Cái nan đề trước mắt này quả thực khiến cho Trương Văn Trọng rất đau đầu.
Nhìn thần tình tràn ngập mong chờ của Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng thật sự không đành lòng cự tuyệt. Huống chi, thương thế của nàng vừa mới bình phục, chịu không nổi kích thích quá lớn. Một khi mình từ chối có thể sẽ đả thương đến tinh thần của nàng, gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng cho thương thế.
Sau trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Trương Văn Trọng cũng làm ra quyết định. Hắn khẽ cúi người hôn một cái lên trên má Tô Hiểu Hồng.
"Em muốn thầy hôn cũng không phải là trên má..." Tô Hiểu Hồng ngúng nguẩy lắc đầu. Xem ra đối với cách Trương Văn Trọng hôn phi thường không hài lòng. Nàng giơ tay chỉ vào môi của mình, nói: "Em muốn thầy hôn lên nơi này."
Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười khổ. Hắn vốn là muốn dùng phương thức hôn lên má để vượt qua ải này. Nhưng không ngờ, lại bị Tô Hiểu Hồng nói toạc móng heo ra.
Dường như vừa hôn má xong, nên do dự trong lòng Trương Văn Trọng cũng vơi đi hơn phân nữa, khẽ lắc đầu thở dài: "Tiểu nha đầu này, thật muốn làm khó ta."
Trương Văn Trọng lần thứ hai cúi người, hôn xuống đôi môi ướt át của Tô Hiểu Hồng.
Vốn Trương Văn Trọng muốn dùng phương thức hời hợt, nhanh chóng chấm dứt nụ hôn. Nhưng khiến cho hắn không ngờ chính là ngay khi môi hắn chạm môi Tô Hiểu Hồng, thì hai cánh tay nàng, đã giống như linh xà không xương, bắm chặt lên cổ hắn. Cùng lúc đó, cái lưỡi ướt át, cũng cạy hàm răng của hắn ra, chui vào bên trong miệng.
Hiển nhiên, Tô Hiểu Hồng sớm đã đoán được ý định của hắn. Hơn nữa cũng chuẩn bị xong kế sách ứng phó.
Vốn Trương Văn Trọng muốn tránh thoát khỏi hai cánh tay kìm kẹp của Tô Hiểu Hồng, nhưng lại lo lắng làm như vậy sẽ tổn thương đến nàng. Cuối cùng, hắn đành phải buông tha cho ý niệm trong đầu.
Lúc sau, Tô Hiểu Hồng mới buông lỏng hai cánh tay bá trên cổ Trương Văn Trọng ra. Thở dốc từng ngụm hổn hển. Trên kiều nhan nổi lên một tầng ửng hồng mê đắm chúng nhân.
"Cám ơn thầy, lão sư." Tô Hiểu Hồng thỏ thẻ nói. Thần tình giống như phi thường thỏa mãn.
Trương Văn Trọng gãi đầu, thật sự không biết lúc này bản thân mình nên nói cái gì mới phải. Im lặng một lúc lâu sau, hắn mới nghẹn ra một câu phá tan phong cảnh: "Gì cơ...Không, không cần cảm tạ. À đúng rồi, thương thế của cô mới bình phục, cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút. Ta sẽ không quấy rầy cô nữa, hảo hảo nghỉ ngơi đi. Nếu có chuyện gì, chỉ cần kêu lên một tiếng là được rồi..." Dứt lời, Trương Văn Trọng xoay người đi tới cửa phòng.
Nhìn bộ dáng lúng túng của Trương Văn Trọng. Tô Hiểu Hồng cười hì hì một tiếng, nụ cười ngọt ngào mê ly, thậm chí còn tràn đầy hạnh phúc.
Đợi Trương Văn Trọng đi ra, cũng đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại xong. Tô Hiểu Hồng mới nhẹ nhàng liếm môi, dùng thanh âm chỉ riêng nàng mới có thể nghe thấy, nhỏ giọng nói: "Ở trong lòng lão sư, khẳng định vẫn có vị trí của ta. Bằng không, sau khi hôn xong, hắn tuyệt đối sẽ không phản ứng bần thần ngượng ngùng như thế..."
Nhìn lên trần nhà suy tư một lúc sau, Tô Hiểu Hồng thầm kín nói: "Chỉ cần trong lòng hắn có ta, là đủ rồi!"
