Rừng rậm chính là kẻ thù lớn nhất của con người. Từ khi phát triển nền văn minh, một bộ phận nhân loại đã quên đi rừng rậm nguy hiểm như thế nào. Để tồn tại ở đó, đòi hỏi có có sức khỏe phi thường cùng kĩ năng sinh tồn siêu đẳng. Nếu biết cách, nó còn có thể trở thành đồng minh giúp bạn đánh bại mọi kẻ thù mà mình gặp
Đại tá Edward tạm thời không có tâm trạng quan tâm tới chuyện đó. Ông đang ở trong rừng buổi tối, nơi mà vô số đồng đội của ông đã bị đối phương giết chết. Lúc này, ông đang nắm chặc cái bộ đàm to bằng cục gạch những mong có thể liên lạc với ai đó.
"Alo, chúng tôi là Tiểu đoàn 2 dù của quân lực Việt Nam Cộng hòa, nghe rõ trả lời" Một giọng vang lên trên bộ đàm
"Tôi là Đại tá Edward, chỉ huy sư đoàn trực thăng vận của quân đội Hoa Kỳ. Chúng tôi bị rơi máy bay. Hiện tại, chúng tôi đang ở Sê Num" Edward nói. Bao nhiêu năm ở Việt Nam, ông hiểu rõ quân Nam Việt Nam sẽ không bao giờ bỏ mặc một sĩ quan quân đội Mỹ bởi nếu không, cái giá phải trả của họ đối với nước Mỹ là vô cùng khủng khiệp
"Chúng tôi đang ở phía Bắc Sê Num*, các vị cứ việc đi về hướng Bắc" Tên sĩ quan bên kia đầu giây nói với giọng nịnh hót. Nói ngu chứ mấy tay sĩ quan Mỹ mà có chuyện gì, mạng cả nhà hắn cũng không đủ đền.
Sau đó, ông quay sang một người lính đang ngồi trên vách đá. Khắp người anh ta đầy máu của những người đồng đội và của chính anh ta. Tuy không phải vết thương chí mạng nhưng ảnh hưởng tâm lý là không thể tránh khỏi.
"Reles, cậu còn đi nổi không" Edward lên tiếng. Giọng nói cả có gì là dễ nghe bởi chiến trường cần những câu nói nhanh gọn chứ không phải là âm thanh trìu mến.
"Tôi đi được thưa ông" Reles nói. Dù không muốn nhưng ở giữa rừng vào ban đêm, biết chuyện gì có thể xảy ra.
Sau đó, theo sau Edward, Reles đi về phía Bắc nơi có một Tiểu đoàn dù Nam Việt Nam đang đóng quân
Đồng thời, trên đường đi tới Bắc, một nhóm khác đang ngồi đó. Kể cũng lạ, lực lượng quân chính quy của The patriot thì bị giết không còn một ai, đám lính vốn giữ vai trò dự bị lại sống sót. Nói theo góc độ nào đó, dường như những vị thần của Bắc Việt có tình tha cho họ.
Lúc này, kế bên xác một chiếc trực thăng, một người lính Mỹ khác đang khui đồ hộp ăn ngon lành. Phải nói, chính phủ Mỹ thực sự rất giàu có. Họ đảm bảo cho những người lính của mình có một cuộc sống sung sướng.
"Paul, tớ không tin là cậu lại ăn nổi" Từ phía xa, một người lính lên tiếng. So với Paul, anh có một dáng người kiêm tốn như là tên lùn với người khổng lồ vậy.
"Cậu muốn tớ tuyệt thực chết à?" Paul nói
"Chúng ta vừa bị... biết nói thế nào nhỉ, một đám không biết có phải người không hạ gục. Cậu vẫn ăn được ư?" Người kia nói
"Dylan, cậu bạn của tôi. Cậu đã nghe nói trước về kẻ địch. Dù sao thì cứ sống trước rồi tính. Còn mấy tháng nữa là tôi hết hạn quân dịch ở đây rồi" Paul nói
Có lẽ Paul quá bình tĩnh nhưng đó cũng là do cái ác liệt của chiến trường đã kiến những người lính trở nên vô cảm. Cái nhiệt quyết ban đầu cũng đã ngụi lạnh ở vùng đất mang tên Việt Nam
Bất ngờ, Edward và Reles xuất hiện vẫy tay chào. Sau những cái ôm hôm, viên đại tá lên tiếng:
"Ngài Williams đâu rồi"
Sau đó, theo sự chỉ dẫn của người, ông tới tìm John Williams
"Ông khỏe không" Edward hỏi. Ông nhìn John đang ngồi kế bên bờ suối.
