Có lẽ… Cho dù ai ở vào hoàn cảnh này, họ đều sẽ nhớ về những kí ức xưa cũ trong quá khứ. Nó giống như một thước phim quay chậm nhưng đồng thời cũng rất nhanh, thoáng qua tựa cơn gió…
Thình thịch…
“Phải chết sao? Ta…
Thình thịch…
***
Có những nỗi nhớ chưa bao giờ phai nhạt... Có một vài kỉ niệm chẳng thể nào lãng quên... Chúng luôn luôn tồn tại trong tâm trí, song hành theo năm tháng, trên từng bước đi gian khổ lẫn hạnh phúc của đường đời.
Cám dỗ cuộc sống với quyền lực, tiền tài, danh vọng... làm thay đổi hầu hết con người từ chân thành, thẳng thắn trở nên tha hóa, biến chất, tồi tệ, bỉ ổi... Lừa gạt, gian dối, tranh đoạt... Bao thói hư tật xấu tưởng chừng sắp ăn mòn, hủy hoại linh hồn...
Tuy nhiên, ở tận sâu thẳm con tim ta vẫn khát khao, hằng mong ước trở về thuở xưa... Một thời vô lo vô nghĩ, bình yên từng giấc ngủ, mỉm cười đón nắng mai...
Ngày nào đó, vào giây phút yếu lòng, sự cô đơn, lạnh lẽo phủ kín tâm hồn... hay đặc biệt là khoảnh khắc cuối cùng trên cõi đời, chúng ta chắc chắn sẽ hồi tưởng lại những điều tươi đẹp đã “lỡ để rơi”: Tuổi thơ...
TUỔI THƠ
Ôi tuổi thơ... Tháng năm xa khuất...
Ai vô tình đánh mất, bỏ đi...
Những khi lạc lõng, sầu bi...
Hỏi có thể nhớ điều gì hay không?
Bao khát vọng, mơ mộng thuở ấy,
Quãng thời gian đong đầy hồn nhiên...
Kỉ niệm quá khứ gắn liền,
Còn lưu giữ mãi ở miền tâm tư...
***
Nhiều năm trước, tại một ngôi làng có tên Dừa Đồng...
Cái chữ “Dừa” không biết từ đâu nhưng chữ “Đồng” muốn nói rằng làng này có rất nhiều ruộng lúa và hoa màu. Diện tích những cánh đồng phải gấp trên chục lần diện tích cả làng. Thông thường, mỗi nhà đều sở hữu ít nhất là gần một mẫu ruộng. Vậy nên, thực không ngoa khi miêu tả nơi đây rộng thẳng cánh cò bay. Source: Bachngocsach.com
Trong khoảng sân của căn nhà nhỏ...
“Bịch...”,
- Oa oa...
- Cố gắng lên con yêu! Con là Gà Trống Choai mà... Gà Trống Choai không bao giờ được phép bỏ cuộc...
Đứa bé mười mấy tháng tuổi đang chập chững tập đi. Nó cứ bước tới vài bước lại ngã oạch xuống đất, khóc vì đau. Tuy nhiên, người bố hiền từ vẫn không ngừng cổ vũ, khích lệ, luôn nhắc bản thân thằng nhóc là Gà Trống Choai. Kể cũng lạ, nó nghe thấy lời động viên như thế, liền nỗ lực đứng dậy, kiên trì từng bước, ánh mắt hiện rõ vẻ quyết tâm...
***
Vào một ngày trời khá âm u, mẹ đứa bé về nhà bà ngoại, không ngờ là nó sau đó đã một thân một mình đi bộ hơn 7 cây số để tới. Dù mệt, đói, sợ hãi… nhưng chẳng ai biết rằng trên đường, thằng nhóc cứ luôn mồm bi bô bằng cái giọng ngọng líu ngọng lô:
Gia đình đứa nhóc có bốn thành viên: Bố, Mẹ, anh trai và nó (ông anh sinh trước 4 năm). Hai anh em chơi với nhau khá thân, tuy nhiều lúc cãi cọ và trong mọi trường hợp, thằng em toàn chịu thua. Nhưng có thể do nó vốn trẻ con hoặc tính cách lạc quan sẵn nên mau chóng quên đi.
Hồi gần 5 tuổi, khi cùng anh trai chơi đùa, chẳng biết nghịch kiểu gì mà thằng bé bị gãy tay trái! Anh nó cuống cuồng dỗ dành, chạy gọi họ hàng. May mà lúc ấy, bố mẹ về kịp. Sau vụ này, ông anh bị đánh một trận vì tội trông em bất cẩn.
