"Xích Hà đạo trưởng và Trác Thanh Liên đã rời đi!" Hai người đứng trên mái nhà lẩm bẩm, thu kính viễn vọng vào ba lô tùy thân. Nếu như chỉ nhìn cách ăn mặc bên ngoài của hai người, bọn họ giống như đôi tiểu tình lữ có thể tùy tiện nhìn thấy được bên trong vườn trường, cũng không có chỗ nào kỳ lạ.
Sau khi thu thập xong trang bị, nữ nhân khẽ cau mày nói: "Trương Văn Trọng kia rõ ràng là một người bình thường. Ngưng Khí Hoàn chẳng lẽ thực sự từ trong tay hắn truyền lưu đi ra?"
Nam nhân nói: "Theo tôi thấy, tám chín phần mười Ngưng Khí Hoàn từ trong tay hắn truyền lưu ra ngoài. Cô lẽ nào không chú ý tới biểu tình biến hóa của Xích Hà đạo trưởng? Lúc mới tới phòng y tế, biểu tình của hắn nôn nóng thấp thỏm. Mà sau khi gặp được Trương Văn Trọng, biểu tình trên mặt hắn biến thành nịnh nọt và lấy lòng. Cuối cùng khi hắn rời đi, biểu tình biến thành mừng như điên không thể che giấu. Theo như vậy, Ngưng Khí Hoàn nhất định từ trong tay Trương Văn Trọng truyền lưu đi ra. Mà Xích Hà đạo trưởng từ trong tay hắn thu được chỗ tốt xa xỉ."
Nữ nhân nói: "Chúng ta hiện tại nên làm gì bây giờ? Hay là thẳng thắn bắt hắn lại, bức cung hỏi lai lịch Ngưng Khí Hoàn?"
"Không được!" Nam nhân nhanh xua tay, phủ quyết đề nghị của nữ nhân, biểu tình nghiêm nghị nói: "Chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu như tôi không đoán sai, phía sau Trương Văn Trọng tất nhiên có tu chân đại phái hoặc tổ chức dị năng giả làm chỗ dựa cho hắn! Bằng không Xích Hà đạo trưởng cũng sẽ không khách khí đối với hắn như vậy. Nếu như chúng ta tùy tiện bắt hắn, tất nhiên sẽ làm tức giận tu chân đại phái hoặc tổ chức dị năng giả làm chỗ dựa của hắn, không chỉ như vậy, còn có khả năng rước lấy sự đuổi bắt của Đặc Cần tổ!"
Nữ nhân không giải thích được nói: "Đặc Cần tổ? Đại bộ phận trong bọn họ không phải đã bị điều đến Vịnh Ả Rập hay sao? Coi như có người lưu thủ, với thực của hai ta, cũng không cần phải sợ bọn họ chứ?"
Nam nhân nói: "Chúng ta thu được tin tức, chuyện Vu Pháp Liên Minh Đông Nam Á bị diệt, chính do Đặc Cần tổ làm! Hơn nữa chân chính tham gia việc này chỉ có năm người, cô nghĩ với thực lực của hai người chúng ta, có thể cao hơn Vu Pháp Liên Minh sao?"
Nữ nhân chấn kinh: "Năm người tiêu diệt Vu Pháp Liên Minh? Trời ạ, không phải là sự thật đó chứ? Anh từ nơi nào thu được tin tức, xác thực không?"
Nam nhân cười nhạt hai tiếng, nói: "Cô nghĩ bộ môn tình báo của chúng ta, có cần dùng tin tức giả lừa gạt chúng ta sao?"
Nữ nhân hít một hơi, nói: "Không nghĩ tới, thực lực của Đặc Cần tổ lại kinh khủng như vậy, anh nói chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Nam nhân nói: "Tôi nghĩ chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ mới tốt. Trước tiên đem chuyện này hồi báo lên trên, để mặt trên suy nghĩ đến tột cùng nên làm như thế nào."
Nữ nhân gật đầu, đồng ý lời đề nghị của nam nhân. Hai người thu thập xong xuôi, chuẩn bị rời khỏi mái nhà. Nhưng ngay lúc này, nữ nhân đột nhiên cau chặt mày, trong đôi mắt hiện lên tử mang yêu dị, sau đó vẻ mặt chần chờ lẫn đề phòng quan sát khắp bốn phía.
"Làm sao vậy?" Nam nhân hỏi, trong nháy mắt tiến nhập trạng thái đề phòng, hai cánh tay lập tức nổi lên vẻ sắt thép sáng bóng.
