Hai mươi sáu nam nhân hoàn toàn bất ngờ, vừa rồi dù là tên đầu trọc cũng không nhìn thấy rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhìn Cửu Chỉ ngồi phịch trên mặt đất, miệng đầy răng vỡ và máu tươi, dù là tên vong mạng như tên đầu trọc, trong lòng cũng không khỏi hiện lên một tia kinh khủng. Nhưng hắn cũng không tin tưởng chuyện này do nữ hài tạo ra, nếu như nữ hài có được bản lĩnh như vậy, ngày trước cũng sẽ không bị bọn hắn bắt cóc, cũng sẽ không chịu đựng được sự tàn phá và dằn vặt lâu như thế.
Để không cho người khác phát hiện sự kinh khủng trong lòng mình, tên đầu trọc cười khan vài tiếng, nói: "Lão gia hỏa Cửu Chỉ này, thật đúng là già rồi, dù đánh người cũng không xong, không ngờ lại thất bại làm cho chính mình mất mặt xấu hổ. Cũng may ở chỗ này toàn là người một nhà, bằng không không phải bị người chê cười sao?"
Đồng bọn trong viện đều cười vang lên, đồng loạt gật đầu nói: "Phải nha, lão đầu Cửu Chỉ này thật sự đã quá già, già đến vô dụng, đã sớm cút về dưỡng lão cho rồi." Tuy rằng bọn hắn đều đang cười, nhưng dáng tươi cười khô khốc mất tự nhiên như tên đầu trọc. Hiển nhiên bọn hắn cũng không tin tưởng lời của tên đầu trọc vừa nói.
Lúc này tên đầu trọc cũng điều chỉnh lại tâm tình, hắn chỉ mấy hài đồng móc túi do Cửu Chỉ dạy nghề, nói: "Đám nhãi con các ngươi còn suy nghĩ cái gì? Còn không nhanh dìu sư phụ các ngươi về phòng!" Sau đó hắn nhìn mấy tên đồng bọn bên cạnh hạ mệnh lệnh: "Các ngươi đi dạy dỗ nha đầu này cho ta, ngàn vạn lần đừng làm chuyện mất mặt như Cửu Chỉ."
"Vậy..." Mấy tên bị hắn điểm mặt nhìn nhau, trên mặt đều là biểu tình do dự. Hiển nhiên sự kiện có chút quỷ dị đột nhiên vừa rồi, làm tâm lý bọn hắn tạo thành bóng ma, bọn hắn cũng không muốn rơi vào sự thê thảm như Cửu Chỉ.
"Phế vật, các ngươi đều là phế vật! Bình thường khi chia tiền, các ngươi đều tích cực, thế nhưng một ngày gặp sự tình, các ngươi trở thành rùa đen rút đầu sợ chân sợ tay!" Nhìn thấy phản ứng của mấy tên kia, tên đầu trọc giận tím mặt, chỉ vào bọn hắn tức giận mắng vài câu, lại nhìn một tên nam nhân khôi ngô đầy người đều là vết sẹo đang bồi hắn uống rượu, nói: "Man Ngưu, chuyện này giao cho ngươi."
Tên nam nhân tên Man Ngưu uống cạn chén rượu, mang theo ba phần cảm giác say, nhe răng cười hỏi: "Có đánh tàn nó không?"
Tên đầu trọc đáp: "Tùy tiện ngươi, giết chết cũng được. Bất quá phải xử lý tốt thi thể, con mẹ nó đừng rước tới cảnh sát." Lúc này hắn liên tục bị tổn hại bộ mặt, cũng không còn có ý nghĩ lưu lại tính mạng của nữ hài.
"Ta làm việc, ngươi yên tâm." Man Ngưu nhe răng cười đáp, đứng dậy đi về hướng nữ hài, hai tay nhoáng lên bên hông, liền rút ra hai thanh chủy thủ lóe hàn quang. Man Ngưu này nguyên lai là một võ giả có tu vi nhân cấp đỉnh kỳ, thảo nào có thể trở thành phụ tá đắc lực của tên đầu trọc.