Trẻ con thường không chịu nổi đau đớn, nhưng thằng nhóc không ngất đi mà khá tỉnh táo, chỉ kêu rên ư ử, tuy mới đầu khóc rất to, nước mắt giàn giụa. Thì ra bố nó cứ an ủi bằng câu quen thuộc: “Con là Gà Trống Choai...”…
***
Trên cánh đồng lớn…
Cứ tầm chiều tối, sau khi đi học về, bọn trẻ con trong làng lại rủ nhau ra địa điểm quen thuộc để chơi đùa. Những đứa phải phụ giúp gia đình thì tới muộn một chút, trong đó có nhóc Nam.
Hôm nay, lũ trẻ chơi đá bóng. “Khung thành” chỉ là mấy cái dép tổ ong và gạch, đất xếp nên. Trái bóng tất nhiên là quả bòng rụng hoặc vặt luôn trên cành từ nhà đứa nào đấy. Sau này, bóng nhựa với bóng da mới dần phổ biến, còn thời điểm khi ấy, đó là hàng xa xỉ.
Những cầu thủ nhí chia nhóm, mỗi bên bảy đứa, thích ai thì cho vào cặp. Không đội hình, không chiến thuật, luật thi đấu duy nhất: Cấm túm áo, kéo người, ôm đối thủ, ngáng chân… còn đâu mạnh ai nấy chạy, chuyền được thì chuyền, không thì cứ bắn chim.
- Gà Trống Choai của bố nấu giỏi quá! Nhưng hình như chỗ này… hơi ít so với lúc sơ chế nhỉ? - Bố nó tấm tắc khen, không quên “thắc mắc”.
- Aha… Châu chấu… ngót bố ạ!
***
Nhiều năm trước, đối với những đứa trẻ quê, món quà thú vị nhất mỗi khi chiều về mà chúng mong muốn là hai thứ: Kẹo kéo và kem. Độ “trông ngóng” có thể so sánh như lúc chờ mẹ đi làm về vậy.
Khi nghe tiếng “bép…bép…”, tiếng người bán rong rao lên là y rằng một lũ nhóc cả trai lẫn gái đều chạy thật nhanh tới đấy, vây quanh ríu rít, thực giống đàn chim con đòi ăn.
Chờ cả nhà về ăn, Nam ngủ lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy vì lũ muỗi đốt, chỉ nghe phía phòng tắm đang có tiếng nước dội ào ào, đoán rằng bố hoặc anh đấy, thằng nhóc bèn đi lấy quần áo thì bất ngờ thấy trên bàn được đặt túi kem và kẹo kéo, kèm theo tờ giấy ghi dòng chữ: “Thưởng cho Gà Trống Choai của bố”.
***
Ở miền quê, công việc đồng áng, chăn nuôi gia súc diễn ra quanh năm suốt tháng. Hầu như thời thơ ấu của người nào cũng gắn liền với những buổi cày cấy, chăm bón, thu hoạch lúa, ngô, khoai, sắn... hay chăn trâu, thả bò, coi sóc lũ gà, đàn lợn... phụ giúp gia đình.
Mệt nhọc lắm đó...
NHỌC NHẰN
Mồ hôi đổ xuống ruộng đồng,
Vất vả, khổ cực bao công cấy cày,
Từng giọt vun đắp đêm ngày,
Lúa xanh, ngô tốt, khoai này thêm to,
Bốn mùa chẳng hết nỗi lo,
Hạn hán, lũ lụt... khiến cho muộn phiền,
Mất ăn mất ngủ triền miên,
Gió hòa mưa thuận mới yên cõi lòng...
Ngày hè, thời tiết lên cả ba mươi mấy độ, oi bức, nóng nực… giữa cái nắng chang chang như thiêu đốt da thịt, người nông dân vẫn cần mẫn “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” để bừa, làm cỏ hay bắt ốc, bón phân… Những giọt mồ hôi đầy vất vả cứ đua nhau đổ vào từng “tấc vàng”, mang theo niềm hy vọng của họ.
Những khi thiên tai tràn về, hạn hán thì thiếu nước, đất đai nứt nẻ, khô cằn, cây cối chết khát… lũ lụt thì làm ruộng nương ngập úng, hoa màu bị cuốn trôi… chưa kể bão giông gây vỡ đê, xâm nhập mặn… đặc biệt là các tỉnh miền Trung, Nam Bộ… khiến cho ai cũng đầy một bụng lo âu.
