Siêu Cấp Vị Hôn Phu

Chương 1: Cha qua đời

Cha của Thạch Tiểu Cường chết vô cùng đột ngột, lúc nghe được tin dữ hắn còn đang ngồi ở trong phòng học tự hỏi giữa trưa sẽ ăn cái gì đây. Vội vàng từ trường học chạy nhanh về nhà, trong nhà đã muốn chật nít đông nghìn nghịt người phúng viến.

Thay vì nói phúng viếng, chẳng bằng nói là tới phân chia di sản.

Dì ba cùng chú năm trông thấy Tiểu Cường vừa trở về, liền đơn phương đi tới kéo hắn đến một bên.

“Cha của ngươi ra đi vô cùng bất ngờ, nhưng là khi còn sống hắn từng cùng chúng ta mượn một số tiền, mẹ ngươi cùng ba của ngươi ly hôn nhiều năm như vậy, chúng ta lại không thể hướng mẹ ngươi đòi tiền.” Dì Thạch Lam lôi kéo tay Tiểu Cường, ngồi ở trên ghế sa-lông, “Ngươi xem, nhà ngươi có cái TV này, không thì ta sẽ lấy cái này đi cũng tốt, xem như thanh toán xong, được không?”

Dì ba vẫn chưa nói xong, chú năm liền mở miệng “Cha của ngươi khi còn sống có dùng một chiếc xe đạp, đã sớm nói là cấp cho ta, ta hôm nay liền chạy xe mang về, coi như là giải quyết xong một cái tâm nguyện của cha ngươi.”

….

Thạch Tiểu Cường còn không kịp vì cái chết của cha cảm giác bi thương, đã bị thân bằng hảo hữu đòi nợ vây khốn không thể thở được. Hắn mờ mịt nhìn lại những người xung quanh, nhà của hắn vốn không lớn, bị những người này chen vào, trong không khí đều là hương vị xa lạ, làm cho người ta cảm giác ngạt thở.

Khi xe quàn linh cữu và mai tán kéo đi cha Tiểu Cường, Tiểu Cường như trước bị vây chặt như nêm cối, thật vất vả đuổi đi được một đám người được xem là thân thích, thì mẹ hắn cùng Tứ thẫm lại đến đây.

Tiểu Cường vừa mới đầy 18 tuổi, hắn năm mười tuổi thì cha mẹ ly hôn. Nguyên nhân ly hôn rất đơn giản, cũng bởi vì mẹ hắn cảm thấy được cha của hắn thực cổ hủ, một chút lòng cầu tiến cũng không có, vẫn luôn bị người khác lợi dụng. Công việc cũng không thể diện, lương thu vào cũng miễn cưỡng sống tạm. Rốt cuộc một ngày mẫu thân chịu không nỗi những uất ức như vậy, cứ như vậy quyết định đi tới ly hôn, hơn nữa còn cự tuyệt nuôi nắn Tiểu Cường.

Một chút dư âm vãn hồi cũng không có…

Thạch Tiểu Cường đứng ở nhà trong phòng khách chỉ có bốn bức tường, cúi đầu, cứng ngắc mở miệng “Mẹ…”

“Kêu Dì Giang đi, dù sao ta và ngươi đã sớm đoạn tuyệt quan hệ” Giang Lệ thở dài một hơi ngồi trên ghế sa-lông “Biết cha của ngươi chết như thế nào không?”

Nữ nhân ngồi ở trước mặt này, là mẫu thân của mình, tuy rằng quan hệ phong phanh, nhưng đến cùng cũng là máu mũ tình thân, đôi mắt Tiểu Cường đỏ lên lắc đầu. Cha đã chết rồi sao? Cha sẽ chết sao? Người cha ôn hòa kia sẽ bỏ lại một mình mình sao? Như thế nào lại đột nhiên biến mất như thế? Rõ ràng cuối tuần khi về nhà còn thấy cha đã làm xong đồ ăn ấm áp chờ mình, thời gian thấy mình mở cửa, cười nói: con về rồi à.

“Còn nhớ rõ cha ngươi ba năm trước đây, cha ngươi thất thường(tỏ ra không bình thường, không tự nhiên)hiến ra một một quả thận không?”

