Nếu như đối thủ chỉ một mình Trương Văn Trọng, Bạch Cốt Chân Tinh cũng nắm chắc thắng lợi. Thế nhưng hiện tại, bên người Trương Văn Trọng đột nhiên có thêm một Minh Xà có tu vi Hóa Thần kỳ và một khí linh cấp tiên khí. Đối mặt đội hình như vậy, Bạch Cốt Chân Tinh cảm thấy trong lòng có chút run sợ. Dù cô ta có tin tưởng lực lượng của bản thân mình như thế nào, nhưng cũng biết rõ nếu chỉ dựa vào lực lượng của chính mình, đừng nói là đánh bại Trương Văn Trọng, thậm chí muốn bảo vệ mình cũng đã trắc trở.
"Trương Văn Trọng này, rốt cục từ đâu tìm ra được chuẩn tiên khí? Còn thuần dưỡng một yêu sủng là thượng cổ ác yêu? Vận khí của hắn cũng thật tốt đến thái quá đi thôi?" Bạch Cốt Chân Tinh hận đến nghiến răng nghiến lợi, quả thật muốn mở miệng chửi toáng lên.
Mắt nhìn Minh Xà và khí linh Bàn Long Ngọc Xích đang hùng hổ nhào tới trước người, Bạch Cốt Chân Tinh biết, mình phải thật nhanh rút lui khỏi đây. Bằng không một khi bị chúng quấn lấy, còn muốn bỏ chạy đã không phải là chuyện dễ dàng. Vì vậy cô ta quyết định thật nhanh, toàn lực thúc đẩy yêu lực trong cơ thể phun dũng ra, ngay trước người đọng lại thành hình, hóa thành tám hài cốt võ sĩ mặc áo giáp bạch cốt, cầm lợi khí bạch cốt trong tay, dữ tợn như những bộ xương khô trước đó, không rên một tiếng đánh về phía Minh Xà và khí linh Bàn Long Ngọc Xích.
Cùng lúc đó, Bạch Cốt Chân Tinh lại xoay người bỏ chạy. Xem được ra, cô ta muốn dùng võ sĩ hài cốt và những bộ xương khô đến ngăn cản Trương Văn Trọng, để bản thân có thể thuận lợi thoát khỏi nơi này.
Nhìn hài cốt võ sĩ cùng những bộ xương khô nhào đến, Minh Xà vỗ cánh phát ra thanh âm "bàn bàn" rít lên, một mảnh Đại Tảo hung hỏa lập tức từ trong thân thể nó phóng ra, ập về phía hài cốt võ sĩ cùng những bộ xương khô, trong nháy mắt đã bao phủ chúng nó bên trong biển lửa.
Ngay khi lửa cháy mạnh hừng hực thiêu đốt, những khớp xương bị đốt nứt vỡ, thế nhưng tốc độ xung phong cùng khí thế của bọn chúng vẫn không hề xuất hiện vẻ chậm trễ. Chúng nó vốn không hề sợ tử vong, chỉ một lòng muốn cuốn lấy Trương Văn Trọng bọn họ, để Bạch Cốt Chân Tinh có thể thuận lợi rút lui khỏi nơi này.
Ngay lúc này, con giao long màu xanh thẫm do khí linh Bàn Long Ngọc Xích biến thành, cũng vọt tới trước người những bộ xương khô và hài cốt võ sĩ, không hề có động tác hoa mỹ nào khác, uốn mạnh thân hình, thi triển ra một chiêu Thần Long Bái Vĩ (rồng thần vẫy đuôi) vô cùng thô bạo giản đơn, nhưng lại vô cùng hữu hiệu.
"Oanh!"
Tám võ sĩ hài cốt và bộ xương khô nhất thời bị động tác thô bạo đơn giản này của khí linh đánh dạt ngang ra ngoài, trên người chúng vốn đã bị Đại Hạn hung hỏa đốt cháy nứt rạn, lúc này lại bị quét ngang thô bạo, đều lập tức vỡ vụn tan nát.
