Nhìn theo bóng lưng Nhạc Tử Mẫn đi xa, Dương Nghị có chút buồn bực: "Di, Nhạc Tử Mẫn đang trong thời gian làm việc, chạy tới đại học Ung Thành làm gì? Tuy rằng hắn là giáo thụ khách tọa của Đông y hệ đại học Ung Thành, thế nhưng gần đây cũng không có nghe nói, hắn có buổi giảng nha."
Ngay khi Dương Nghị còn đang ngây người, Vưu Giai vội vã khởi động xe, lái ra khỏi bãi, một đường tuyệt trần đi.
Dương Nghị vô ý thức muốn lên xe đuổi theo Vưu Giai, thế nhưng khi hắn ngồi vào chiếc Audi A3 của mình, khóe mắt đột nhiên liếc thấy chiếc xe của Nhạc Tử Mẫn đỗ ngay đối diện.
Dương Nghị suy nghĩ một chút, cuối cùng tắt máy xe, bỏ qua việc đuổi theo Vưu Giai.
"Nhạc Tử Mẫn ngay trong lúc làm việc lại chạy đến đại học Ung Thành, khẳng định là có vấn đề. Lẽ nào nói, hắn lại bao dưỡng một nữ sinh viên bên trong đại học Ung Thành? Lúc này chạy tới là muốn đón cô ta đi ăn bữa trưa?" Dương Nghị suy bụng ta ra bụng người, đem Nhạc Tử Mẫn còn cho là vô sỉ như hắn. Cũng bởi vì nguyên nhân này, nên Dương Nghị liền tuyển chọn lưu lại, đồng thời cầm lấy máy chụp hình kỹ thuật số trong xe, chui ra phía sau xe. Hắn chuẩn bị chờ Nhạc Tử Mẫn và nữ sinh viên được bao dưỡng đi ra, sẽ chụp vài ảnh, sau đó dùng ảnh để áp chế Nhạc Tử Mẫn.
Nghĩ tới việc rốt cục hắn có thể nắm giữ được nhược điểm của Nhạc Tử Mẫn, từ nay về sau không cần e ngại, Dương Nghị cũng rất hưng phấn, thậm chí còn ậm ừ một ca khúc trong miệng.
Dương Nghị cũng đợi không lâu lắm, liền thấy Nhạc Tử Mẫn lại xuất hiện trong bãi đỗ xe, hắn vội vã khom lưng xuống, nương theo ghế trước yểm hộ, liền đưa lên máy chụp hình trong tay chuẩn bị chụp ảnh.
Thế nhưng khi Dương Nghị nhìn thấy rõ khuôn mặt người đi bên cạnh Nhạc Tử Mẫn thì cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nói: "Thế nào lại là hắn?"
Người đi bên cạnh Nhạc Tử Mẫn, cũng không phải là người khác, chính là Trương Văn Trọng vừa làm hắn mất hết mặt mũi ngay trước mặt Vưu Giai.
"Hai người này, vì sao lại thông đồng cùng nhau vậy?" Dương Nghị không khỏi có chút hiếu kỳ.
Lúc này Nhạc Tử Mẫn và Trương Văn Trọng đi tới bên cạnh xe, Nhạc Tử Mẫn còn tự mình mở cửa xe cung thỉnh Trương Văn Trọng lên xe.
Khi nhìn thấy một màn này, Dương Nghị càng thêm thấy chấn kinh.
Dương Nghị rất rõ ràng, Nhạc Tử Mẫn người này, tuy rằng nhìn qua như rất hòa thuận, thế nhưng ở trong bản năng của hắn, cũng cất giấu một cỗ ngạo khí. Dù lúc đối mặt quan lớn cấp tỉnh thành phố, hắn vẫn có thể làm vẻ đúng mực như cũ.
Thế nhưng hiện tại, một người ngông nghênh như thế, không ngờ lại chủ động thay một tên giáo y thái điểu vô danh mở cửa xe, đồng thời còn làm ra tư thế cung thỉnh, chuyện như vậy, có thể là chân thực hay sao?