Chuyện kia hắn nhớ rõ, cha có nói qua với hắn, trong cơ thể con người có hai quả thận, quyên ra một cái cũng sẽ không ảnh hường gì đến cuộc sống bình thường, ngược lại có thể cứu một mạng người, vãn hồi một gia đình đầy đủ.

“Kết quả không nghĩ tới nửa năm trước khi đi bệnh viện kiểm tra, cư nhiên phát hiện thân thể còn duy nhất một quả thận thế nhưng bởi vì mệt mỏi quá độ mà dẫn đến suy kiệt, hắn có nói hội Chữ Thập Đỏ xin giúp đỡ qua, tuy nhiên vẫn không thấy hồi đáp lại.” Giang Lệ trên mặt tràn đầy trào phúng “Cứ như vậy kéo dài cho đến giờ…”

Việc này Thạch Tiểu Cường cũng không nghe cha nói qua, thấy cha gần đây gầy yếu, có hỏi nhưng cha chỉ trả lời là bởi vì công việc bề bộn. Nghĩ đến cha là không hi vọng mình lo lắng đi?

“Là người thu tiền điện phát hiện. Thời gian dài ngươi trọ ở trường, bác sĩ bởi vì liên lạc không được với ngươi, cho nên liền gọi điện thoại cho ta. Ngươi có biết ta hiện tại có bao nhiêu bận rộn không? Vì lễ tang này, ta đặc biệt chạy đến, bất quá cũng tốt, ta cũng thuận tiện đem nhà cửa phân chia ra”

Kích thích nối gót tới, Thạch Tiểu Cường rất muốn ôm người phụ nữ trước mắt khóc lớn một hồi, đó mới là bình thường nhất. Chính là, người phụ nữ này lại nói một cách đoạn tuyệt, như thế lãnh mạc, giống như cùng người chết chẳng qua là người xa lạ, quan hệ trước mắt chỉ là cùng như một người qua đường. Cho dù bọn họ từng là một gia đình thân thiết, có lẽ đúng thật là đã từng, thời gian kia cũng đã qua, theo thời gian trôi qua, cần quên thì nên quên, nên phai nhạt cũng đã phai nhạt.

“Lúc trước khi mua phòng ốc, ta nhưng có ra một phần.” Giang Lệ nhìn quanh phòng khách một chút, từng là nhà của nàng bây giờ đối với nàng mà nói không có bất cứ ý nghĩa nào, trong mắt cũng không chứa một tia quyến luyến, “Hiện tại dựa theo thứ tự kế thừa di chúc, ngôi nhà này là toàn bộ thuộc về ta.”

Ta đây thì ngụ ở đâu đây? Còn ta? Ta đây làm sao bây giờ? Thạch Tiểu Cường rất muốn hỏi, nhưng khi hắn nhìn đến nữ nhân trước mắt thì. Cũng đúng, từ khi mẹ hắn cùng cha ly hôn, số lần hắn thấy mẹ mình có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lúc đầu hắn cũng có khóc qua, ba ba kiên trì mang theo hắn đi gặp mụ mụ. Chính là Giang Lệ chán ghét, đưa bọn họ nhốt ngoài cửa, mỗi lần đều như vậy, ôm nhi đồng đơn độc cha cuống quít hống nhi đồng đang khóc lớn, nhìn thấy cha trong một đêm cảm giác như già thêm, Thạch Tiểu Cường mặc dù còn nhỏ, nhưng là hắn cũng thoáng minh bạch được cái gì rồi, chậm rãi, hắn cũng không còn chủ động đòi gặp mẫu thân nữa. Dần dần, hắn tự nói với chính mình, mình không có mẫu thân…chính mình là một người….

“Chỗ này của ta có chút tiền, coi như là phần thân tình chúng ta từng là mẫu tử, chính mình đi ra ngoài tìm một chỗ ở được rồi.” Giang Lệ từ trong bóp móc ra một cái phong thư “Đây chính là ba vạn đồng, tiết kiệm một chút dùng, cũng đủ cho ngươi đến khi tốt nghiệp đại học.” Từ đó về sau, không còn liên quan, đường ai nấy đi.

