"Cậu là Tôn Nguy?" Trương Văn Trọng chợt nhận ra thanh âm này, liền nhớ tới người thanh niên trẻ tuổi đua xe ở núi Trúc Khê, kết quả bị xảy ra tai nạn giao thông.
Tôn Nguy chợt nở nụ cười, nói: "Không sai, là tôi, tôi còn nghĩ anh đã quên mất tôi rồi."
"Thế nào lại quên được? Tôi đã nói phải giúp cậu chữa bệnh." Trương Văn Trọng đạm nhiên cười nói: "Thương thế của cậu đã chuyển biến tốt đẹp rồi chứ?"
"Ông anh còn nhớ rõ là tốt rồi." Tôn Nguy cười rất sảng khoái, từ trong thanh âm của hắn, căn bản không nghe ra được bản thân hắn có bệnh nan y, chỉ là người còn sống được thêm mấy tháng.
"Cơ thể của tôi đã khỏe lại, tuy rằng còn chưa khỏi hẳn, nhưng ít ra đã có thể rời giường hoạt động. Không cần giống như mấy ngày hôm trước, chỉ đành giống như cỗ thi thể nằm yên trên giường. Bất quá các bác sĩ và hộ sĩ không cho tôi rời giường hoạt động, tôi đành phải học theo kiểu tiểu quỷ tiến thôn, lặng lẽ làm việc riêng của mình." Tôn Nguy vừa cười vừa nói: "Trương tiên sinh, tôi đã tốn một phen công phu mới có được số điện thoại của anh. Thế nào, anh chuẩn bị lúc nào chạy tới chữa bệnh cho tôi đây?"
Trương Văn Trọng nói: "Như vậy đi, sau khi tan tầm buổi trưa, tôi sẽ đến bệnh viện Ung Thành xem tình huống của cậu. Chuyện cụ thể đến lúc đó hẳn nói."
Tôn Nguy đáp: "Tốt, tôi đợi anh."
Buổi sáng trong phòng y tế, vẫn quạnh quẽ như trước kia. Đợi đến buổi trưa tan tầm, Trương Văn Trọng lên xe bus công cộng đi đến bệnh viện Ung Thành. Lúc này là thời gian tan sở, trong xe bus công cộng kín người hết chỗ, thậm chí còn chen chúc chật chội. Tuy rằng nói Trương Văn Trọng cũng làm được cảnh giới cho dù người khác có chen lấn thế nào thì bản thân hắn cũng có thể yên tĩnh bất động, thế nhưng cũng nhịn không được mà trong lòng suy nghĩ, có nên mua một chiếc xe thế chân hay không?
Ngày hôm qua, sau khi được Trương Văn Trọng trị liệu, làm cho đôi chân khôi phục lại được sự tri giác và khống chế, Vưu Thiên Hải mừng rỡ như điên, không để ý lời phản đối của Trương Văn Trọng, lại tự động chuyển vào một số tiền trong chi phiếu của hắn. Tuy rằng Trương Văn Trọng cũng không đi kiểm tra xem số tiền bao nhiêu thế nhưng hắn cũng biết cũng sẽ không ít. Vừa tiến vào bệnh viện Ung Thành, Trương Văn Trọng liền nhìn thấy Nhạc Tử Mẫn đang đứng trước cổng bệnh viện, đang nghểnh cổ tìm kiếm xung quanh.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng đi tới, Nhạc Tử Mẫn lập tức mỉm cười tiến lên đón, nói: "Trương tiên sinh, anh rốt cục tới, thực sự làm tôi sốt ruột."
"Di, chỉ mấy ngày không gặp, tinh thần của anh càng thêm chấn hưng so với lúc trước, gặp được chuyện tốt gì hay sao?"
Nhạc Tử Mẫn biết Trương Văn Trọng muốn tới, cũng không kỳ quái, nói vậy Tôn Nguy cũng từ chỗ hắn mới biết được số điện thoại di động của Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng cười hàn huyên vài câu với Nhạc Tử Mẫn, sau đó cùng hắn đi vào trong bệnh viện, lại hỏi: "Tình huống của hắn ra sao?"
