Siêu Cấp Tiên Y

Chương 71: Trong tiệm cơm nhỏ khởi phong ba

Sáu viên đan dược xuất hiện bên trong chén, ba viên màu xanh biếc, ba viên khác màu nâu, đều tản mát ra hương thơm thấm tận ruột gan, làm cho ai ngửi thấy đều cảm thấy thể xác và tinh thần thư sướng, dù có tật bệnh nhẹ, sau khi ngửi được hương thơm cũng sẽ khỏi hẳn trong nháy mắt.

Đan dược màu xanh biếc là Tẩy Tủy Đan, công hiệu của nó chính là tẩy đi tạp chất trong cơ thể, thông suốt kinh mạch, cùng Tẩy Tủy Dịch Kinh Thang cũng có hiệu quả vi diệu như nhau. Nếu phối hợp dùng chung với Tẩy Tủy Dịch Kinh Thang, hiệu quả sẽ càng đề cao hơn rất nhiều. Đan dược màu nâu chính là Cố Nguyên Đan, công hiệu của đan dược chính là củng cố chân nguyên trong cơ thể, đồng thời ngăn cản sự hao tổn linh khí trong cơ thể trên phương diện rộng. Ở thế giới mà linh khí vô cùng mỏng mảnh đơn bạc hiện tại, tác dụng và giá trị của Cố Nguyên Đan cũng trở nên cực đại.

Trương Văn Trọng cầm lấy một viên Tẩy Tủy Đan, lại lấy chén thuốc Tẩy Tủy Dịch Kinh Thang mới nấu xong uống vào. Đồng thời lại cầm lấy một viên Cố Nguyên Đan, nuốt luôn xuống. Sau đó hắn khoanh chân ngồi, bắt đầu vận chuyển Y Giám Tâm Kinh, hấp thu dược lực trong Tẩy Tủy Đan và Cố Nguyên Đan.

Theo dược lực hai viên đan dược bị hấp thu, kinh mạch cùng chân nguyên đang chảy xuôi trong cơ thể hắn đều bắt đầu xuất hiện biến hóa. Kinh mạch lần thứ hai được mở rộng, có thể làm cho hắn một lần hút vào thiên địa linh khí càng nhiều hơn. Mà chân nguyên tăng cường cũng ý nghĩa tu vi hắn càng thêm sâu đậm.

Lần này hắn điều tức tiêu hao sáu tiếng đồng hồ, mới có thể đem dược lực của hai viên đan dược triệt để tiêu hóa hấp thu. Đợi khi Trương Văn Trọng mở mắt đứng dậy, thì ngoài cửa sổ đã là ban đêm trăng sáng sao thưa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Trà Truyện chấm cơm.

Trương Văn Trọng đứng dậy, khẽ vặn nhẹ thân thể một chút, nhất thời nghe được một mảnh âm thanh "ca ca" vang giòn trong cơ thể hắn truyền ra, chuỗi thanh âm xuất hiện liên tiếp, đúng khoảng hai trăm lẻ sáu lần, chính là số lượng khớp xương trong cơ thể hắn.

Nguyên lai sau khi hấp thu dược lực trong hai viên Tẩy Tủy Đan và Cố Nguyên Đan, Trương Văn Trọng rốt cục đột phá Luyện Nhục cảnh, thành công bước vào Luyện Cốt cảnh. Hình thể và cơ thể của hắn tuy rằng cũng không xuất hiện biến hóa gì lớn, thế nhưng tinh thần khí so sánh với trước đó cũng đã có biến hóa rõ ràng.

Sau khi khớp xương toàn thân canh cách vang lên, Trương Văn Trọng từ từ hộc ra một hơi, chậm rãi đánh một bộ quyền Bát Đoạn Cẩm*, xem như làm giãn khớp xương, nhượng khớp xương đạt được trạng thái điều kiện tốt nhất. (Bài quyền luyện khí công, có thực, từng được in thành sách xuất bản, xuất sứ Thiếu Lâm Tự.)

"Rốt cục bước vào Luyện Cốt cảnh...Đây thật đúng là không dễ dàng. Không hề nghi ngờ, sau này tu luyện sẽ càng thêm trắc trở so với hiện tại." Nửa giờ sau, Trương Văn Trọng đầu đầy mồ hôi thu công, vạn phần cảm khái nói.