"Không tệ" John trả lời
"Tốt quá" Edward nói với khuôn mặt mỉm cười, trong tay cầm khẩu M1911**
"Đừng chống cự. Trong này có đạn Vinamium mà ông đưa cho tôi. Mấy ngày trước, chính tướng Abrams đã yêu cầu tôi giám sát ông, ngài Williams ạ. Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra, tại sao Bắc Việt lại có sức mạnh này? Quan hệ giữa ông và chính phủ là gì? Vai trò của chúng tôi trong cuộc chiến này là gì?" Edward nói
Ông không phải là người vì hoảng sợ mà làm chuyện lung tung, nếu không ông đã không ở Việt Nam lâu như vậy. Ông sẵn sàn làm mọi chuyện mà ông cho là vì tổ quốc. Tuy nhiên, ông không thích bị xoay như con rối. Trước đây, ông đã nghĩ có thể từ từ tìm hiểu nhưng bây giờ, nếu nói đơn giản là đang ở giữa lòng địch, ông không chắc là mình còn sống để tìm hiểu không.
"Ông bị sốc vì quân địch mạnh hơn tưởng tượng, rằng họ không phải mấy tay nông dân cầm súng, không phải du kích bắn lén trong bụi rậm hay ông muốn thực sự đi sâu vào tất cả mọi chuyện?" John hỏi
"Tôi đã chứng kiến cả tiểu đội ở Ia Đrăng*** bị thổi bay, ngài Williams ạ. Ông nghĩ tôi chưa tính tới khả năng chúng ta chết hết ở đây? Giờ tới phiên ông. Rốt cuộc ông và Tổng thống xảy ra chuyện gì?" Edward nói.
Sau đó, John nói với Edward như mẹ kể chuyện cho bé nghe.
"Ngài Robinson, tôi đã dính tới đất nước này từ rất lâu, từ lúc chúng ta còn viện trợ cho người Pháp. Cho tới tận sau Mậu Thân, tôi vẫn được sự ủng hộ tuyệt đối từ nước Mỹ. Tuy nhiên, tôi phát hiện được, Đối tượng X, thứ mà Sư đoàn 0 của Bắc Việt gọi là Thuồng Luồng Tinh, dường như có âm mưu gì đó. Khi tôi muốn điều tra hắn thì dần dần giữa tôi với Creighton lại có khoảng cách, cả Richard cũng không quan tâm tới."
Ngừng một chút, John lại nói.
"Mục đích của chuyến đi này, Đại tá, là để tìm một trong những thứ có nguồn gốc từ khi vũ trụ này hình thành, Bảy viên ngọc thần. Dù không rõ nhưng ở vũ trụ ngoài kia đang có một cuộc chiến rất lớn. Trăm năm sau, khi tôi và ông đều thành đống xương, con cháu chúng ta phải đối mặt với chuyện này. Người Việt Nam đã biết trước chúng ta hàng ngàn năm, bạn của tôi. Phái Hồng Bàng, một tổ chức phù thủy tồn tại từ xa xưa ở mảnh đất này đang chuẩn bị cho sự kiện đó. Chúng ta cũng phải chuẩn bị. Tôi muốn đảm bảo nền dân chủ của Mỹ sẽ được duy trì dù tận thế có diễn ra"
"Có một thế lực trong quân đội mà ông nghĩ sẽ làm hại cho chúng ta?" Edward tiếp lời
"Ông thông minh hơn tôi tưởng đó, ngài đại tá. Khoảng một năm sau sự kiện Điện Biên Phủ, có một sinh vật dị thường đã tiếp cận với Tổ chức trong thân xác của một sĩ quan Bắc Việt. Nó đã giúp chúng ta rất nhiều, hơn hẳn những công nghệ ngoài hành tinh mà chúng ta thu được từ người Đức, ngài Robinson ạ. Tuy nhiên, tôi dần nhận ra nó đang tìm cách kiểm soát chúng ta, nước Mỹ. Lúc đó, tôi đang định điều tra thì đột nhiên tôi và cả The patriot bị gạt ra rìa vì những thất bại liên tiếp, nhất là khi để mất chiếc hộp."