Dương Nghị thực sự rất hoài nghi, chính mình có phải đã hoa mắt nhìn lầm rồi hay không.
Hắn nhu nhu con mắt, lần thứ hai nhìn lại, Trương Văn Trọng đã ngồi vào ghế bên cạnh tài xế, mà Nhạc Tử Mẫn lại nhẹ nhàng thay hắn đóng cửa xe, mới xoay người đi qua bên ghế lái. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Ngay lúc này, Dương Nghị đột nhiên phát hiện, Trương Văn Trọng vừa ngồi vào trong ghế cạnh tài xế, lại đột nhiên hướng chỗ hắn lướt tới một ánh mắt.
"Hắn phát hiện ta rồi?" Trái tim Dương Nghị chợt nhảy lên, hắn tự an ủi mình: "Sẽ không đâu, ta giấu sau ghế, hắn thế nào khả năng phát hiện được ta?"
Nhưng ngay lập tức, Dương Nghị liền phát hiện, khóe miệng Trương Văn Trọng chợt nhếch lên, nhìn thấy rõ cả dáng tươi cười dào dạt đang hiện lên trên mặt hắn.
"Hắn quả nhiên đã phát hiện được ta." Dương Nghị hoảng sợ, vội vã rụt xuống dưới chỗ ngồi.
Sau vài giây kinh hoàng, Dương Nghị cuối cùng lãnh tĩnh trở lại, nhíu nhíu mày, lẩm bẩm: "Chờ một chút, vì sao ta phải sợ hắn? Coi như là bị hắn phát hiện ta núp trong xe, hắn có thể làm gì được ta chứ?" Hắn đối với sự khiếp nhược vừa rồi của mình cảm giác bất mãn sâu sắc.
Dương Nghị ngồi thẳng lên ở ghế sau, nhưng lúc này chiếc xe ở đối diện đã chạy đi.
Không biết vì sao, Dương Nghị bởi vậy lại thở phào nhẹ nhõm.
Dương Nghị quay trở lại ghế lái, rút điếu thuốc ngậm trong miệng, châm lửa rít mạnh một hơi, trong lúc đang hút thuốc, đã không thể giải thích được mà suy nghĩ: "Tên giáo y thái điểu này đến tột cùng là ai? Vì sao Nhạc Tử Mẫn lại kính nể hắn như thế? Lẽ nào hắn lại là một người có bối cảnh thâm hậu...?" Dương Nghị lắc đầu thật nhanh, phủ định suy đoán này của mình: "Nếu như thế giáo y thái điểu này thật là người có bối cảnh thâm hậu, thế nào lại chịu đắm mình bên trong một phòng y tế đại học thế này? Ngô, chuyện này thật đúng là vô cùng cổ quái."
Ngay khi Dương Nghị còn đang suy đoán thân phận của Trương Văn Trọng, Trương Văn Trọng đang ngồi trên xe của Nhạc Tử Mẫn, chạy tới bệnh viện Ung Thành.
Trên đường chạy tới bệnh viện Ung Thành, Nhạc Tử Mẫn đơn giản rõ ràng nói tóm tắt bệnh tình hiện tại của Triệu Lâm Di, miêu tả cho Trương Văn Trọng nghe một phen, đồng thời còn nói luôn những thi thố trị liệu và hiệu quả đạt được mà bọn họ từng áp dụng qua, đều kể lại toàn bộ cho Trương Văn Trọng. Hắn làm như vậy chính là muốn cho Trương Văn Trọng càng hiểu rõ bệnh tình hiện tại của Triệu Lâm Di thật rõ ràng.
Nhạc Tử Mẫn lái xe vừa nhanh lại ổn, rất nhanh đã đến bệnh viện Ung Thành, dừng bên trong bãi đỗ xe của bệnh viện.