Tuy rằng Trương Văn Trọng cũng không chỉ tên nói họ, thế nhưng Nhạc Tử Mẫn biết hắn đang nói đến ai, vội vã hồi đáp: "Thương thế của hắn thật ra khôi phục rất nhanh, thế nhưng khối u ung thư trong não hắn không chút lạc quan. Khối u không chỉ áp bách đại não, tế bào ung thư còn đang có dấu hiệu khuếch tán, chỉ sợ không sống được thêm mấy tháng nữa." Hắn dừng lại chỉ chốc lát, chần chờ hỏi: "Tôi nghe hắn kể, anh nói với hắn, anh có thể chữa khỏi bệnh ung thư não cho hắn? Đây là thật sao? Hay là anh chỉ đang an ủi hắn thôi?"
Trương Văn Trọng mỉm cười đáp: "Tự nhiên là thật!"
"Tê..." Nhạc Tử Mẫn hít sâu một hơi rét lạnh, không thể tin được nói: "Anh...thực sự có thể nắm chắc chữa khỏi được cho hắn? Hắn bị ung thư não giai đoạn cuối à!"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Nếu như là trước đây, tôi cũng đành bó tay hết cách. Thế nhưng tôi có năm phần nắm chặt có thể chữa trị cho hắn. Nếu như cho tôi được thêm chút ít thời gian, như vậy khả năng nắm chắc của tôi càng cao."
Nếu như câu nói này là từ trong miệng người khác nói ra, Nhạc Tử Mẫn khẳng định sẽ không tin tưởng. Thế nhưng hiện tại, người nói ra câu này lại là Trương Văn Trọng, trong lòng Nhạc Tử Mẫn tuy vẫn hoài nghi, thế nhưng tỉ lệ tin tưởng cũng nhiều hơn.
Nhạc Tử Mẫn nói đùa: "Trương tiên sinh, anh thực sự làm kẻ khác khiếp sợ. Có đôi khi tôi thực sự nhịn không được mà hoài nghi, rốt cục anh có phải là người hay không."
Trương Văn Trọng cười đáp: "Nếu tôi không phải là người, còn có thể là gì? Thần tiên sao?"
Ngay khi hai người đang trên đường đi tới phòng bệnh của Tôn Nguy, Trần Kiến vừa nghe tin liền chạy tới ngăn cản hai người. Ở trong tay hắn đang ôm một chồng tạp chí y học đủ loại. Bởi vì đầu lưỡi của hắn thẳng cứng không thể nói chuyện, cho nên ngoại trừ ấp úng, chỉ biết cầm lên chồng tạp chí y học trong tay nhét vào trong tay Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng cầm lấy vài cuốn tạp chí mở ra mấy tờ bên trong, bên trong đều là thông cáo xin lỗi Trung y của Trần Kiến đăng lên. Nguồn truyện: Trà Truyện
Nhạc Tử Mẫn vào lúc này cũng mở miệng thay Trần Kiến cầu tình: "Những tạp chí này tôi đều đã xem qua. Trương tiên sinh, xin nể mặt tôi, nể thái độ nhận sai của Trần Kiến, anh tạm tha thứ hắn, cho đầu lưỡi của hắn khôi phục lại bình thường đi."
Trần Kiến cố sức gật đầu, vẻ mặt như tôi đã biết sai, biểu tình như khẩn cầu xin ngàn vạn lần tha thứ cho tôi. Nhiều ngày nay, bởi vì đầu lưỡi của hắn thẳng cứng, không chỉ không thể nói chuyện, thậm chí ăn uống cũng trở thành chuyện phiền toái, hắn đã sớm không muốn tiếp tục trải qua những ngày tháng như vậy nữa. Nếu còn tiếp tục bị như vậy, sợ là không cần bao lâu, hắn sẽ bởi vì việc này mà phát điên.
