Lúc dùng cơm trong Ngọc Kiều tửu lâu, tước sĩ Eric ngồi bên cạnh Trương Văn Trọng, dù đang ăn cơm, hắn vẫn không hề biết mỏi mệt liên tục lãnh giáo tri thức Trung y với Trương Văn Trọng. Mà Trương Văn Trọng nghe hỏi liền đáp, đem những nghi hoặc trong lòng hắn nhất nhất mở ra.
Nhìn tước sĩ Eric cùng một người tuổi trẻ từ lúc bắt đầu bữa ăn cho đến lúc kết thúc, đều đang châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ. Người chung quanh đều nhịn không được bắt đầu suy đoán hỏi thăm thân phận của Trương Văn Trọng. Mà khi bọn hắn nghe nói, người tuổi trẻ này rất quen thuộc thân thiết với tước sĩ Eric, không ngờ chỉ là một giáo y nho nhỏ của phòng y tế trường đại học Ung Thành, trên mặt đều không sao giấu được vẻ kinh ngạc.
Bữa cơm này, tước sĩ Eric hỏi, Trương Văn Trọng đáp đã lặng lẽ không biết thời gian trôi qua.
Tuy rằng từ đầu tới cuối, Ngô Thủ Chí cũng không hề chen lời nói, chỉ cười ha ha gắp thức ăn cho Tô Hiểu Hồng, thế nhưng Trương Văn Trọng đã sớm phát hiện, hắn vẫn luôn vểnh tai lắng nghe cuộc nói chuyện giữa tước sĩ Eric và mình.
Bữa trưa chấm dứt, tước sĩ Eric bởi vì có hẹn trước đó, nên phải tranh thủ thời gian đi đến một trường đại học y khoa để diễn thuyết. Cho nên chỉ đành tràn đầy tiếc nuối trong lòng nói lời từ biệt với Trương Văn Trọng. Đương nhiên, hắn cũng không quên trao đổi phương thức liên hệ với Trương Văn Trọng, để thuận tiện ngày sau có thể càng có nhiều cơ hội hướng Trương Văn Trọng lĩnh giáo tri thức về phương diện Trung y.
Đợi khi tước sĩ Eric rời đi, Trương Văn Trọng cũng muốn cáo từ. Thế nhưng vào ngay lúc này, Ngô Thủ Chí lại gọi lại hắn, cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu Trương, tôi nghe nói, cậu là một trợ giáo trong y học viện trường chúng ta?"
"Không sai." Trương Văn Trọng gật đầu thừa nhận.
Ngô Thủ Chí cười hỏi: "Có hứng thú làm giảng sư hay không? Tôi vừa nghe được cậu dùng tiếng Anh giảng giải lý luận cơ sở Trung y cho tước sĩ Eric, thật là không tệ, so với nhiều giáo trình lý luận Trung y bằng tiếng Anh còn tốt hơn nhiều."
Trần Khải khiếp sợ há to miệng. Hắn ở trong y học viện đại học Ung Thành, cũng đã làm việc khá nhiều năm, tự nhiên là biết tuy rằng bình thường Ngô Thủ Chí luôn có dáng tươi cười đầy mặt, thật giống như một pho tượng Di Lặc, thế nhưng hắn rất ít chịu khen người khác. Theo Trần Khải biết, trong cuộc đời của Ngô Thủ Chí, cũng chỉ từng khen qua ba người. Một người trong đó tự nhiên là Trương Văn Trọng, mà hai người khác, hiện tại cũng đều là nhân vật trong giới y học quốc nội chỉ cần chạm tay là bỏng.
"Tên giáo y nho nhỏ tên Trương Văn Trọng này, không ngờ có thể so sánh với hai vị nhân tài kiệt xuất kia sao? Điều này...điều này sao có thể!" Trần Khải nhìn Trương Văn Trọng, lại nhìn Ngô Thủ Chí, thế nào cũng không dám tin tưởng những gì lỗ tai mình vừa nghe.
