Ngày hôm sau, Lâm Tử Mạn tĩnh dưỡng khỏe lại, quay trở về phòng y tế làm việc, vừa nhìn thấy nàng, người vui vẻ nhất chính là Tô Hiểu Hồng. Từ lần trước hai người hẹn nhau đi mua sắm, quan hệ giữa hai nàng đã biến thành rất tốt.
Không biết do trải qua hiệu quả trị liệu thần kỳ của châm viêm, hoặc do nguyên nhân gì khác, Lâm Tử Mạn quay trở về phòng y tế làm việc, liền cảm thấy vô cùng hứng thú đối với Đông y và châm viêm, không chỉ liên tục xem những loại sách báo tạp chí về Đông y và châm viêm đặt trên bàn làm việc, bình thường khi Trương Văn Trọng giảng bài cho Tô Hiểu Hồng và các nghiên cứu sinh, vẫn luôn chạy tới lắng nghe. Đối với việc này tuy Trương Văn Trọng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn luôn duy trì.
Thời gian một tuần cứ như vậy trôi qua.
Trong một tuần này, Trương Văn Trọng trải qua thật bình thản lẫn phong phú.
Nói bình thản, là bởi vì không bị việc rườm rà nào làm dây dưa. Bốn người béo hòa thượng còn đang đến kinh thành báo cáo công tác chưa trở về, mà Thanh Liên đạo trưởng chạy đến Ung Thành học đại học cũng không đến quấy rối hắn. Nói phong phú là bởi vì trong thời gian một tuần này, mỗi ngày hắn không chỉ giảng bài cho Tô Hiểu Hồng và các nghiên cứu sinh, đồng thời còn mở vài buổi giảng bài công khai trong y học viện đại học Ung Thành. Không chỉ làm cho các sinh viên vui mừng, đồng thời cũng làm cho rất nhiều người xem đoạn ghi hình về buổi giảng của hắn vô cùng thích thú.
Hôm nay, suốt một tuần rơi tuyết, cuối cùng cũng đã ngừng, ánh mặt trời đã lâu không gặp, cũng xuất hiện trên bầu trời. Bất quá khí trời so với mấy ngày trước rơi tuyết còn lạnh hơn rất nhiều.
Có thể bởi vì nguyên nhân khí trời lạnh giá, hay bởi vì gần cuối học kỳ, mọi người đều bận rộn ôn tập, cho nên học sinh đến phòng y tế khám bệnh cũng không nhiều. Trương Văn Trọng cũng nhân cơ hội này, chỉ dẫn giảng giải cho Tô Hiểu Hồng và các nghiên cứu sinh, còn có Lâm Tử Mạn về những thủ pháp châm viêm cao thâm như Thiêu Sơn Hỏa, Thấu Thiên Lương.
Trương Văn Trọng giảng bài hưng phấn, Tô Hiểu Hồng và các nghiên cứu sinh kể cả Lâm Tử Mạn lại nghe như say như mê. Nhưng ngay khi hắn đang giảng tới đoạn cao hứng, điện thoại di động chợt vang lên.
Trương Văn Trọng lấy điện thoại ra nhìn màn hình, là do Vưu Giai gọi tới, vì vậy hắn nói với mọi người trong phòng: "Tôi ra ngoài tiếp điện thoại, mọi người thảo luận nội dung tôi vừa giảng, tổng kết một chút, nhìn xem có chỗ nào không hiểu. Sau khi tôi trở lại sẽ giải đáp cho mọi người."
"Dạ." Tô Hiểu Hồng bọn họ liền đáp, liền ghé vào nhau nhiệt liệt thảo luận.
Đi ra khỏi phòng, Trương Văn Trọng bấm nút chuyển máy, hỏi: "Có chuyện gì vậy Giai Giai?"
Vưu Giai đáp: "Trọng ca, em báo cho anh biết một tiếng, buổi tiệc từ thiện đã được chuẩn bị xong, ngay tối mốt. Lần này y học quỹ hội sẽ dùng danh nghĩa của anh phát thiệp mời. Những người được mời sẽ là những phú hào nhân vật nổi tiếng trong tỉnh Thiên Nam cùng quốc nội, cũng có chuyên gia giáo thụ nổi danh trong giới y học."
Trương Văn Trọng nói: "Tối mốt phải không? Được, anh biết rồi. À phải, địa điểm tổ chức tiệc tối ở đâu?"
Vưu Giai hồi đáp: "Ngay chỗ lần trước chúng ta bán đấu giá Dưỡng Nhan Đan, Kiện Thể Đan và Ích Thọ Đan, bên trong Ngọc Kiều tửu lâu. Cũng ở lầu tám, sáu giờ tối chính thức bắt đầu."
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Được, anh đã biết, bảo chứng sẽ không đến muộn. Dù sao anh tốt xấu cũng xem là chủ nhân, nếu như đến muộn, chẳng phải là buồn cười sao."