Trương Văn Trọng cầm tạp chí bỏ lại trong tay Trần Kiến, nói: "Anh đã làm theo lời tôi nói, như vậy tôi sẽ cho đầu lưỡi của anh khôi phục lại bình thường. Nhưng ở đây tôi nhắc nhở anh, sau này không nên nhìn Trung y theo kiểu một mặt phiến diện nữa. Nếu như không nghi ngờ lời nói của tôi, có thể đi tìm xem sách vở về Trung y, điều này đối với y thuật của anh sẽ có trợ giúp rất lớn."
"Ngô ngô..."Trần Kiến cố sức gật đầu.
Trương Văn Trọng đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên ngay sau gáy Trần Kiến.
Trần Kiến nhất thời cảm giác được một một cảm giác mát mẻ từ sau gáy truyền vào miệng mình, hắn uốn lưỡi, nguyên đầu lưỡi đang cương cứng dưới sự tác dụng của cảm giác mát mẻ kia, khôi phục lại sự mềm dẻo.
"A..."Trần Kiến mấp máy môi, một lúc lâu hắn hộc ra thanh âm: "Tôi...tôi có thể nói chuyện được rồi! Thật tốt quá, ô ô, thật là tốt quá." Cảm giác mất rồi lại được làm hắn kích động chảy xuống hai hàng nước mắt.
"Anh tự mình suy nghĩ đi." Trương Văn Trọng để lại một câu nói, cũng không tiếp tục để ý tới Trần Kiến, cùng Nhạc Tử Mẫn đi vào phòng bệnh cao cấp của Tôn Nguy.
Thấy Trương Văn Trọng đi vào phòng bệnh, Tôn Nguy đang buồn chán nằm trên giường bệnh xem ti vi, nhất thời liền ngồi lên, một bên cười nói: "Ha ha, Trương tiên sinh, anh rốt cục tới." Hắn rướn người như muốn đứng dậy nghênh tiếp.
Hộ sĩ phụ trách chăm sóc cho hắn đang ngồi bên giường, vội vã đè hắn xuống, nói: "Nằm yên đừng nhúc nhích, thương thế của anh chưa lành lại, còn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng."
"Ai, tôi thật sự là đáng thương cảm, muốn xuống giường hoạt động cũng không được." Tôn Nguy thở dài, biểu tình vẻ mặt bất đắc dĩ, tự giễu nói: "Nói không chính xác, tôi cũng chỉ còn sống được hai tháng thôi, các vị không phải muốn ở thời gian cuối cùng của tôi, bắt tôi đem tiêu hao trên giường bệnh chứ? Đây cũng thật không thú vị chút nào!"
"Thế nào? Không tin tôi có thể chữa tốt cho cậu sao?" Trương Văn Trọng cười nói, đi tới bên cạnh giường bệnh của Tôn Nguy, đưa ba ngón tay đặt lên trên cổ tay hắn, tỉ mỉ chẩn mạch.
Tôn Nguy cười đáp: "Tôi đã thói quen, đối với bất cứ chuyện gì cũng không dám ôm hi vọng quá lớn. Bởi vì mong muốn càng lớn, thất vọng sẽ lại càng nhiều. Nếu như anh có thể trị lành bệnh cho tôi, vậy tự nhiên là tốt nhất. Nếu như không thể, tôi cũng sẽ không quá thất vọng."
"Cậu thật ra cũng xem thoáng lắm." Trương Văn Trọng cười khẽ nói.
"Nếu như không nhìn thoáng, sợ rằng tôi đã chết mất từ nửa năm trước rồi phải không?" Tôn Nguy tự giễu cười cười, nói ra một câu thật triết lý: "Đôi khi sự tình vẫn quái như thế. Anh càng sợ, nó lại càng sẽ đến. Mà khi anh không xem nó là gì, nó sẽ không tới tìm anh."
