Vừa nhận được điện thoại của Trương Văn Trọng, đồng thời hiểu được chuyện phát sinh bên chỗ Trương Văn Trọng, Đàm Thanh rất nhanh liền chạy đến phòng y tế, đi cùng nàng còn có mấy hình cảnh thuộc hình cảnh đội.
Mấy viên hình cảnh này xem như cũng tương đối quen thuộc với Trương Văn Trọng. Sau một thoáng chào hỏi, mấy hình cảnh bắt đầu hỏi chuyện với ba nữ sinh viên cùng phòng với Vương Na. Đồng thời tỉ mỉ ghi chép lại, còn có hai hình cảnh, trong đó được một nữ sinh viên dẫn đường đi tới phòng ngủ của các nàng, chuẩn bị thăm dò tình huống của hiện trường phát hiện vụ án.
Ngay lúc mấy viên hình cảnh còn đang bận rộn, Đàm Thanh kéo Trương Văn Trọng đi lên sân thượng lầu ba, nhỏ giọng nói với hắn: "Trương ca, vụ án lần này chỉ sợ không phải do người thường gây ra. Bởi vì sáng hôm nay chúng tôi đã nhận được bốn vụ báo án cùng một loại. Mỗi một người bị hại đều có tình huống giống như nữ sinh viên tên Vương Na này, âm đ*o bọn họ đều bị xé rách, đầu lưỡi, hai vú đều có dấu máu sưng lên đỏ sẫm thật quỷ dị. Theo chúng tôi phân tích, ngoài năm vụ án có thể còn có càng nhiều cô gái bị xâm phạm tình dục khác, chỉ là tạm thời còn chưa báo cảnh sát mà thôi, tám chín phần mười đều do một người làm ra."
"Ác? Không ngờ có nhiều người bị thụ hại như vậy? Xem ra tên này là một kẻ phạm tội cưỡng hiếp liên hoàn! Tiểu Đàm, mọi người có phát hiện được đầu mối gì hay không? "Sắc mặt Trương Văn Trọng nhất thời trầm xuống. Hắn đối với loại người lấy phương pháp Thải Âm Bổ Dương này căm thù đến tận xương tủy. Mà khi hỏi chuyện Đàm Thanh, hắn cũng cau mày suy tư: "Người này vì sao chỉ trong một đêm lại hút đi nhiều âm tinh của nữ nhân như vậy? Cách làm cực đoan như thế, cũng không giống hái hoa tặc bình thường gây nên. Hơn nữa hái hoa tặc bình thường cũng tuyệt đối không có khả năng đủ thể lực trong một đêm cưỡng hiếp năm cô gái. Huống chi một người bình thường nếu trong khoảng thời gian ngắn hút quá nhiều âm tinh, không những không bổ được dương, trái lại còn có thể xuất hiện tình huống phản phệ. Trừ phi người này cũng không phải hái hoa tặc bình thường, mà là một người tu chân.
Ngay lúc này, Đàm Thanh đưa tay xua xua trước mắt hắn vài cái, cắt đứt suy tư của hắn: "Ai, Trương ca, anh không sao chứ, sao đột nhiên lại đờ ra vậy?"
Trương Văn Trọng lắc đầu, nói: "Tôi không sao, cô nói tiếp đi."
"Tôi đã nói xong rồi, lẽ nào anh không có nghe tôi nói sao?" Đàm Thanh vỗ trán, chỉ đành đem những lời vừa nói lặp lại lần nữa: "Hiện nay chúng tôi thu được đầu mối rất ít, đồng thời cũng không rõ ràng. Bởi vì mỗi một người bị hại, đều hoàn toàn bị lâm vào trong trạng thái hôn mê. Mà người nhà hoặc bạn cùng phòng của họ đều ngủ rất say, từ đầu tới cuối cũng không nhận thấy có chỗ nào không thích hợp. Căn cứ sự điều tra của chúng tôi, mỗi một cô gái bị hại có độ tuổi từ mười sáu đến mười chín, hơn nữa trước khi bị xâm hại tình dục, các nàng đều là xử nữ. Ngoài ra còn có một điểm đáng ngờ, làm chúng tôi cảm giác vô cùng khó giải thích được, tên tội phạm này chỉ tuyển chọn gây án ở những chỗ khác nhau, mà không phải phạm án ở chung một chỗ? Phải biết rằng trong năm vụ án cưỡng gian này, có ba vụ án phát sinh trong phòng ngủ nữ sinh viên tại ký túc xá. Nếu như chỉ vì muốn tiết dục, hắn có thể phạm án trong một phòng ngủ nữ sinh, không cần phải chạy năm chỗ khác nhau đúng không? Dù sao làm như vậy, hắn không cần phải đối mặt thêm nhiều nguy hiểm."
