Siêu Cấp Tiên Y

Chương 74: Người Tốt Sẽ Có Hảo Báo

Trương Văn Trọng cảm giác được dị trạng trong thân thể, nhưng cũng không lập tức dừng bước kiểm tra tình huống. Bởi vì địa phương hiện tại mà hắn đang đứng, chính là ngay cửa lớn tiểu khu, người đến người đi không dứt, nếu như hắn đứng ngây ngốc ở mãi nơi đây, nói không chừng rất nhanh sẽ dẫn phát một hồi vây quanh. Bởi vậy hắn nhanh chóng quay trở về nhà, sau khi đóng cửa phòng lại, hắn khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, khép hờ hai mắt, vận khởi Y Giám Tâm Kinh, xem kỹ tình huống xảy ra bên trong cơ thể.

"Kỳ quái, thật sự là kỳ quái..." Sau thời gian một nén nhang, Trương Văn Trọng mở mắt, cau mày, không giải thích được lắc đầu cảm thán.

Ngay vừa rồi, Trương Văn Trọng dùng phương pháp nội thị*, quan sát tình huống trong cơ thể, hắn kinh ngạc phát hiện, chân nguyên trong cơ thể không ngờ tăng cường rõ rệt hơn lúc trước. (*: nhìn bên trong cơ thể),

"Đây là có chuyện gì? Vì sao chân nguyên lai đột nhiên tăng cường? Chẳng lẽ bị tẩu hỏa nhập ma..." Vùng lông mày Trương Văn Trọng chợt nhảy mạnh, chuyện tẩu hỏa nhập ma cũng không phải chuyện đùa giỡn, nhất là tu vi hiện tại của hắn quá thấp, thiếu thốn đan dược pháp khí hộ thể, một khi bị tẩu hỏa nhập ma, hậu quả thiết tưởng khó có thể hình dung. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Trà Truyện chấm cơm.

Trương Văn Trọng vội vàng vận khởi chân nguyên trong cơ thể, dùng phương pháp nội thị tỉ mỉ quan sát kĩ lưỡng. Thế nhưng đạo chân nguyên vẫn còn nhu hòa thuần túy, căn bản không có nửa điểm dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

"Nếu như không phải tẩu hỏa nhập ma, thì vì nguyên nhân gì dẫn đến việc chân nguyên đột nhiên tăng cường?" Trương Văn Trọng đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng bên ngoài, lâm vào trầm tư.

Hồi lâu sau, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một đạo linh quang: "Lẽ nào...là bởi vì sự cảm kích của nhóm người Uông bá mà ra?"

Trương Văn Trọng càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này.

Khi một người từ trong nội tâm phát ra cảm kích với người khác, sẽ sản sinh ra một cỗ niệm lực vô hình, mà cỗ niệm lực đó chính là cảm kích niệm lực, trước tiên nó sẽ dũng mãnh tràn vào trong cơ thể người được cảm kích. Nếu như người được cảm kích là một con người bình thường, như vậy hắn cũng chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, thể xác và tinh thần thư sướng. Nhưng nếu người được cảm kích là một người tu chân, như vậy chân nguyên trong cơ thể hắn sẽ được tăng lên.

Trương Văn Trọng tỉ mỉ hồi tưởng lại, trước đây khi hắn giúp đỡ Vưu Giai, Lâm Tử Mạn, Triệu Lâm Di và người thím công nhân vệ sinh bị ngộ độc thức ăn, cũng từng có cảm kích niệm lực dũng mãnh truyền vào trong cơ thể hắn. Thế nhưng bởi vì lúc đó chân nguyên trong cơ thể còn rất yếu ớt, cho nên cảm giác không được rõ ràng như bây giờ. Bởi vậy trong lơ đãng hắn cũng không để ý tới. Hiện tại xem ra, trong thế giới mà linh khí cực loãng như hiện tại, nếu dựa vào tốc độ tu luyện như bây giờ, tuy nói là dựa vào sự cường hãn uy lực của Y Giám Tâm Kinh và dược vật bang trợ, thế nhưng khi làm điều tốt thu được cảm kích niệm lực của mọi người, đồng dạng cũng được lợi ích vô cùng.

Nghĩ thông suốt được then chốt trong đó, Trương Văn Trọng cũng yên tâm, thậm chí còn mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Người tốt có hảo báo, những lời này nói thật sự không sai. Xem ra, sau này còn phải làm nhiều chuyện tốt mới được..."

Trương Văn Trọng đã triệt để yên lòng, lần thứ hai khoanh chân ngồi, vận chuyển Y Giám Tâm Kinh. Hiện tại hắn vừa mới bước vào Luyện Cốt cảnh, còn phải hao tốn thời gian và tinh lực để củng cố. Mà trong lúc củng cố tu vi, hắn cũng bắt đầu hướng về cảnh giới thứ ba của Y Giám Tâm Kinh Luyện Thể Cảnh - Luyện Huyết cảnh.

Trương Văn Trọng tu luyện cả đêm, thẳng đến khi ánh mặt trời đầu tiên của sáng sớm rơi xuống trên người hắn, mới thu công đứng dậy.

