Trong vẻ rươm rướm nước mắt của Phương Uyển Nghi, Tô Hiểu Hồng vội an ủi nàng: "Uyển Nghi, cô cũng đừng quá lo lắng. Theo tôi thấy, khí sắc của cô tốt như vậy, cũng không có vẻ gì giống bệnh nhân bị ung thư đâu. Cô nha, đừng xem quá nhiều phim Hàn quốc, đừng miên man suy nghĩ nhiều như thế. Phải biết rằng, bên trong bị lên hạch, cũng phân ra rất nhiều loại bệnh. Có khi chỉ là túi nang, viêm, hay sợi tuyến lựu, đó là những khối u lành rất thông thường. Đến đây, để lão sư tôi khám dùm cô một chút, liền biết cô bị bệnh gì thôi."
Phương Uyển Nghi hỏi: "Làm sao kiểm tra?"
Tô Hiểu Hồng hồi đáp: "Đương nhiên bỏ áo, dùng phương pháp chẩn mạch, kiểm tra khối u có hình dạng gì, tính chất và sự hoạt động của nó."
Hai má Phương Uyển Nghi nhất thời đỏ lên e thẹn, vừa sợ vừa vội nói: "Cái gì? Phải cởi áo ra sao? Còn chẩn mạch kiểm tra? Sao...sao có thể được? Ông ấy là đàn ông, tôi là phụ nữ, tôi làm sao có thể cởi áo trước mặt ông ấy, lộ ra...lộ ra chứ?" Nói đến đây, nàng lại đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Hiểu Hồng, phảng phất như tìm được cọng cỏ cứu mạng, khẩn cầu: "Tô tỷ, nếu không chị cứ khám bệnh cho tôi đi?"
Tô Hiểu Hồng cười khổ nói: "Tôi? Uyển Nghi, tôi không phải không muốn khám cho cô, chỉ là tôi đối với loại bệnh này thực sự không lành nghề lắm, cô để lão sư xem cho cô đi."
Phương Uyển Nghi sắc mặt vẫn đỏ bừng, do dự: "Thế nhưng...cái này..."
Tô Hiểu Hồng nói: "Được rồi Uyển Nghi, cô cũng đừng xấu hổ nữa. Ở trong mắt bác sĩ, không có sự phân biệt nam nữ. Có, chỉ là người bệnh và người khỏe mạnh. Huống chi lão sư của tôi vô luận là nhân phẩm hay y đức, đều rất tốt. Cô có thể yên tâm, ông ấy tuyệt đối sẽ không chiếm tiện nghi của cô, hơn nữa tôi còn ở đây mà."
Sau khi trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Phương Uyển Nghi cũng dùng lý trí chiến thắng sự xấu hổ, sợ sệt gật đầu, nói: "Vậy...được rồi."
Trương Văn Trọng vẫn không hề mở miệng nói chuyện, lúc này thấy Phương Uyển Nghi đã làm ra quyết định, hắn mới phân phó Tô Hiểu Hồng: "Tiểu muội, đóng cửa phòng lại."
"Dạ." Tô Hiểu Hồng đáp, theo lời đứng lên đóng cửa phòng lại. Lúc này Trương Văn Trọng cũng kéo rèm cửa sổ. Như vậy người bên ngoài sẽ không thể nhìn thấy cảnh tượng Phương Uyển Nghi cởi áo.
Phương Uyển Nghi vẻ mặt đỏ bừng, trong sự thấp thỏm cùng nhăn nhó, bỏ đi áo ngoài và nội y, đưa gò ngực bộc lộ ngay trước mặt Trương Văn Trọng. Đây là lần đầu tiên từ khi nàng trưởng thành, lộ ra bộ ngực trần ngay trước mặt người khác phái.
Phương Uyển Nghi cảm giác gương mặt mình giống như bị lửa thiêu nóng hổi, nàng len lén liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng, lại phát hiện gương mặt hắn thập phần bình tĩnh, không có một chút thần sắc dị dạng. Không chỉ như vậy, trong ánh mắt của hắn vẫn trong như nước, không hề có một tia tạp chất.
Sau khi nhìn thấy biểu tình và ánh mắt Trương Văn Trọng, trái tim đang khẩn trương của Phương Uyển Nghi liền dần bình tĩnh trở lại. Đồng thời nàng cũng không nhịn được nói thầm trong lòng: "Bác sĩ Trương này, cùng những nam nhân khác, thật sự là khác nhau."
Ngay khi Phương Uyển Nghi còn đang miên man suy nghĩ, tay của Trương Văn Trọng đã đặt lên ngực nàng, kiểm tra bên trên, bên dưới, bên phải, bên trái, trung ương lần lượt theo trình tự, nhẹ nhàng ấn vào, tiến hành bắt mạch. Từ đầu đến cuối, Trương Văn Trọng đều nghiêm ngặt tuân theo phương thức bắt mạch kiểm tra cho nàng, cũng không hề có bất luận hành vi dâm loạn nào. Ngoại trừ bầu ngực, còn kiểm tra trong hai vùng nách của nàng.