Hít một hơi thật sâu, ông lại nói tiếp
"Vậy ông có thấy công bằng không khi một người con trai của tôi đã chết ở mảnh đất này, một người con khác suýt chết. Thực ra, tôi còn có một người con gái. Cũng may là nó không dính tới mấy thứ siêu nhiên hay quân đội nhưng mà cũng vì vậy mà tôi gần như quên luôn sự tồn tại của nó. Giờ thì về phần ông. Ông muốn gì? Nếu sợ, tôi có thể tìm cách đưa ông ra khỏi đây"
"Sợ? Ông biết không, tôi đã từng ở Trân Châu cảng, ông bạn. Lúc đó, tôi thi vào để làm lính nhưng người ta lại để tôi làm đâu bếp, vì tôi là dân da màu. Sau đó, khi bọn Nhật tới, đám da trắng đều nằm xuống. Chỉ còn có mình tôi cầm súng phòng không bắn bọn nhật. Vậy mà tôi bắn trúng thật."
Edward nhìn vào John rồi lên tiếng. Sau đó ông nói
"Tôi đã tham gia nhiều trận chiến rồi tiếp đó là đánh với Bắc Hàn ở Pusan****. Tuy nhiên cuộc chiến này, nó khác biệt hoàn toàn, nó làm chúng ta từ người hùng trở thành quái vật. Mấy chuyện liên quan tới tận thế hay người ngoài hành tinh tôi lo không nổi. Tôi chỉ muốn kết thúc cuộc chiến này trong danh dự như tổng thống hay nói. Cái gì mà.... Đúng rồi "hòa bình trong tầm tay"*****"
Khác với Dylan, Paul, thế hệ của John và Edward đã trãi qua sự khốc liệt của thế chiến hai, sự khó khăn của chiến tranh Triều Tiên. Lòng tự hào dân tộc trong quá khứ vẫn còn trong họ, có lẽ, nó là thứ giúp họ sống tiếp, đối mặt với sự thật phủ phàng rằng họ đã bị lừa vào một cuộc chiến không có danh dự. Nếu có cơ hội họ vẫn muốn cháy với con tim nóng bỏng.
"Mà tôi nghe nói cấp bậc của ngài là Trung tướng thì phải?" Edward nói, và chào theo kiểu quân đội. Sau khi biết John không phải là đám chính trị gia ngôi bàn giấy, ông đã tin hơn vào người này.
Sau đó, cả đám đi tới chỗ Tiểu đội 2 quân đội Sài Gòn. Bất ngờ, John đốt nhiên đứng lại
"Lâu quá không gặp, chiến binh Việt Nam"
"Không ngờ gặp được ông ở đây đấy, John Williams?" Một giọng nói vang lên.
Sau đó, hai thanh niên xuất hiện.
Một người là tự nhận là Trần Nhật Minh. Nhìn kĩ, trông anh ta có một mái tóc đen dài chớm vành tai trên, xoăn và hơi rối. Mặt góc cạnh chữ điền, mũi cao và thẳng. Mắt nâu đen hai mí, môi dày, lỗ mũi cao. Anh ta đội nón tay bèo đặt trưng của người lính Giải phóng
Lúc này, một người thanh niên khác lại lên tiếng. Đó là một thanh niên mắt to, trán thấp, mũi cao, rông mày rậm. Dáng người nhìn như một con trâu mộng đang trong thời kỳ sung sức nhất. Cơ bắp săn chắc cùng làn da rám nắng ẩn sau lớp áo nâu làm cả khối con gái phải điêu đứng
"Mấy người tính làm cái trò gì đây" Dũng nói.
Sau đó, cả hai biến thân lao vào John Williams. Về phần mình, ông nhanh chóng tạo một hình tròn màu vàng, trên đó có một ngôi sao David (1). Từ trong hình tròn, một loạt các tia sét bắn ra.
"Phù thủy như ta cũng không tệ đâu" John nói.
Sau đó, hình tròn ngôi sao David nhanh chóng bao phủ lấy người của John, tạo thành một tấm áo choàng trắng như tuyết. Khuôn mặt ông được bao phủ bởi mặt nạ mang màu sắt Thiên chúa giáo.
Lúc này, Nhật Minh và Mạnh Dũng tung những cú đấm mạnh như đàn voi chiến vào ngực của John. Không bỏ cuộc, John tung cước tạo thành hàng loạt quả cầu sáng rực như mặt trời, thổi bay Dũng và Minh. Dù vậy, Chiến binh Việt Nam và Dũng sĩ Việt Nam vẫn không ngừng tung cước, đánh bay kẻ địch. Đột nhiên, John nhảy lên cao như một chiếc máy bay sao đó bổ nhào xuống dưới. Tiếp đó, John tung cước đánh vào Nhật Minh và Mạnh Dũng.