Ở dưới tình huống này, chúng nó vẫn còn muốn tiếp tục đứng lên hoàn thành sứ mạng ngăn trở Trương Văn Trọng. Nhưng đáng tiếc chính là, những hài cốt vỡ vụn kia, đã không còn cách nào chống đỡ cho chúng đứng được vững vàng. Cho nên chúng chỉ có thể ở xa xa liên tục bò lên rồi ngã xuống, không cách nào tiếp tục trở ngại Trương Văn Trọng được nữa.
Tốc độ tiêu diệt hài cốt võ sĩ cùng bộ xương khô của Minh Xà và khí linh của Bàn Long Ngọc Xích tuy rằng thật nhanh, nhưng tốc độ xoay người chạy trốn của Bạch Cốt Chân Tinh càng nhanh hơn. Ngay trong nháy mắt, cô ta đã bỏ chạy không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng đâu.
Nhìn theo phương hướng thân ảnh Bạch Cốt Chân Tinh biến mất, Trương Văn Trọng cũng không hề khẩn trương, khóe miệng hơi nhếch lên tia cười nhạt. Lập tức hắn nhìn Minh Xà và khí linh Bàn Long Ngọc Xích phân phó: "Theo phương án an bài trước đó hành sự!"
Minh Xà và Bàn Long Ngọc Xích lĩnh mạng mà đi, phân biệt trái phải bay tới, mà Trương Văn Trọng lại trực tiếp đuổi theo Bạch Cốt Chân Tinh.
Bạch Cốt Chân Tinh đang bỏ chạy thật nhanh, lúc này cũng kinh ngạc phát hiện, có một người đang đứng ngăn cản ngay trên đường chạy của cô ta. Tuy rằng trong tay người này không có vũ khí, nhưng kiếm khí sắc bén từ trong thân thể hắn phát ra, lại làm cho Bạch Cốt Chân Tinh có một loại cảm giác người này chính là một thanh bảo kiếm hi thế.
Người này, chính là nguyên anh của Trương Văn Trọng. Từ lúc Bạch Cốt Chân Tinh xoay người bỏ chạy, Trương Văn Trọng đã phóng ra nguyên anh, đứng chờ đợi ngay trên con đường Bạch Cốt Chân Tinh thoát đi.
Khác với nguyên anh do người tu chân bình thường bước vào Nguyên Anh kỳ mới tu luyện đi ra, nguyên anh do thiên cấp Lão Quân Đằng mà Trương Văn Trọng dùng bí pháp cộng thêm linh khí trong linh cư luyện chế ra, không ngờ biến thành một cỗ phân thân của hắn! Lại còn là một phân thân có uy lực vô cùng cao minh!
"Cút ngay! Người cản ta sẽ phải chết!" Tuy rằng phát giác ra người đứng ngăn cản giữa đường có thực lực rất mạnh, nhưng Bạch Cốt Chân Tinh cũng không lùi bước. Bởi vì cô ta biết, ở thế cục ngay trước mặt, lùi bước rất có khả năng là ý nghĩa tử vong. Cho nên cô ta chỉ có thể tuyển chọn xông tới, dù chắn ngay trước người cô ta là thần phật, cũng phải xông qua!
Bạch Cốt Chân Tinh vung lên tay phải, một chuỗi đầu lâu trẻ con do ba mươi sáu xương cốt cấu thành sợi roi xuất hiện ngay trong tay cô ta. Đây chính là Khô Lâu Tiên là pháp bảo âm tà cấp thất phẩm linh khí, từ sau khi cô ta từ trong Hỗn Độn Tu La giới đi ra, dùng yêu pháp giết hại ba mươi sáu đứa trẻ, lấy đầu mấy đứa nhỏ luyện chế mà thành.
