Triệu Khánh Thuận nghĩ viện phó nói có đạo lý. Tuy Trương Văn Trọng vang danh trong ngoài nước, nhưng không thấy nghe nói, hắn có nghiên cứu trên phương diện giải phẫu hệ thần kinh. Nếu như giải phẫu thành công viên mãn, vậy thì tất cả cũng dễ nói. Nhưng vạn nhất giải phẫu thất bại, bệnh viện nhân dân huyện Hòa Đình hoặc nhiều hay ít đều lọt vào liên lụy. Nhưng lúc này Triệu Khánh Thuận lại không muốn đắc tội Trương Văn Trọng, trong khoảng thời gian ngắn, hắn có vẻ có chút do dự.
Tuy rằng Triệu Khánh Thuận và viện phó đem thanh âm ép tới cực thấp, thậm chí bên cạnh họ không ai nghe được, thế nhưng Trương Văn Trọng lại nghe thật rõ ràng. Đối với câu nói của viện phó, hắn cũng không cảm thấy tức giận. Dù sao chuyện bo bo giữ mình, ở trên đời này đã nhìn thấy quen mắt, những chuyện hoang đường như cứu người còn bị người oan uổng phải bồi tiền ngồi tù, không phải vẫn luôn xảy ra đó sao?
Trương Văn Trọng cũng không cho Triệu Khánh Thuận do dự quá lâu, giành nói trước: "Nếu quý viện không có phương tiện, như vậy xin mời làm thủ tục xuất viện cho tiểu Lâm. Tôi đưa nó đến bệnh viện Ung Thành làm phẫu thuật vậy."
Triệu Khánh Thuận và viện phó đều có vẻ xấu hổ, bọn họ đều đã suy đoán ra, Trương Văn Trọng hơn phân nửa đã nghe được lời đối thoại của bọn họ. Tuy rằng bọn họ đều rất kinh ngạc, thanh âm nhỏ như vậy Trương Văn Trọng làm sao nghe được, thế nhưng cũng đều biết, đây không phải thời gian suy nghĩ về vấn đề này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Viện phó dùng khuỷu tay đẩy đẩy Triệu Khánh Thuận, ý bảo hắn hãy làm theo lời Trương Văn Trọng vừa nói. Kể từ đó, sẽ không chọc phiền phức gì cho bệnh viện. Thế nhưng Triệu Khánh Thuận cũng không hi vọng cấp cho Trương Văn Trọng lưu lại một ấn tượng xấu, hắn khẽ cắn môi, trong nháy mắt có chủ ý, cũng không dựa theo cách nghĩ của viện phó mà làm, mà vẻ mặt tươi cười nhìn Trương Văn Trọng nói: "Trương giáo thụ, sao anh lại nói lời này, nếu anh muốn mượn dùng phòng giải phẫu của bệnh viện chúng tôi, đó là vinh hạnh của chúng tôi, dù không thuận tiện thế nào, chúng tôi cũng phải chuẩn bị được phòng giải phẫu cho anh."
Viện phó nghe vậy cả kinh, cuống quýt vội vàng mở miệng: "Viện trưởng, như vậy sao có thể được."
"Được rồi, anh không cần nói thêm nữa. Tôi là viện trưởng, việc này do tôi quyết định." Triệu Khánh Thuận cắt đứt lời hắn nói, nhìn Trương Văn Trọng, như đinh đóng cột nói: "Tôi tin tưởng y thuật của Trương giáo thụ! Dù rằng lần này thật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bệnh viện chúng tôi cũng có thể gánh chịu được trách nhiệm!"
Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười, nói: "Yên tâm đi, tôi đối với cuộc giải phẫu này, rất có lòng tin. Nói lại, nếu thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng tuyệt đối sẽ không để quý viện đến gánh chịu trách nhiệm."
Triệu Khánh Thuận nhanh miệng nói: "Sao Trương giáo thụ lại nói như vậy? Phải do bệnh viện chúng tôi gánh chịu trách nhiệm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không trốn tránh! Bệnh viện chúng tôi là một bệnh viện biết chịu trách nhiệm! Mời Trương giáo thụ ở lại chỗ này chờ thêm chốc lát, tôi cho người đi chuẩn bị phòng giải phẫu. À, được rồi, tôi còn có một yêu cầu quá đáng, không biết anh có thể đáp ứng hay không?"
Trương Văn Trọng nói: "Ông có yêu cầu gì? Nói ra thử một chút."
Triệu Khánh Thuận nói: "Là như vậy, tôi hi vọng khi Trương giáo thụ phẫu thuật cho tiểu Lâm, có thể cho bệnh viện chúng tôi tổ chức cho một nhóm người vào tham quan học tập..."
