Mọi người hay khuyên nhau như thế này: “Đừng cầu mong một cuộc sống dễ dàng, hãy cầu mong sức mạnh để trải qua những điều khó khăn nhất” hay “chẳng dám mong cuộc đời không sóng gió chỉ mong mình đủ sức để vượt qua”. Đơn giản, dễ hiểu phải không? Nhưng hãy chú ý một chút xem, thứ mà chúng ta cần CÓ qua các lời khuyên ấy là gì? Ồ! Đó là SỨC MẠNH! Một sức mạnh về ý chí, tinh thần, trí tuệ, thể chất… để giúp bản thân đạt được những điều mong muốn.
Vậy, vào một ngày, nếu “bất ngờ” được trao tặng sức mạnh thần thánh mà có
thể thay đổi mọi thứ, thực hiện được những mộng tưởng bấy lâu, hỏi rằng ai sẽ
đủ tỉnh táo để đưa ra quyết định và hành động đúng đắn hay là lạc lối và
mãi rơi vào vực sâu bóng tối?
***
New York, tên chính thức City of New York, là thành phố đông dân nhất tại Hoa Kỳ và trung tâm của Vùng đô thị New York, một trong những vùng đô thị đông dân nhất trên thế giới. Với vai trò là một thành phố toàn cầu tiên phong, New York có một tầm ảnh hưởng mạnh mẽ đối với thương mại, tài chính, văn hóa, thời trang và giải trí toàn cầu. Là nơi Liên Hiệp Quốc đặt tổng hành dinh nên nó cũng là một trung tâm quan trọng về các vấn đề quốc tế. Thành phố thường được gọi là New York City (Thành phố New York) để phân biệt với tiểu bang New York.
Ngay tại đây, có một căn cứ chính của RDISP tọa lạc. Hàm lượng khoa học công nghệ được đưa vào hơn hẳn mấy thứ ở Việt Nam nhiều.
[“Sao lại thế? Phân biệt quá!!! -_-”]
- Oa! Thích thật, 10 năm rồi mới được về quê nội. - Cô gái tóc nâu xinh xắn, đang ôm tay một chàng trai, vẻ vô cùng sung sướng.
- Ơ? Tưởng em sống bên Mĩ từ nhỏ? - Cậu bạn trai ngạc nhiên.
- Em quên chưa nói là hồi 8 tuổi em về Việt Nam sinh sống, mãi cho tới tận bây giờ.
- Ra là vậy. Xa quê tận 10 năm, ai cũng thấy nhớ!
Đây là Hải, còn cô gái kia là Dương. Hai người được cử sang New York để gặp gỡ vài thành viên của RDISP, giao lưu và học hỏi kinh nghiệm.
Họ vừa tới sáng nay, chỗ ăn ở là khách sạn khá sang trọng, tất nhiên là do RDISP sắp xếp. Tranh thủ thời gian trước khi gặp mặt, Hải và Dương dắt nhau đi chơi. Thực ra là Dương nài nỉ mãi, Hải mới đồng ý, không thì cậu lại “tự kỉ luyện công” bằng phương pháp như dưới đây.
Khai Thủy Tái Sinh Quyết (Secret of Initial Regeneration - Kaishi Saisei no Hiketsu), ý nghĩa như tên gọi, là một môn công pháp cơ sở được truyền dạy tại RDISP, giúp hấp thu và chuyển hóa năng lượng trong tự nhiên, đồng thời làm cho năng lượng ở cơ thể của siêu năng lực gia được sản sinh và khôi phục một cách hiệu quả nhất, không nhanh cũng chẳng chậm, đề cao khả năng tái tạo sức lực, độ bền và sự dẻo dai.
Nền tảng của Khai Thủy Tái Sinh Quyết chính là khoa học mà cụ thể là ngành sinh học, kết hợp với những phương pháp thiền định của nhà Phật, Yoga… và tất cả các môn võ thuật trên thế giới như Vovinam, Thái Cực Quyền, Taewondo, Karate… Từ đó, mọi tinh túy được chắt lọc, hình thành nên phương pháp độc nhất vô nhị này.
Tại sao lại gọi Khai Thủy Tái Sinh Quyết là có một không hai? Bởi vì bản thân nó cực kì bình ổn, ôn hòa, phù hợp với tất cả các siêu năng lực gia. Đúng vậy, toàn bộ người sở hữu năng lực đặc biệt đều tu luyện được, thậm chí những động thực vật có siêu năng lực và trí tuệ tương đối cũng có thể sử dụng!
