Toàn sảnh im lặng... Không có đến một tiếng động...
“Gì vậy?” Hoắc gia gia bình thường vui cười cũng sững sờ... Trong lòng cụ hiện tại chỉ có một cảm giác... Vui mừng mà thôi. Cháu trai của ông không những là một thiên tài mà còn chính là một yêu nghiệt. Biết gì không?
Dị năng hệ không gian biến dị mới chỉ có 5 người duy nhất có thôi đấy! Cháu ông thành người thứ 6 rồi! Tố chất thân thể SSS cũng mới chỉ có 3 người sở hữu mà thôi! Cháu ông thành người thứ 4 rồi đấy!!! Đến ông cùng hai con trai cũng chỉ mới có gien SS mà thôi... Vậy thì lí do gì mà cháu ông lại có gien vượt trội đến vậy? Chuyện này thực sự phiền phức rồi đây. Chắc chắn các gia tộc khác sẽ tìm cách ám hại thằng bé. Hoắc gia gia thật sự phiền não. Cho dù có không quan tâm đến việc trong gia tộc nhưng thật sự thì Liên Minh gia tộc không được tin tưởng nhau cho lắm.
Bố của hắn nhanh chóng lên phát biểu đôi lời rồi cùng kết thúc buổi lễ trưởng thành.
Hoắc Dịch Khiêm nhanh chóng về phòng của mình, nằm nhoài ra giường đánh một giấc ngon lành.
Trong khi đó...
Hoắc gia gia nhanh chóng mở cuộc họp Liên Minh. Yêu cầu mọi người giữ bí mật chuyện này. Và sẽ cho sửa tố chất thân thể còn SS và dị năng hệ không gian. Rồi mới đưa lên cho quân đội. Mọi người trong Liên Minh vẫn có người không đồng ý về việc này.
Hạ gia: “ Thằng bé chính là thiên tài trong thiên tài, vậy tại sao không đem nó vào quân đội huấn luyện đặc biệt?”
Hoắc gia gia: “ Tôi không muốn định sẵn tương lai cho cháu tôi. Tương lai của nó sẽ do nó quyết định.”
Hạ gia: “ Thằng bé chính là tương lai cho đất nước! Chúng ta cần đào tạo nó để đấu với bọn Liên Minh quái thú!”
Hoắc gia: “Cháu tôi không phải cỗ máy chiến đấu!!!”
Hoắc Dịch Khiêm trong lòng đúng là có chút lo lắng. Liệu hắn có yêu nghiệt quá không? Liệu hắn có trở thành đối tượng huấn luyện trọng điểm của hành tinh không? Liệu hắn có bị đưa đi nghiên cứu gien không? Hàng loạt câu hỏi được hắn đưa ra vào ngày hôm sau khi thức dậy. Nhưng mà, khi nghe ông hắn nói là mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, cháu sẽ không bị quân đội đưa đi đâu thì lòng hắn có buông lỏng xuống một chút.
Hai ngày trôi qua một cách chóng vánh. Trong hai ngày này, hắn học một ít thể thuật ở Hoắc gia, nâng Thể thuật từ A3 sơ cấp đến A3 cao cấp. Tăng tỉ trọng từ 2 tấn lên đến 2,35 tấn.
“Vào đi. Chương trình học của cậu ổn rồi đấy!” Giọng nói quen thuộc của Tiểu Thập vang lên.
Hoắc Dịch Khiêm nghe vậy ngay lập tức nhắm mắt lại, tiến vào không gian.
Bên trong không còn là một không gian chỉ rộng tầm 20 m nữa mà nó đã lên tận 100m! Trong này chỉ có 3 phòng. Đó là sảnh chính, nơi mà hắn đang đứng và hai phòng nữa. Một phòng có biển là “Sách và dược liệu” còn một phòng có biển là “Phòng huấn luyện“.
Tiểu Thập bay xung quanh hắn, nói bằng giọng máy móc thường ngày.
“Vào “Phòng huấn luyện” đi. Sách và dược liệu để vào sau cũng được. Mà cái không gian của cậu bé thật đấy. Tôi phải cắt tận 80m từ không gian giới chỉ của mình ra và lắp vào cho cậu.”
“Cậu cũng có không gian?” Hoắc Dịch Khiêm trợn tròn mắt.
“Đương nhiên là vậy rồi! Tôi là ai chứ? Tôi chính là trí năng thông minh được “Ngài” tạo ra và võ trang đầy đủ cơ mà!!!”
“Nói vậy... Cậu cũng có không gian dị năng?”