Mặc dù vậy, đối mặt với vô vàn gian khó, người nông dân nhỏ bé hằng mang trong mình niềm lạc quan vui sống, tích cực phấn đấu cho ngày mai tươi sáng. Họ luôn tin tưởng rằng: “Bàn tay ta làm nên tất cả - Có sức người, sỏi đá cũng thành cơm”…
Hiểu được những khổ cực của đấng sinh thành, mấy việc vặt như quét sân, dọn nhà, nấu cám cho lợn ăn, chăm gà, nhổ cỏ vườn… Nam và anh trai đều thạo. Các buổi thu hoạch mùa màng cũng không thiếu hai anh em. Nhờ vậy, bố mẹ chúng đỡ vất được khá nhiều.
Cả hai cũng chăm chỉ học tập, nhiều năm liền đều đạt danh hiệu học sinh khá trở lên, riêng thằng Nam suốt 12 năm đều là loại giỏi.
Hồi lớp 5, đứa nhóc cùng bạn đại diện cho trường Tiểu học Quang Minh C, tham gia kì thi học sinh cấp tỉnh môn Toán và Văn của Vĩnh Phúc. Địa điểm thi là trường THPT Mê Linh, gần Đền Hai Bà Trưng.
Từ sáng sớm, tầm 5h, Nam đã dậy rồi vì đêm trước khó ngủ. Nó háo hức lắm bởi đây là lần đầu tiên đi thi cấp to lẫn nơi xa như thế. Sau khi chuẩn bị xong xuôi và ăn uống đầy đủ, thằng bé cùng bố xuất phát.
Dự án Bản đồ gen Người (tiếng Anh: Human Genome Project - HGP) được khởi động từ năm 1990. Hiện nay, dù bản đồ gen đã được hoàn thành, nhưng trong đó, vẫn còn những đoạn gen không thể xác định nổi, ví dụ 145 gen di truyền xa lạ chẳng hề có trong cơ thể tổ tiên chúng ta.
Những khám phá mới nhất đã chứng minh gen nhân loại có ẩn chứa những bộ phận đóng vai trò “gông cùm xiềng xích” hay nói đơn giản là “khóa” sức mạnh, “phong ấn” siêu khả năng vốn nằm sâu trong thân thể.
Dưới những kích thích tương tự đã kể, lực lượng này được phóng thích dần dần, tăng cường một bộ phận cơ thể hoặc bạo phát ngay lập tức ra bên ngoài. Trường hợp đầu tiên ít để di chứng tai hại cho bản thân. Những nhà bác học vĩ đại của nhân loại như Leonardor da Vinci, Albert Einstein, Isaac Newton… là ví dụ điển hình: họ có thể sử dụng tới 10% khả năng của bộ não!
Trường hợp còn lại, sức mạnh con người được tăng lên về mọi mặt một cách nhanh chóng như đống lửa thổi bùng. Tuy nhiên, hậu quả của nó cực kì nguy hiểm, thậm chí là dễ chết!
***
“Gà Trống Choai có thể rơi lệ, có thể sợ hãi, có thể lùi bước, có thể liên tiếp gặp thất bại, có thể đổ máu, gục ngã bất kì lúc nào... Nhưng... Gà Trống Choai không bao giờ được phép bỏ cuộc...
“Cố gắng lên! Con yêu…”…
“Đúng!
Không bao giờ bỏ cuộc...
Không bao giờ bỏ cuộc...
Ta là Gà Trống Choai...
Ta còn rất nhiều ước mơ...
TA KHÔNG THỂ BỎ CUỘC!”…
“AAAAAA...”...
Ngay khi này, mũi nhọn tử thần xuyên vào ngực trái Nam, chuẩn vị trí trái tim. Sự sắc bén cộng với tốc độ của nó dễ dàng đâm thủng sắt thép cứng rắn chứ đừng nói tới da thịt mềm yếu kia. Máu tươi rỉ ra rồi tuôn trào, bắn lên mặt anh chàng và văng cả chung quanh, thấm đẫm chiếc áo và đám cỏ dưới chân...
Tuy nhiên...
Sát chiêu đã lệch...
Trong cơ thể Nam ở thời điểm hiện tại, Andrenaline tăng cao đột ngột, hệ thần kinh bị kích thích tột độ, các giác quan hoạt động mạnh bạo gấp mấy lần; tim đập kịch liệt, máu được bơm nhanh hơn, huyết mạch, gân xanh, cơ bắp căng phồng, nổi rõ mồn một…
Nếu quan sát ở mức độ vi mô, một số nucleobase (C-G-A-T-U) cấu tạo nên nucleotide trong thành phần của ADN dưới tác động này bị thay đổi trật tự, rồi liên kết, sắp xếp theo cấu trúc nào đó, khiến cho các đoạn gen của nó cũng biến hóa khác trước. Những ty thể trong tế bào sản xuất ATP với tần suất và cường độ đột biến, tốc độ chuyển hóa năng lượng, trao đổi chất diễn ra mạnh mẽ…
[“Các thuật ngữ như: Nucleobase, ATP…: xem wikipedia để biết thêm chi tiết”].