Trương Văn Trọng buông ba ngón tay đang bắt mạch thu lại, nói: "Vốn tôi chỉ có năm thành nắm chắc, có thể chữa tốt bệnh của cậu. Thế nhưng hiện tại, đang nhìn thấy tinh thần trạng thái của cậu, tôi nắm chắc thêm được sáu thành."
Tôn Nguy vừa cười vừa nói: "Sáu thành? Vậy tốt lắm, anh chuẩn bị khi nào bắt đầu?"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Trạng huống thân thể của cậu, bây giờ còn rất suy yếu, không thích hợp lập tức giải phẫu. Sau đây tôi sẽ viết ra đơn thuốc, cậu cho hộ sĩ giúp cậu bốc thuốc nấu cho cậu uống trước, liên tục uống hai tuần, đem chính khí trong cơ thể điều bổ được tiêu chuẩn cần thiết, sau đó tôi mới thi triển giải phẫu cho cậu."
Tôn Nguy gật đầu nói: "Tất cả đều nghe theo anh." Sau đó lại nhăn mặt khổ sở hỏi: "Thuốc không khó uống chứ?"
Trương Văn Trọng cười trêu ghẹo: "Thế nào? Cậu ngay cả chết còn không sợ, lại sợ thuốc khó uống sao?"
Tôn Nguy hồi đáp: "Thế giới này, có nhiều chuyện còn đáng sợ hơn là chết."
"Lời này thật có lý." Trương Văn Trọng gật đầu cười nói, sau đó lấy giấy bút, viết ra đơn thuốc có tên là Thập Toàn Đại Bổ Thang, gia giảm thành phương thuốc cho Tôn Nguy. Giao cho hộ sĩ chăm sóc cho Tôn Nguy, phân phó mỗi ngày nấu ba lần cho Tôn Nguy dùng.
Sau khi căn dặn Tôn Nguy vài câu, Trương Văn Trọng mới rời đi. Vốn Nhạc Tử Mẫn muốn mời Trương Văn Trọng ăn bữa cơm, thế nhưng Trương Văn Trọng nhất định phải đi nên hắn đành thôi.
Trương Văn Trọng cự tuyệt sự đưa tiễn của Nhạc Tử Mẫn, bản thân đi ra khỏi bệnh viện Ung Thành, chuẩn bị lên xe bus về nhà. Ngay khi hắn đi tới trạm xe bus, lại thấy Đàm Thanh đang lái chiếc moto của nàng một đường lao tới thật nhanh.
"Tiểu Đàm." Trương Văn Trọng từ rất xa gọi nàng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Hắn biết tuy rằng Đàm Thanh thích lái xe tốc độ cao, thế nhưng ở nơi tình huống giao thông đông đúc thế này, nàng còn lái nhanh như vậy hơn phân nửa là có việc gấp.
"Di, Trương ca, sao anh lại ở đây?" Đàm Thanh nhìn thấy Trương Văn Trọng, liền dừng ngay trước mặt hắn.
Trương Văn Trọng nói: "Tôi có một bệnh nhân nằm viện ở đây, cô hấp tấp như vậy, có chuyện gì thế?"
Đàm Thanh nhìn chung quanh, thấy không có ai nghe trộm, liền tiến đến bên tai Trương Văn Trọng, đè thấp thanh âm nói: "Hôm nay trong Ung Thành chúng ta, đúng là tà môn vô cùng. Chỉ mới một buổi sáng, đã xảy ra ba vụ án lớn. Vốn tôi đang kiểm tra tình huống của một người bị giết tại đường Manh Giang, Lý đội thì đang phụ trách tại hiện trường một vụ án giết người tại đường Triêu Dương, thế nhưng hiện tại lại có quần chúng báo nguy, nói ở trong Hận Giang vừa phát hiện một xác chết trôi, hiện tại tôi phải chạy qua xem tình huống. Trương ca, xin lỗi, tôi phải đi trước." Dứt lời, Đàm Thanh đạp mạnh chân ga, nhanh như điện chớp phóng đi.