Nữ nhân lắc đầu nói: "Tôi có một loại cảm giác bị người theo dõi, thế nhưng quan sát bốn phía, lại không phát hiện có gì khả nghi tồn tại."
Nam nhân nhìn quanh bốn phía, đồng dạng cũng không phát hiện sự khả nghi tồn tại, nói: "Có phải do cô quá mức khẩn trương, cho nên nhận lầm? Dù sao tôi vẫn không có cảm giác bị người nhìn lén. Hơn nữa trên mái nhà ngoại trừ đàn quạ đen ra, cũng không còn sinh vật nào khác. Không phải cô muốn nói cho tôi biết, người theo dõi là đàn quạ đen đi?"
"Có thể do tôi thật sự nhận lầm." Nữ nhân quét mắt nhìn đàn quạ đen không xa, lắc đầu nói: "Dù sao tôi cảm giác nơi này có chút cổ quái, chúng ta mau nhanh rời khỏi đây đi!"
Ngay khi một nam một nữ thu hồi dị năng của mình, tiến vào thang lầu, một con quạ đen trộn lẫn trong đàn quạ đen kia bay ra, rơi vào địa phương bọn họ vừa lưu lại, ghi nhớ kỹ mùi vị khí tức của họ trong đầu.
Con chim này không phải quạ đen bình thường, mà là Tam Túc Ô của Trương Văn Trọng.
"Hai dị năng giả sao? Thật thú vị, thật là thú vị." Nhìn thang lầu, Tam Túc Ô nhỏ giọng lầm bầm. Ngay lúc này, thanh âm Trương Văn Trọng cũng đột nhiên vang lên bên tai nó: "Được rồi, ngươi cũng đừng đứng nơi đó sững sờ nữa, đi theo hai người đó, xem bọn hắn đến tột cùng đến từ phương nào, ý muốn như thế nào."
Tam Túc Ô biết Trương Văn Trọng đang dùng thần thức trực tiếp trò chuyện với nó. Nó khanh khách cười, hồi đáp: "Yên tâm đi chủ nhân, tôi đã nhớ kỳ mùi vị của hai người này, dù bọn hắn có chạy đến chân trời góc biển, tôi cũng có thể tìm ra bọn họ." Dứt lời, nó bỗng nhiên vỗ cánh, bay ra khỏi tòa lầu, trong lòng không quên nói thầm: "Hắc hắc, công tác theo dõi điều tra là việc ta thích nhất. Lại nói, chờ khi ta có thể hóa thành hình người, thật có thể đi vào đội cẩu tử (đội chó săn, đội săn tin) làm việc nữa."
Nguyên lai khi Trương Văn Trọng vừa đến phòng y tế, hắn cũng đã phát hiện hai người đang ẩn thân nơi mái nhà tòa lầu dạy học. Hắn không phản ứng, chỉ gọi Tam Túc Ô tới mệnh lệnh cho nó giám thị hai người kia. Buồn cười hai người nọ, còn cho là mình rất bí mật, nói chuyện với nhau đều bị Trương Văn Trọng hoàn toàn nghe được.
Trương Văn Trọng ngồi trong phòng làm việc bên trong phòng y tế, tay cầm chén trà, híp mắt lại trong lòng trầm ngâm nói: "Nguyên lai người của Đặc Cần tổ thực sự đã đi Vịnh Ả Rập, hèn chi gần đây ta không cách nào liên lạc được bốn người béo hòa thượng. Hai người này, không giống người tu chân thần châu, lại thuộc về nơi nào?"
Ngay lúc này, các nghiên cứu sinh đang đi vào phòng, Trương Văn Trọng cũng thu lại tâm tư rối loạn, gương mặt mỉm cười bắt đầu bài giảng hôm nay.
Thời gian từng ngày đêm trôi qua, trong nháy mắt đã đến ngày nghỉ đông của trường đại học Ung Thành. Mấy nghiên cứu sinh lần lượt hướng Trương Văn Trọng cáo từ, chuẩn bị về nhà đón năm mới với gia đình. Mà Trương Văn Trọng cũng đã sớm có chủ ý, năm nay hắn sẽ về huyện Ẩn Ngạc đón năm mới cùng gia đình. Duy nhất đáng tiếc chính là năm nay Vưu Giai không thể cùng hắn về huyện Ẩn Ngạc đón năm mới.
Trong mấy ngày nay, Xích Hà đạo trưởng cũng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, phát động toàn bộ lực lượng của Hà Phi Quan, giúp Trương Văn Trọng tuyên truyền năm loại đan dược. Kỳ thực không cần hắn tuyên truyền thế nào, chỉ cần đem tên của năm loại đan dược để lộ ra, đều có thể đưa tới rất nhiều người muốn có.
