Dưới sự chủ trì của Khâu Đại Bảo, hội đấu giá tu chân được tiến hành đâu vào đấy.
Lúc vừa mới bắt đầu tranh phách, đều là những vật tương đối bình thường, tuy rằng cũng có người ra giá tranh phách, nhưng cũng đã oanh động biết bao nhiêu người. Đại bộ phận người tham gia, đều đang chờ những thứ trân quý được đưa lên sân khấu.
Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng, đều vô cùng hiếu kỳ đối với những đồ vật được đấu giá. Vô luận là pháp bảo, phù chú, đan dược hay linh tài liệu, hoặc là một ít vật khác thường, những thứ ngạc nhiên cổ quái, đều sẽ làm hai nàng ghé vào nhau khe khẽ nói nhỏ, lại hướng Trương Văn Trọng hỏi về những vật này.
Đối với câu hỏi của Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng đều mỉm cười nhất nhất đáp lại, đem tư liệu của mỗi dạng vật phẩm đấu giá miêu tả thật rõ ràng, không chỉ làm hai nàng nghe được liên tục gật đầu, cũng làm những người tu chân xung quanh vô cùng ngạc nhiên.
Những người tu chân này hiển nhiên không hề ngờ tới, Trương Văn Trọng lại rõ những đồ vật kia như lòng bàn tay. Hơn nữa những nội dung hắn giảng, chính những người tu chân kia chưa từng nghe qua bao giờ. Thậm chí cả bốn người Lục Hòe, cũng dựng lỗ tai, chăm chú nghe Trương Văn Trọng giảng giải, không muốn bỏ sót bất luận nội dung nào.
Không chỉ chăm chú lắng nghe, bốn người còn đang cảm khái tận đáy lòng: "Không nghĩ tới, tri thức của Trương tiên sinh lại uyên bác đến như vậy, thật sự làm chúng ta bội phục." Lời này của họ thật sự phát ra từ nội tâm, không có nửa điểm ý tứ nịnh hót.
Đối với lời tán thưởng của bốn người Lục Hòe, Trương Văn Trọng chỉ mỉm cười, vẫn không nhiều lời. Nhưng Tô Hiểu Hồng lại cười hì hì nói: "Đây có là gì? Tôi nói cho các vị biết, trình độ uyên bác của lão sư tôi, là điều mà các vị khó thể tưởng tượng, theo tôi biết trên thế giới này, sẽ không có chuyện gì mà thầy không biết."
Lúc này, bốn người Lục Hòe đã biết được Tô Hiểu Hồng là đồ đệ duy nhất hiện nay của Trương Văn Trọng, tự nhiên không dám khinh thường. Sau khi nghe được câu nói của nàng, đều liên tục gật đầu, phụ họa: "Phải, phải, Tô tiểu thư nói phải, tri thức uyên bác của Trương tiên sinh, đích xác chúng tôi không có khả năng bằng được."
Trong lúc mọi người còn đang nói giỡn, vật đấu giá đầu tiên có thể làm oanh động đã phủ xuống.
Một thanh phi kiếm đỏ đậm được Khâu Đại Bảo đặt lên trên bàn đấu giá.
"Vật phẩm bán đấu giá lần này, là linh khí ngũ phẩm Liệt Diễm kiếm, rất thích hợp cho đạo hữu tu luyện hỏa hệ đạo pháp sử dụng, lời vô ích tôi cũng không nói thêm, để mọi người cảm thụ một chút uy lực của nó." Khâu Đại Bảo dứt lời, cầm Liệp Diễm kiếm, rút ra khỏi vỏ. Nhất thời một cỗ khí lãng nóng rực từ bên trong kiếm phóng ra, hướng những người tu chân chung quanh ập tới, lập tức làm đại bộ phận người tu chân thần tình chợt rùng mình, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
"Linh khí, đúng là linh khí, không nghĩ tới hội đấu giá lần này lại có linh khí xuất hiện?"
"Linh khí ngũ phẩm Liệp Diễm kiếm? Thực sự là thứ tốt, thanh kiếm này ta muốn."
"Ta tu luyện hỏa hệ đạo pháp, ta cũng đang thiếu một thanh phi kiếm tiện tay, dù có táng gia bại sản, ta cũng phải mua cho được thanh Liệp Diễm kiếm này."
Sau thoáng khiếp sợ, rất nhiều người tu chân đều có hứng thú đối với Liệp Diễm kiếm, đều bắt đầu xoa tay, chuẩn bị không tiếc tất cả đại giới muốn mua cho được thanh phi kiếm kia.
Tôn Đình Quân, Hoắc Thanh và Tiêu Chấn vẻ mặt cũng kinh ngạc, nhưng ánh mắt bọn họ không nhìn lên đài đấu giá mà lại nhìn sang Lục Hòe.