Trương Văn Trọng nhíu mày, vừa suy tư vừa nói: "Tên tội phạm cưỡng hiếp liên hoàn này, trước khi thực hiện việc cưỡng hiếp, hẳn đã sử dụng mê dược hoặc dược vật, cho nên người nhà và bạn cùng phòng đều không hề phát hiện." Nói đến đây, vùng lông mày hắn chợt nhướng lên, trong đầu hiện lên một đạo linh quang, vội vàng hỏi: "Tiểu Đàm, cô vừa nói, năm cô gái bị hại đều từ mười sáu đến mười chín tuổi, đồng thời đều là xử nữ?"
"Đúng vậy." Đàm Thanh gật đầu, gương mặt anh khí mười phần của Đàm Thanh nhất thời hiện lên một tia hưng phấn, vội vàng dò hỏi: "Trương ca, anh hỏi như vậy, có phải có phát hiện gì hay không?"
"Tạm thời còn chưa nói phát hiện, chỉ có thể nói là một sự hoài nghi." Nói đến đây, Trương Văn Trọng đưa ra một yêu cầu đối với Đàm Thanh: "Tiểu Đàm, có thể cho tôi đi xem bốn người bị hại khác hay không?"
Đàm Thanh biết, Trương Văn Trọng rất có thể đã phát hiện được đầu mối, cho nên hắn cũng không cự tuyệt yêu cầu của Trương Văn Trọng, mà gật đầu đáp: "Đương nhiên là có thể, bốn người thụ hại khác đang ở tại bệnh viện Ung Thành để trị liệu. Đi thôi Trương ca, tôi đưa anh đi ngay bây giờ."
"Được, chúng ta đi."
Trương Văn Trọng đáp, sau đó gặp Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng phân phó vài câu, lại căn dặn bọn họ nếu như gặp trường hợp gì không hiểu, phải nhanh chóng gọi điện thoại cho hắn. Lúc này hắn mới cùng Đàm Thanh đi ra khỏi phòng y tế, ngồi lên xe máy của nàng.
Trương Văn Trọng vừa ngồi lên, Đàm Thanh đã nhấn mạnh chân ga, chiếc xe moto đã vang lên rầm rĩ, nhanh như điện chớp chạy ra khỏi đại học Ung Thành, chạy về phía bệnh viện. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Đến bệnh viện, Trương Văn Trọng đi theo Đàm Thanh đến gặp bốn nạn nhân đang hôn mê, đồng thời đang tiếp nhận trị liệu. Sau khi bắt mạch cho các nàng, Trương Văn Trọng lại hỏi thăm tình huống với người nhà họ, cuối cùng đi cùng Đàm Thanh ra bên ngoài.
Đàm Thanh đi theo sau lưng Trương Văn Trọng, kiềm chế không được sự hiếu kỳ trong lòng, dò hỏi: "Trương ca, vừa rồi anh bắt mạch có ý nghĩa gì không? Có phải anh phát hiện được đầu mối gì? Nếu như thật sự phát hiện được đầu mối, cũng đừng che giấu nữa, mau nhanh nói cho tôi biết đi."
"Bốn người bị hại cũng giống như Vương Na, không chỉ là xử nữ, còn là người có thể chất thuần âm, âm tinh của các nàng rất tinh thuần. Đồng thời cũng là mục tiêu mà kẻ Thải Âm Bổ Dương thích nhất." Nói đến đây, Trương Văn Trọng nghiêm mặt xoay người lại, nhìn Đàm Thanh nói: "Tiểu Đàm, người phạm án lần này cũng không đơn giản, cảnh sát bình thường không thể dùng tới được."
Đàm Thanh gật đầu hồi đáp: "Đúng vậy, chúng tôi cũng hoài nghi người phạm án lần này không đơn giản, rất có thể do một võ giả tu luyện mốn công phu bàng môn tả đạo nào đó gây ra. Cho nên chúng tôi đã tìm lực lượng nòng cốt của cảnh sát cấu thành tổ chuyên án, đồng thời còn thỉnh cầu ông nội tôi phái mấy chú bác cùng cô dì đến hỗ trợ."
Trương Văn Trọng nói: "Hắn ở trong tối, mọi người ở ngoài sáng, muốn bắt được hắn chỉ sợ cũng không phải là một chuyện dễ dàng."
"Phải, đích xác không phải là chuyện dễ dàng." Đàm Thanh thở dài một hơi, sau đó lại hỏi: "Trương ca, anh nghĩ, sử dụng biện pháp dùng mồi dụ dỗ hắn đi ra có được không?"