Một ưu điểm nữa của Khai Thủy Tái Sinh Quyết là nó không có bất kì tác dụng phụ nào, nói chính xác là đến bây giờ, chưa phát hiện trường hợp bị tẩu hỏa nhập ma khi luyện sai (tức “tai biến trong quá trình tập luyện một phương pháp nào đó không đúng phương pháp khoa học dẫn đến hiện tượng tâm thần hoang tưởng, dần dần sẽ trở nên điên dại, đồng thời sức khỏe sẽ giảm sút” - Wikipedia), chỉ là năng lượng không phục hồi thôi.
Tuy nhiên, nhược điểm cũng khá rõ ràng, cho tới thời điểm hiện tại, ngoài các siêu năng lực gia mới có thể tu luyện, đối với người bình thường thì Khai Thủy Tái Sinh Quyết không gây tác dụng mấy. Điều này đang làm đau đầu mọi nhà khoa học của RDISP, nếu không bọn họ đã tiến hành phổ cập rồi.
Từ lần nhận được “quà tặng” của vị “tiền bối”, Hải thấy năng lượng bản thân hay nội lực chuyển biến một cách vi diệu. Đầu tiên là “thực sự cảm nhận được” có những “hạt năng lượng” trong không gian từng ít một thâm nhập vào cơ thể khi ngồi yên tĩnh tâm. Điều này càng rõ ràng hơn bao lần vào buổi sáng sớm, tại những nơi nhiều cây cối, không khí thoáng đãng, trong lành...
Hải không sốt ruột, coi như “rèn luyện tâm cảnh về tính kiên nhẫn”. Cậu phải công nhận rằng: người đẹp mặc đồ nào cũng đẹp. Hiện tại, Hải chỉ coi Dương như em gái, nhưng “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, vả lại, chưa chắc cô muốn cậu làm anh trai.
[“Có vẻ cô em muốn “chủ động” rồi đây ^_^”].
- Ông ấy là người Mĩ… - Dương bắt đầu kể.
Bố cô là một nhà khoa học nổi tiếng thế giới. Trong lần đi công tác tại Việt Nam đã gặp mẹ cô và hai người đến với nhau bằng tình yêu chân thành. Họ tổ chức đám cưới ở nhà ông bà ngoại rồi sinh hạ Dương. Tuy nhiên, do đặc thù công việc, cả gia đình có khi phải mất hai năm mới đoàn tụ, thường thì cứ mỗi năm 3 lần, khoảng 3 ngày. Theo như cô “khoe”, cái gì ông cũng biết, cũng giỏi. Ở nhà còn cuốn sách chi chít công thức hóa học, sinh học… của ông, Dương đọc chẳng hiểu.
Nghe chuyện, Hải cảm thấy cô em gái thật đáng thương. Mặc dù bố cậu là Thiếu tướng quân đội, bận trăm công nghìn việc nhưng luôn dành thời gian còn lại cho gia đình, hầu như ngày nào cũng cùng mọi người ăn bữa cơm tối, bàn luận chuyện bốn phương.
- Anh phải đối xử với em thật tốt đấy! - Dương nũng nịu.
- Được rồi, anh hứa. - Hải đáp trong khi đang ôm cả đống đồ.
Chiều, chiếc Nissan Altima màu đen đưa hai người tới một nhà hàng khá sang trọng, dù vậy, không phải để ăn. Nhân viên dẫn họ vào thang máy rồi bấm cái nút nào đó. Tất cả không đi lên mà xuống dưới.
Tới nơi, khung cảnh khác biệt hoàn toàn so với bên trên. Đó là đại sảnh cực rộng có mái vòm kim loại lớn, các thiết bị an ninh hiện đại ở mọi chỗ. Gần trăm con người đang làm việc hối hả, giấy tờ, máy tính la liệt…
- Đây là Ricky, Mikhain, Hana và Yến Linh. Những thành viên khác đã ra ngoài, hiện chưa trở về. Mọi người tự làm quen hay để tôi giới thiệu? - Jane lần lượt nói tên từng người một.
- Cám ơn chị, chúng em tự sẽ làm quen với nhau.
Căn phòng có diện tích khoảng 100 mét vuông. Trong đấy không có gì ngoài bốn bức tường trắng treo ảnh các danh nhân và cái bàn tròn bằng hợp kim bóng loáng, ghế sắp xếp quanh với 4 người đang ngồi. Mới đầu sẽ tưởng nơi đây theo phong cách giản dị nhưng thực ra các thiết bị phục vụ đều đã tích hợp trong cái bàn kia.
Ricky là chàng trai tóc đen có cách ăn mặc theo phong cách hiphop, đôi mắt nâu ánh lên vẻ lanh lợi, thân thiện và nhiệt tình. Anh ta rất là xởi lởi, đứng ngay dậy, tay bắt mặt mừng:
- Chúng em chào anh, anh Hải và em cũng rất vui được biết anh. Em tên Dương. - “Cô em” nhanh nhảu.
