Khi Trương Văn Trọng vừa mở miệng xướng lên, trên mặt Nhạc Lỗi hiện lên vẻ cười nhạt.
Lần này tuy rằng hắn vì Vưu Triêu Tường mời Lý Xảo Vân và Thái Minh Thanh tới, nhưng trên thực tế, hắn cũng không phải diễn viên nghiệp dư kinh kịch, đồng thời cũng nghe không hiểu kinh kịch. So sánh với việc nghe kinh kịch, hắn càng thích đến viện ca kịch hay hội âm nhạc hơn. Lần này nếu không phải hắn biết được Vưu Triêu Tường thích kinh kịch, nên chuyên môn sắp xếp, chỉ sợ cái gì là thanh y, lão đán hắn còn không phân biệt được rõ ràng. Cho nên hắn cũng nghe không hiểu Trương Văn Trọng xương hay hay dở, chỉ cười lạnh trong lòng thầm nghĩ: "Xướng kinh kịch? Đây là quà sinh nhật của ngươi sao? Nghe ngươi xướng nội dung, không ngờ lại giống như đúc Lý Xảo Vân vừa xướng. Lại nói, ta còn thực sự bội phục dũng khí của ngươi, không ngờ bị bức nóng nảy đến vậy, bằng không vì sao lại ra hạ sách này?"
Sau khi Trương Văn Trọng xướng xong, châm rượu, mọi người còn đang kinh ngạc dại ra, toàn bộ tình cảnh đều đập vào mắt Nhạc Lỗi. Loại vẻ mặt này của họ, làm cho hắn càng thêm đắc ý. Khóe miệng hắn hiện lên vẻ cười nhạt châm chọc, càng ngày càng hiện ra rõ ràng. Tuy rằng đang kiệt lực nhẫn nại, thế nhưng ở trong nội tâm của hắn đã sớm cười to: "Ha ha, tiểu tử họ Trương, lần này ngươi diễn tạp kỹ sao? Trợn tròn mắt chứ? Theo tư thế, chỉ sợ tất cả mọi người rất thất vọng đối với ngươi đi? Lại nói, ngươi cũng thật là khờ, không ngờ đem rượu tự ngâm cùng xướng một đoạn hát để lừa dối qua cửa! Nói vậy lúc này, ngươi đã lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng người nhà Vưu gia. Cứ tiếp tục phát triển thế này, chỉ cần người thân của Vưu Giai bất mãn đối với ngươi, phản đối hai người lui tới, dù Vưu Giai có thích ngươi thế nào, các ngươi cũng phải xa nhau. Mà tới thời gian đó, ta có thể nhân cơ hội mà vào, nắm được trái tim Vưu Giai, hất ngươi ra ngoài!"
Nghĩ tới đây, Nhạc Lỗi không khỏi quay đầu nhìn Vưu Giai, ánh mắt lộ vẻ nóng bỏng chờ đợi. Cùng lúc đó, những thanh niên tài tuấn đang có mặt, trong lòng cũng đang đánh bàn tính chẳng khác gì Nhạc Lỗi. Dù sao, một cô gái xinh đẹp lại tài giỏi, vừa thông minh vừa dịu dàng lại còn giàu có như Vưu Giai, người theo đuổi sẽ không thể ít. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Bất quá Nhạc Lỗi cũng không duy trì được sự đắc ý quá lâu, bởi vì hắn nghe thấy được lời nói chuyện giữa Lý Xảo Vân và Thái Minh Thanh. Tuy rằng hai người nói chuyện rất nhỏ giọng, nhưng hắn đang đứng bên cạnh hai người, tự nhiên nghe được không sót một chữ.
Biểu tình đắc ý trên mặt Nhạc Lỗi liền biến mất, chỉ còn lại sự khiếp sợ thật sâu. Hắn hít một hơi, trợn mắt líu lưỡi không khỏi nghĩ trong lòng: "Cái...cái gì? Tiểu tử họ Trương này vừa xướng, không ngờ còn muốn tốt hơn Thanh Y dang giác Lý Xảo Vân? Điều này sao có thể? Với tuổi tác của hắn, cũng chỉ mới hai mươi tuổi đi? Dù hắn có thiên phú, dù hắn từ trong bụng mẹ bắt đầu học tập hí khúc, cũng không khả năng vượt qua truyền thụ Mai Phái, Thanh Y danh giác Lý Xảo Vân chứ?"
Trong lòng Nhạc Lỗi tràn đầy hoài nghi, há mồm hỏi: "Lý tiên sinh, cô đang nói đùa chăng? Dù hắn có hát thật tốt, cũng không khả năng tốt hơn cô chứ? Cô là truyền nhân Mai Phái, là Thanh Y Danh Giác đó. Hắn nhiều lắm chỉ có thể xem như diễn viên nghiệp dư mà thôi chứ?"