"Chỉ sợ rất khó thành công." Trương Văn Trọng lắc đầu, nói: "Đầu tiên, theo tình huống hiện nay mà xem, tên tội phạm cưỡng hiếp liên hoàn này có yêu cầu rất cao đối với mục tiêu, phải từ mười sáu đến mười chín tuổi, còn là xử nữ có thể chất thuần âm, ở xã hội hiện nay, nữ sinh có thể thỏa mãn điều kiện này thật rất ít. Có thể nói ít đến không thể ít hơn. Thứ nhì, chúng ta đối với phạm vi lui tới của hắn cũng không rõ ràng, dù có thể tìm được nữ sinh thỏa mãn điều kiện làm mồi cũng chưa chắc làm cho hắn chú ý, chẳng lẽ cứ để mồi dụ này lắc lư khắp Ung Thành hay sao?"
"Ai, anh nói thật có lý." Đàm Thanh lại thở dài, sau đó nghiến răng nghiến lợi, giận dữ quát: "Nếu như để tôi bắt được tên tội phạm cưỡng hiếp liên hoàn này, tôi nhất định phải đập cho hắn một trận tơi bời! Dù bị kỷ luật giáng chức cũng không sợ! Tên hỗn đản hại trinh tiết của những cô gái vô tội, thật sự là quá ghê tởm!"
Trương Văn Trọng vỗ vỗ vai nàng, nói: "Được rồi, tiểu Đàm, cô cũng đừng nhe răng nhếch miệng ở ngay cổng bệnh viện như thế nữa. Cô xem người ra vào bệnh viện đều đang chỉ trỏ cô kìa, chỉ sợ bọn họ còn cho rằng cô là người bị bệnh tâm thần."
Đàm Thanh tức giận đưa mắt nhìn chung quanh, quả nhiên mọi người đều dùng ánh mắt dị dạng đánh giá nàng, điều này làm gương mặt nàng đỏ lên, vội vã chạy nhanh về phía bãi đỗ xe.
Ngồi lên xe máy, Đàm Thanh đưa Trương Văn Trọng quay trở về phòng y tế trường đại học.
Ngay khi bọn họ đi đến bệnh viện Ung Thành, mấy hình cảnh cũng đã hiểu rõ xong tình huống. Nhìn thấy Đàm Thanh đã trở về, liền chuẩn bị quay về đội hình cảnh, cùng những cảnh viên khác thương thảo làm sao phá được vụ án cưỡng hiếp liên hoàn xảy ra trong một đêm này.
Khi rời đi, Trương Văn Trọng lại nhắc nhở: "Tiểu Đàm, mọi người hay nhất nên cẩn thận một chút, tên tội phạm cưỡng hiếp liên hoàn khẳng định rất khó đối phó."
Đàm Thanh cũng không đem lời nhắc nhở của hắn để vào trong lòng, lòng tin mười phần đáp: "Yên tâm đi Trương ca, dù không dễ đối phó, chúng tôi cũng có thể đưa hắn ra công lý!"
"Không sai, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hắn!" Mấy hình cảnh cũng tâm tình sục sôi.
Trương Văn Trọng lắc đầu, không nói gì nữa.
Đợi khi Đàm Thanh cùng mấy hình cảnh rời khỏi, Tam Túc Ô đậu trên đầu vai Trương Văn Trọng nhìn thấy chung quanh không có ai, vội vã đưa mỏ chim ghé bên tai hắn, nhỏ giọng dò hỏi: "Chủ nhân, vì sao ngài không đem chân tướng nói với cô ấy?"
Trương Văn Trọng nhẹ giọng than thở: "Ngươi nghĩ, nếu như tôi đem chân tướng nói cho nàng, nàng sẽ tin tưởng sao?"
Tam Túc Ô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới đáp: "Chỉ sợ cũng sẽ không tin tưởng."
Trương Văn Trọng nói: "Không phải thế sao? Nếu ta nói nàng cũng không tin tưởng, ta cần gì nói làm chi? Huống chi ta căn bản không tin, chỉ dựa vào mấy hình cảnh bình thường cùng địa cấp cao thủ của Đàm gia, có thể phá được vụ án cưỡng hiếp liên hoàn này! Dù bọn họ bận rộn cả năm, cũng chưa chắc phát hiện được hình bóng của đối phương."
"Đúng vậy." Tam Túc Ô gật đầu, sau đó lại hỏi: "Chủ nhân, ngài dự định nhúng tay chuyện này sao?"
Trương Văn Trọng cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tam Túc Ô, mà nói: "Ta bình sinh chán ghét nhất chính là loại hỗn đản làm hại trinh tiết của người khác!"
Tam Túc Ô có chút lo lắng nói: "Thế nhưng đối phương cũng là một người tu chân..."
"Người tu chân thì thế nào?" Trương Văn Trọng hừ lạnh một tiếng, thần sắc tràn đầy khinh miệt: "Dựa vào loại thủ đoạn đê hèn như vậy để đề thăng tu vi, nghĩ đến nhân phẩm người tu chân này cũng không tốt bao nhiêu."