Thấy đối phương quá mạnh, Dũng lấy đồng xu linh hồn của Lê Lợi
Từ trên cao, một thanh gươm xuất hiện cùng với một cái mai rùa xuất hiện. Sau đó, cái mai rùa tách ra, tạo thành một bộ giáp. Đồng thời từ hư không, một con rồng cũng bám vào từng phần trên bộ giáp tạo thành hoa văn hình rồng
"LÊ LƠI. NHẬN KIẾP THẦN. ĐÁNH ĐUỔI GIẶC NGÔ. MỞ RA KỶ NGUYÊN CHO DÂN TỘC. GIÁNG LÂM"
Sau đó, Dũng cầm kiếm chém John liên hồi. Mỗi nhát chém mạnh ngang một quả núi.
Về phần mình, Minh cũng lấy ra đồng xu linh hồn của Cao Lỗ
Ngay sau đó, một lớp áo chàng xuất hiện, bao quanh Đội trưởng Việt Nam. Đồng thời, một âm thanh vang lên
Hiện giờ, một chiến binh mang theo một cây nỏ có đầu hình con rùa, thân màu đen, cánh cung màu cam cùng bộ áo giáp màu vàng, có vô số lông thú và biểu tượng Kim Quy xuất hiện.
Câu bắn vô với mũi tên mạnh như tên lửa đạn đạo về phía kẻ địch để hổ trợ cho Mạnh Dũng.
Tiếp đó, cả hai tập hợp nguồn năng lượng khổng lồ vào bản thân. Lúc này, cả Nhật Minh và Mạnh Dũng là những bó đuốc sống theo đúng nghĩa đen. Tiếp đó, hai người nhảy lên cao rồi lao xuống như hai quả thiên thạch. Cả mặt đất rung chuyển dữ dội vì đòn tấn công, để lại John Williams nằm dày trên mặt đất.
Thực sự, Nhật Minh có hơi ngạc nhiên về việc dường như John Williams đang yếu đi. Về cơ bản đẳng cấp của ông ta vốn cũng phải cỡ Pháp đồ mới phải. Một phần lý do có thể kẻ đến những lần đụng độ với phái Hồng Bàng trước đây. Bỏ qua chuyện đó, cậu tới gần nói chuyện với ông
"Làm thế nào mà các người tạo ra được cao thủ gần đạt tới mức Pháp Vương. Khoa học kĩ thuật của người Mỹ chưa tới mức đó" Minh nói
"The patriot và cả tôi đã bị đá khỏi cuộc chiến này rồi. Toàn bộ các lực lương siêu nhiên ở miền Nam nằm dưới sự chỉ huy của MACV******"
Sau đó, một màn sương mù xuất hiện, bao quanh lấy đấm lính Mỹ.
"Chết triệt, lão già đó trốn rồi" Dũng nói, tay đấm vào một gốc cây gần đó là nó văng đi xa
"Nếu tôi đoán không làm bọn họ đang tìm cách liên lạc với Tiểu đội 2 Ngụy ở phía Bắc. Quân ta đang chuẩn bị phục kích địch ở đó. Nếu đám kia xuất hiện thì chúng ta sẽ tìm cách bắt gọn" Minh nói.
Ngừng một chút, cậu lại lên tiếng
"Chúng ta cũng phải làm một chuyện quan trọng nữa"
Trong lúc đó, khi vừa tới chỗ của quân Nam Việt Nam, cả nhóm nghe được tiếng súng vang lên khắp nơi.
"Xem ra họ chúng ta tới trễ rồi" Edward nói
Lúc này, Tiểu đội 2 quân đội Sài Gòn đang bị phục kích. Vô số vụ nổ diễn ra liên tục như những đóa hoa màu cam được bao phủ bởi những đám mây màu xám.
Lúc này, phía quân Nam Việt Nam sử dụng hỏa lực mạnh. Tuy nhiên, bất chấp những đòn tất công khủng khiếp với khói bụi bay lên mù mịt, những người bộ đội vẫn nhắm từng viên đạn về phía quân thù. Một người lính khác cầm trong tay khẩu CKC, tả xung hữu đột, tiêu diệt vô số quân địch. Thấy một tay súng phun lửa, anh cầm súng bắn vào bình chứa nguyên liệu. Một vụ nổ như đóa hoa đang nở diễn ra, người lính Giải phóng kia cũng bị ảnh hưởng. Dù bị lửa bao vây, anh ta vẫn mỉm cười vì đã hoàn thành nhiệm vụ.
Một tay lính Nam Việt Nam khác lấy một khẩu súng phun lửa, định thiêu chết những người lính quân Giải phóng. Dù khắp nơi bị bao phủ bởi ngọn lửa như một con chim phượng hoàng màu cam đang vỗ cánh, bất chấp tất cả, những người lính đó, quân Giải phóng vẫn xông vào, tiêu diệt kẻ địch. Rồi sau đó, như một ngọn đốt sống, tất cả lao vào đánh giáp là cà quyết tâm tiêu diệt quân địch. Cho tới khi bắn hết viên đạn cuối cùng, những người lính đó mới ngã gục xuống. Trên đôi môi vốn đã bị nướng thành than vẫn còn nở một nụ cười mãn nguyện.