“Đương nhiên không phải! Cái không gian giới chỉ này được cắt ra từ không gian thật chứ không phải tự nhiên mà có như cậu. Thiên Đình cũng chỉ có vài cái mà thôi. Tạo ra không gian giới chỉ rất là khó nên cậu cũng đừng mộng tưởng mà có một cái! Vả lại, nó cũng không thể lên cấp và rộng ra như dị năng của cậu được.” Tiểu Thập ngay lập tức đập tan suy nghĩ của hắn.
Dịch Khiêm âm thầm bĩu môi. Nhưng hắn đang chuẩn bị tiến vào thì bị Tiểu Thập giữ lại.
“Trước tiên, uống 3 lọ tinh không dược liệu xong đi đã rồi hẵng vào. Cái tôi lo lắng chính là cậu không chịu được tần suất huấn luyện trong thân hình bé bé con con đó.”
Dịch Khiêm cũng không nói gì, liếc Tiểu Thập một cái, im lặng uống ba lọ tinh không dược liệu.
Sau khi uống xong, hắn cảm thấy toàn thân trở nên khỏe mạnh, dường như là sắp đột phá thể thuật cấp A3 lên cấp A2. Tinh không dược liệu đúng là quá kì diệu!!!
Tiểu Thập khinh bỉ nhìn hắn, mở miệng nói.
“Tinh Không dược liệu này không thể nâng cao thể thuật đâu. Nó chỉ là tạm thời tăng thêm sức mạnh giống như là tăng MP trong game và cường hóa thân thể của cậu cho phù hợp với sức mạnh thôi nên không có chuyện cậu thăng cấp thể thuật hay gì gì đó đâu.”
“Nói vậy, sau này tôi sẽ trở thành một đại cường nhân cơ bắp?” Dịch Khiêm hỏi, hai mắt sáng long lanh.
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy có một người muốn mình cơ bắp đầy mình mà không muốn mình đẹp trai đấy. Làm đại cường hán thì chỉ có cơ bắp thôi, vả lại cũng khó coi và kinh dị lắm! Thật tiếc cho cái mặt đẹp trai của cậu. Và ước mơ trở thành đại cường hán của cậu sẽ không thành hiện thực đâu vì ba cái lọ tinh không dược liệu này là do hệ thống tôi cung cấp nên thứ cậu hấp thu được chỉ có sức mạnh và thân thể tốt hơn thôi chứ không thể biến cậu thành cái thứ cơ bắp, óc bằng quả nho đâu...” Tiểu Thập cảm khái nói.
Dịch Khiêm nhìn nhìn tiểu Thập, lưỡng lự một chút rồi đi vào “Phòng huấn luyện“.
Bên trong phòng huấn luyện lại là một không gian trống rỗng khác, không có thứ gì là mới mẻ cả. Đứng giữa không gian là một người, à không, là một linh hồn của một vị quân nhân. Vị quân nhân này tỏa ra khí thế bức người khiến ai cũng phải lùi bước! Nhất Đạo Sư nhìn hắn bằng ánh mắt băng lãnh, nhìn chòng chọc vào hắn như muốn xé đôi hắn ra. Hoắc Dịch Khiêm cảm thấy mình không thể nào thở nổi, mồ hôi thành từng hạt rơi xuống sàn, tạo ra tiếng động tí tách. Giọng nói máy móc kèm theo chút run rẩy của tiểu Thập vang lên.
“Đây sẽ là Dẫn Đạo Sư của cậu ở phần thể thuật này. Ngoài ra thì còn một vài dẫn đạo sư khác dẫn dắt cậu ở các lĩnh vực khác. Mỗi người ở đây đều là linh hồn của những cường giả mạnh mẽ nhất trên thế giới. Như người trước mặt cậu đây chính là anh hùng của địa cầu nhưng năm có đại dịch Zombie. Người duy nhất không có dị năng trong đội ngũ giải cứu thể giới mà chỉ dựa vào thể thuật. Nếu nói về ở cấp độ nào thì có thể nói là ở cấp O1! Cấp độ mạnh nhất mà con người hiện nay có thể đạt tới!”
Hoắc Dịch Khiêm mím chặt môi, đề phòng nhìn người quân nhân trước mặt. Cảm giác bức người cùng áp lực đổ ập lên hắn. Hắn có cảm giác mình không khác gì một con kiến mà người này có thể dễ dàng bóp chết!
“Vị này chính là một người quân nhân bậc nhất trên địa cầu!Không có dị năng gì mã vẫn là một trong 5 cường giả giải cứu loài người khỏi đại dịch zombie!” Tiểu Thập tiếp tục giới thiệu.