Nhìn Man Ngưu đang từng bước tới gần, vẻ mặt nữ hài kinh khủng không ngừng lui về phía sau. Cuối cùng sau lưng của nó dán lên vách tường lạnh giá, không còn chỗ nào để lui được nữa. Nó cắn chặt môi, nhắm chặt mắt, trong sự kinh khủng cùng tuyệt vọng chờ đợi giờ phút cuối cùng của đời mình.
Thế nhưng, nữ hài cũng không chờ được sự đau đớn khi chủy thủ đâm vào người, mà chờ được một âm thanh "oanh" trầm muộn, cùng tiếng kinh hô thành một mảnh trong viện.
"Xảy ra chuyện gì?"
Trong lòng nữ hài tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc, nhịn không được mở mắt. Đầu tiên ánh vào mi mắt của nó cũng không phải Man Ngưu đang cầm chủy thủ, mà là bóng lưng một nam nhân.
Bóng lưng này rất xa lạ, nhưng không biết vì sao, lại làm cho nữ hài có cảm giác thập phần an toàn.
Ngay lúc này, người xa lạ kia quay đầu, gương mặt mỉm cười hỏi nó: "Cháu không sao chứ?"
"Không...không sao." Nữ hài hồi đáp, trên gương mặt chợt đỏ ửng. Sau đó, nó nhìn Man Ngưu, cuối cùng cũng biết vì sao những người trong viện đều trợn tròn mắt kinh hô.
Man Ngưu vừa rồi còn đứng ngay trước mặt nó, lúc này lại dán chặt lên vách tường đối diện. Không, sai, nói chính xác là hắn bị khảm sâu vào trong vách tường, nguyên lai khi Man Ngưu vừa giơ cao hai thanh chủy thủ, Trương Văn Trọng đang ẩn trong chỗ tối đột nhiên hiện thân, nhấc chân liền đá vào trên người Man Ngưu. Lực lượng mạnh tới mức không chỉ đá văng hắn ra ngoài, còn làm cho hắn trực tiếp khảm vào trên vách tường. Đây chính là vì Trương Văn Trọng không muốn để cho những đứa trẻ nhìn thấy tràng diện quá máu tanh, do đó đã khống chế kết quả của lực lượng, bằng không Man Ngưu không chỉ đơn giản bị khảm vào trong tường, mà đã bị oanh thành một đống thịt vụn ngay tại chỗ!
Dù vậy, Trương Văn Trọng cũng làm cho toàn bộ những người trong viện đều chấn kinh.
Tên đầu trọc vẻ mặt kinh khủng nhìn Trương Văn Trọng. Thực lực của Man Ngưu hắn rất rõ ràng, bảy tám tên cường tráng cũng không thể tiến đến gần hắn, thế nhưng một mãnh nam như vậy, lại bị Trương Văn Trọng vóc người thon gầy một cước đá tới khảm luôn vào vách tường!
Nếu không tận mắt nhìn thấy, tên đầu trọc thế nào cũng không dám tin tưởng chuyện này là thật.
"Ngươi...ngươi là người nào? Ngươi muốn làm gì?" Tên đầu trọc cố lấy dũng khí hỏi.
Cô bé lúc trước từng ôm chân Trương Văn Trọng để ăn xin, lúc này liền nhận ra Trương Văn Trọng, nó vui mừng kêu lên: "A nha, là chú...chú...chú đến cứu chúng cháu sao?"
Trương Văn Trọng mỉm cười hồi đáp: "Không sai, là chú tới cứu các cháu."
Nghe được lời nói giữa Trương Văn Trọng và cô bé gái, phản ứng của những người trong viện đều hoàn toàn khác nhau. Những đứa bé bị bắt cóc để bức bách làm ăn xin và móc túi, đôi mắt vô vô thần trống rỗng, giống như chợt sống lại. Hồi lâu trong ánh mắt chưa từng xuất hiện vẻ hi vọng, ở đây lại hiện lên. Mà đám người tên đầu trọc nô dịch trẻ em làm ăn mày, những phần tử phạm tội, sắc mặt đều đại biến.