"Chỉ là chuyện này sao?" Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Đối với việc này, tôi không có ý kiến. Chỉ là không biết vợ chồng Lữ tiên sinh có đồng ý hay không?"
Triệu Khánh Thuận lại thỉnh cầu sự đồng ý của vợ chồng Lữ Lương, hắn biết rõ, có thể ở tại hiện trường tham quan học tập kỹ xảo giải phẫu của Trương Văn Trọng, là một cơ hội học tập hiếm có. Tuy nói không có khả năng chỉ xem một lần là có thể chân chính học được kỹ thuật gì, nhưng có thể mở rộng tầm mắt, mở rộng ý nghĩ, sau này có thể bắn rơi được cơ sở kiên cố!
Sau một lúc nói chuyện, vợ chồng Lữ Lương cuối cùng đáp ứng lời thỉnh cầu tham quan học tập của Triệu Khánh Thuận. Nhưng làm trao đổi chính là, hai người họ cũng sẽ cùng vào phòng giải phẫu.
Sau khi nhận được sự đồng ý của vợ chồng Lữ Lương, Triệu Khánh Thuận lập tức phân phó các bộ phận trong bệnh viện nhanh chóng tổ chức bác sĩ nòng cốt tinh anh cùng đến phòng giải phẫu, chuẩn bị tiến hành tham quan học tập.
Nửa giờ sau, phòng giải phẫu đã chuẩn bị thỏa đáng, Trương Văn Trọng đã thay quần áo diệt khuẩn đứng ngay bên cạnh giường giải phẫu.
Tiểu Lâm nằm trên giường giải phẫu, mở to đôi mắt khả ái, đang đánh giá bốn phía. Trong ánh mắt của nó, mang theo vẻ hiếu kỳ, nhưng đồng dạng cũng có chút sợ hãi. Nhưng khi nó nhìn thấy cha mẹ đang đứng trong góc phòng, vẻ sợ hãi trong ánh mắt lập tức biến mất không còn một mảnh. Thậm chí còn nỗ lực hướng cha mẹ mình biểu lộ một nụ cười ngọt ngào.
Nhìn cử động của tiểu Lâm, Trương Văn Trọng không khỏi mỉm cười, ôn nhu hỏi: "Tiểu Lâm, chú sẽ lập tức giải phẫu cho cháu, cháu sợ không?"
Tiểu Lâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhưng không vội vã trả lời vấn đề của hắn, mà hỏi ngược lại: "Làm giải phẫu, có phải cháu có thể đứng lên lần nữa? Có phải cháu sẽ không bị tiểu tiện lung tung nữa? Cháu có thể khôi phục trở thành người bình thường?"
"Đúng vậy." Trương Văn Trọng mỉm cười, gật đầu đáp.
Tiểu Lâm nói: "Như vậy cháu sẽ không sợ. Chú cứ mau nhanh giải phẫu cho cháu, cháu muốn mình mau chóng đứng lên, giúp đỡ mẹ cháu làm việc, cháu không muốn nhìn thấy mỗi ngày cha mẹ vì thương tâm cho cháu mà rơi nước mắt."
Nghe được câu nói của tiểu Lâm, vợ chồng Lữ Lương đứng ở góc tương không nhịn được nước mắt tràn ra. Bọn họ không hẹn cùng giơ tay lên bưng kín miệng mình, rất sợ để tiểu Lâm nghe được tiếng khóc. Bọn họ cũng không muốn bởi vì họ mà làm đứa trẻ thêm phân tâm.
"Tiểu Lâm thật ngoan, thật hiểu chuyện." Trương Văn Trọng tán thán tận đáy lòng.
"Cảm ơn chú khích lệ." Tiểu Lâm nhìn Trương Văn Trọng lộ ra vẻ mỉm cười ngọt ngào.
Nhưng ngay lúc này, bác sĩ phụ trách tiến hành gây tê cho tiểu Lâm, sau khi kiểm tra tình huống của thằng bé, cau mày nói: "Trương giáo thụ, với tình huống thân thể hiện tại của tiểu Lâm, nếu muốn gây tê toàn thân, phiêu lưu sẽ rất lớn."
Trương Văn Trọng cũng không bởi vì tin tức không tốt này mà tỏ ra hoảng loạn, hắn vẫn bình tĩnh nói: "Đã như vậy, để cho tôi tiến hành gây mê cho nó."
"Anh? Anh gây tê cho nó?" Bác sĩ gây tê không khỏi sửng sốt, còn tưởng rằng mình đã nghe lầm.
Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Ân, tôi sẽ gây tê cho nó."