Sau một phen kiểm tra, Trương Văn Trọng nói: "Bên vú trái vuông góc với cơ thể. Sâu vào bên trong khoảng hai tấc có một khối hạch, di chuyển. Kiểm tra sơ liệu thì đoán rằng đây không phải là Hạch Bạch Huyết. Tiểu muội, cô nghĩ, đồng học Phương Uyển Nghi bị bệnh gì?"
"Từ sự miêu tả vừa rồi của lão sư, cùng tình huống của Uyển Nghi mà xem..." Tuy rằng Tô Hiểu Hồng đối với loại tật bệnh này cũng không lành nghề, thế nhưng sau khi nghe lời miêu tả của Trương Văn Trọng, nàng rất nhanh liền cấp ra đáp án: "Bệnh này hẳn là bướu sợi lựu tuyến vú!"
"Cô nói không sai, đây là bướu sợi lựu tuyến vú." Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Loại bệnh này là bướu lành. Thông thường thiếu nữ từ mười tám đến hai mươi lăm, theo cách giảng Đông y, bệnh này thuộc phạm trù nhũ phích. Trong sách tra cứu ngoại khoa Đông y thời nhà Thanh, trong Dương Khoa Tâm Đắc Tập, có miêu tả về bệnh này: "Vùng vú kết hạch, hình dáng như quả trứng, không đau không nhức, không sốt không cảm lạnh, màu da không đổi, hạch tùy vui hay giận mà giảm và tăng, gọi là Nhũ Phích."
"Dương Khoa Tâm Đắc Tập." Tô Hiểu Hồng nhắc tới tên này mấy lần, chuẩn bị sau đó phải đến thư viện mượn sách y đem về nghiên cứu một phen.
Phương Uyển Nghi nhanh miệng hỏi: "Bệnh này gọi là sợi lựu tuyến vú sao? Nghiêm trọng không?"
Tô Hiểu Hồng hồi ức lại nội dung mình từng đọc qua trong sách thuốc, có ghi lại về bệnh sợi lựu, nói: "Đây là bướu lành, nhưng cũng không thể hoàn toàn bài trừ khả năng là ung thư, tuy rằng khả năng cũng không lớn..."
Phương Uyển Nghi lại càng hoảng sợ, nói: "A? Ung...ung thư? Nếu thật thì phải làm sao? Bệnh này làm sao mà trị?"
Tô Hiểu Hồng suy nghĩ một chút, nói: "Hình như phương pháp trị liệu hữu hiệu nhất chính là giải phẫu a?"
"Giải phẫu?" Phương Uyển Nghi hoảng sợ nhảy dựng, nói: "Tiến hành giải phẫu ở đó? Điều này sao được? Tôi còn chưa lập gia đình, thậm chí cả bạn trai còn chưa có, thế nào có thể giải phẫu ở đó? Không được, không được, còn có phương pháp trị liệu khác không? Uống thuốc có thể tiêu được khối sưng không?"
Trương Văn Trọng mở miệng nói: "Kỳ thực ngoại trừ giải phẫu ra, còn có biện pháp khác, có thể trị được bệnh này."
Tô Hiểu Hồng và Phương Uyển Nghi đồng thanh hỏi: "Là biện pháp gì?"
Trương Văn Trọng đáp: "Châm cứu pháp!"
Gọi là châm cứu pháp, ở cổ đại được gọi là diệp thứ. Là muốn nói châm cụ được đặc chế, dùng lửa đốt nóng, đâm vào huyệt vị con người, là một loại phương pháp dùng trị liệu bệnh tật. Loại phương pháp trị liệu này, từ thời kỳ Tần Hán, cũng đã được sử dụng như lâm sàng, đạt được hiệu quả trị liệu tốt vô cùng. Mà ở Linh Xu Thất Quan Châm trong Hoàng Đế Nội Kinh, cũng đã có ghi chép liên quan về lý luận này: Thối thứ giả, thứ bá châm tắc thủ tý dã. Mà sau đó trong Thương Hàn Luận, Thiên Kim Dực Phương cùng với Châm Viêm Đại Thành, đem châm cứu tổng kết phát triển, hình thành một bộ lý luận trị liệu hoàn chỉnh.
Trương Văn Trọng nói: "Phương Uyển Nghi đồng học, hiện tại tôi cần dùng Châm Cứu Pháp để trị liệu sợi lựu tuyến vú cho cô. Ở trong quá trình này, có thể sẽ có chút đau đớn, hi vọng cô có thể nhẫn nại một chút, không nên lộn xộn, hiểu chưa?"
