Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 53: Khảo thủ công danh

Ánh sáng chói mắt chiếu rọi vào mặt Triệu Tử Văn kéo hắn từ trong giấc mộng tỉnh lại, nhìn ánh sáng chói mắt kia, hắn mới phát hiện hắn không chết, sao lại thế này? Trò đùa quái quỉ gì vậy, mặc ít đồ như thế mà cũng không bị cóng chết a, xem ra ta thật sự là phúc lớn mệnh lớn, hắn trong lòng bất đắc dĩ cười nói.
"Hạ Văn, ngươi đã đỡ chút nào chưa?" Chỉ thấy Đại tiểu thư thân mặc quần áo mỏng, như hoa bách hợp nở rộ, cười đứng ở trước mặt hắn, trên mặt lộ vẻ thản nhiên, bộ dáng tươi cười, nhìn thần sắc dịu dàng như ngọc đó của nàng, Triệu Tử Văn cảm thấy có chút choáng váng... .
"Ngốc tử, nhìn cái gì vậy? " Đại tiểu thư như giận như vui, trên khuôn mặt xing đẹp nhuộm một màu hồng nhàn nhạt, oán trách trừng mắt nhìn hắn.
Triệu Tử Văn nuốt nước một ngụm nước bọt nói: "Đại tiểu thư, ta đang là một người bị thương, nàng đừng nên hấp dẫn ta như thế."
"Đáng ghét, ai... Ngươi , " Đại tiểu thư khẽ dậm chân nói, mặt cười đỏ bừng xoay người sang chỗ khác.
Triệu Tử Văn cũng không biết Đại tiểu thư là bị điên hay mắc bệnh rồi nữa, bộ dáng bình thường không phải vẫn là thập phần cao ngạo sao, liền thử hỏi: "Đại tiểu thư, nàng là bị nhiễm phong hàn sao?"
"Ngươi... Mới nhiễm phong hàn " Đại tiểu thư kia biết tiểu thư đồng này hèn hạ , đối với hắn tuy có chút hảo cảm nhưng lại không có theo thói quen đứng lên, bất quá nàng lại nghĩ tới ngay cả trinh tiết của nàng cũng đều đã trao cho hắn, liền cảm thấy trong lòng quặn đau một hồi, khóe mắt lại nổi lên lệ quang.
" Xì xào... ." Vài tiếng chói tai từ bụng Triệu Tử Văn truyền ra, đánh không khí kiều diễm.
"Cười khúc khích, " Hạ Vũ Tình nghe thấy âm thanh đó, liền che miệng cười rộ lên, khóe miệng hiện lên nụ cười xinh đẹp tựa như hoa đào nở rộ trong tháng ba.
Triệu Tử Văn cũng không biết Đại tiểu thư có phải hay không là đột nhiên bị bại não , như thế nào lại đối với hắn tốt như vậy, nhưng hắn hiện tại không có nghĩ đến vấn đề này, mà là bụng hắn, đối với một " thùng cơm" như hắn mà nói, hơn một ngày không được ăn cơm chình là muốn lấy cái mạng nhỏ của hắn. Triệu Tử Văn chậm rãi đứng dậy, cảm giác thương thế so với hôm qua đã giảm đi chút ít, dù sao hắn chịu chính là nội thương, chân tay chỉ là bị xay xát ngoài da, hắn cố chịu đau đớn cắn môi nói: "Đại tiểu thư, chúng ta bây giờ liền đi lên sườn núi, nếu kéo dài càng lâu chúng ta càng không có sức lực, đến lúc đó sẽ thật sự chết tại đây ."
Đại tiểu thư nhìn bàn chân mình, cắn môi đỏ mọng nói: " Chân của ta không thể đi trên sườn núi được."
"Không bằng ta cõng nàng được chứ? " Triệu Tử Văn theo bản năng nói, khi hắn mới vừa nói xong, liền cảm thấy hối hận , khẳng định nhất định là sẽ bị Đại tiểu thư phản đối dữ dội.
Đại tiểu thư cười mặt đỏ lên, trong lòng nghĩ đến đã cùng hắn va chạm xác thịt, còn để ý điều này làm gì, nàng khẽ cắn môi đỏ mọng, gật gật đầu.