Nơi này là nhà của ta, ta vì sao phải rời đi? Thạch Tiểu Cường nắm chặt tay. Mẫu thân, ngươi liền nhẫn tâm như vậy sao?

“Tứ thẫm a, nghe nói nhi tử ngươi phải kết hôn? Tốt như vậy, căn nhà ở chỗ này ta cũng không có dùng, xem thấy ngươi cũng coi trọng, cứ dựa theo giá tiền của ngươi chuyển nhượng cho ngươi tốt lắm” Giang Lệ vứt xuống Thạch Tiểu Cường quay sang cùng thương lượng chuyện bất động sản với Tứ Thẫm.

“Đã mua cái nhà này cấp cho nhi tử làm phòng tân hôn, có phải hay không đồ dùng trong này không có dùng đến?” Dù là thân thích nhưng thấy còn chiếm được tiện nghi, đương nhiên là sẽ không bỏ qua.

“Đương nhiên, thích cái gì thì cứ lấy là được!” Tứ Thẫm nghe vậy thì tiếu a a. Hoàn toàn đã đem nơi này trở thành nhà của mình

Không, không thể lấy đi, kia đều là của ba ba! Ba ba. ….Ba ba… Ta đang gọi ngươi, ngươi có nghe hay không? Thạch Tiểu Cường trong lòng đang gào thét, nhưng là ai có thể nghe được, bọn hắn nhìn qua trừ bỏ ích lợi cùng tham lam thì còn có thể có cái gì?

Hoặc là tiền tài, quyền lợi, tham vọng, đây là bản tính của nhân loại.

Mẫu thân bởi vì tham lam, bỏ qua thân tình, đem nhi đồng nhỏ tuổi vứt bỏ, đem tình yêu của mình vứt bỏ. Tham lam che mắt lòng người, đem sự ấm áp ngạnh sanh giữa người với người ngăn cách, tựa như con nhím, dùng mũi nhọn đem toàn thân thể của chính mình giắt tại trên người, lại lấy đó làm vũ khí đâm vào lòng người.

Hắn chán ghét người tham lam, cho nên hắn yêu thích cha vô tư không cầu danh lợi của mình. Đúng vậy, kia nhìn thấy giản dị lại chất phát cha hắn, không so đo được mất của bản thân, an ổn sống cuộc sống bình yên.

Thạch Tiểu Cường thân mình mỏng manh đứng ở giữa đám thân thích lui lui tới tới, ngẫu nhiên bi xô đẩy đụng tới ngăn tủ cũng không nói không rằng, trên người đau nhưng không bằng cơn đau trong lòng, nhìn thấy một phòng thân bằng quyến thuộc trước mặt giả dối, hắn cảm thấy được khắp người phát lạnh, sợ hãi bất lực sau đó chuyển hóa thành phẫn nộ, ngọn lửa cừu hận cơ hồ muốn đốt cháy lồng ngực của hắn, kịch liệt muốn tìm một cái cửa thoát ra, đem tất cả mọi chuyện này hóa thành tro tàn, trong cuộc sống lạnh như băng này cha không còn, hắn còn có cái gì lưu luyến?

“Xin hỏi Thạch Đại Lỗi tiên sinh có trong này không?”

Mở cửa chính là một thanh niên mặc một bộ âu phục màu đen, chừng ba mươi tuổi, một thân âu phục thoạt nhìn cũng rất sang quý, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, trên mặt mang mắt kính viền vàng, chính là dáng điệu giống như những vị tinh anh thường xuất hiện trong TV, mở cửa cũng không đi vào mà đứng ở bên ngoài đợi. Theo sau người kia là một nam nhân một thân áo bành tô nãi bạch sắc (màu trắng sữa) ung dung bước chân vào phòng ốc sơ sài, người nam nhân này tư thế tao nhã, quần áo hoa lệ, phong độ nhẹ nhàng, giống như vị thần lãnh mạc nhìn xuống thế gian, thời điểm nhìn thấy Thạch Tiểu Cường thì dẫn ra xuân phong ấm áp. Phòng này cùng bọn họ hai người kia hoàn toàn không tương xứng, bọn hắn tựa như thời khắc nằm trên đỉnh phong kim tự tháp, được vầng sáng hoa lệ quý tộc bao phủ cả người. Hắn tự hỏi vì sao lại hiện ra ở trong này????