Hoắc Dịch Khiêm ngay lập tức làm theo lời của người đó. Thân hình bé nhỏ lập tức đứng thẳng tắp. Dù sao thì ở kiếp trước cũng đã từng huấn luyện quân sự một lần nên hắn cũng có hiểu biết đôi chút.
“Thời gian huấn luyện của cậu ở đây là 3 tháng thời gian! Đồng nghĩa với bên ngoài là 3 tiếng đồng hồ! Dù cho việc huấn luyện thể thuật trong ý thức này cũng gia tăng bên ngoài hiện thực nhưng việc ý thức có thể kết hợp với thể thuật bên ngoài hay không thì đều là do cậu làm chủ!”
Nhất dẫn đạo sư nói một cách nghiêm túc.
“Tôi sẽ thực hiện đúng theo chương trình học mà “Ngài” đặt ra cho cậu. Thành quả cậu cần đạt được là 3 tháng sau phải đạt đến cấp B3 sơ cấp. Và cậu sẽ chỉ được tiến vào đây khi có chương trình học tập mới! Sau khi hoàn thành chương trình, nếu không có chương trình học mới thì sẽ không được phép tiến vào đây nữa!”
“Vâng thưa trưởng quan!” Giọng nói của Hoắc Dịch Khiêm trở nên kiên định hơn. Hắn nhất định phải mạnh mẽ! Để không phải cúi đầu trước người khác! Nhất định không để gia tộc mất mặt!
Quân nhân trẻ tuổi hài lòng gật đầu với hắn. Nói.
“Cậu gọi tôi là Trưởng quan cũng được mà gọi là Dẫn đạo sư cũng được. Chỉ là, ba tháng này cậu sẽ không ăn, không ngủ mà luyện tập liên tiếp. Càng lên cấp cao thì việc đột phá càng khó nên cậu hãy cố gắng hết sức mình.”
Hoắc Dịch Khiêm âm thầm nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ suy tư.
3 tháng... Nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn. Dù sao cũng chỉ là 3 tiếng ở bên ngoài thế giới thực. Trong ba tháng này, Hoắc Dịch Khiêm cố gắng với thân hình nhỏ bé thực hiện tập huấn địa ngục dành cho người lớn. Cố gắng luyện tập như một vị quân nhân, không ăn không ngủ chăm chỉ luyện tập.
Đứng dưới nắng nguyên tuần mà không được nhúc nhích một cái gì hết. Đương nhiên là hắn ngất rồi. Mà cmn chứ! Cái không gian này vậy mà có thể mô phỏng y như bên ngoài thật vậy. Thử hơi xem đứng dưới cái nắng tầm 40-45 độ C ai mà không ngất? Vậy mà Trưởng quan đứng cùng hắn lại không xi nhê gì. Đương nhiên là về sau có khá hơn một chút. Dần dần đứng được 1h...2h...3h...4h... 1ngày... 2 ngày... rồi mới ngất. Chậc chậc phải luyện đúng một tuần mới đứng được lâu như vậy.
Tháng Tiếp theo là luyện thể thuật với trưởng quan. Đương nhiên là hắn bị ăn hành rồi... Nhưng dù sao thì sức chịu đựng và thể thuật của hắn cũng tăng lên.
Tháng Cuối cùng là sức kiềm chề. Trưởng quan nói với hắn rằng.
“Là một người quân nhân thì phải bình tĩnh trước mọi tình huống, xem xét và xử lý mọi việc thật bình tĩnh. Chẳng hạn như có bị bỏ đói cả năm đi chăng nữa nhưng nếu có một đĩa thức ăn ngon lành trước mặt mình thì cũng không được phép đụng vào mà phải suy xét xem tại sao nó lại đột nhiên xuất hiện, nó có độc hay không. Hoặc đứng trước một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ cũng không được phép động đậy phải suy xét xem người đó có chủ ý gì khi mà tiếp cận với mình. Đã rõ chưa?”
Đôi mắt kiên nghị trên khuôn mặt lạnh như tiền trừng lên một cái làm hắn ngay lập tức nổi da gà. Hoắc Dịch Khiêm gật gật đầu, nhìn trưởng quan bằng ánh mắt đề phòng. Đương nhiên việc đó cũng không giúp ích được gì. Cuối cùng thì hắn vẫn phải học bài tập về sức kiềm chế... Điều đó làm hắn sinh ra phản ứng tâm lý. Hắn ghét phụ nữ... Không thể tin được là hắn ghét con gái. Bây giờ, đối với hắn, người con gái nào tiếp cận hắn cũng mang theo mục đích xấu. Nhưng mà hắn cũng không mang tình cảm đặc biệt với đàn ông... Ca này khó rồi đây, làm sao để chữa khỏi căn bệnh này đây...