Linh khí hiện tại so sánh với trước đây đúng thật là quá loãng. Bằng không hắn cũng không cần dựa vào dược vật giúp đỡ mới bước vào được Luyện Cốt cảnh.

Thẳng đến lúc thu công, Trương Văn Trọng mới cảm giác được từ trong bụng truyền ra cảm giác rất đói. Hiện tại hắn chưa đạt được cảnh giới Ích Cốc, cho nên cũng còn cần phải ăn, bằng không cũng sẽ đói bụng như người thường.

Vốn Trương Văn Trọng muốn tùy tiện làm chút thức ăn tại nhà cho xong. Thế nhưng đến lúc này hắn mới phát hiện, trong bếp đừng nói là rau tươi, thậm chí cả gạo cũng không có. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ đành vội vã chạy đi tắm rửa, thay bộ quần áo khô mát đi nhanh ra khỏi nhà đến tiệm cơm nhỏ gần tiểu khu để ăn cơm.

Đợi khi Trương Văn Trọng đi vào trong tiệm cơm, đã hơn chín giờ tối, lúc này trong tiệm cơm cũng đã qua giờ cao điểm, không còn khách nhân trong tiệm.

Ông chủ tiệm cơm họ Uông, là một lão đầu bếp khoảng năm mươi tuổi, người quen biết hắn đều gọi hắn là Uông Bá. Tài nấu bếp của Uông Bá rất giỏi, có người nói từng đoạt được bằng khen trong cuộc thi nấu bếp. Tuy rằng hắn chỉ làm điểm tâm cùng thức ăn bình thường, thế nhưng rất ngon, cho nên sinh ý vẫn rất tốt. Hơn nữa hắn rất coi trọng vệ sinh, cho nên tiệm cơm nhỏ lúc nào cũng sạch sẽ, cũng không giống như những tiệm cơm khác lúc nào cũng đầy dầu mỡ dơ bẩn. Chính bởi vì những nguyên nhân này, nên Trương Văn Trọng cũng biến thành khách quen ở đây.

Nhìn thấy Trương Văn Trọng đi vào tiệm cơm, Uông bá mỉm cười chào hỏi hắn, nói: "Thế nào, tiểu Trương, đến lúc này mà cậu còn chưa ăn sao?"

Trương Văn Trọng cũng cười đáp: "Phải nha, vừa rồi mới làm xong việc, lúc này bao tử đã đói đến oa oa kêu to."

"Người thanh niên, nỗ lực phấn đấu là chuyện tốt, thế nhưng cũng không thể quá mức liều mạng, dù sao thân thể vô cùng trọng yếu. Chờ khi cậu tới tuổi của tôi, cậu sẽ biết, trên thế giới này tài phú quý giá nhất, cũng không phải tiền tài, cũng không phải quyền lực, mà là khỏe mạnh." Uông bá cái gì cũng tốt, nhưng chỉ hay có chút lải nhải. Nhưng hắn thích lải nhải, cũng chỉ vì muốn tốt cho Trương Văn Trọng, cho nên Trương Văn Trọng cũng chỉ mỉm cười lắng nghe, cũng không ngừng gật đầu xưng phải.

"Ngày hôm nay muốn ăn cái gì?" Rốt cục Uông bá cũng không lải nhải nữa.

"Uông bá cứ an bài dùm tôi." Trương Văn Trọng cười đáp.

Uông bá suy nghĩ một chút nói: "Khí trời đã nóng nhiều ngày, cậu cũng đừng ăn món nướng, ăn chút đồ ăn nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng, rau tươi thanh nhiệt hạ hỏa, thế nào?"

"Được, làm theo ý tứ của bác đi!" Trương Văn Trọng gật đầu đồng ý.

Không bao lâu, hai món rau một món canh đã đặt ngay bàn ăn trước mặt Trương Văn Trọng.

Hai món rau chính là rau trộn tam ti và bắp cải xào, cộng thêm canh trứng, đều là món ăn gia đình, đồng thời cũng là thức ăn thanh nhiệt hạ hỏa, ăn món này trong mùa hè nóng bức, không chỉ có sướng miệng, càng thanh tâm trữ thần.

Ngay khi Trương Văn Trọng đang ăn cơm, bốn tên thiếu niên đầu trọc, ăn mặc quần áo màu đen, đang dìu một tên thiếu niên sắc mặt trắng bệch, có vẻ rất suy yếu đi vào tiệm cơm của Uông bá.