Sau khi tắt điện thoại, Trương Văn Trọng định quay về phòng, nhưng lúc này điện thoại lại vang lên, lần này người gọi tới lại là Tôn Nguy.
Tôn Nguy oán giận nói: "Trương ca, nghe nói anh thành lập một quỹ hội y học phải không? Lại còn tổ chức tiệc từ thiện tối mốt để tiến hành quyên tiền cho y học quỹ hội nữa? Anh thật không đúng nha, không ngờ không chịu phát thiệp mời cho tôi, tôi còn mới nghe được từ một người bạn làm thương nhân, mới biết được tin tức này."
Trương Văn Trọng đầu tiên liền xin lỗi, sau đó vừa cười vừa nói: "Chuyện này tôi giao cho người khác làm dùm, cho nên tôi cũng không biết rõ cô ấy đã mời những ai."
Tôn Nguy nói: "Nguyên lai là như vậy, tôi cũng không trách anh nữa, thế nhưng buổi tiệc tối ngày mốt tôi sẽ đến tham gia. Tôi đối với việc anh khởi động quỹ hội y học rất có hứng thú, tuy rằng tôi không có nhiều tiền, nhưng cũng nguyện ý góp tiền một phen, xem như vì phát triển y học, làm chút cống hiến nho nhỏ. Mặt khác, mấy người bạn của tôi, cũng dự định cùng đến với tôi. Khác với kẻ nghèo như tôi, bọn họ rất giàu có nha, anh phải hung hăng moi tiền bọn họ một trận. Ác, được rồi, đến lúc đó anh cũng đừng vì việc chúng tôi không có thiệp mời, mà không cho chúng tôi vào cửa đó nhé."
Trương Văn Trọng cười nói: "Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó."
Sau khi cắt điện thoại Tôn Nguy, Dương tam tỷ tại Cẩm Kim Thành, Ngô Phẫn ở Tinh Thành đều gọi điện thoại đến hỏi thăm chuyện buổi tiệc tối từ thiện, đồng thời đều biểu thị, đến lúc đó sẽ tự mình đến quyên tiền khởi động y học quỹ hội của Trương Văn Trọng.
Thời gian hai ngày trôi qua thật nhanh.
Sau buổi tan tầm, Trương Văn Trọng liền chạy thẳng đến lầu tám của Ngọc Kiều tửu lâu. Khi hắn chạy đến nơi này, vẫn còn hơi sớm, cách buổi tiệc còn nửa giờ. Cho nên bên trong nhà hàng rộng lớn ở lầu tám, ngoại trừ Vưu Lương, Vưu Văn và Vưu Giai ra, cũng chỉ có mấy nhân viên công tác của quỹ hội. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Trải qua một phen giới thiệu của Vưu Giai, Trương Văn Trọng cũng đã nhận thức mấy nhân viên công tác trong quỹ hội. Vài người này đều do Vưu Lương giới thiệu đến, ở phương diện kinh doanh phát triển quỹ hội, đều có kinh nghiệm phong phú. Sau khi hàn huyên một lúc với bọn họ, Trương Văn Trọng cảm thấy phi thường thỏa mãn. Mà mấy nhân viên công tác, cũng trải qua buổi nói chuyện phiếm hôm nay, được biết ý nguyện cùng tư tưởng phát triển quỹ hội của Trương Văn Trọng.
Tới gần sáu giờ, cuối cùng cũng có người xuất hiện bên trong nhà hàng tổ chức tiệc tối từ thiện.
Nhưng khi nhìn thấy những người này, vùng lông mày của Vưu Giai không khỏi nhíu lại, nói thầm: "Vì sao mấy người này cũng tới? Hay là tới quấy rối đây?"
Nghe được câu nói của nàng, Trương Văn Trọng đưa ánh mắt nhìn về phía mấy người kia, nhận ra bọn hắn ở trong buổi tiệc sinh nhật của Vưu Giai lộ ý đồ dựa vào việc so đấu quà sinh nhật muốn tranh thủ hảo cảm của nàng, kết quả bị hắn làm tổn hại mặt mũi.
Bởi vì thiệp mời từ thiện hôm nay, do mấy nhân viên công tác trong quỹ hội phát ra, cho nên dù là Vưu Giai cũng không rõ ràng đã mời những người nào. Lúc này khi nàng nhìn thấy mấy người kia, liền gọi nhân viên công tác quỹ hội đi qua, hỏi: "Mấy tên nhị thế tổ (ý nói công tử cậu ấm con nhà giàu ăn chơi trác táng), cũng do các anh chị mời tới?"