- Em Hana mang thanh katana là học sinh, 14 tuổi, sống trong gia đình có truyền thống võ sĩ đạo, năng lực điều khiển lửa.
- Em chào anh chị - Cô bé dễ thương có mái tóc đuôi gà, mặc bộ trang phục nữ sinh Nhật Bản lễ phép chào. Em có đôi mắt to tròn, vẫn còn vương những nét ngây thơ và trong sáng.
- Ừ, chào em.
Nhân vật cuối cùng: Toàn thân cô gái đều vận đồ đen, ánh mắt thoáng lộ ra một tia lãnh khốc, vô tình, khiến cho sắc đẹp toát lên vẻ lạnh lùng thần bí. Ngoài ra, trên cổ tay trắng ngần còn có chiếc vòng tinh xảo bằng bạc.
- Tiếp đến là Yến Linh, 22 tuổi…
- Sát thủ!
Ricky chưa kịp dẫn chuyện thì Hải đã lên tiếng.
Oạch! Ngoại trừ Jane khẽ mỉm cười và Hải hơi cau mày thì mấy người còn lại đều trố mắt kinh ngạc. Người bên cạnh là sát thủ cơ á? Đùa à? Tại sao sát thủ lại xuất hiện trong một tổ chức phi chính phủ vì nhân loại như RDISP vậy? Không phải là bọn họ chuyên môn đi đánh đánh giết giết ư? Đưa họ vào đây là với mục đích gì?
- Ồ! Cậu biết tôi? Tôi chẳng nhớ là chúng ta đã gặp nhau ở đâu cả. Những kẻ trong danh sách bị tôi ngắm bây giờ đã “xanh cỏ” rồi. Trừ khi cậu cũng trong nghề hoặc là người của tổ chức nào đó ngoài RDISP. Nhưng xem ra đều không phải. - Yến Linh thoáng ngạc nhiên.
- Không, là trực giác. Có thể do tôi thích đọc tiểu thuyết trinh thám và xem phim hình sự nên mới cảm thấy như thế. Cô cứ coi là một năng lực đi.
Ngữ điệu Hải như vẻ khẳng định chắc nịch. Thực ra có hơn phân nửa là cậu cảm nhận bằng nội lực. Từ lúc sở hữu nội lực, anh chàng rất mẫn cảm với những thứ khí chứa “năng lượng tiêu cực” như khí thải, khí độc, sát khí… Tác dụng này quả thực bất ngờ!
Chỗ này rộng hơn rất nhiều so với phòng họp, phải cỡ bằng 3 sân bóng đá. Tất cả các thiết bị trợ giúp đều bằng máy móc kỹ thuật cao. Đặc biệt là có thể giả lập không gian ảo như thật (giống trong X - men).
- Vì chỉ là giao đấu nên mong mọi người tận lực không dùng những sát chiêu, đến mức là dừng, không được tổn thương tính mạng... - Jane bắt đầu thông báo.
Địa điểm được mô phỏng là một khu rừng mùa thu. Gió thổi mây trôi, lá vàng bay xào xạc. Hải và Yến Linh đứng cách nhau khoảng 10m. Tuy cả hai đều âm thầm quan sát nhau nhưng ánh mắt Yến Linh thì thâm trầm, sắc bén, lạnh lẽo còn của Hải thì trầm tĩnh, chăm chú, coi trọng.
- Hình như em cảm thấy áp lực nặng nề từ chị Linh, có phải do cái thứ vô hình gọi là sát khí không? Chỉ thi đấu thôi mà? - Vẻ mặt Dương lo lắng.
- Yên tâm, giao lưu là giao lưu, không có đả thương đâu. Ta tin cô gái ấy chẳng phải kiểu sát thủ vì vài câu không hợp ý là động tay chân. - Mikhain lên tiếng. Có vẻ ông anh vẫn mang một tư thưởng thuần phác của người công nhân lao động.
[“Hic, “niềm tin” khó nói lắm @@”].
- Hi vọng là thế ạ! - Hana tiếp lời.
- Anh chỉ biết là Yến Linh “giết” mất trái tim anh rồi. Riêng vẻ đẹp của đôi mắt đó đã làm toàn bộ đàn ông trên thế giới phải gục ngã. - Ricky ôm trái tim, tuôn ra lời khen ngợi hết mình.
Hải không chậm trễ, song thủ đỡ lại, chuyển đòn, nắm cổ chân Yến Linh, hất tung lên trời. Cô phải lộn hai vòng trên không trung về phía sau, khi đáp xuống chưa vội tấn công mà chậm rãi đứng nguyên vị trí, hình thành thế thủ.
Cả đám khán giả kinh ngạc. Jane thì không bất ngờ vì những thành viên khác còn khủng khiếp hơn, nhưng cô cũng phải thầm khen hai người rất có tiềm năng.