Hoắc Thanh tính tình gấp gáp, há mồm nói: "Lão Lục, nếu như ta không nhớ lầm, chuôi Liệp Diễm kiếm này hẳn là pháp bảo của ông phải không? Ông bỏ được nó đem ra bán đấu giá? Ông không phải điên rồi chứ?"
"Ngươi mới bị điên đó." Lục Hòe trừng mắt nhìn Hoắc Thanh, sau đó hì hì nở nụ cười, nói: "Gần đây ta trùng hợp thu được một thanh hỏa hệ phi kiếm có phẩm cấp càng cao, nên thanh hỏa hệ phi kiếm này cũng tự nhiên bỏ qua. Vốn ta định truyền cho đệ tử trong môn phái, nhưng sau khi nghe được Trương tiên sinh tổ chức hội đấu giá tu chân lần này, liền thay đổi chủ ý, đem nó đến đưa ra bêu xấu."
Từ biểu hiện xem ra, hắn đang trả lời vấn đề của Hoắc Thanh, nhưng người sáng suốt đều biết, câu nói này hắn muốn nói cho Trương Văn Trọng nghe. Kỳ thực ý tứ của hắn đơn giản chính là: Nhìn thấy rồi chứ? Để giữ thể diện cho anh, ngay cả ngũ phẩm linh khí tôi cũng đưa ra cống hiến, thế nào, tôi đủ làm bạn chí cốt chứ? Xem ở chuyện này, anh có phải nên có quan hệ tốt hơn với Linh Xu phái chúng tôi? Bán cho chúng tôi một chút đan dược cao phẩm, hay pháp bảo cao cấp cũng được...
Trương Văn Trọng tự nhiên nghe hiểu được ý tứ của Lục Hòe, mỉm cười nhìn hắn gật đầu, biểu thị mình đã nhớ kỹ chuyện này, sau đó sẽ chiếu cố cho hắn cùng Linh Xu phái một chút.
Đối với thái độ của Trương Văn Trọng, Lục Hòe tự nhiên mừng rỡ phi thường. Tuy nói đem ngũ phẩm linh khí ra bán đấu giá làm hắn rất xót ruột, nhưng chỉ cần có thể lấy lòng Trương Văn Trọng, đó chính là thật đáng giá.
Ba người Tôn Đình Quân cũng nhìn thấy cảnh này, tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng đều nói thầm: "Đừng xem Lục Hòe này ngày thường tùy tiện, làm việc thật có chút tài năng. Lần này lại bị hắn chiếm tiên cơ mất rồi. Không được, phải nghĩ biện pháp để bù đắp lại một chút..." Hội đấu giá tu chân lần này sẽ duy trì liên tục một tuần, cho nên ba người Tôn Đình Quân cũng không sốt ruột, đều đang suy nghĩ nên xuất ra bảo bối gì mới có thể tăng thêm phân lượng trong lòng Trương Văn Trọng, vượt lên trên ba người còn lại...
Sau một phen cạnh tranh kịch liệt, thanh Liệp Diễm kiếm của Lục Hòe cuối cùng với giá ba mươi sáu vạn viên đan dược nhất phẩm, một cái giá trên trời khiến kẻ khác nghẹn họng đã thành giao. Giá cả như vậy, cũng liền sáng tạo ra cái giá tối cao cho hội đấu giá tu chân trong lịch sử tu chân giới.
Lần này, sở dĩ Trương Văn Trọng định ra dùng nhất phẩm đan dược làm thành tiền cơ sở cho hội đấu giá, cùng lúc bởi vì muốn để nhất phẩm đan dược trở thành vật phẩm thay thế tiền trong tu chân giới hiện nay, rất nhiều giao dịch đều dùng nhất phẩm đan dược để hoàn thành, mỗi ngày số lượng tiêu hao cũng cực lớn. Dù sao không phải mỗi người đều có được đan dược cao phẩm, đại đa số người tu chân có khả năng sử dụng cũng chỉ là nhất phẩm đan dược. Mà đại đa số tu chân tông phái, từng tháng đều cho đệ tử trong phái một số đan dược nhất phẩm, để bọn họ dùng làm tiền mua vật mình cần.
Mặt khác, trong khoảng thời gian gần đây, đệ tử Phong Sơn phái học tập luyện đan thuật, luyện chế ra một nhóm lớn đan dược nhất phẩm. Những đan dược nhất phẩm này, đừng nói là Trương Văn Trọng, dù là đệ tử Phong Sơn phái cũng không xem vào trong mắt. Cho nên thẳng thắn đem đan dược nhất phẩm quy định làm tiền cơ sở cho hội đấu giá lần này, cũng phương tiên cho mình buôn bán vật phẩm.