Ngay khi cô ta giơ roi hướng nguyên anh của Trương Văn Trọng, ba mươi sáu đầu lâu nhỏ chợt phóng xuất ra từng sợi quang mang màu máu, làm cho phạm vi trong phương viên một dặm toàn bộ đều chiếu rọi thành màu máu khiến cho kẻ khác kinh khủng hoảng sợ. Cùng lúc đó, ba mươi sáu đầu lâu còn há mồm phát ra tiếng kêu to khiến cho kẻ khác dựng đứng tóc gáy, vươn ra tư thế nhe răng như muốn cắn nát nguyên anh của Trương Văn Trọng.
Nguyên anh không chút nào sợ hãi, vung lên hai tay, kiếm khí sắc bén bay ra, đánh mạnh vào Khô Lâu Tiên của Bạch Cốt Chân Tinh.
Bang bang bang bang phanh...
Tiếng đánh đinh tai nhức óc và tiếng nổ mạnh chợt vang lên bên tai không dứt.
Bạch Cốt Chân Tinh kinh ngạc phát hiện, với tu vi Hóa Thần đỉnh kỳ của mình, không ngờ không cách nào trong khoảng thời gian ngắn đột phá phòng tuyến nguyên anh của Trương Văn Trọng! Không chỉ như vậy, Khô Lâu Tiên của cô ta, không ngờ cũng bị hao tổn không nhỏ, ba mươi sáu đầu lâu bị kiếm khí sắc bén hủy diệt ba cái, ba mươi ba cái còn lại cũng hoặc nhiều hoặc ít đều có điểm tổn thương.
Nguyên anh của Trương Văn Trọng cũng có hại không ít, kiếm khí phóng xuất ra suy yếu hơn ban đầu không ít.
"Ghê tởm, ta cũng không tin ngươi còn có thể chống đối được thế tiến công thứ hai của ta!" Bạch Cốt Chân Tinh tức giận mắng một tiếng, thúc đẩy toàn bộ yêu lực, liều mạng thụ thương cũng muốn tru sát kẻ dám ngăn trở đường đi của cô ta. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Nhưng ngay lúc này, Trương Văn Trọng và Minh Xà cùng khí linh của Bàn Long Ngọc Xích biến thành con giao long màu lục, đã từ ba hướng xông tới, cùng nguyên anh ngăn cản phía trước Bạch Cốt Chân Tinh, cấu thành uy thế vây kín bốn phía!
Bạch Cốt Chân Tinh tâm tư lướt nhanh như điện, biết dưới dạng tình huống này, mình còn muốn xông qua khỏi vị cao thủ xa lạ trước mặt thật sự không còn khả năng. Cùng với việc ngồi chờ chết, còn không bằng quay đầu lại, thừa dịp thế vây kín còn chưa hoàn thành, nếm thử xông qua từ hướng của Trương Văn Trọng!
Theo cô ta xem ra, ở bốn hướng, cũng chỉ có tu vi của Trương Văn Trọng thấp nhất, tuyển chọn hướng của hắn để xông qua, là phương pháp duy nhất hóa hiểm thành an trong lúc này.
Cũng không lãng phí thời gian, Bạch Cốt Chân Tinh lập tức xoay người, đánh về phía Trương Văn Trọng. Hai tay cô ta túm lấy Khô Lâu Tiên, dùng sức bứt đứt, ba mươi ba đầu lâu còn sót lại lập tức trong luồng khói độc màu hồng nhạt bao phủ, từ bốn phương tám hướng oanh về phía Trương Văn Trọng.
Trong đêm khuya đen kịt âm lãnh, ba mươi ba đầu lâu bị khói độc màu hồng nhạt bao phủ, có vẻ vô cùng kinh khủng dữ tợn.
"Tới hay!"
Trương Văn Trọng hoàn toàn không chút sợ hãi, kêu to một tiếng, Bàn Long Ngọc Xích trong tay bỗng nhiên vung lên, phóng xuất ra một cỗ kiếm khí thật cuồng bạo. Kiếm khí này, trong nháy mắt hóa thành ngàn vạn phi kiếm lóe hàn quang, giống như một cơn mưa kiếm thê lệ, đón bắn về phía ba mươi ba đầu lâu cùng Bạch Cốt Chân Tinh.
