Trong lúc lái xe, Vưu Giai đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng nói: "Trương tiên sinh, anh còn nhớ rõ lần trước tôi có nhắc với anh chuyện triển lãm thực vật hoa cỏ không?"
Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Đương nhiên là nhớ kỹ, thế nào hiện tại đã bắt đầu rồi sao?"
Vưu Giai đáp: "Phải nha, hôm nay tôi mới thu được tin tức, nói buổi triển lãm hoa cỏ thực vật chính thức bắt đầu từ ngày hôm nay. Nếu như anh cảm thấy hứng thú, tôi sẽ đưa anh đi."
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Tôi chỉ có hứng thú đối với buổi triển lãm thực vật buổi tối thôi."
"Tôi cũng đoán vậy." Vưu Giai mỉm cười, nói: "Nếu không tôi thay anh an bài một chút, tối nay chúng ta sẽ đi xem thế nào?"
Trương Văn Trọng cũng rất muốn đi nhìn xem buổi triển lãm hoa cỏ ban đêm, nhìn xem có linh dược tài hắn cần hay không, cho nên hắn gật đầu đáp: "Cũng tốt, vậy phiền phức cô."
Vưu Giai vội vã nói: "Không phiền phức, vừa lúc tôi cũng muốn đi xem thử có gì ngạc nhiên."
Hai người dọc theo đường đi nói nói cười cười, rất nhanh đã chạy tới tòa biệt thự của Vưu gia nằm ngoài vùng ngoại ô.
Khi Trương Văn Trọng đi cùng Vưu Giai vào trong phòng khách biệt thự, Vưu Thiên Hải đã ngồi trên xe lăn từ sớm, đang ngồi trong đại sảnh chờ đợi hắn. Ở chung với Vưu Thiên Hải, còn có vị Chu Văn Bân nghệ thuật gia thư pháp tiếng tăm lừng lẫy.
Mấy ngày nay Chu Văn Bân vẫn ở lại trong biệt thự của Vưu gia, chỉ vì muốn thời khắc nào cũng có thể nghiên cứu bức Bách Thọ Đồ và bức Lão Ký Phục Lịch Đồ (tuổi già chí chưa già) của Trương Văn Trọng viết ra. Hiện tại hắn đối với hai bức tranh này đã đạt tới nông nỗi như điên cuồng.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng đi vào phòng khách, Vưu Thiên Hải vội vã nhìn hắn chắp tay như tạ ơn: "Tiểu Trương, mới sáng sớm đã phiền phức cậu đến chữa bệnh cho tôi, tôi thật là có chút băn khoăn."
Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, nói: "Đừng khách khí, tôi là một bác sĩ, trị liệu cho bệnh nhân hẳn là chuyện phải làm." Sau đó lại nhìn Chu Văn Bân gật đầu thăm hỏi: "Không nghĩ tới Chu tiên sinh cũng đã ở đây, thân thể của ông hiện tại cảm giác ra sao?"
Chu Văn Bân cảm kích nói: "Cũng toàn nhờ cậu, hiện tại cơ thể của tôi đã khỏe hơn rất nhiều. Được rồi, nếu có cơ hội, tôi mong muốn có thể lĩnh giáo thi họa với cậu. Mấy ngày nay, tôi nghiên cứu bức Bách Thọ Đồ và bức Lão Ký Phục Lịch Đồ của cậu, có thể nói là có được rất nhiều ích lợi. Tạo nghệ của cậu ở thi họa cực cao, làm tôi rất bội phục."
Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Chu tiên sinh khách khí, sau này nếu có cơ hội, chúng ta có thể giao lưu luận bàn một phen."
"Tốt, tốt, tôi tạ ơn Trương tiên sinh trước." Chu Văn Bân cười toe toét, sau đó hắn còn nói thêm: "Ác, được rồi, cậu tới trị chân cho lão Vưu, tôi sẽ không ở lại chỗ này gây trở ngại cho các người. Lão Vưu, tôi đến phòng sách nghiên cứu tranh của Trương tiên sinh, nếu ông có chuyện gì, bảo người đến phòng sách gọi tôi." Dứt lời, hắn xoay người khẩn cấp chạy về hướng phòng sách.
Vưu Thiên Hải nhìn theo bóng lưng Chu Văn Bân, không khỏi lắc đầu bật cười, nói: "Hiện tại lão Chu đang nghiên cứu thi họa của cậu, đã tới nông nỗi như si như say. Nếu như hôm nay không phải cậu đích thân tới, sợ rằng hắn còn đang ở mãi bên trong phòng sách không chịu đi ra. Được rồi, tiểu Trương, cậu còn chưa ăn sáng phải không? Tôi cho người chuẩn bị bữa sáng cho cậu."
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: "Không cần phiền phức, tôi đã dùng xong điểm tâm, nếu như có thể, hiện tại tôi bắt đầu tái khám cho ông."
Vưu Thiên Hải gật đầu nói: "Tốt, cần tôi an bài gì không?"
Trương Văn Trọng nói: "Một gian phòng yên lặng, tôi không muốn lúc tái khám cho ông lại bị người bên ngoài quấy rầy."
"Không thành vấn đề." Vưu Thiên Hải gật đầu, lúc này phân phó cho người hầu đi thu thập một gian phòng yên lặng, do Vưu Giai đẩy xe cho hắn cùng Trương Văn Trọng đi tới gian phòng này.
Vừa đi vào phòng, Trương Văn Trọng lại nói với Vưu Giai: "Cô giúp tôi thủ bên ngoài phòng, không được tôi cho phép, ai cũng không được vào, miễn việc quấy rối tôi khám bệnh cho Vưu gia gia."