Lý Xảo Vân vẻ mặt chăm chú, lắc đầu thở dài: "Nhạc tiên sinh, tôi cũng nói đùa, tôi nói tất cả đều là sự thực, tiếng hát của vị tiên sinh này, đích thật là hay hơn tôi!" Nói xong, bà không hề để ý tới vẻ mặt biểu tình khiếp sợ cùng khó tin của Nhạc Lỗi, ngược lại quay đầu nhìn Thái Minh Thanh đang đứng bên cạnh, nói: "Thái tiên sinh, không biết cô có cảm giác giống như tôi, tuy rằng vị tiên sinh này còn trẻ tuổi, thế nhưng đoạn hát hắn vừa mới xướng, thần vận rất giống tổ sư gia Lan Phương tiên sinh của Mai Phái chúng ta. Nói thật trong nháy mắt vừa rồi, tôi thậm chí còn tưởng vị tiên sinh đang đứng trước mặt hát, chính là Lan Phương tiên sinh sống lại."
Thái Minh Thanh nói: "Lý tiên sinh, lời thừa nhận của cô đối với hắn cũng quá cao đi thôi? Nhưng tôi cũng nghĩ như vậy. Ở trên người hắn, đúng thật nhìn thấy bóng dáng của Lan Phương tiên sinh. Thực sự không ngờ, trong những thanh niên trẻ tuổi thời nay, không ngờ còn có nhân vật xuất sắc như vậy tồn tại. Cũng không biết hắn là đệ tử của vị đại gia nào, di, lại nói, tôi thế nào cứ nghĩ, hình như đã từng gặp qua hắn ở đâu."
"Cô vừa nói như thế, tôi cũng liền có cảm giác như vậy." Lý Xảo Vân cũng không khỏi sửng sốt, sau đó nheo mắt đánh giá cẩn thận Trương Văn Trọng. Sau một lát bà vỗ trán, nói: "Ai nha, tôi nhớ ra rồi, hắn không phải chính là bác sĩ Trương Văn Trọng đó sao?"
"Bác sĩ Trương Văn Trọng?" Thái Minh Thanh vẻ mặt mê man.
Lý Xảo Vân nói: "Thái tiên sinh, sao cô lại quên vậy? Hắn chính là vị bác sĩ Trương Văn Trọng đã chữa bệnh cho nữ hoàng Anh, đồng thời là người diệt trừ bệnh ôn dịch của Ung Thành vừa rồi!"
"Hoa, không ngờ là hắn? Thực sự là không ngờ, hắn không chỉ có y thuật vô cùng cao minh, giọng hát kinh kịch không ngờ cũng cao minh như vậy." Sau một phen cảm khái, Thái Minh Thanh lại lắc đầu thở dài: "Đáng tiếc, quả nhiên là đáng tiếc."
"Đáng tiếc?" Lý Xảo Vân không giải thích được nói: "Thái tiên sinh, cô đang đáng tiếc điều gì?"
Thái Minh Thanh than thở: "Đáng tiếc hắn là một bác sĩ, cho dù hắn có giọng hát cao minh thế nào, hắn đối với hí kịch, kinh kịch, chỉ dừng lại ở trình tự diễn viên nghiệp dư, sẽ không tiếp tục thêm chăm chú ra sức nghiên cứu. Bằng không, kinh kịch chúng ta có thể thu hoạch được một vị danh gia kinh kịch vang danh thế giới như lúc Lan Phương tiên sinh còn sống!"
Lý Xảo Vân bừng tỉnh hiểu ra, sau đó gật đầu thở dài nói: "Không sai, đây đúng là một chuyện vô cùng đáng tiếc. Không được, tôi phải nghĩ biện pháp khuyên nhủ hắn, nhìn xem có thể khuyên hắn bỏ nghề y theo nghề hát, chân chính kế thừa y bát của Lan Phương tiên sinh." Tuy rằng chính bà cũng biết, chuyện như vậy không có nhiều khả năng. Thế nhưng ở trong lòng của bà, cũng vẫn tồn tại một tia hi vọng, hi vọng Trương Văn Trọng có thể đáp ứng ở trên đường kinh kịch càng đi xa hơn.
Nghe được lời nói chuyện của Lý Xảo Vân và Thái Minh Thanh, không chỉ có Nhạc Lỗi nghe thấy được, những người của Vưu gia toàn bộ đều nghe thấy được. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Trương Văn Trọng, biến đổi càng thêm chấn kinh. Nhất là Vưu lão gia tử và ba anh em Vưu Triêu Tường đều thích kinh kịch, ngoại trừ khiếp sợ, còn có sự thưởng thức và mừng như điên.
Trong lòng Nhạc Lỗi tồn tại chút may mắn cuối cùng cũng đã hoàn toàn tan biến. Đồng thời hắn đột nhiên phát hiện, mình đã tiêu hao một phen công phu rất lớn, mời được hai đại gia kinh kịch như Lý Xảo Vân và Thái Minh Thanh tới, tựa hồ cũng biến thành cái giá áo cho Trương Văn Trọng khoác lên.