Bang bang bang bang phanh...
Trong tiếng nổ vang liên miên không dứt, ba mươi ba đầu lâu do Bạch Cốt Chân Tinh phóng ra hoàn toàn vỡ vụn, dù chính cô ta cũng tổn hại không nhẹ, da thịt hủy diệt, bị ép hiện ra chân thân thiên niên khô lâu của chính mình.
Nhưng tình huống của Trương Văn Trọng cũng không tốt lắm, hắn tiêu hao đại lượng linh lực không nói, còn bị chấn thương tạng phủ, há mồm phun ra một đoàn máu tươi.
Một lần giao phong, biến thành cục diện lưỡng bại câu thương!
Vì vậy Bạch Cốt Chân Tinh tràn đầy hoảng sợ, kinh hô: "Ngươi có thể chống đỡ được thế tiến công của ta? Đây...điều này làm sao có thể? Từ linh lực của ngươi mà xem, tu vi của ngươi chỉ ở Nguyên Anh trung kỳ mà thôi. Tuy rằng trong tay ngươi có kiện tiên khí, nhưng khí linh đã bị phóng ra, nó có thể phát huy ra uy lực cũng phải yếu bớt không ít. Ở tình huống này, ngươi hẳn không thể chống đối được tiến công của ta mới đúng! Nhưng ngươi lại có thể hợp cùng ta lưỡng bại câu thương? Xem ra ta đã xem thường ngươi. Ngươi quả nhiên đúng như lời Mị Nương nói, là một người toàn thân đều lộ ra sự quỷ dị và cổ quái!"
Tuy rằng tiêu hao đại lượng linh lực và tạng phủ thụ thương, nhưng Trương Văn Trọng cũng không kinh hoảng. Bởi vì hiện tại hắn không hề thiếu đan dược đủ loại.
Sờ tay vào ngực, Trương Văn Trọng lấy ra một bình sứ, bật nắp bình, đem đan dược bên trong đổ hết vào trong miệng. Dưới tác dụng của đan dược, không chỉ làm linh lực tiêu hao của hắn khôi phục rất nhanh, dù tạng phủ thụ thương của hắn cũng cấp tốc khang phục.
Trương Văn Trọng ngạo nghễ mà đứng, Bàn Long Ngọc Xích trong tay chỉ về phía Bạch Cốt Chân Tinh, lớn tiếng quát: "Bạch Cốt Chân Tinh, có dám tái chiến hay không?"
Giờ khắc này, Bạch Cốt Chân Tinh có tu vi Hóa Thần đỉnh kỳ, ở ngay trước mặt Trương Văn Trọng chỉ có Nguyên Anh trung kỳ, đã mất hết dũng khí!
"Người này không thể địch, phải bỏ chạy nhanh lên!" Bạch Cốt Chân Tinh run rẩy, hoảng sợ kinh hô.
Thế nhưng, nhìn quanh bốn phía, Bạch Cốt Chân Tinh lại phát hiện mình không còn khả năng chạy trốn được nữa. Bởi vì ba hướng còn lại đều đã bị vây kín!
Sau thoáng kinh hoảng ngắn ngủi, Bạch Cốt Chân Tinh đột nhiên lãnh tĩnh trở lại, nhìn Trương Văn Trọng, khóe miệng đột nhiên hiện lên dáng tươi cười dữ tợn: "Nếu chạy không thể chạy, vậy để chúng ta ôm nhau cùng chết! Chỉ cần có thể giết ngươi, cho dù chết cũng đáng!"
Oanh!
Bạch Cốt Chân Tinh tự biết không thể thoát thân, đã tuyển chọn tự bạo!
Ngay khi hài cốt của cô ta nổ thành tro bụi, một cỗ yêu lực ẩn chứa kịch độc cuồng bạo cuộn trào mãnh liệt bay về hướng Trương Văn Trọng.