Đối với việc Liệp Diễm kiếm bán ra được ba mươi sáu vạn viên đan dược nhất phẩm, Lục Hòe cũng thấy thật hài lòng. Có số đan dược nhất phẩm này, hắn đối với việc cạnh tranh thất phẩm đan dược, cũng rất có lòng tin.
Ngay khi ngọn lửa oanh động của Liệp Diễm kiếm còn chưa hạ xuống, lại có một vật phẩm oanh động cao hơn liền nối gót theo sau. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Khâu Đại Bảo từ trong tay một gã đệ tử Phong Sơn phái tiếp nhận một chiếc hộp dài, cười nói: "Vừa rồi là Liệp Diễm kiếm, khiến cho mọi người kịch liệt cạnh tranh, chỉ tiếc cuối cùng chỉ có một người thắng, tin tưởng có rất nhiều vị còn đang hối hận vừa rồi mình không tiếp tục kêu giá, mua được linh khí ngũ phẩm đó phải không? Nhưng hiện tại mọi người không cần hối hận nữa, bởi vì vật phẩm bán đấu giá kế tiếp, có phẩm cấp càng cao hơn Liệp Diễm kiếm."
"Liệp Diễm kiếm là linh khí ngũ phẩm, không ngờ còn có pháp bảo cao cấp hơn nó sao? Đây...đây sao có thể?"
"Uy, ngươi không phải đang thổi phồng đó chứ? Pháp bảo cao phẩm hơn cả Liệp Diễm kiếm? Trời ạ..."
"Đừng thừa nước đục thả câu nữa, nhanh mở hộp, để chúng ta nhìn xem bên trong là thứ gì nào."
Khâu Đại Bảo cũng không vội vàng mở hộp, thẳng đến khi làm tình tự mọi người đều khẩn trương, mới chậm rãi mở ra, lấy món pháp bảo đặt bên trong đưa ra, là một cây quạt huyền mộc cực kỳ tinh xảo.
Huyền Mộc chiết phiến này, là do Trương Văn Trọng thu được từ trong tay Viễn Đằng Khuê. Tuy rằng hắn đã xóa đi khí tức của Viễn Đằng Khuê trong pháp bảo, nhưng dù sao nó cũng là pháp bảo của Âm Dương Đạo, nếu đem sử dụng, sẽ rước lấy phiền phức. Cho nên lấy ra đem bán thì vẫn tốt hơn.
Khâu Đại Bảo "ba" một tiếng mở quạt ra, một cỗ linh khí tinh thuần từ trong quạt khởi động toát ra, làm những người tu chân liền có cảm giác hít thở không thông.
"Huyền Mộc chiết phiến, không chỉ tinh xảo, còn là kiện linh khí bát phẩm, chư vị bằng hữu, mọi người còn đang chần chờ điều gì? Còn đang do dự điều gì? Mau nhanh tranh phách, qua khỏi thời gian, thì không còn cơ hội nữa đâu." Khâu Đại Bảo thao thao bất tuyệt nói.
Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn Huyền Mộc chiết phiến, tuy rằng đang há to miệng nhưng lại không phát ra chút thanh âm. Lúc này toàn bộ tâm tư của bọn họ đều đặt lên Huyền Mộc chiết phiến, đối với những lời của Khâu Đại Bảo đều không nghe thấy.
Toàn bộ làng du lịch suối nước nóng, bởi vậy lâm vào trạng thái vắng vẻ quỷ dị.
Khâu Đại Bảo bị một màn trước mắt làm kinh mộng, trong lòng hắn ngạc nhiên nói thầm: "Ách...đây là làm sao vậy? Sao không ai chịu ra giá? Lẽ nào mọi người không ai hứng thú đối với pháp bảo này?"
Ngay khi Khâu Đại Bảo mờ mịt không biết nên làm sao, những người tu chân ở đây rốt cục cũng hồi thần, bọn họ giống như thùng thuốc nổ bị đốt, đều thất thanh kinh hô lên:
"Trời ạ, vừa mới là một kiện linh khí ngũ phẩm, hiện tại lại là linh khí bát phẩm, hội đấu giá tu chân lần này, cũng thật mạnh mẽ quá nha? Rốt cục là bại gia tử nào đem nó ra bán đấu giá vậy?"
"Vừa rồi bỏ lỡ Liệp Diễm kiếm, Huyền Mộc chiết phiến ta nhất định phải mua được, đây là linh khí bát phẩm, dùng làm trấn phái chi bảo là được rồi."
"Đừng có ai tranh với ta, linh khí bát phẩm này ta muốn có."