"Vậy được rồi." Bác sĩ gây tê xác định Trương Văn Trọng không nói đùa với mình, liền gật đầu thối lui đến bên cạnh những bác sĩ đến tham quan học tập. Bất quá trong lòng hắn cảm giác hoài nghi sâu sắc đối với lời của Trương Văn Trọng: "Y thuật của anh tuy rằng vang danh trong ngoài nước, thế nhưng chưa từng nghe nói qua anh có thể gây tê. Anh thực sự được không?"
Ngay khi bác sĩ gây tê tràn ngập vẻ nghi hoặc, Trương Văn Trọng cầm lấy hộp ngân châm đặt trên khay, lấy ra vài ngân châm kẹp giữa mấy ngón tay.
Cử động này của Trương Văn Trọng cũng làm cho những bác sĩ đến tham quan học tập vô cùng kinh ngạc và khó hiểu. Những người này tuy rằng không mở miệng hỏi Trương Văn Trọng, nhưng cũng ghé vào nhau, nhỏ giọng nghị luận suy đoán:
"Hắc, mọi người nói, Trương giáo thụ đột nhiên lấy ra ngân châm, đến tột cùng là muốn gì?"
"Không biết nha, hắn không phải muốn gây tê cho tiểu Lâm hay sao? Thế nào lại đột nhiên lấy ra ngân châm? Lẽ nào nói, trước khi gây tê, hắn dự định châm viêm cho tiểu Lâm một chút? Thế nhưng bây giờ châm viêm lại có lợi gì?"
"Ai, lão Lý, anh không phải thuộc khoa Đông y hay sao? Châm viêm lẽ nào cũng có thể trị liệu tủy nội u?"
"Không biết, cho tới bây giờ tôi chưa từng đọc qua những tin liên quan hay luận văn về nó."
Ngay khi những bác sĩ còn đang khe khẽ nói nhỏ, suy đoán ý đồ của Trương Văn Trọng, tay hắn đang kẹp ngân châm, cũng đột nhiên động lên, dùng tốc độ nhanh như thiểm điện đem mấy ngân châm đâm vào mấy huyệt vị ngay sau thắt lưng của tiểu Lâm, ngay lúc đó bắt đầu hành châm, kích thích mấy huyệt vị nơi thắt lưng.
Lúc này tiểu Lâm chợt cảm thấy không còn cảm giác, liền kêu lên: "Sao cháu không còn cảm giác gì hết, đã xảy ra chuyện gì?" Đối với biến hóa dị thường đột ngột xuất hiện trong thân thể, nó có vẻ có chút sợ, Trương Văn Trọng mỉm cười, tiến bên tai nó nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, đây là hiệu quả gây tê thôi. Tiểu Lâm, bây giờ chú giải phẫu cho cháu, nếu như cháu sợ, thì nhắm mắt lại."
"Dạ." Tiểu Lâm gật đầu đáp.
"Di?" Nghe được tiểu Lâm và Trương Văn Trọng nói chuyện, vị bác sĩ Đông y vừa rồi bỗng nhiên há to miệng, vẻ mặt khiếp sợ nói: "Đây...đây lẽ nào là châm viêm gây tê?"
"Châm viêm gây tê? Lão Lý, anh đang nói giỡn sao? Châm viêm còn có thể gây tê?"
"Phải, châm viêm nha, trừ chút bệnh mãn tính thì còn được. Anh muốn nói nó có thể gây tê, cũng quá đáng nha?"
Vị Đông y họ Lý kia nhất thời có chút không vui: "Châm viêm làm sao không đạt được hiệu quả gây tê cơ chứ? Tôi nói cho các anh, từ thời Đường trong Tập Dị Ký, có viết về châm viêm gây tê, nói Thu Nhân Kiệt từng dùng châm viêm gây tê một đứa bé, sau đó mổ giúp cắt bỏ ung nhọt cho nó. Các đời lịch sử, sử dụng châm viêm gây tê đạt được được hiệu quả đếm thật không hết. Đã từng có rất nhiều luận văn lẫn sách báo về phương diện châm viêm gây tê. Mà ở thời gian đó, viện nghiên cứu vệ sinh nước Mỹ từng mời dự họp thu thập ý kiến, cho rằng châm viêm gây tê là phương pháp trị liệu có căn cứ khoa học! Đến tận đây, châm viêm gây tê rốt cục thu được sự tán thành trong giới y học quốc tế. Ở hiện tại, tại kinh thành, một ít thành phố lớn như Thượng Hải trong bệnh viện Đông y, đều có bác sĩ Đông y biết châm viêm gây tê. Chỉ bởi vì kỹ xảo châm viêm gây tê so với châm viêm bình thường càng khó nắm giữ, cho nên người hiểu biết hiện tại cũng không nhiều. Không nghĩ tới, hôm nay để tôi ở nơi này kiến thức được tài nghệ châm viêm cao thâm như thế!"