọng, chiết còn hơn, hu hu quá khó.” (Không học tiếng Trung, chết còn hơn, quá khó)
Các quỷ hồn bắt đầu tỏ vẻ oan ức, khóc rấm rức thành một dàn hợp xướng nhỏ.
Âm sai cảm thấy rất bất đắc dĩ: “Mấy người đã chết rồi, chết thêm lần nữa là hồn phi phách tán, biết hồn phi phách tán là gì không? Là wipe out rồi!”
Âm sai khua tay diễn tả cảnh tượng quả bóng nổ tung: “Bụp, đến quỷ cũng không còn.”
Nhóm quỷ hồn càng khóc thảm thiết hơn.
Trên tay có đeo cánh hoa sen mà Diêm vương cho nên Quỳnh Nhân không hẳn là sợ, cậu đang lo bí mật của mình bị lộ tẩy.
Nhưng cậu cũng không ra khỏi đây được, âm sai vẫn đang đứng chặn ở cửa.
Quỷ hồn trong phòng chạy loạn cả lên, âm sai điên cuồng rượt đuổi. Lúc đầu Quỳnh Nhân còn có thể giả bộ tự nhiên đi tới đi lui, chuẩn xác tránh đi những tiếp xúc vật lý với quỷ hồn.
Nhưng sau đó hiện trường quá hỗn loạn, giả vờ đi lại không thể bắt kịp tiết tấu, Quỳnh Nhân nhanh trí, tiện tay bật một bài hát có tiết tấu nhanh, bắt đầu freestyle.
Người khác cho rằng cậu đang nhảy, thật ra Quỳnh Nhân đang lợi dụng vũ đạo, điên cuồng di chuyển tránh né.
Quỳnh Nhân không khỏi tự “like” cho bản thân, mình đúng là một thiên tài.
Nhảy thì có gì mà phải sợ, miễn là cậu mặt dày thì người thấy ngại sẽ là người khác, kiểu gì cũng tốt hơn chuyện căn phòng này bị phát hiện là chứa đầy quỷ.
Cậu uốn trái lượn phải, thấy quỷ hồn đang lướt tới, cậu nhanh chóng tăng tốc tiến thêm hai bước, lộn mèo tại chỗ. Áo Quỳnh Nhân rơi xuống, để lộ vòng eo thon gầy mà săn chắc.
Nhóm kiều bào nhìn thấy mà hoảng: “Sao nói Cha ni xừ (Chinese) không biết võ công, rõ ràng cậu ta biết khinh công mà!”
【Đang làm gì vậy…】
【Cười bay màu ha ha ha ha ha ha】
【Có khi thấy Hạ Hồi, Khương Diệc Minh phiền quá nên cậu ấy dùng vũ đạo để thể hiện nỗi phiền lòng của mình cũng nên. Phụt há há há.】
【Mấy bà đừng nói nữa, nhảy được quá trời. Tôi không cười, tôi đang xem rất chăm chú.】
【Vừa rồi tôi còn tưởng cậu ấy sẽ ngã sấp mặt, cú lộn mèo này là thật đấy à?】
Mạnh Thâm đang xem livestream trên đường đi làm, không nhịn được buột miệng nói “Đù!”
Sao Quỳnh Nhân freestyle giống PP thế.
Đặc biệt là động tác lộn mèo, hắn mới chỉ thấy PP thực hiện được độ cao và khả năng dừng trên không vô lý này…
Chờ chút, hắn vừa phát hiện một chuyện.
Tên đầy đủ của PP là Poor People, mà chẳng phải Quỳnh Nhân cũng đồng âm với người nghèo sao?
Mạnh Thâm trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng không chỉ có mình hắn nhận ra chuyện này.
【Sao tôi cứ cảm thấy không phải Quỳnh Nhân giống PP mà cậu ấy chính là PP nhỉ… Tuổi cũng xấp xỉ nhau.】
【Tôi cũng nghĩ vậy đấy.】
Khương Diệc Minh và Hạ Hồi không hiểu vì sao Quỳnh Nhân đột nhiên lại nhảy. Hai tay Hạ Hồi ôm mặt, ngắm nhìn cậu đầy si mê, không rõ là thật hay giả bộ.
Khương Diệc Minh thấy Hạ Hồi không làm những hành động xào CP với mình như bình thường, thậm chí còn tỏ ra si mê người khác.
Không có “thụ” đức!
Hắn lập tức ghen tị: “Bài freestyle này quá free, không giống như PP, PP freestyle rất tinh xảo, mang tới cảm giác như được biên đạo kỹ càng.”
