Khi Trương Văn Trọng suất lĩnh nhóm bác sĩ cùng y tá phóng vào trong nhà trẻ, thì không khỏi bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người.
Những phòng học trong nhà trẻ này, hoặc là đổ nát, hoặc là nứt nẻ, trông giống như ở đây vừa trải qua một cuộc chiến tranh vậy. Lúc này các cô giáo cùng phụ huynh đang bất chấp hiểm nguy, cuống cuồng tìm kiếm những đứa trẻ còn sống trong đống hoang tàn, để cứu ra. Bọn trẻ đều được cô giáo tập trung đến một bãi đất trống an toàn, đợi người nhà của các em tới đón.
Những đứa trẻ này, hiển nhiên là đang hoảng hốt vô cùng. Các em nhịn không được gào khóc rống lên, tiếng khóc lanh lảnh kia, khiến cho người nghe thật là đau lòng.
Không ít phụ huynh, lúc này cũng đã chạy vào trong nhà trẻ, trên mặt tràn ngập thần tình kinh hoàng, dáo dác tìm kiếm con em của mình, sau đó lập tức nhào tới ôm lấy, dỗ dành các em. Còn những phụ huynh không nhìn thấy con em mình đâu, một bên gào lớn tên con mình, một bên điên cuồng tìm kiếm trong đống gạch ngói xi măng đổ nát.
Mặc dù nhóm người Trương Văn Trọng sớm đã chuẩn bị tâm lý về tình huống bên trong nhà trẻ, nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng tan hoang này, thì có người vẫn không nhịn được, bật thốt lên: "Nơi này...Sao bị ảnh hưởng nặng nề như thế vậy?"
"Nhìn các em nhỏ bị thương, thật sự là đáng buồn..."
Ở một khắc này, bọn hắn mới thấm nhuần, Trương Văn Trọng hung hăng kéo bọn hắn ra khỏi trường học, là có bao nhiêu chính xác, là có bao nhiêu quả quyết.
Tại bên trong nhà trẻ này, vô luận phụ huynh hay các em nhỏ, hoặc giả như cô giáo, trên người ít nhiều đều có vết thương. Khi bọn họ nhìn thấy nhóm người Trương Văn Trọng, thân mặc áo trắng, tay mang theo hộp cứu thương, phóng vào trong sân. Nguyên bản đám người đang hoảng loạn, giống như chết đuối với được cọc, ôm các bé chạy tới, dùng thanh âm nức nở khẩn cầu: "Bác sĩ, xin hãy kiểm tra xem con tôi có làm sao không? Nhìn cả người nó đầy máu, liên tục kêu đau, cũng không biết là bị thương ở chỗ nào ah!"
"Bác sĩ ơi, cháu nhà tôi bị vỡ đầu, máu chảy nhiều quá, van cầu bác sĩ, mau mau chữa thương cho nó với!"
"Con gái tôi, phần chân đều là một mảnh huyết nhục mơ hồ. Bác sĩ kiểm tra giúp với, nếu như nó có mệnh hệ gì, thì tôi cũng chẳng muốn sống nữa a..."
Bởi cùng một lúc có nhiều người cầu cứu. Cho nên nhóm Trương Văn Trọng cũng không biết phải nên khám cho ai trước tiên, xung quanh là một chuỗi ồn ào huyên náo. Dưới tình huống như thế, nhóm Trương Văn Trọng đành phải hắng giọng ngăn cản, để cho mọi người tỉnh táo trở lại: "Các ông các bà đừng khẩn trương như thế, giữ bình tĩnh, từng người một,...từng người một..."
Đáng tiếc lúc này, không mấy người có thể giữ nổi bình tĩnh, cả đám đều mồm năm miệng mười, cùng với thanh âm gào khóc của các em nhỏ không dứt bên tai, lại thêm tiếng kêu la, ngăn cản của mấy vị bác sĩ, y tá trong đoàn...
Trương Văn Trọng thấy thế không khỏi nhíu mày. Bởi vì hắn biết, nếu không mau chóng dùng biện pháp giúp chúng nhân tỉnh táo lại, thì chỉ sợ sẽ không thể triển khai hành động cấp cứu cho các em nhỏ ở ngay tại chỗ này được.
Bất quá, hắn cũng không có lãng phí thời gian, vội vàng hít sâu một hơi, lớn tiếng quát: "Tất cả đều dừng lại cho tôi. Cả đám người mồm năm miệng mười, kẻ lôi người kéo, vậy làm sao chúng tôi còn triển khai cấp cứu được nữa đây?"
Câu nói này của Trương Văn Trọng bởi vì có ẩn chứa linh lực kèm theo, cho nên thanh âm cũng vang dội như sấm đánh bình thường, khiến cho cả đám người xây xẩm mặt mày, choáng váng đầu óc, cũng không tự chủ được mà ngây ngốc trong giây lát.
Trương Văn Trọng âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, lại xoay người nhìn đám bác sĩ cùng y tá bên cạnh nói: "Tốt lắm, đừng lãng phí thời gian nữa, mau chóng khám bệnh cho các em nhỏ đi thôi. Nhớ kỹ nguyên tắc là phải ưu tiên người trọng thương, tánh mạng nguy cấp. Người nào vết thương nhẹ, không nguy hiểm thì chỉ sơ cứu thôi, lúc sau sẽ quay lại chữa trị."