Đúng lúc đầu kim loại chỉ còn cách con tim chưa đầy vài centimet, một luồng sức mạnh dữ dội giống thủy triều cuồn cuộn trào dâng từ sâu bên trong thân thể anh chàng, bộc phát mãnh liệt. Lực lượng lôi điện bỗng chốc tăng cường, lưu chuyển toàn thân tựa thác lũ. Cả người cậu như phát sáng, đồng thời vang lên những tiếng nổ lách tách đanh gọn…
Con chó vô cùng ngạc nhiên, không thể hiểu nổi tại sao tên nhân loại thấp hèn này bỗng nhiên đạt được lực lượng kinh khủng như thế. Nhưng nó chẳng còn thời gian để suy nghĩ nhiều thêm nữa…
“Rầm…”,
Thân hình to lớn của “thiết cẩu” đập mạnh vào nền đất, vang lên âm thanh trầm đục, nặng nề và đầy nghẹn ngào, khiến ta cảm nhận nhiều hơn là nghe thấy. Cỏ đất bị hất tung, chỗ đấy sụp xuống, tạo thành cái hố rộng ước chừng mấy mét vuông, sâu gần mét. Chưa hết, chó sắt sau đó còn bị đập mấy phát rồi quăng lên cao, nhằm thẳng đại bàng đang bay phía trên.
Con robot chim khẽ nghiêng mình tránh thoát, mặc kệ đồng bọn tiếp tục “đau khổ” rơi trở về mặt đất. Nó há miệng, phóng ra quả tên lửa mini, mục tiêu tất nhiên là Nam. Chẳng đợi vũ khí trúng đích, đại bàng lại bắn xuống một loạt tia laser. Cơn mưa chết chóc bao trùm khoảng không gian xung quanh anh chàng.
“Ầm, ầm…”,
Khói lửa, bụi bặm mù mịt bốc cao, khi tan đi thì chỉ thấy vị trí của Nam bị oanh tạc giống miếng gỗ thủng lỗ chỗ bởi những vết mọt đen. Người bình thường có lẽ đã vong mạng dưới công kích như thế nhưng cậu đã chạy khỏi đó từ sớm.
“Xẹt… Vút…”,
Vừa thoát xong, di chuyển tới phía dưới đối thủ, Nam bèn gập chân lại, ngồi xổm xuống trong khi vẫn giữ lưng thẳng, hai tay nắm thành quyền và chạm đất. Ánh mắt chăm chú nhìn mục tiêu. Trọng tâm cơ thể lúc này được hạ thấp hết cỡ. Thế rồi, anh chàng gồng mình, dùng hết sức nhảy lên, phi thân như một viên đạn.
Cả quá trình ấy diễn ra chi trong khoảnh khắc, cái bóng bay cao cùng với nền đất phía dưới lún sâu, nứt ra. Ngay khi “thiết cẩu” còn cách mặt đất chưa đến 5m, Nam liền đạp vào nó, mượn luôn điểm tựa, dồn lực phóng vút lần nữa, xông thẳng con Recordicon chim.
Miệng anh chàng liên tục lẩm bẩm, ngón tay bẩn thỉu dính máu, run rẩy nhấn vào phím đỏ trên chiếc đồng hồ. Thế rồi, Nam gầm to, dùng hết sức bình sinh còn sót, phóng vút đi trong đêm tối, để lại bãi đất ven đê tan hoang sau cuộc chiến sinh tử…
***
“Húú, húú…”,
Tiếng còi xe phía xa vang vọng, xem ra lực lượng trị an sắp đến.
Trong căn phòng nhỏ, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ, tường dán đầy hình ảnh hotboy, boyband nổi tiếng thế giới, cô phóng viên đang nằm trên giường, hai tay vân vê đồ vật kia, ánh mắt mở to vì kinh ngạc:
- Ai đang giở trò đùa chăng? Hay do mình nghĩ linh tinh? Nếu thế thì không thể tin nổi! Đây thật sự là Minispark trong Transformer? Tại sao lại có thứ chỉ xuất hiện ở phim truyện viễn tưởng vậy?? Tại sao từ ngày hôm đó… Ôi! Lắm “tại sao” quá, đau hết cả đầu…
Cô nhăn mặt, đặt khối spark lên chiếc điện thoại, tắt đèn và đi ngủ.
Đêm, cảnh vật yên tĩnh, ai cũng đang say giấc nồng, Minispark bỗng tỏa ra ánh sáng mạnh hơn lúc đầu, chìm dần vào smartphone, màn hình lóe sáng rồi thôi…