Trương Văn Trọng này, thân phận hiện tại chỉ là một trợ giáo cùng một giáo y, cũng đã kiêu ngạo như thế, dám ngay trước mặt nhiều học sinh chống đối chính mình, làm mình khó thể xuống đài. Nếu như thật sự nhượng hắn đi làm giảng sư, thì cái đuôi hắn còn không nghểnh lên cao tận bầu trời sao? Vừa nghĩ đến việc Trương Văn Trọng trở thành giảng sư, trong lòng Trần Khải một ngàn, một vạn lần không vui. Thế nhưng bởi vì lời nói này là của Ngô Thủ Chí mà không phải là người khác, cho nên dù cho Trần Khải có bất mãn bao nhiêu trong lòng, nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ biết lo lắng âm thầm.
Một đạo linh quang đột nhiên hiện lên trong đầu Trần Khải, hắn đã nghĩ ra được một đối sách.
Trần Khải cẩn cẩn thận thận nói: "Viện trưởng nói không sai. Với tiêu chuẩn của tiểu Trương, đích thật là có thể đảm nhiệm giảng sư. Chỉ là tôi lo lắng, với bằng cấp và tư chất của tiểu Trương, đột nhiên trở thành giảng sư, có thể khiến cho những trợ giáo khác bất mãn hay không? Tuy rằng tiêu chuẩn của tiểu Trương không tệ, thế nhưng người khác cũng không hề biết. Nếu như bọn họ thấy tiểu Trương đột nhiên từ trợ giáo đề thăng giảng sư, rất có khả năng trong lòng tức giận, do đó gặp phải một ít phiền phức. Dù sao ở trong học viện chúng ta, có rất nhiều trợ giáo đều đang trông mong cơ hội thăng nhiệm giảng sư. A, đương nhiên rồi, theo cá nhân tôi, phi thường tán thành quyết định của viện trưởng không hề dựa vào khuôn mẫu mà định luận nhân tài."
Trần Khải phi thường thông minh, hắn đem lời nói cân nhắc phi thường cẩn thận. Không chỉ đem toàn bộ vấn đề đổ lên sự đoàn kết yên ổn của học viện, đồng thời còn mượn cơ hội vỗ mông ngựa Ngô Thủ Chí. Nếu như không phải Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng từng gặp qua sắc mặt đầu tiên của hắn, chỉ sợ thực sự sẽ bị lời biểu diễn của hắn lừa gạt, đưa hắn trở thành một người tốt chỉ vì lợi ích tập thể của y học viện mà lo lắng.
Ngô Thủ Chí "ân" một tiếng, đột nhiên lại quay đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của Trần Khải. Cử động đột nhiên, làm Trần Khải nhất thời có chút luống cuống tay chân. Không dám xác định lời nói vừa rồi của mình có bị Ngô Thủ Chí nhìn ra được mánh khóe gì trong đó hay không. Hắn nỗ lực muốn trấn định trở lại, thế nhưng lại phát hiện, dưới ánh mắt chằm chằm của Ngô Thủ Chí, chính hắn muốn trấn định xuống tới, thật là rất khó, rất khó.
"Anh nói cũng có chút đạo lý." Ngô Thủ Chí nhìn chằm chằm Trần Khải bốn năm giây, mới mỉm cười nói.
Xem ra hắn cũng không hề nhìn thấy được có mánh khóe gì trong đó, Trần Khải ngầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Thủ Chí quay đầu nhìn Trương Văn Trọng, cười ha hả nói: "Nếu không như vậy đi, qua vài ngày tiểu Trương cậu mở một buổi giảng bài công khai, đến lúc đó chúng tôi đều đến nghe. Tôi nghĩ, sau khi nghe cậu giảng khóa, hẳn sẽ không còn ai nhảy ra nghi vấn về tiêu chuẩn của cậu. Đến lúc đó, tôi cũng có thể thuận lý thành chương thăng cậu làm giảng sư. Cậu nghĩ thế nào?"
Ai cũng thật không ngờ, Trương Văn Trọng vào lúc này lại lắc đầu cự tuyệt: "Rất xin lỗi, tôi đối với chuyện trở thành giảng sư, không có hứng thú." Hắn đích thật là không có hứng thú trở thành giảng sư. Bởi vì theo hắn xem ra, muốn trở thành học sinh của hắn nhất định phải qua sự khảo nghiệm của hắn mới được. Dù là ngút trời kỳ tài như Tô Hiểu Hồng, đều còn đang trong giai đoạn khảo nghiệm, nếu như trở thành giảng sư mở khóa công khai, đó chính là tùy ý cho người khác tới chọn lão sư như hắn, mà không phải là hắn đi chọn học sinh.