"Ân, tôi hiểu." Phương Uyển Nghi gật đầu.
Trương Văn Trọng mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một hộp ngân châm. Ở bên trong có bá châm dùng cho Châm Cứu Pháp. Sau đó hắn lại lấy cồn đặt trên bệ cửa sổ đổ ra, lấy một cây bá châm khử trùng, đặt lên lửa đốt lên. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Trong quá trình đốt châm, Trương Văn Trọng hướng Tô Hiểu Hồng chỉ dạy: "Tiểu muội, cô phải nhớ kỹ, khi đốt châm, chính là bước then chốt khi sử dụng châm cứu. Trong Châm Viêm Đại Thành Châm Cứu, từng có một câu nói: Khi thiêu châm, làm đỏ bừng dùng mới có công hiệu. Nếu không đỏ, không thể trừ bệnh, ngược lại tổn hại thân thể người. Cô nhớ kỹ không?"
Tô Hiểu Hồng nói: "Nhớ kỹ, nói cách khác, phải thiêu châm thật đỏ bừng lên mới được, bằng không sẽ không khởi được tác dụng trị liệu, trái lại còn có thể làm bệnh tình nặng thêm, đúng không?"
"Không sai, Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Ngay trong lúc nói chuyện, cây châm trong tay Trương Văn Trọng đã bị thiêu đến đỏ bừng. Hắn đưa tay đâm vào bộ vị trung tâm của khối hạch, cây châm tốc hành đâm vào nơi đó, thoáng dừng lại khoảng hai giây, đã rất nhanh liền rút ra. Sau đó, hắn lại thiêu đỏ thêm vài cây châm, dùng phương pháp tương đồng ở bộ vị quanh thân khối hạch liên tục đâm năm châm.
Khi Trương Văn Trọng thu hồi châm, lại dặn Phương Uyển Nghi: "Được rồi, mặc lại áo đi. Nhớ kỹ, trong vòng năm ngày, cô không được để ngực bên trái bị nhiễm nước. Để phòng ngừa bị nhiễm trùng."
"Ân, tôi đã biết." Phương Uyển Nghi gật đầu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Chỉ dùng châm thiêu đỏ đâm vài cái là có thể trị xong bệnh của tôi sao? Còn cần trị liệu gì khác nữa không?" Tỷ như uống thuốc hay rịt thuốc gì đó?"
Trương Văn Trọng nói: "Cô bị sợi lựu tuyến vú, tình huống cũng không tính nghiêm trọng, không cần phải uống thuốc hay rịt thuốc, chỉ dùng Châm Cứu Pháp là có thể trị xong. À, được rồi, mười ngày sau cô trở lại kiểm tra một chút. Nếu như đến lúc đó, khối hạch của cô còn chưa hoàn toàn biến mất, như vậy lại phải tiến hành thêm một lần Châm Cứu Pháp nữa."
Lúc này Phương Uyển Nghi đã mặc xong áo, nghe được dặn dò, gật đầu đáp: "Được, tôi đã biết, bác sĩ Trương, cảm ơn anh."
"Không cần cảm ơn." Trương Văn Trọng mỉm cười nói: "Kỳ thực tôi cũng phải cảm tạ cô, bởi vì cô đã tin tưởng tôi."
Gương mặt Phương Uyển Nghi nổi lên một mảnh đỏ ửng, nàng áy náy nói: "Xin lỗi bác sĩ Trương, vừa rồi tôi còn hoài nghi anh, nhưng hiện tại tôi đã biết, anh đích xác là một bác sĩ rất tốt! Một bác sĩ chân chính!" Nàng đứng dậy, hướng Trương Văn Trọng cúc cung thật sâu, sau đó mới rời khỏi phòng.
Phương Uyển Nghi vừa mới đi ra, Tô Hiểu Hồng đã tiến đến trước mặt Trương Văn Trọng, cười hì hì nói: "Lão sư, có muốn nhìn bộ ngực của em không? Em bảo chứng, bộ ngực của em, tuyệt đối đẹp hơn của Uyển Nghi."
Trương Văn Trọng vừa cầm chén trà lên uống một ngụm, nghe những lời này của Tô Hiểu Hồng, "phốc" một tiếng, toàn bộ phun ra, ho khan liên tục một lúc mới nói: "Tiểu muội, đừng có nói đùa kiểu đó nữa nha."
He he PS: Vú của các chị em rất hay nổi hạch vào tuổi dậy thì 18 - 20 tuổi. Đa phần kích cơ khoảng 6...15mm/ cục. Cục hạch này hiện ra ở giữa xương sườn liên ức 3 - 4. Nhưng phần lớn đều chỉ là khối hạch lành tính. Có ung thư thì cũng phải chờ đến 50 - 60 tuổi mới gặp biến chứng. Thân!