- Mộc ? Các tài tử tiểu thư cũng đã nghĩ ra đáp án nhưng so lại với câu đố đèn, nghĩ lại có chút không đúng, đều lắc đầu nói: - Dường như không phải chữ này, công tử nghĩ sai không? Triệu Tử Văn lắc đàu, giải thích nói: - Mọi người cũng biết thời kỳ Nam Triều thịnh vượng ? Vào cuối thời kì đó, Nam triều chia rẽ phía nam hoàn toàn phân chia, lần lượt trải qua bốn triều đại tống, tề, luơng, trần. Lịch sử thế giới gọi chung thời kì này là Nam Triều, các tài tử đọc nhiều kinh thư, lịch sử tự nhiên là biết điều này, đều gật đầu đồng tình, nhưng vẫn không biết đáp án, hỏi: - Theo như lời huynh đài thì có liên quan gì với câu đố đèn ? Triệu Tử Văn khi nhàm chán thường hỏi lão tiên sinh về lịch sử, vì vậy về lịch sử của thế giới này hắn cũng nắm rất rõ, hắn cười nói: - Mọi người đều biết là sách sử có ghi thời kỳ Nam Triều có hai triều đại là Tiêu Vương Triều và Tống Tề Lương Trần, cả hai triều đều mang họ Tiêu. Tuy nhiên chỉ có Tống Tề Lương Trần là nổi tiếng. - Ồ……. Chúng tài tử tiểu thư ngạc nhiên thán phục, thật không ngờ vị tài tử này lại hiểu rõ lịch sử như vậy, giảng giải thật rõ ràng, thấu đáo, mọi người hứng khởi vỗ tay, nhưng có điều những điều hắn nói đều không liên quan tới chữ mà hắn vừa viết, một tiểu thư nói: - Ta nghĩ công tử chưa nói xong, mời công tử tiếp tục nói. - Đáp án đương nhiên còn chưa có lời giải. Triệu Tử Văn cười nói: - Đáp án phải dựa vào chữ trần mà giải. Hắn nói xong cầm lấy bút vung lên, viết lên tờ giấy một chữ, Trần. Tiểu quán càng ngày càng đông người, ông chủ thần sắc tự nhiên, tươi cười , cũng cảm thấy hứng thú với vị tài tử đầy bụng kinh luân này, thấy hắn giảng đạo lý rõ ràng, rành mạch, lão cũng hùa theo mọi người thán phục vỗ tay ầm ầm. Triệu Tử Văn dù có tố chất, nhưng bị nhiều người vây xem như vậy, cũng khó tránh khỏi có chút áp lực. toát mồ hôi lạnh, cũng may Hạ Văn viết chữ phồn thể khá tốt không có gì khó khăn, nếu không viết được thì quả chỉ có chết thảm,chắc chắn sẽ bị mọi người mắng chữ còn không biết viết mà còn giả bộ tài tử…. Hắn mỉm cười nói: - Vô biên lạc mộc bắt đầu từ chữ trần, xóa chữ lạc mộc, đặt chữ trần bên trái vô biên. Triệu Tử Văn không quên viết trên giấy thêm một chữ. Cá tài tủ dường như hiểu trong đó có ẩn ý sâu xa, nói tiếp: _ Huynh đài cứ nói tiếp đi. - Tiểu tử ngươi nói mau lên. Hạng Tử Hiên cũng rất hào hứng, thấy Hạ Văn thừa nước đục thả câu, không kìm nổi vội la lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm. Đại tiểu thư không kìm nổi gật đầu đồng ý với Hạng Tử Hiên. Nàng trước kia là tài nữ số một Hàng Châu, nếu không đoán ra thật không xứng với cái danh hiệu đó, có điều nàng thán phục tên thư đồng này có lối suy nghĩ và tài học cao như thế, nếu hắn đi thi chắc đậu Trạng Nguyên dễ như trở bàn tay. - Dư Tư Lăng tới nơi này xem đèn nhưng bị tên thư đồng này chiếm hết phần nổi bật, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nghiến răng căm giận rời đi. - Chữ này tới đây cũng đã gần sáng tỏ Triệu Tử Văn không nhanh không chậm nói: - Lạc mộc, ý chỉ từ Mộc, ta nghĩ câu đố đèn này chính là ứng với từ này. - Vậy phải viết chữ Mộc như thế nào ? Triệu Tử Văn lại vung bút lông, viết lại chữ Mộc - Công tử quả thật