"Không có hứng thú?"
Trần Khải khiếp sợ há to miệng, không thể tin được mình vừa mới nghe điều gì. Dù là Ngô Thủ Chí và Tô Hiểu Hồng cũng vẻ mặt ngạc nhiên, không hẹn cùng hoài nghi có phải mình vừa nghe lầm hay không.
Hàng năm, không biết có bao nhiêu trợ giáo vì muốn đề thăng làm giảng sư, đã ở chung quanh nhờ vả quan hệ để được thăng chức. Nhưng ngay lúc này, một cơ hội đã đặt ngay trước mắt Trương Văn Trọng, hắn cũng không chút do dự mà cự tuyệt.
Cuồng vọng! Tiểu tử này thật sự là quá cuồng vọng!
Nếu như không phải Ngô Thủ Chí đang có mặt, chỉ sợ Trần Khải đã sớm chỉ vào mũi Trương Văn Trọng mắng to.
Nghĩ đến Ngô Thủ Chí, Trần Khải len lén đưa mắt nhìn sắc mặt của hắn, nhưng phát hiện dáng tươi cười quanh năm trên mặt hắn lúc này đã biến mất. Chỉ còn lại biểu tình làm cho người ta đoán không ra, biểu tình này có ý tứ gì?
Trần Khải nhịn không được phỏng đoán lên.
Lẽ nào, viện trưởng đang bất mãn đối với Trương Văn Trọng?
Trần Khải nghĩ ngợi có lẽ chuyện là như vậy. Theo hắn xem ra, câu "Không có hứng thú" mà Trương Văn Trọng vừa nói không thể nghi ngờ là đang chống đối Ngô Thủ Chí. Dù hàm dưỡng của Ngô Thủ Chí có tốt bao nhiêu, phỏng chừng cũng bị tức giận. Dáng tươi cười trên mặt Ngô Thủ Chí biến mất chính là bằng chứng tốt nhất.
Trần Khải nhìn Trương Văn Trọng, khóe miệng dâng lên một tia cười nhạt, thầm nghĩ: "Đừng trách ta bỏ đá xuống giếng, đây đều là ngươi tự tìm!"
Nghĩ chính mình đã đoán được nội tâm của Ngô Thủ Chí, Trần Khải cười lạnh nhìn Trương Văn Trọng nói: "Không có hứng thú? Tiểu Trương, anh thật đúng là cuồng vọng. Viện trưởng muốn đặc biệt đề thăng anh, đó là tạo hóa của anh. Anh không cảm tạ viện trưởng cũng thôi, không ngờ còn cự tuyệt? A, tôi đã biết, sở dĩ anh cự tuyệt, sợ rằng cũng không phải bởi vì anh không có hứng thú, mà là bởi vì anh không có năng lực phải không? Ngẫm lại cũng phải, anh chỉ là một chuyên khoa sinh vừa tham gia công tác, vô luận là từ bằng cấp hay tư chất mà nói, anh làm trợ giáo cũng đã là được chiếu cố, làm sao có thể làm nổi giảng sư? Chỉ bằng vào tiêu chuẩn của anh, biết giảng bài sao? Có thể giảng bài được sao? Sẽ có người nguyện ý tới nghe anh giảng bài sao? Cho nên theo tôi xem, anh không phải là không có hứng thú gì, mà là không có năng lực thôi."
Trương Văn Trọng vẫn giữ vẻ mặt bình thản như trước, thế nhưng Tô Hiểu Hồng cũng nhịn không được muốn phát hỏa. Tuy rằng bây giờ Trương Văn Trọng còn chưa chính thức đáp ứng nhận nàng làm đệ tử, thế nhưng ở trong lòng của nàng, cũng vẫn luôn đối đãi Trương Văn Trọng như ân sư. Lúc này nghe được Trần Khải dám âm dương quái khí chửi bới ân sư của mình, lửa giận của nàng đằng đằng thiêu đốt lên, đã nghĩ muốn há mồm thay Trương Văn Trọng tìm về công đạo.