Bọn hắn đều rất rõ ràng, nếu Trương Văn Trọng đến gây sự, may ra có thể dùng tiền để tránh được chuyện này, nhưng nếu hắn vì những đứa trẻ mà tới, việc này trên cơ bản không còn khả năng thương lượng.
Liếc mắt nhìn Man Ngưu bị khảm bên trong vách tường, chỉ còn lại hô hấp yếu ớt, tên đầu trọc lẫn đồng bọn đều dâng lên cảm giác sợ hãi. Bọn hắn cũng không dám cho rằng, có thể một cước đem Man Ngưu đá khảm lên vách tường, là người mà bọn hắn có thể đối phó. Tuy rằng bọn hắn nhiều người, nhưng vào lúc này người có nhiều hơn cũng chẳng còn tác dụng gì.
Người này tay chân gầy gò, rốt cục lực lượng ở đâu tới lại lớn đến như vậy? Hay là siêu nhân hoặc thân thích của người khổng lồ xanh?
Đám người tên đầu trọc nhịn không được nói thầm trong lòng.
Tuy rằng tràn ngập sợ hãi đối với vũ lực của Trương Văn Trọng, nhưng tên đầu trọc cũng không buông tha việc chống lại, tay phải hắn đột nhiên thò vào bên hông, rút ra một cây súng lục nhắm ngay Trương Văn Trọng, nhe răng cười nói: "Dù võ công của ngươi luyện có lợi hại, cũng không khả năng đấu qua súng ống chứ? Tiểu tử, muốn làm anh hùng, kiếp sau đi học thông minh một chút."
Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng, thổi một hơi, một đạo linh lực vô hình nhất thời tiến vào trong họng súng, cùng lúc đó tên đầu trọc bóp cò súng.
"Phanh." Một tiếng nổ mạnh chợt vang lên. Cây súng trong tay đầu trọc nổ vang, không chỉ tạc nổ tay hắn máu thịt lầy nhầy, đồng thời cây súng bị tạc vỡ tung bay mảnh nhỏ bắn vào thân thể hắn, làm thân thể hắn đầy thương tích, máu tươi chảy ròng.
"Hiện tại ngươi không còn súng phải không?" Trương Văn Trọng cười lạnh nói. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - http://Trà Truyện
Đã không còn súng, dũng khí của tên đầu trọc cũng biến mất. Nghe câu hỏi của Trương Văn Trọng, hắn đột nhiên ý thức được cây súng lục tạc nổ, hơn phân nửa do Trương Văn Trọng làm ra. Nghĩ như vậy, sắc mặt hắn chợt biến thành trắng bệch, cũng không quan tâm tới việc kiểm tra thương thế của chính mình, vì cầu giữ mạng, thở hổn hển nói: "Ngươi muốn cứu những đứa trẻ này phải không? Không thành vấn đề, bọn nó đều có thể đi theo ngươi. Mặt khác tiền bạc chúng ta có được, đều toàn bộ cho ngươi. Chỉ cầu ngươi thả cho chúng ta một con đường sống."
"Tha các ngươi đi?" Trương Văn Trọng cười nhạt, nói: "Sau này các ngươi lại tiếp tục bắt cóc trẻ con đem về nô dịch, phải không?"
"Không, không, không, chúng ta cũng không dám làm chuyện thương thiên hại lý như vầy nữa." Tên đầu trọc "phác thông" một tiếng, quỳ sụp trên mặt đất, đồng bọn của hắn cũng quỳ theo xuống, không ngừng nói: "Chúng ta có thể phát thệ với trời đất, từ nay về sau, không bao giờ làm ra loại chuyện thương thiên hại lý này nữa! Van cầu ngươi, buông tha chúng ta đi."
Trương Văn Trọng cười lạnh nói: "Cầu ta vô dụng, các ngươi đi cầu những hài tử này, xem bọn nhỏ có chịu buông tha cho các ngươi hay không."