Theo sau nhắm hai mắt lại, vận chuyển bộ tâm pháp tu chân, mà Trương Văn Trọng giảng dạy cho nàng. Hấp thu linh khí cuồn cuộn trong linh cư, trợ giúp thân thể mình mau chóng bình phục. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - http://Trà Truyện
Còn Trương Văn Trọng sau khi bước ra khỏi phòng, cũng đứng ở cửa trầm ngâm thêm một lát, thẳng đến khi tâm tình bĩnh ổn, mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, dùng thanh âm rất nhỏ nói: "Thôi, hết thảy tùy duyên vậy..."
Rồi lập tức bước xuống lầu, về tới thư phòng, bắt đầu tu luyện Y Giám Tâm Kinh.
Trong phòng khách...
Trương Thành Quý cùng Trương Trạch Thụy liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt đối phương đều rõ ràng thấy được Bát Quái chi hỏa đang hừng hực thiêu đốt. Tức thì, bọn hắn buông quân cờ trong tay xuống, kêu Tam Túc Ô ở bên ngoài cửa sổ vào trong phòng, khẩn cấp dò hỏi: "Thế nào rồi, vừa rồi ngươi đứng ở bên ngoài cửa sổ, có nghe hay nhìn thấy được chút gì không?"
Nguyên lai, sau khi Vương Hân Di cùng Tiểu Liên Nam rời đi, hai người này nổi tính trẻ con, phái Tam Túc Ô đi đảm đương mật thám. Trốn ở bên ngoài cửa sổ lầu hai nghe trộm.
Tam Túc Ô rầu rĩ đáp: "Không có nhìn thấy hay nghe thấy cái gì cả!"
Câu trả lời này, hiển nhiên là khiến cho Trương Thành Quý cùng Trương Trạch Thụy phi thường bất mãn, hai người đồng thanh kêu lên: "Sao lại không nhìn thấy cái gì chứ? Ta nói nha, chẳng lẽ Tam Túc Ô ngươi muốn giấu giếm hai người chúng ta?"
"Ta nào dám giấu nhị vị lão gia. Nhưng quả thật ta không nhìn thấy cái gì, cũng không nghe được gì cả!" Tam Túc Ô thần tình ủy khuất, than thở nói: "Khi ta mới bay đến cửa sổ, thì đã bị chủ nhân phát hiện. Không đợi cho ta kịp phản ứng, hắn đã dùng pháp thuật phong ấn thị giác cùng thính giác của ta rồi. Thẳng đến khi hắn quay về thư phòng, mới cởi bỏ phong ấn cho ta a! Ách...đúng rồi...Hắn còn truyền âm nhập mật nói với ta một câu, để ta thay mặt chuyển cho nhị vị."
Trương Thành Quý cùng Trương Trạch Thụy liếc mắt nhìn nhau, tò mò hỏi: "Chuyển lời cho chúng ta ư? Chuyện gì vậy?"
Tam Túc Ô đáp: "Chủ nhân nói chuyện của hắn, tự hắn sẽ xử lý, không cần nhọc sức hai vị lo lắng cho hắn. Thật ra, có phải hai vị nên dành hơi sức để lo lắng đến vấn đề của mình một chút hay không?"
Trương Thành Quý cùng Trương Trạch Thụy không hẹn mà đồng thời nở nụ cười khổ, rung đùi đắc chí thở dài:
"Tên tiểu tử thúi này, lại dám trêu ghẹo đến chúng ta."
"Chúng ta đều lớn chừng này tuổi rồi, còn lo lắng đến vấn đề gì nữa đây?"
Bị Trương Văn Trọng phản công, hai người dứt khoát không thèm quan tâm đến chuyện này nữa. Tiếp tục ngồi đánh cờ, chém giết lẫn nhau.
Cùng lúc này, tại cục cảnh sát Ung Thành, Đàm Thanh đang đại náo ở trong văn phòng tổ chuyên án.
"Các người muốn làm cái gì? Lại có thể hoài nghi Trương ca là hung phạm đứng sau những vụ án mất tích liên hoàn. Tôi xin các người đừng có tưởng tượng thái quá ra như vậy có được không? Tào Chương lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, các người cũng tin tưởng hắn sao? Không nói đến việc Trương ca là một chuyên gia y học, đã từng mạo hiểm tính mạng chống lại căn bệnh Than truyền nhiễm, chỉ nói đến việc lần này hắn thay mặt chúng ta cứu được tám người bị mất tích, các người không cảm tạ thì thôi, lại còn hoài nghi hắn chính là hung phạm đứng sau màn? Lương tâm của các người đều bị "cẩu" gặm hết rồi sao?" Một khi lửa giận bùng phát, Đàm Thanh liền chẳng thèm quan tâm, chỉ vào đám thành viên trong tổ chuyên án mắng nhiếc. Cũng chẳng quản những người này từ trên tỉnh phái xuống, cho dù cái người cấp bậc thấp nhất trong số họ, đều cao hơn so với nàng.