Cứ như thế, những người lính Nam Việt Nam trở nên bất lực trước những người lính Giải phóng. Cùng là con người, nếu lính Nam Việt Nam cho ta thấy những góc khuất đen tối nhất, hèn hạ, bị ổi, vô sĩ, sẵn sàn lếm giày những kẻ mạnh hơn mạnh thì lính Bắc Việt lại cho thấy những phẩm chất cao quý nhất mà một con người có thể cao, hi sinh, dũng cảm, niềm tin, hi vọng.
Dòng suy nghĩ cứ thế chảy trong đầu Edward. Sau đó, ông quay sang nhìn Robert hỏi.
"Tất cả bọn họ là người thường à?"
"Toàn bộ là người bình thường, không một ai có phép thuật hay siêu năng lực gì hết." John trả lời. Dĩ nhiên, ông hiểu ý của Edward muốn nói gì. Có lúc, ông tự hỏi liệu có phải toàn bộ người Việt Nam đều là siêu nhân hay không nhưng rồi ông nhận ra nêu ai cũng có sức mạnh thì họ đã mất Washington luôn rồi.
"Chúng ta không giúp họ à?" Reles hỏi.
"Lực lượng không đủ. Đây cũng không phải nhiệm vụ của chúng ta" Edward nói
"Tôi có thể giúp nhưng như vậy sẽ đánh động lực lượng siêu nhiên của kẻ địch" John nói.
Có một thứ mà ông chưa kể cho Edward hay chính phủ của mình đó là có thể Bắc Việt có liên hệ với một thế lực hùng mạnh nào đó ngoài vũ trụ, vì một lý do nào đó mà chưa tới được thế giới của loài người.
Cứ như vậy, gần chục tay lính Mỹ, như khán giả trong rạp chiếu phim, nhìn Tiểu đội 2 quân đội Sài Gòn bị tiêu diệt từng người một.
Trong lúc chán quá không có việc gì làm Paul lại lấy ra thêm một hộp đồ ăn nữa.
"Dùng tiết kiệm thôi Paul"
"Không sao đâu, tớ còn nhiều lắm" Paul nói.
******************************************
*Đêm 11 tháng 2, Tiểu đoàn 4 (Trung đoàn 88) và Tiểu đoàn 7 (Trung đoàn 64) tập kích Tiểu đoàn 2 dù ở bắc Sê Num.
** Súng lục bán tự động Colt M1911 là một loại súng lục của Mỹ do John Browning thiết kế, sử dụng loại đạn 45 ACP, là súng tiêu chuẩn của quân đội Hoa Kỳ từ năm 1911 đến năm 1985
*** Trận Ia Đrăng là một trong những trận lớn đầu tiên giữa liên quân Quân lực Việt Nam Cộng hòa-Quân đội Hoa Kỳ và Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam trong thời kỳ Chiến tranh Việt Nam.
**** Trận Vành đai Pusan xảy ra vào tháng 8 và tháng 9 năm 1950 giữa các lực lượng Liên Hiệp Quốc kết hợp với các lực lượng Nam Hàn và các lực lượng Bắc Hàn
***** Khẩu hiệu tranh cử của Nixon
****** Bộ chỉ huy Viện trợ Quân sự Hoa Kỳ tại Việt Nam (tiếng Anh: The US Military Assistance Command, Vietnam), viết tắt là MACV, đọc theo âm tiếng Việt là Mắc-vi) là cơ quan chỉ huy quân sự thống nhất đối với các đơn vị quân sự của Mỹ tại miền Nam Việt Nam trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam.
(1) Ngôi sao David, trong tiếng Do Thái được gọi là Tấm khiên David (Tiếng Hebrew מָגֵן דָּוִד; Tiếng Hebrew Kinh thánh Māḡēn Dāwīḏ [maːˈɣeːn daːˈwiːð], Tiếng Hebrew Tiberia [mɔˈɣen dɔˈvið], Tiếng Hebrew hiện đại [maˈɡen daˈvid], Tiếng Hebrew Ashkenazi, Tiếng Yiddish Mogein Dovid [ˈmɔɡeɪn ˈdɔvid] hay Mogen Dovid) được công nhận rộng rãi là biểu tượng cho nhân dạng Do Thái và Do Thái giáo