Mặc kệ nói như thế nào, dưới sự nỗ lực của Xích Hà đạo trưởng, thật sự đã làm được vài lần sinh ý. Trương Văn Trọng tự nhiên thu hoạch được đại lượng linh tài liệu, Xích Hà đạo trưởng cũng danh lợi có đủ. Hiện tại vô luận hắn đi tới đâu, đều hoàn toàn xứng đáng ngồi lên ghế quý khách, mà hắn cũng rất hiểu rõ, tất cả đều nhờ vào đại phái luyện đan sau lưng Trương Văn Trọng ban cho, cho nên hắn đối với Trương Văn Trọng càng vô cùng tôn kính lẫn lấy lòng. Nguồn: http://Trà Truyện
Cùng lúc đó Tam Túc Ô phụ trách theo dõi hai dị năng giả, cũng thấy họ trực tiếp lên máy bay đi nước ngoài, bay đi Âu Châu. Nguyên Tam Túc Ô dự định tiếp tục truy theo, lại bị Trương Văn Trọng kêu trở về. Tuy rằng còn chưa biết được lai lịch và mục đích của hai người này, nhưng qua sự theo dõi cùng nghe trộm của Tam Túc Ô, Trương Văn Trọng cũng biết được tổ chức của hai người kia dường như gặp phải phiền phức nên gọi hai người trở lại. Chí ít trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không đến dây dưa chính mình. Cho nên Trương Văn Trọng tự nhiên cũng trở thành thanh nhàn thoải mái.
Vừa đến ngày nghỉ, đại học Ung Thành vốn đang náo nhiệt nhất thời trở nên vắng vẻ. Mặc dù có số ít học sinh tuyển chọn ở lại trường mừng năm mới, nhưng vẫn khác hẳn cảnh tượng đầu người nhấp nhô mỗi ngày, xác thực vô cùng quạnh quẽ. Lại qua mấy ngày, phòng y tế cũng bắt đầu cho nghỉ xuân, mỗi ngày chỉ thay phiên lưu lại một hai bác sĩ, hộ sĩ trực ban, dù sao bên trong vườn trường cũng còn học sinh và lão sư ở lại. Nếu như toàn bộ bác sĩ hộ sĩ đều nghỉ phép, gặp phải chuyện xảy ra thì sẽ không còn ai xử lý.
Ngay ngày đầu tiên phòng y tế được nghỉ, ngay lúc Trương Văn Trọng thu thập đồ đạc chuẩn bị tan sở, viện trưởng Hồ Cường cũng đi vào phòng Trương Văn Trọng, cười ha hả nói: "Trương viện phó, khi học kỳ mới bắt đầu, phòng y tế chúng ta cũng sẽ được chuyển đến chỗ mới. Cho nên năm sau mong muốn anh mau sớm trở về một chút, chúng ta cùng ra thông báo tuyển dụng bác sĩ và hộ sĩ mới, làm phong phú thêm đội ngũ phòng y tế chúng ta, đề thăng thực lực."
"Không thành vấn đề." Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Lại nói chuyện phiếm vài câu, lúc này Hồ Cường mới rời đi. Trương Văn Trọng cũng thu thập đồ đạc, chuẩn bị đi thẳng đến sân bay quốc tế Ung Thành. Trong khoảng thời gian này đang sắp đến năm mới, vé máy bay tương đối khẩn trương, may mắn hắn đã mua được.
Tô Hiểu Hồng vẻ mặt chờ mong nói: "Lão sư, qua năm mới em muốn đến huyện Ẩn Ngạc chơi, được chứ?"
"Đương nhiên là được." Trương Văn Trọng nói: "Nhưng điều kiện là phải để cha mẹ cô đồng ý mới được!"
Tô Hiểu Hồng nhất thời mất hứng, bậm đôi môi nhỏ nhắn, bất mãn lầm bầm: "Em đã thành niên, không phải chuyện gì cũng xin chỉ thị của họ chứ thầy?"
Trương Văn Trọng cố ý nghiêm mặt, nói: "Dù sao cũng là câu nói kia, chỉ cần cha mẹ cô đồng ý, như vậy cô có thể đến huyện Ẩn Ngạc tham quan. Nhưng nếu như cha mẹ cô không đồng ý, mà cô lại lén lút chạy tới, hừ, đứng trách tôi sẽ phạt cô."
"Ngô, vậy được rồi." Tô Hiểu Hồng không chút cam lòng nói.
Trương Văn Trọng ha ha cười, cầm lấy ba lô đã chuẩn bị xong, đi nhanh ra khỏi phòng y tế.