Mỗi người trong tổ chuyên án, bị Đàm Thanh không chút lưu tình mắng nhiếc, đều thay đổi sắc mặt. Tổ trưởng tổ chuyên án, lại tức giận vỗ bàn, đứng dậy quát: "Đủ rồi, Đàm Thanh, tôi không cần cô dạy tôi phải phá án như thế nào."
Một thành viên trong tổ chuyên án, có quan hệ không tồi cùng Đàm Thanh, vội vàng ngăn cản, khuyên nhủ nàng: "Tiểu Đàm, cô bớt tranh cãi đi. Chúng ta cũng không tin, bác sĩ Trươn là hung phạm đứng sau những vụ án mất tích liên hoàn lần này. Nhưng theo tình huống hiện giờ xem ra, hắn là người duy nhất có thể bị tình nghi. Cho nên, chúng ta nghĩ cần phải điều tra về hành tung gần đây của hắn. Dù sao, cấp trên cũng không cho chúng ta quá nhiều thời gian, để phá vụ án này..."
Tổ trưởng tổ chuyên án nghe vậy, trên trán nổi gân xanh tức giận. Chỉ vào Đàm Thanh quát: "Cô đi ra ngoài ngay. Từ hôm nay trở đi cô không còn là thành viên của tổ chuyên án nữa. Những biểu hiện cùng lời nói của cô, tôi cũng sẽ ghi vào trong bản báo cáo, để đưa lên phòng..." Hắn còn chưa dứt lời, thì bỗng nhiên một tiếng chuông điện thoại réo vang.
Bị chặn họng, tổ trưởng tổ chuyên án càng giận dữ, căm hận nhìn mọi người ở đây, quát: "Điện thoại của ai? Tắt ngay đi cho tôi."
Một người đứng bên cạnh, dè dặt nói: "Tổ trưởng...Hình như là điện thoại của ngài."
Tổ trưởng tổ chuyên án, bị nộ khí công tâm. Lúc này mới phát hiện ra tiếng chuông điện thoại reo vang ở trong túi quần mình. Hắn liền tranh thủ rút di động ra, vốn định tắt máy, nhưng nhìn thấy dãy số xuyên suốt hiểu thị trên màn hình kia. Hắn đành phải nhanh chóng bỏ qua ý niệm này, đón máy nghe.
Một thanh âm uy nghiêm, theo trong điện thoại truyền ra: "Tôi là Dương Phàm tỉnh trưởng tỉnh Thiên Nam, vụ án mất tích liên hoàn ở Ung Thành, các anh không cần phải tiếp tục điều tra nữa. Tất cả rút về đi."
Tổ trưởng tổ chuyên án lặng đi, có chút không hiểu nói: "Không cần điều tra nữa? Tại sao chứ? Chúng tôi đã tìm ra kẻ tình nghi rồi à..."
"Ai là kẻ bị tình nghi? Là Trương Văn Trọng sao?" Thanh âm của Dương Phàm, toát ra một tia hàn khí.
Tổ trưởng tổ chuyên án cũng không nhận ra được điểm này. Hắn bình thản đáp: "Phải rồi, chính là hắn, Dương tỉnh trưởng, ngài đã biết việc này rồi sao?"
Dương Phàm cười lạnh: "Trương Văn Trọng là người bị tình nghi? Ha ha...Anh quả nhiên là to gan. Tôi nói cho anh biết, người nào có thể là kẻ bị tình nghi, nhưng Trương Văn Trọng tuyệt đối không phải. Tổ chuyên án các anh đã làm mất hết thể diện của ngành cảnh sát tỉnh Thiên Nam chúng ta rồi."
"Này...Đây là có chuyện gì?" Tổ trưởng tổ chuyên án hoàn toàn tỉnh mộng.
Dương Phàm cũng không thèm giải thích nhiều với hắn. Chỉ lạnh lùng ném ra một câu: "Trong tổ chuyên án các anh, có một người tên là Tào Chương phải không? Một lúc nữa, người của Cục An Toàn Quốc Gia sẽ đến bắt hắn. Việc các anh phải làm, chính là hiệp trợ hành động của Cục An Toàn Quốc Gia, đừng để ta mất thể diện thêm nữa."