"Vậy...được rồi." Vưu Giai thoáng chần chờ, cuối cùng cũng gật đầu nghe theo lời phân phó của Trương Văn Trọng, thối lui ra bên ngoài phòng, đồng thời còn đóng cửa phòng lại.
Trương Văn Trọng đi tới bên cạnh Vưu Thiên Hải, ba ngón tay phải đặt lên ba mạch, tinh tế kiểm tra mạch tượng: "Vưu gia gia, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, trước đây ông có từng đắc tội qua người nào hay không?"
Trong ánh mắt Vưu Thiên Hải đột nhiên hiện lên một đạo tinh mang, thế nhưng chỉ thoáng qua rồi mất, hắn ha hả nở nụ cười làm như muốn che giấu, mới nói: "Lúc tôi còn tuổi trẻ tòng quân đánh giặc, sau đó lại dấn thân vào trong sự phù trầm của thương trường, nhiều năm như vậy, thế nào khả năng không đắc tội người? Thế nào điều này có quan hệ gì tới chân bệnh của tôi sao?"
"Vưu gia gia không chịu nói lời thật với tôi." Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, nói: "Không biết do Vưu gia gia không tin tôi, hay có sự lo lắng khác? Cũng được, tôi đành nói lời thật thôi. Sở dĩ hai chân của Vưu gia gia bị liệt, cũng không phải ở trên chiến trường bị gặp giá lạnh mà gây ra, mà là bị cổ độc gây ra. Cho nên chuyên gia y học trong và ngoài nước, đối với thứ này bó tay hết cách, bởi vì cổ độc không thể dùng sự kiểm tra bằng máy móc mà kiểm tra ra được."
"Cậu...cậu làm sao biết?" Vưu Thiên Hải kinh ngạc há to miệng.
"Xem ra, Vưu gia gia đã sớm biết hai chân của mình bị cổ độc gây ra sao?" Từ biểu tình và lời nói của Vưu Thiên Hải, Trương Văn Trọng liền đoán ra hắn đã sớm biết việc này.
"Trước đó tôi cho ông uống thuốc Đông y, tác dụng chính là thôi miên cổ độc giấu trong hai chân ông. Hiện tại sự sinh động của chúng đã yếu bớt, cho nên hai chân của ông mới khôi phục lại được một chút cảm giác. Tôi sẽ tiến hành trị liệu cho ông, trước tiên qua dược vật triệt để thôi miên cổ độc, sau đó trải qua phương thức giải phẫu đặc thù lấy cổ độc giấu trong hai chân ông ra. Thế nhưng trước đó tôi cần biết loại cổ độc giấu trong hai chân ông cuối cùng thuộc loại cổ độc gì."
"Vậy..." Vưu Thiên Hải không khỏi lâm vào trầm tư.
Trương Văn Trọng cũng không sốt ruột thôi thúc hắn, chỉ lẳng lặng đứng một bên, chờ đợi hắn trả lời. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - http://Trà Truyện
Hồi lâu sau, Vưu Thiên Hải mới bùi ngùi thở dài một tiếng nói: "Kỳ thực, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cô ấy, đều là lỗi của tôi..."
Vưu Thiên Hải chảy nước mắt, đem đoạn kinh lịch thời tuổi trẻ của mình nói với Trương Văn Trọng.
Nguyên lai, Vưu Thiên Hải khi còn trẻ tuổi, đã từng theo bộ đội tác chiến tại tây nam. Mà trong thời gian đó, hắn từng kết bạn với một nữ tử người Miêu trẻ tuổi, hai người rất nhanh rơi vào bể tình, đồng thời còn gạt gia trưởng nhà gái, lén lút tiến hành ái ân trong vùng núi hoang sơ. Thế nhưng sau đó, bộ đội nhận được mệnh lệnh, phải đi qua Triều Tiên tham chiến, vì vậy hắn chỉ đành cùng nữ tử người Miêu từ biệt. Mà trong lúc lưu luyến chia tay, vị nữ tử người Miêu xinh đẹp kia từng dặn dò hắn thật nhiều lần, bảo hắn nhất định phải nhớ trở lại tìm nàng. Bằng không tình cổ mà nàng hạ vào người hắn sẽ phát tác, dằn vặt Vưu Thiên Hải làm cho hắn hối hận cả đời.
Vưu Thiên Hải thờ phụng chỉ là chủ nghĩa Mac - Lenin, cũng không đem chuyện quái lực loạn thần này xem trọng trong lòng. Nhưng hắn cũng thực sự yêu thích cô gái người Miêu này, cho nên cũng vỗ ngực bảo chứng, chờ hắn từ trên chiến trường Triều Tiên trở về, sẽ cưới nàng làm vợ.
Sau đó đợi khi Vưu Thiên Hải trở về từ chiến trường Triều Tiên, bởi vì phải phục tùng sự an bài từ tổ chức, không thể đúng hẹn đi đến địa phương hẹn ước với cô gái người Miêu kia. Lại qua hai năm, khi hắn đi tới điểm hẹn, mới biết cô gái Miêu vì hoài thai của hắn, đã sớm bị ép tự sát.
Chuyện này cũng trở thành sự tiếc nuối cả đời của hắn, bị hắn chôn sâu vào tận đáy lòng. Ngoại trừ Trương Văn Trọng, hắn chưa từng nói với ai về chuyện này. Dù người vợ đã qua đời của hắn, cùng những đứa con của hắn, hắn cũng chưa từng nói qua.
Vốn Vưu Thiên Hải vẫn cho rằng chân của hắn là do bệnh hoạn từ chiến trường Triều Tiên để lại. Thế nhưng nghe được Trương Văn Trọng nhắc tới cổ độc, hắn mới biết được, ngày xưa vị thiếu nữ Miêu tộc nói nàng hạ tình cổ trong người hắn, cũng không phải hù dọa hắn, mà là chân thực tồn tại.