“Ngươi….Các người là ai?” Giang Lệ đứng lên, câu nệ bó bó tóc, tự nhận thập phần tao nhã hỏi

“Chúng ta là tới đón Thạch Tiểu Cường tiên sinh” đồ tây đen hồi đáp.

Áo bành tô nam nhân đem tất cả mọi người trong phòng quét mắt một vòng, ánh mắt giống như liệp ưng, tựa như trong mắt có thể nhìn thấu hết thảy. Sau đó hắn đem ánh mắt tập trung trên người Thạch Tiểu Cường, mở miệng, ngữ khí ôn hòa nói “Lần đầu gặp mặt. Ta biết cha ngươi gần tạ thế, riêng muốn tới nhìn gặp mặt hắn lần cuối, xem ra vẫn là chậm một bước”

Thạch Tiểu Cường cũng không nhận ra người này, cũng không biết cha mình khi còn sống lại hội quen biết người xã hội thượng lưu gì. Nhưng là người ta mang ý nghĩa đặc biệt tới đây, cần phải khách khí mới đúng… Nhưng là hắn thật không có cái tâm tình kia…Hắn thật sự cảm thấy không xong, ngay tại vừa rồi, một chút ý niệm trong đầu thiếu chút nữa làm ra sai lầm lớn…Kia là mẹ của hắn, hắn sao có thể có ý tưởng đại nghịch bất đạo như vậy?

Giết người.

Chỉ là nghĩ đến chính mình vừa có qua cái ý tưởng này, Thạch Tiểu Cường cả người liền phát run.

Áo bánh tô mày nhăn một chút “Sau này ta muốn thay thế cha của chăm sóc ngươi, tiếp theo ta có một yến hội cần tham gia, thỉnh không cần lãng phí thời giờ của ta. Ta hi vọng ngươi hiện tại liền đi theo ta.”

“Vị tiên sinh này, ngươi đến tột cùng là ai?” Giang Lệ tuy rằng không quan tâm Thạch Tiểu Cường có bị mang đi nơi nào, cho dù là xã hội đen hay gì đó nàng cũng không màn để ý, quan trọng nhất là, vạn nhất có cái chuyện xấu gì cũng không nên liên lụy tới nàng mới tốt.

“Đi thôi” Áo bành tô thực tiêu sái xoay người rời đi, giống như thực sự thời gian rất gấp, bởi vì từ lúc vào cửa đến hiện tại hắn đã nhìn ra bên ngoài hai lần.

Đồ tây đen mặt không chút thay đổi nhìn đến Thạch Tiểu Cường, thời gian thật sự không còn thừa mấy, “Thất lễ” Đồ tây đen nói xong, liền khiêng Thạch Tiểu Cường lên đi ra ngoài.

“Uy, buông tay, chính ta tự đi” đợi Thạch Tiểu Cường nhớ tới cần phản kháng thì mình đã ngồi vào trong xe.

“Lái xe”

Xe không chút do dự chạy đi, mang đi Thạch Tiểu Cường rời đi địa phương mà mình sinh sống mười tám năm. Từng là nhà… Hết thảy đều đơn giản như vậy, đột nhiên như vậy.

Tựa như mẫu thân ly khai, từng ấm áp, xoay người liền quên lãng.

Tựa như cái chết của cha, từng tồn tại, bất quá trong một lúc liền bị hủy diệt.

Còn có cái gì là hắn lưu được?

Hắn ghé vào trên cửa kính xe, nhìn thấy những thứ mình từng quen thuộc hết thảy chậm rãi cách mình càng lúc càng xa, bất lực cùng bàng hoàng bò lên trên tim của hắn, Thạch Tiểu Cường cảm giác mình giống như một con diều không có chủ, rõ ràng có một đường tuyến kéo chính mình bay, lại không có người nào nguyện ý nắm cái tuyến kia, sợi tuyến tinh tế mềm mại theo chiều gió phiêu đãng,… Hắn thực sự sợ hãi, không có cái gì thuộc về chính mình, có thể hay không giống như con diều, tổng có một ngày sẽ từ trên cao từ từ rơi xuống, tan xương nát thịt vạn kiếp bất phục….