Trên cánh tay của một tên thiếu niên xăm hình một con rắn đen, sau khi tiến vào tiệm cơm, không khỏi đưa chân đá chiếc bàn ăn ngay cửa lật xuống đất, ống đũa trên bàn nhất thời rơi lả tả.

Một tên thiếu niên bên cạnh hắn kéo qua một chiếc ghế, đỡ tên thiếu niên suy yếu ngồi xuống.

"Mấy tiểu huynh đệ, các ngươi có chuyện gì sao?" Tuy rằng người đến bất thiện, nhưng Uông bá vẫn giữ vẻ mặt tươi cười nghênh đón. Dù sao mở rộng cửa làm buôn bán, cũng chỉ có thể mỉm cười nghênh đón khách nhân trong thiên hạ.

Tên thiếu niên xăm hình rắn trên cánh tay, hừ lạnh một tiếng, đưa tay níu áo Uông bá, kéo hắn lên, mở to hai mắt nhìn, hung thần ác sát nói: "Tử lão đầu, ngươi còn dám hỏi chúng ta có chuyện gì? Ta nhưng thật ra cũng muốn hỏi ngươi, vừa rồi đến tột cùng ngươi cho chúng ta ăn thứ gì không sạch sẽ? Huynh đệ này của ta, hiện tại không chỉ đau bụng khó chịu, đã vậy còn không ngừng ói mửa tiêu chảy. Ngươi tốt nhất thành thật ăn nói, có phải ngươi đem thức ăn biến chất làm cho chúng ta ăn không?"

Uông bá kêu lên oan uổng, biện hộ cho chính mình: "Không có, tuyệt đối không có, ta ở chỗ này buôn bán đã nhiều năm, người trong tiểu khu này đều biết thái độ làm người của ta, đồ ăn của ta tuyệt đối đều là đồ tươi mới. Ta tuyệt đối không có khả năng đem thức ăn quá hạn biến chất làm cho khách hàng ăn, nếu như ngươi không tin, có thể hỏi hàng xóm láng giềng của ta nha."

Động tĩnh bên trong tiệm cơm sớm đã hấp dẫn mọi người xung quanh tiệm, lúc này nghe được lời nói chuyện giữa Uông bá và tên thiếu niên kia, người chung quanh cửa hàng đều nói giúp cho Uông bá.

"Không sai, con người của Uông bá luôn giảng thành tín, hắn tuyệt đối sẽ không dùng thức ăn quá hạn biến chất làm cho khách hàng ăn đâu."

"Nếu như Uông bá thực sự động tay chân trong thức ăn, như vậy hắn đã sớm phát tài rồi, hà tất tuổi tác đã lớn như vậy, còn phải bận rộn làm việc cả ngày làm chi?"

"Ai, mọi người xem, năm tên này, không phải là năm tên côn đồ vừa rồi ăn cơm bá vương* của Uông bá sao? Ăn cơm không trả tiền thì cũng thôi đi, hiện tại không ngờ còn dám khi dễ tới cửa, đây quả thực là vô pháp vô thiên!" (*: ăn không trả tiền)

Nghe những người vây xem nói, mấy tên thiếu niên không khỏi giận tím mặt. Trong đó có một tên còn kiêu ngạo đứng lên trên ghế, đưa tay chỉ những người hàng xóm vây xem, đồng thời nổi giận mắng: "Ta thao, các ngươi câm miệng cho lão tử! Con mẹ nó ai dám nói thêm một câu, lão tử sẽ một ghế đập chết hắn!"

Mấy tên thiếu niên dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo lưu manh, những người vây xem dám giận mà không dám nói, chỉ đành phẫn nộ ngậm miệng lại, lui ra phía sau vài bước, tiếp tục vây xem náo nhiệt. Cũng có người lo lắng cho tình huống của Uông bá, vội vã móc ra điện thoại di động gọi cảnh sát báo nguy.

Nhìn những người hàng xóm vây xem bị khí thế của mình chấn kinh, mấy tên thiếu niên càng phát ra vẻ càn rỡ. Nhưng ngay lúc này, một thanh âm bình thản đột nhiên vang lên bên trong tiệm cơm.

"Buông Uông bá ra!"

Người nói lời này, chính là Trương Văn Trọng!