tài cao, Hồ tiên sinh lúc trước cũng ra câu đố theo ý này. Ông chủ tiểu quán ôm quyền, trên mặt đầy vẻ sung kính - Công tử có tài xuất chúng. Trước các tài tử có chút kích động không biết dùng từ gì để biểu đạt lòng cảm phục, đố đèn cũng thật xứng là tuyệt nan đố đèn, nhưng lúc nãy bị tử mới đoán được. Các tiểu thư mắt phiếm hoa đào, cũng không biết nhà nào sinh được một công tử tài giỏi, học thức xuất chúng, có một số tiểu thư mạnh dạn liếc mắt đưa tình. Hồ tiên sinh cảm thấy hứng thú với vị tài tử, quay sang ông chủ cười hỏi: - Chẳng hay ông chủ có biết hồ tiên sinh là ai không? Ông chủ trả lời: - Là Hồ Tu Kiệt hồ lão tiên sinh. - Hả? Là hồ tiên sinh! Mọi người nghe đều kinh ngạc, tỉnh ngộ nói: - Hóa ra là hồ tiên sinh, chẳng trách đố đèn lại khó như thế. Lão tiên sinh? Triệu Tử Văn đương nhiên cũng biết hồ tiên sinh, lão tiên sinh không phải là thầy giáo Hạ phủ hay sao, Hạ Văn thấy lạ sao lão tiên sinh cũng có hứng thú đố đèn. Phương Thiên Vũ ngạc nhiên thán phục nói: - Hóa ra là hồ tiên sinh, hội đèn lồng hàng năm hồ tiên sinh đều ra ba câu đố đèn, nhưng không người nào đoán ra, năm ngoái, Thanh Chiếu tiểu thư cũng chỉ đoán được một câu đố. Triệu Tử Văn gật đầu, đố đèn quả thật có vài phần khó khăn, nhưng không ngờ ngay cả Lý Thanh Chiếu cũng chỉ đoán được một câu đố. Sau một lúc lâu, mọi người mới hết ngạc nhiên, lại hô to nói: - Công tử, tiếp tục giải đố đi, giải nốt câu đố cuối cùng của Hồ tiên sinh Chúng tài tử, tiểu thư đều biết Hồ tiên sinh rất giỏi làm câu đố đèn, tài tử Hàng Châu chưa ai có thể đoán trúng cả ba câu đố, năm này không ngờ lại có một tài tử tài học cao thâm, lại có thể phá giải hai câu đố, tất cả đều hy vọng hắn có thể phá giải nốt câu đố còn lại. Triệu Tử Văn thấy tình hình không thể từ chối đành gật đầu, đoán thì đoán, dù sao cũng không mất tiền. Chủ quán có vài phần kích động, tay run rẩy kéo đèn hạ xuống lấy câu đố thứ ba. - San ….. Mọi người đều ngẩn ra, sao chỉ có một chữ? Xuống chút nữa nhìn lên thấy đố đoán một câu danh thi, các tài tử đều kinh ngạc nói: - làm sao co thể từ một chữ đoán ra câu danh thi, câu đố này khó quá. - Một chữ thật là khó. Hạng Tử Hiên cười nói: - Hồ tiên sinh đố đèn có một chút đạo hạnh, chỉ là đố đèn nhưng lại rất khó. - Đúng vậy. Phương Thiên Vũ bất đăc dĩ nói: - Trước kia ta tự tin vào tài học của mình, hôm nay đụng tới ba câu đố đèn khác nhau chỉ có thể nghe Hạ Văn nói mới hiểu được ẩn ý sâu xa. - Đáp án là gì, không đoán nổi, không đoán nổi. Hạ Văn Đăng xoa huyệt thái dương kêu khó, lại gõ cánh tay Triệu Tử Văn vài cái: - Này ngươi đoán đi, Hạ Văn ngươi nhất định phải đoán ra, lần này quả thật đau đầu, sáng sớm ngày mai ta sẽ gặp lão nhân hỏi, lão chuẩn bị câu đố đèn khó như vậy để làm gì ??? Mọi người nghe Triệu Tử Văn giảng giải hết câu này đến câu khác, đều nhìn hắn đầy mong đợi. Các tài tử tuy tài học vấn không cao, đảo khá thú vị, nhưng bọn họ chỉ có liếc mắt mà không chịu suy nghĩ, có điều câu đố này dùng một chữ liên tưởng đến một câu danh thi, câu này cũng thật không phải thường nhân có khả năng đoán, bọn họ tự biết tài học của mình bình thường, nên không suy nghĩ câu đáp án, tất cả đều hy vọng, ủy thác cho Triệu Tử Văn.