"Hai người các ngươi, do ta mời tới, không thay ta tổn hại Trương Văn Trọng thì thôi. Không ngờ còn không tiếc dư lực đi khen hắn. Thực sự là tức chết ta." Trong lòng Nhạc Lỗi dâng lên cảm giác nghẹn khuất, trừng mắt nhìn Lý Xảo Vân và Thái Minh Thanh bất mãn, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Văn Trọng.
"Đúng là thất sách, thực sự là thất sách, không nghĩ tới tiểu tử họ Trương này không ngờ còn biết hí khúc, lại còn xướng tốt như vậy." Trong ánh mắt hắn nhìn Trương Văn Trọng, hận ý phát ra càng thêm dày đặc.
"Tiểu Trương, trước đây vì sao còn không biết cháu có thể hát hí khúc, hơn nữa còn hát xuất sắc như vậy." Lúc này Vưu Triêu Tường cuối cùng cũng từ trạng thái khiếp sợ thanh tỉnh lại, cảm khái vạn phần nói: "Lời nói của Lý tiên sinh và Thái tiên sinh bác cũng đã nghe thấy. Hai người không ngờ lại đem cháu so sánh với Lan Phương tiên sinh, đúng thật là khó lường nha. Tốt, tốt, tốt, sau này bác nhất định phải phiền phức cháu đến chỉ giáo cho mới được."
"Không thành vấn đề." Trương Văn Trọng mỉm cười hồi đáp.
"Tiểu Trương, tôi cũng muốn hướng cậu lãnh giáo."
"Còn có tôi, còn có tôi..."
"Ai, hay là chúng ta tổ chức một đoàn diễn viên nghiệp dư hí khúc, để tiểu Trương đến làm lĩnh ban của chúng ta."
Lão gia tử Vưu Thiên Hải và hai anh em Vưu Triêu Phúc, Vưu Triêu Quý, lúc này cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, vẻ mặt sùng bái cùng tán thưởng, vây quanh Trương Văn Trọng liên tục ồn ào nói. Mà Trương Văn Trọng từ đầu tới cuối chỉ mỉm cười ứng đối, đáp ứng những yêu cầu bọn họ đưa ra. Loại thái độ phối hợp này của hắn, làm ba anh em Vưu Triêu Tường cùng lão gia tử Vưu Thiên Hải đều vui vẻ ra mặt.
Trương Văn Trọng chỉ chén rượu thuốc mọi người còn cầm trong tay, lại quên không uống, nhắc nhở nói: "Còn mời các vị uống cạn chén rượu này đi."
"Ác, đúng đúng, Ma Cô hiến lên linh chi tiên tửu, mọi người không nên lãng phí, nào, cụng ly." Vưu Triêu Tường vẻ mặt vui mừng tươi cười đưa chén rượu lên nói đùa, sau đó khoát tay, đã đem chén rượu thuốc màu vàng kim uống một hơi cạn sạch.
Rượu vừa vào miệng, đôi mắt Vưu Triêu Tường chợt sáng lên. Đồng thời không tự chủ được "di" một tiếng. Sau đó chép chép miệng, còn chưa thỏa mãn nói: "Rượu ngon, quả nhiên là rượu ngon. Vị đạo tinh khiết và thơm hoạt, quả thực tuyệt không thể tả. Danh rượu trong và ngoài nước tôi đã uống qua không ít, thế nhưng so sánh với chén rượu này của tiểu Trương, những danh rượu kia quả nhiên là vị đạo không bằng nha!"
"Không sai, không sai, rượu này quả thực rất tuyệt! Thực sự là không ngờ, trên đời này còn loại rượu ngon như vậy."
"Ai, uống chén rượu này vào, toàn thân tôi ấm áp dào dạt, cảm giác như trên người có khí lực giống như bất tận, giống như trẻ đi tới ba mươi tuổi!"
"Đúng nha, đúng nha, tôi cũng có cảm giác như vậy, cảm giác như vậy thật quá thư thái."
Những người còn lại uống rượu vào, cũng bắt đầu ồn ào tán thán lên.
Vưu Triêu Tường thỏa mãn cười, nói: "Tiểu Trương, cảm ơn cháu, cháu đưa quà sinh nhật này cho bác, bác rất thích."
"Quà sinh nhật?" Trương Văn Trọng nở nụ cười, nói: "Ha hả, bác trai, bác lầm rồi, cháu muốn tặng quà sinh nhật cho bác, vẫn còn chưa lấy ra đâu."
"Ác?" Vưu Triêu Tường không khỏi sửng sốt.
Mọi người cũng ngây ngẩn cả người.
Vừa rồi còn chưa phải là quà sinh nhật của Trương Văn Trọng? Như vậy hắn đưa quà sinh nhật cho Vưu Triêu Tường lại là gì?
Trải qua chuyện vừa rồi, mọi người đều vô cùng chờ mong với món quà sinh nhật Trương Văn Trọng sắp lấy ra.