Người xem cảm thấy vô cùng cạn lời, hắn đang tự vả mặt mình đấy à? Là ai ban nãy bảo động tác của Quỳnh Nhân quá tinh xảo, không có sức trẻ, sao giờ lại biến thành động tác của PP tinh tế hơn Quỳnh Nhân rồi.
Chưa tính đến chuyện không hiểu mà giả bộ biết, ít ra cũng phải đảm bảo tính nhất quán chứ.
Trong lúc đó, tại phòng phát sóng tổng hợp, sau khi nhận định rất có khả năng PP chính là Quỳnh Nhân, fan chương trình đều cười như được mùa.
【Không hiểu sao Khương Diệc Minh lại tới tham gia “Thần bí 101”, cậu ta phải đăng ký chương trình “Tôi là vua hài” mới đúng.】
【Có người đào lại video PP đi thi, tuy đã che nửa mặt, nhưng nhìn nốt ruồi lệ kia thì trăm phần trăm là Quỳnh Nhân rồi.】
【Khương Diệc Minh có chết cũng không thể ngờ, kiếp idol của mình lại chấm dứt trong một buổi chiều bình thường như thế này.】
【Nếu là cậu ta, tôi sẽ biến khỏi quả đất này ngay và luôn.】
【Biến khỏi trái đất đã là gì, nếu là tôi, tôi sẽ chạy khỏi dải ngân hà ngay trong đêm ấy chứ.】
Tình huống trong phòng càng lúc càng dở, có lẽ nhóm quỷ hồn kiều bào học tiếng Trung đến đần người, thậm chí còn có khuynh hướng biến dị.
Đồ vật của Trần Thập trong phòng bất ngờ văng vãi đầy đất, bức màn bay bay giữa trời không gió, bàn ghế dựa rung lên bần bật, bóng đèn lập lòe chớp động vì cường độ dòng điện không ổn định.
Hạ Hồi và Khương Diệc Minh sợ tới mức són ra quần. Hạ Hồi vội vã chạy ra phía sau Quỳnh Nhân: “Có chuyện gì vậy? Sao bỗng nhiên nó lại bay lên?”
Khương Diệc Minh sợ suýt khóc, té lộn nhào về phía Quỳnh Nhân. Không biết vì sao dù không thích Quỳnh Nhân, nhưng hắn vẫn cảm thấy cậu tỏa ra một sự đáng tin lạ kỳ.
Quỳnh Nhân đã và đang liều mạng né tránh, nào ngờ Khương Diệc Minh lại nhào tới, không gian chật hẹp khiến cậu không kịp tránh, chỉ đành nhảy lên giường, Khương Diệc Minh chộp phải không khí, ngã rầm về phía trước. Quỳnh Nhân sợ hắn ngã vào giường, bất đắc dĩ vươn tay giúp đỡ, nhưng cũng vì thế, chiếc lắc tay đã bị Khương Diệc Minh giật bay.
Ngay khi cánh hoa sen vừa rời khỏi tay, Quỳnh Nhân liền rợn da gà, sau đó từ từ bất động.
Hàm, hàm lượng quỷ quá cao, cậu không chịu nổi!
“Hu hu hu, khong hoạc nữa.” (Không học nữa)
Quỷ hồn kiều bào gào khóc nhào lên người Quỳnh Nhân, sau đó hắn sửng sốt, một người một quỷ bốn mắt trừng nhau. Quỷ hồn kiều bào cho rằng mình học tiếng Trung đến mức sinh ảo giác, ngơ ngác vươn tay về phía Quỳnh Nhân.
Sao hắn ta lại có cảm giác mình sờ được người sống nhỉ?
Quỳnh Nhân hít một hơi khí lạnh, nhặt lắc tay lên, gạt bay âm sai chặn cửa, chạy ra ngoài.
Quỷ hồn kiều bào cũng nhân cơ hội vọt ra theo. Bọn họ thấy Quỳnh Nhân chạy thục mạng, cũng chạy sau cậu theo bản năng. Nhóm âm sai đuổi theo sau, tạo thành một đoàn tàu quỷ.
Quỳnh Nhân quay lại nhìn mà điếng người.
Sao mấy vị lại đuổi theo tôi, ai chạy đường nấy không tốt hơn à?
Trước mặt bất ngờ xuất hiện một người, vừa nhìn thấy hắn, Quỳnh Nhân bỗng cảm thấy tủi thân mà không biết vì sao.
Cậu không giảm tốc độ, lao thẳng vào ngực Ngôn Mặc như viên đạn nhỏ, đu trên người hắn.
Một tay Ngôn Mặc đỡ đùi Quỳnh Nhân, tay kia ôm vai cậu, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, tôi tiễn bọn họ đi rồi.”