Nhưng nàng vừa mới há miệng, Trương Văn Trọng lại đưa tay ngăn trở.
Trương Văn Trọng cũng không để ý Trần Khải, chỉ nhìn Ngô Thủ Chí.
"Cậu xác định?" Ngô Thủ Chí rốt cục mở miệng nói. Làm kẻ khác ngoài ý muốn chính là, ở khóe miệng của hắn lại lần nữa xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
"Tôi xác định." Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
"Vậy được rồi, làm theo ý cậu." Trên mặt Ngô Thủ Chí lần thứ hai khôi phục dáng tươi cười.
"Cảm ơn ông có thể tôn trọng ý kiến của tôi." Trương Văn Trọng cười nhìn Ngô Thủ Chí gật đầu, sau đó xoay người lại nhìn Tô Hiểu Hồng nói: "Tiểu muội, phiền cô làm một việc."
Tô Hiểu Hồng hung hăng trừng mắt nhìn Trần Khải, mới xoay người lại đáp: "Trương lão sư, có gì cần em làm thầy cứ dặn dò."
Trương Văn Trọng nói: "Nói dùm cho bạn học của cô, ba ngày sau, tôi sẽ ở ngay sân bóng rổ của y học viện giảng bài. Nếu như bọn họ có hứng thú, có thể tới nghe một chút."
Tô Hiểu Hồng ngẩn ngơ, không giải thích được nói: "Trương lão sư, không phải thầy nói thầy không có hứng thú hay sao?"
Trương Văn Trọng mỉm cười hồi đáp: "Tôi không có hứng thú với chức vị giảng sư. Nhưng cũng không đại biểu cho việc có người nghi vấn tiêu chuẩn của tôi, tôi sẽ bảo trì trầm mặc, mà không lựa chọn phản kích."
"Huống chi, ta chỉ giảng một khóa lý luận cơ sở, cũng không phải thu đồ đệ." Những lời này là trong lòng hắn âm thầm nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Trà Truyện chấm cơm.
"Nguyên lai là như vậy." Tô Hiểu Hồng bừng tỉnh hiểu ra, cười vỗ tay nói: "Trương lão sư, thầy yên tâm. Em nhất định đem chuyện này báo cho bạn bè cùng bạn học, để cho bọn họ đều tới nghe thầy giảng bài! Bài giảng của thầy, còn tốt hơn những giáo thụ giảng sư trong viện y học của trường nữa!"
"Cô..." Trần Khải không khỏi giận dữ, bởi vì theo hắn xem ra, những lời này của Trương Văn Trọng chính là đang tát thẳng vào mặt hắn! Còn tát thật vang tiếng rung động, làm hắn vô cùng khó chịu.
Ngô Thủ Chí chợt mở miệng nói: "Hà tất giảng bài ngay sân bóng rổ làm gì? Nếu như cậu nguyện ý, ba ngày sau đến giảng đường của y học viện giảng bài đi."
"Vậy thì cảm ơn ông." Trương Văn Trọng mỉm cười đáp, sau đó chắp tay cáo từ: "Tôi còn có việc phải về nhà một chuyến, trước hết cáo từ."
"Viện trưởng, tiểu tử này thật sự là quá cuồng vọng." Nhìn bóng lưng Trương Văn Trọng đi xa, Trần Khải hận đến cắn răng.
"Theo tôi thấy, người cuồng vọng chính là anh mà không phải hắn." Ngô Thủ Chí đột nhiên nói.
"Có ý tứ gì? Chính trong lòng anh hiểu rõ. Anh, năng lực thì có, nhưng tính cách không được. Cho nên đã nhiều năm như vậy, anh đều không thể được chuyển chính thức. Lại nói, anh cũng có thể hảo hảo nghĩ lại chính mình đi." Nói xong một câu, Ngô Thủ Chỉ bỏ lại Trần Khải đang đứng đờ ra, hướng chiếc Audi dừng ngay trước cửa Ngọc Kiều tửu lâu đi ra.
"Người trẻ tuổi Trương Văn Trọng này, thật đúng là thú vị. Cũng giống như thời gian ta còn trẻ tuổi, cũng thật là giống nhau."
Ngồi trong xe, gương mặt Ngô Thủ Chí đầy dáng tươi cười, vô cùng hiền lành.