"Đúng vậy." Nhân viên công tác hồi đáp: "Vưu tiểu thư, cô đã từng phân phó qua, muốn chúng tôi gởi thiệp cho tất cả nhân sĩ nổi tiếng trong tỉnh Thiên Nam, cho nên chúng tôi đã gởi thiệp mời cho bọn họ. Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"
Vưu Giai lầm bầm một tiếng, nói: "Mấy tên này, làm gì là nhân vật nổi tiếng? Theo tôi thấy, rõ ràng chỉ là thứ ăn chơi trác táng."
Trương Văn Trọng an ủi nàng: "Được rồi Giai Giai, em cũng đừng tức giận, nếu bọn họ chịu đến, đã nói bọn họ có để bụng đến sự nghiệp phát triển y học chữa bệnh."
Vưu Giai nói: "Chỉ sợ bọn hắn căn bản không phải quan tâm đến việc làm từ thiện, mà đi tới nơi này hơn phân nửa muốn quấy rối, hay muốn nhìn anh mất mặt!"
Vưu Giai thật sự đoán rất đúng, mấy tên kia chịu đến dự tiệc, đích thật không hề có lòng tốt gì. Quấy rối thì không đến nỗi, nhưng loại chuyện chế giễu hay bỏ đá xuống giếng bọn hắn vẫn rất có hứng thú. Ngay khi Vưu Giai và Trương Văn Trọng nói chuyện về bọn hắn, bọn hắn cũng đang nói chuyện về Trương Văn Trọng và y học quỹ hội, cùng buổi tiệc tối từ thiện hôm nay.
"Không nghĩ tới, một tên giáo y nho nhỏ, không ngờ cũng học người khác khởi đầu quỹ hội. Ai, có câu thành ngữ nói như thế nào? Ác, được rồi, là bắt chước làm bừa!"
"Hừ, theo tôi thấy, chuyện này hơn phân nửa hắn tự biên tự diễn!"
"Cũng có khả năng, là muốn mượn danh nghĩa quỹ hội lừa gạt tiền! Dù sao chuyện như vậy trong xã hội hiện nay, cũng đã được nhìn mãi quen mắt."
Mấy tên tiểu nhân líu ríu thảo luận một phen, lại đưa ánh mắt nhìn tên thanh niên ngồi ở giữa vẫn không hề mở miệng nói chuyện, dò hỏi: "Lê thiếu, anh đối với việc này thấy thế nào?"
Được gọi Lê thiếu, cười lạnh nói: "Tôi đối với chuyện Trương Văn Trọng khởi đầu y học quỹ hội cũng không có hứng thú, tôi chỉ hiếu kỳ, tối nay rốt cục sẽ có bao nhiêu người đến tham gia buổi tiệc từ thiện dùng danh nghĩa của hắn tổ chức này."
Những lời này của hắn lại dẫn phát ra một vòng thảo luận mới:
"Theo tôi thấy, khẳng định không có bao nhiêu người tới tham gia. Trong vòng tròn của những phú hào nhân vật nổi tiếng, có mấy người biết Trương Văn Trọng hắn là ai? Có ai chịu bán mặt mũi cho hắn?"
"Không ai, tôi cũng cho rằng như thế! Buổi tiệc từ thiện này, tối đa chỉ có vài người đến cửa."
"Không phải sao? Trước đó có người tổ chức tiệc tối từ thiện tại kinh thành, lúc đó chẳng phải vô cùng quạnh quẽ sao? Dù là hai vị đại thần đều đứng ra tổ chức, còn gặp chuyện như vậy, Trương Văn Trọng chỉ là một giáo y nho nhỏ, làm gì có đạo lý vượt hơn người ta?"
"Nói thật ra, hiện tại tôi thực sự rất chờ mong, cũng rất hiếu kỳ, Trương Văn Trọng nhìn thấy chỉ có mấy người chúng ta đến ngồi trong buổi tiệc từ thiện này của hắn, sẽ có biểu tình thế nào? Có thể bị tức giận đến ói máu tại chỗ hay không đây? Ha ha ha..."
"Ai, các anh nói, chúng ta có nên ngồi tách xa nhau không? Một người ngồi một bàn, thay Trương Văn Trọng chiếm hết các bàn trống, coi như làm một chuyện tốt nha."
Vài người càng nói càng vui, càng nói càng lớn, nhịn không được ha ha phá lên cười. Hiển nhiên bọn họ đều cho rằng, buổi tiệc tối từ thiện do Trương Văn Trọng tổ chức sẽ thảm đạm mà kết thúc, bọn họ đã làm sẵn tâm lý nhìn Trương Văn Trọng thất bại mà chê cười, lại nhân cơ hội chế nhạo đùa cợt. Đã đến giờ bắt đầu buổi tiệc, trong nhà hàng ngoại trừ nhóm người của Trương Văn Trọng, cũng chỉ có nhóm người của Lê thiếu. Tựa hồ chuyện này đang phát triển theo phương hướng nhóm người Lê thiếu chờ mong.