"A!" Triệu Tử Văn vốn đã chuẩn bị phòng thủ thật tốt, nhưng không nghĩ tới Đại tiểu thư lại đột nhiên đồng ý, có thể nào không khiến hắn giật mình, lại thử hỏi: "Đại tiểu thư, nàng khi rơi từ trên vách núi xuống có phải là bị đập đầu xuống đât không? ?"
Hạ Vũ Tình dở khóc dở cười, đành bất đắc dĩ làm bộ dáng nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Nếu là ngươi muốn cõng ta, ta liền mời mẫu thân hảo hảo giáo huấn ngươi!"
Triệu Tử Văn vỗ vỗ lồng ngực, thở phào nói: "Rốt cục đã khôi phục bình thường ... ."
————————————————� ��———————————————
Chỉ là không nghĩ tới phía trước sườn dốc dựng đứng này chính là Phong Kiều trấn, từ xa có thể nhìn thấy khói bếp bốc lên, nếu là lúc này đi lên liền sẽ được cứu, chỉ là đối với nội thương của Triệu Tử Văn mà nói, sườn núi không hiểm trở cũng biến thành hiểm trở, hắn uốn cong thắt lưng cõng Hạ Vũ Tình gian nan leo lên , hoàn hảo Hạ Vũ Tình hai tay năng động, không cần hắn bám trụ mông, chẳng qua hắn nghĩ muốn kéo cũng kéo không thành. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hạ Vũ Tình hai tay ôm lấy hắn cổ, ghé sát vào lưng hắn, nhìn thấy đầu hắn đầy mồ hôi, nhẹ nhàng nói: "Hạ Văn, ngươi có phải là đã có thê tử ."
Hắn sớm đã coi Bảo Nhi trở thành thê tử, gật gật đầu: "n, có thê tử rồi, làm sao vậy?"
"Vậy ngươi về sau có thể hay không... . . bỏ nàng, " Hạ Vũ Tình cố gắng ỉ ôi nói.
Triệu Tử Văn từ khi đi vào thế giới này, liền cùng Bảo Nhi gắn bó chặt chẽ không thể chia lìa, hơn mười ngày liền dốc lòng chăm sóc hắn, ngây ngốc si tình, hắn mỗi lần nghĩ vậy đều cảm thấy trong lòng ấm áp , hắn dẫu có phụ tất cả người trong thiên hạ, cũng không có phụ nàng, hắn sắc mặt lạnh lùng nói: "Bảo Nhi là người tối thân thiết của ta, Đại tiểu thư về sau không cần nói thêm nữa…không hiểu tại sao tự nhiên lại nói những lời này."
Chẳng lẻ ta muốn cho hắn làm... Hạ Vũ Tình nghĩ vậy trong lòng ủy khuất tới cực điểm, nàng đối với cửu hoàng tử cự tuyệt, lại đem tiện nghi trao cho tiểu thư đồng này, nàng cảm thấy sống mũi cay cay , nhịn không được nức nở vài tiếng.
Triệu Tử Văn nghe được tiếng khóc ngẹn ngào của nàng, hắn cho tới bây giờ rất ít thấy Đại tiểu thư khóc , tưởng đã nói gì sai, liền ngừng lại, áy náy nói: "Đại tiểu thư, ta vừa rồi nói chuyện có chút không phải, không có ý tứ gì hết."
Hắn sao biết được trong lòng Đại tiểu thư suy nghĩ gì, nàng thật giận tên thư đồng này cái gì cũng không biết, nàng cũng không thể mang chuyện xấu hổ này nói ra được, nỗi ủy khuất này cũng chỉ có mình nàng biết, nàng nhẹ giọng nói: "Hạ Văn, ngươi sang năm có thể hay không cùng văn đăng lên kinh thi lấy công danh?"
Thi lấy công danh? Ta cũng là một đại nội mật thám , còn cần phải thi lấy công dang cái gì, Triệu Tử Văn nghe được liền ngẩn người ra, hai tay bắt lấy một thân cây khô trên sườn dốc, lắc đầu nói: "Ta đối với công danh không có gì hứng thú, không thi cử được."