Đám người tên đầu trọc vội vàng đưa ánh mắt nhìn những đứa trẻ chung quanh.
Bởi vì thường ngày bọn hắn đã xây dựng ảnh hưởng rất nặng, tuy nói lúc này nhìn thấy bọn hắn đều quỳ rạp xuống đất, nhưng những đứa trẻ vẫn mang lòng sợ hãi, đều cúi đầu không dám mở miệng nói.
Nhìn thấy tình cảnh này, tên đầu trọc quay lại nói: "Bọn họ không nói lời nào, vậy là chịu buông tha chúng ta. Anh hùng, đại hiệp, siêu nhân, van cầu ngươi, buông tha chúng ta đi." Ngay lúc này, cô bé gái bỗng nhiên giơ tay lên, cầm chén men sứ cũ kỹ trong tay đập vào đầu tên đầu trọc, giận dữ hét: "Buông tha các ngươi? Nằm mơ."
Tên đầu trọc định lách tránh, thế nhưng lại có một cỗ lực lượng vô hình ràng buộc hắn, làm hắn chỉ có thể quỳ gối tại chỗ không thể nhúc nhích. "phanh" một tiếng, chiếc chén đã nện lên trán hắn, nhất thời máu tươi văng khắp nơi.
Cô bé quay đầu, nhìn những đứa trẻ đang trầm mặc không nói, thốt lên: "Thường ngày mọi người bị những tên hỗn đản này ngược đãi còn chưa đủ thảm sao? Hiện tại cơ hội báo thù tới rồi, mọi người còn suy nghĩ cái gì? Đánh bọn hắn! Có chú này ở đây, mọi người còn gì phải sợ?"
Những lời của cô bé cùng động tác, giống như vừa châm ngòi nổ, nhất thời làm những đứa trẻ chợt tỉnh ngộ, bọn nhỏ đều cầm lên gậy gỗ, roi, đủ loại vật dụng, thậm chí còn có vài đứa bé cầm lấy chiếc ghế, bàn, rít gào rống giận đập xuống đám người tên đầu trọc.
"Xông a! Báo thù a!"
"Đánh chết đám cẩu nuôi dưỡng này!"
"Một gậy này là vì các ngươi không cho chúng ta cơm ăn, một gậy này là vì ngươi dùng khói đốt chúng ta, một gậy này là vì các ngươi vì muốn kiếm thêm nhiều tiền mà đánh tàn phế chúng ta."
"Người phía trước đánh xong nhường với, phía sau chúng ta không với tới a!"
"Đừng chen đừng chen, ta còn chưa đánh đủ đâu."
"Cứt chó này nhét vào miệng bọn hắn, ai bảo bọn hắn bắt chúng ta ăn thay cơm."
Đám người tên đầu trọc vốn muốn đứng dậy phản kháng hay chống đối, thế nhưng bọn hắn kinh khủng phát hiện, có một cỗ lực lượng vô hình cường đại đang nặng nề đè ép trên người bọn hắn, để bọn hắn chỉ có thể quỳ trên mặt đất chịu đánh, đừng nói là đứng dậy, dù đưa tay chống đỡ cũng không có khả năng.
"Đây là có chuyện gì? Trúng tà phải không?" Vừa mới bắt đầu, đám người tên đầu trọc còn có tâm tình ngờ vực, thế nhưng rất nhanh từ trong miệng bọn hắn chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết cùng rên rỉ.
Đối với hành động của những đứa trẻ, Trương Văn Trọng cũng không ngăn cản. Bởi vì hắn biết, chỉ có như vậy mới có thể làm cho áp lực lâu dài của bọn nhỏ cùng oán khí, tức giận và lệ khí toàn bộ phát tiết ra. Đương nhiên để tránh bọn nhỏ từ nay về sau có khuynh hướng bạo lực tâm lý, đợi sau khi bọn nhỏ phát tiết xong, Trương Văn Trọng sẽ dùng Chúc Do Thuật điều trị tâm lý bọn trẻ, tránh có tai họa ngầm về bệnh tâm lý xuất hiện.