Tuy rằng tu luyện cả một đêm, thế nhưng trên mặt Trương Văn Trọng không hề thấy có chút ủ rũ, trái lại còn tinh thần chấn hưng. Sau khi rửa mặt, Trương Văn Trọng ra cửa, đi tới phòng y tế đại học Ung Thành.

Cũng giống như ngày thường, khi hắn đến phòng y tế không được bao lâu, Lâm Tử Mạn đã tới, nàng nhìn thấy Trương Văn Trọng đang quét tước phòng làm việc, còn đang chuẩn bị nấu nước pha trà, nàng đầu tiên mỉm cười chào hỏi, sau đó hiếu kỳ hỏi: "Văn Trọng, sao chiều hôm qua anh không đi làm?"

Trương Văn Trọng tùy ý tìm một cớ, hồi đáp: "Thân thể có chút khó chịu, cho nên nghỉ ngơi nhiều một chút."

"Vậy sao? Hiện tại thân thể làm sao rồi?" Lâm Tử Mạn thân thiết hỏi.

"Cũng không tệ lắm, phiền cô quan tâm." Trương Văn Trọng cười nói.

Lúc này Lâm Tử Mạn mới yên lòng, sau đó nhắc nhở: "Hôm nay anh phải cẩn thận một chút, chiều hôm qua anh không tới làm, Hồ lột da rất bực tức, tôi nhìn thấy mặt hắn biến thành dáng dấp như Bao Công, nói không chừng ngày hôm nay hắn sẽ đến tìm anh gây phiền phức."

Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Đa tạ nhắc nhở."

Lâm Tử Mạn mở cửa phòng làm việc của mình, cầm chổi chuẩn bị quét tước vệ sinh, ngay lúc này, nàng đột nhiên nhớ tới một việc, vội vã quay đầu nói: "Ai, được rồi, còn một việc suýt quên nói với anh."

"Chuyện gì?" Trương Văn Trọng hỏi.

"Anh còn nhớ rõ, vào cuối tuần rồi, chúng ta ở trên đường Hà Tây gặp thiếu nữ kia không? Chính là thiếu nữ cứu trị người thím công nhân vệ sinh bị ngộ độc thức ăn đó." Lâm Tử Mạn cười nói, chỉ là trong dáng tươi cười của nàng thấy thế nào đều làm Trương Văn Trọng nghĩ có chút hả hê quỷ dị.

"Nhớ kỹ." Trương Văn Trọng gật đầu, sau đó không giải thích được hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Tử Mạn nói: "Hôm qua nàng chờ anh ngay cửa phòng làm việc cả buổi chiều, bởi vì anh vẫn không có tới, cho nên nàng đành phẫn nộ đi về. Bất quá theo tôi phỏng chừng, hôm nay nàng nhất định sẽ trở lại."

"Sao cô ấy biết tôi ở chỗ này?" Nhớ tới thiếu nữ một lòng muốn bái hắn làm thầy, Trương Văn Trọng chợt cảm thấy có chút đau đầu, lúc này hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao lúc nãy Lâm Tử Mạn lại có dáng tươi cười quỷ dị.

"Thế nào, anh còn không biết sao?" Lâm Tử Mạn vẻ mặt kinh ngạc.

"Biết cái gì?" Trương Văn Trọng không giải thích được hỏi.

Lâm Tử Mạn mỉm cười nói: "Buổi trưa hôm qua, Vưu tiểu thư lái chiếc BMWs đến đón anh ngay cửa trường học phải không?"

"Phải." Trương Văn Trọng gật đầu, không giải thích được hỏi: "Vậy thì làm sao?"

"Lẽ nào anh chưa bao giờ lên online diễn đàn trong trường đại học à?" Lâm Tử Mạn có chút hưng phấn nói: "Cũng không biết là ai, đem cảnh tượng lúc đó quay chụp lại, đồng thời còn đem ảnh chụp truyền lên Trà Truyện. Hiện tại anh có một tên hiệu rất phong cách - Mị Lực Ca. Còn có sáng hôm qua anh ở ngay sân bóng rổ ném bóng phải không? Cảnh tượng đó cũng bị quay lại, truyền lên trên Trà Truyện luôn. Hiện tại, ở trong đại học Ung Thành, xem như anh đã thành nhân vật nổi danh số một."

"Người sợ nổi danh trư sợ tráng (heo sợ mập), điều này đối với tôi mà nói, không phải là chuyện tốt gì." Trương Văn Trọng lắc đầu cười khổ.

"Hì hì, tôi đã biết anh sẽ nói như vậy." Lâm Tử Mạn nở nụ cười, vẻ mặt biểu tình như tôi đã đoán được tất cả: "Kỳ thực anh có thể yên tâm, trên diễn đàn online trong trường post ảnh chụp cùng đoạn ghi hình, toàn bộ đều không nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh. Ngoại trừ người tương đối quen thuộc với anh như tôi, những người khác cho dù có nhìn thấy, phỏng chừng cũng không nhận ra anh."

"Ác? Vậy sao? Vậy thì hoàn hảo." Trương Văn Trọng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lúc này, một thanh âm ngọt ngào đủ làm chết người, đột nhiên vang lên bên trong phòng y tế: "Ai nha nha, Trương lão sư, cuối cùng thầy cũng chịu tới, ngày hôm nay xem như em đến không uổng công."