"Hiểu rồi!"
Lúc này nhóm bác sĩ cùng y tá cũng hồi phục thần trí. Một bên để hộp cứu thương xuống dưới đất, một bên chạy tới kiểm tra thương thế của những em nhỏ đang tập trung ở giữa sân. Nguồn truyện: Trà Truyện
Quá trình cấp cứu ngay tại bên trong nhà trẻ, cũng được bắt đầu gọn gàng đâu vào đấy.
Sau khi rửa sạch vết thương, cho một bé gái, giúp bé khâu vết thương trên đầu xong, Trương Văn Trọng thân mật nhìn cô bé nói: "Nhóc này thật dũng cảm nha, trong lúc khâu vết thương, một tiếng cũng chẳng thèm hừ!"
Bé gái nhu thuận, khờ dại hồi đáp: "Con không khóc là bởi vì khi chú khâu vết thương, một chút cũng đều không thấy đau. Chú đúng là bác sĩ lợi hại nha. Sau này lớn lên, con cũng muốn làm bác sĩ như chú ah!"
"Cháu đúng là một đứa trẻ ngoan!" Trương Văn Trọng khen nịnh cô bé một cái. Rồi nghiêng đầu nhìn sang lão hiệu trưởng trường mầm non, nói: "Vết thương của cháu bé đã xử lý xong rồi. Ông đưa bé về khu vực an toàn nghỉ ngơi đi!"
"Cám ơn anh!" Hiệu trưởng trường mầm non cảm tạ xong, liền ôm cô bé đi về khu vực an toàn.
Đúng lúc này, có một giáo viên trẻ khác chạy tới, nói: "Hiệu trưởng, theo công tác thống kê đối chiếu của chúng ta, thì còn có hai giáo viên cùng chín cháu bé không rõ hành tung, rất có khả năng đang bị mắc kẹt ở trong đống hoang tàn đổ nát kia rồi."
Hiệu trưởng trường mầm non không chút chần chừ nói: "Vậy còn chờ gì nữa? Mau chóng nghĩ biện pháp cứu bọn họ ra ngoài đi chứ!"
Người giáo viên trẻ, hổn hển đáp: "Không có dụng cụ đào, nếu dựa vào tay không, căn bản là không thể bênh những khối tường đổ nát ra ngoài. Ông xem có thể tìm một vài công cụ hỗ trợ ở chỗ nào hay không?"
"Công cụ?" Hiệu trưởng trường mầm non nhất thời liền nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Dưới tình huống này, biết đi nơi nào tìm công cụ hỗ trợ đây."
Trương Văn Trọng cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, lúc này ở phía sau chen ngang: "Tôi nghe dường như là có hai giáo viên cùng chín cháu bé đang bị mắc kẹt ở dưới đống đổ nát, phải không?"
Người giáo viên trẻ tuổi, cũng không định giấu giếm chuyện tình, sau khi nghe thấy Trương Văn Trọng dò hỏi, liền gật đầu: "Đúng thế, có hai giáo viên cùng chín cháu bé, rất có thể là đang mắc kẹt ở dưới đống đổ nát."
"Ưm, tôi biết rồi." Trương Văn Trọng gật đầu xong. Chợt quay về hướng Tô Hiểu Hồng phân phó vài câu, liền nhanh chân bước tới phía đống đổ nát.
"Hắn muốn làm gì vậy?" Người giáo viên trẻ tuổi không khỏi ngây ra.
"À, sư phụ tôi đang đi cứu hai giáo viên cùng chín cháu bé mà cô vừa nói đó!" Tô Hiểu Hồng ngẩng đầu nhìn nàng giải thích. Bất quá, Tô Hiểu Hồng cũng không vì thế mà chểnh mảng công tác chữa trị cho các cháu bé bị thương.
"Đi cứu hai giáo viên cùng chín cháu bé mắc nạn sao? Hắn không có dụng cụ thì cứu bằng cách nào? Tay không ư?" Người giáo viên trẻ tuổi không khỏi nhíu mày nói: "Vừa rồi chúng tôi huy động mấy chục người, đều không có biện pháp dịch chuyển những tảng xi - măng dày cộm kia. Một mình hắn thì làm sao có thể đây? Hiện giờ dư chấn vẫn còn chưa chấm dứt mà."
Hiệu trưởng trường mầm non, vội vàng kéo nàng xuống, nói: "Tốt lắm, cô không cần phải bực tức, người ta cũng chỉ là hảo tâm muốn giúp đỡ thôi. Chúng ta mau chóng đi tìm dụng cụ, rồi cùng nhau đi cứu những người mắc kẹt đi."
Thế nhưng, Tô Hiểu Hồng lại bước ra ngăn cản: "Hai người không cần phải đi tìm dụng cụ làm gì nữa, cho mất thời gian. Sư phụ tôi muốn cứu thì nhất định là sẽ cứu được. Hiện giờ, việc cần thiết nhất chính là, hai người nhanh chóng đi tới phòng khám trong trường đại học Ung Thành, thay chúng tôi mang thêm một số loại thuốc về đây. Xem tình huống bây giờ, dường như là số thuốc chúng tôi đem đến đây vẫn không đủ dùng đâu..."