Trương Văn Trọng vừa theo Nhạc Tử Mẫn đi ra khỏi bãi đỗ xe, chuẩn bị đi tới phòng bệnh của Triệu Lâm Di, Trần Kiến đã chờ hắn từ lâu ngay cửa bệnh viện, vội vã chạy tới đón.
Tuy rằng hiện tại Trần Kiến bởi vì đầu lưỡi cứng thẳng không thể nói chuyện, nhưng hắn cũng có chuẩn bị mà đến. Vừa nhìn thấy Trương Văn Trọng, hắn vội vã giơ lên cuốn sổ trong tay, bên trên viết: "Ta đã dựa theo yêu cầu của ngươi, ở trên tạp chí ngoại khoa toàn quốc phát biểu lời giải thích, ngươi có thể làm cho đầu lưỡi của ta khôi phục bình thường rồi chứ?"
Bởi vì đầu lưỡi vẫn đang ở trong trạng thái cứng thẳng, không chỉ làm cho Trần Kiến không thể nói chuyện, thậm chí ăn uống đều vô cùng trắc trở, công việc và sinh hoạt của hắn bởi vậy gặp phải ảnh hưởng rất lớn. Ở dưới tình huống này, tuy rằng Trần Kiến không cam lòng, nhưng không thể không chọn thỏa hiệp đầu hàng.
Trần Kiến là một người tâm cơ thâm hậu, hắn biết nếu hắn thực sự sửa đổi lời giải thích, không chỉ tự tát vào mặt mình, đồng thời sẽ làm cho danh dự của hắn hạ thấp thật nhanh. Bởi vậy hắn chơi thủ đoạn, đem lời xin lỗi về Đông y công bố ở tạp chí ngoại khoa toàn quốc.
Tạp chí y học tên là Toàn Quốc Ngoại Khoa, tuy rằng có danh hào là toàn quốc, nhưng trên thực tế, nó chỉ là một tập san y học nằm trong khu vực nhỏ, hơn nữa lượng phát hành cũng phi thường có hạn. Kể từ đó, dù phát biểu xin lỗi của Trần Kiến đối với Đông y bị truyền ra, người nhìn thấy cũng sẽ không nhiều lắm. Cứ như vậy, ảnh hưởng bất lương nảy sinh, tự nhiên cũng có thể áp xuống tới mức thấp nhất.
Trần Kiến muốn dùng phương thức như vậy để lừa dối qua cửa.
Thế nhưng, Trương Văn Trọng cũng không cho hắn được như nguyện.
Trương Văn Trọng lắc đầu, cười lạnh nói: "Xem ra, Trần chủ nhiệm không hề để ý tới ý tứ trước đó của ta. Ta muốn ngươi xin lỗi Đông y, phát biểu trên sách báo y học mà ngươi từng phát biểu lời chê bai phê phán. Mà không phải đem danh hào "toàn quốc", trên thực tế chỉ là tạp chí ngoại khoa phát hành trong khu vực nhỏ, không hề đập vào mắt. Chờ ngươi thực sự làm theo lời yêu cầu của ta, mà không phải giở trò thủ đoạn để qua mặt ta, ta tự nhiên sẽ cho đầu lưỡi ngươi khôi phục lại bình thường. Bằng không, ngươi cứ tiếp tục chịu đựng như vậy đi."
Dứt lời, Trương Văn Trọng không hề để ý tới Trần Kiến, cùng đi với Nhạc Tử Mẫn lướt qua người hắn, hướng bên trong bệnh viện đi đến.
Nhìn theo bóng lưng Trương Văn Trọng, sắc mặt Trần Kiến giận dữ lại bất đắc dĩ, cuối cùng hắn chỉ đành đem lửa giận đầy ngập phát tiết trong cuốn sổ, xé thành nát bấy.
Mẹ nó, vì sao ta lại trêu chọc phải tên sát tinh này? Ai, ta rốt cục nên làm gì bây giờ? Làm sao bây giờ đây?
Trần Kiến hai tay ôm đầu, ngồi bệch trên bật thang bằng đá cẩm thạch ngay cửa bệnh viện, bùi ngùi thở dài.