Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 424: Đại kết cục - Khi hoa đào nở rộ (Phần 2 – Phần cuối)

- Oa ha ha, tiểu gia hỏa, đến đây, để ông ngoại hôn cái nào.
Một thanh âm có chút kỳ cục đánh vỡ cả sự yên lặng buổi sáng sớm ở Triệu phủ. Chỉ thấy một vị đại hán mặc thanh sam to cao đang ôm bổng hài đồng hai tuổi lên cao, trên mặt tươi cười tà mị, vừa cười ha hả vừa nói.
Nếu có người ngoài nhìn thấy cảnh tương này thì tuyệt đối sẽ bị dọa cho phát sợ. Đường đường là Hoài Vương gia của Đại Kinh, không ngờ lại trở thành một đại thúc siêu cấp đáng khinh.
Chính là ngay lúc này, tiểu tử kia ra sức kháng nghị và giãy dụa, lại rốt cục không thể chạy thoát khỏi đôi bàn tay to như hai cái gọng kìm của ông ngoại nó. Chỉ một lát sau, tiểu tử kia đã tròng mắt sáng ngời. Chỉ nghe thấy một tiếng phù, một loạt nước như mưa phụt ra qua cả lần vải, phun luôn đến trên mặt Hoài Vương.
Mặt bị ướt làm Hoài Vương kinh ngạc một lát, rồi tiếp theo lại cười phá lên như phát rồ, bộ dạng như không hề có chút tức giận nào. Cảnh tượng ấm áp đó khiến Hạng An Ninh ngồi bên mím đôi môi đỏ mọng cười phì, ánh mắt sáng ngời trong trẻo. Chư vị phu nhân đang phơi nắng trong hoa viên Triệu phủ đều phì cười theo, không khí vô cùng vui vẻ và sinh động.
Từ sau khi Triệu Tử Văn lén nói cho Hoài Vương đang ẩn cư biết rằng An Ninh đang ở Triệu phủ, Hoài Vương vì An Ninh bảo bối mà cao hứng khóc cả một buổi tối. Hiện giờ Hoài Vương ở Hàng Châu có một lạc thú duy nhất, đó là thường xuyên đến Triệu phủ, chơi đùa trêu chọc với thằng cháu trai bảo bối.
- Vương gia, thật sự là rất vui vẻ.
Dư Thế Phong cũng đang an hưởng tuổi già ôm cháu ngoại Triệu Nhã Đình cười nói. Nhưng nhìn Hoài Vương gia đang phấn khích, lão không khỏi lặng lẽ thì thầm bên tai Dư Tư Lăng:
- Lăng Nhi à, con phải cố thêm tí nữa. Cha cũng muốn ôm một thằng cháu trai.
Sáng sớm, Dư Thế Phong cũng chạy tới Triệu phủ ôm cháu gái. Dư Thế Phong đã gần sáu mươi tuổi, tuổi già hiển hách những ngày còn lại không còn mấy nữa, chỉ hi vọng trong những ngày cuối đời này bù đắp những thiệt thòi cho con gái.
- Phụ thân.
Dư Tư Lăng hai gò má đỏ bừng, gắt gỏng. Trong đôi mắt nàng cũng có vẻ chờ mong, hy vọng có thể sinh được một nhi tử bảo bối cho tướng công.
- Nhân chi sơ, tính bản thiện....
Tiểu nữ nhi còn chưa được một tuổi, Lý tài nữ đã bắt đầu tiến hành hun đúc văn hóa cho bé. Mỗi ngày sáng sớm đều đọc Tam Tự kinh cho nó nghe. Đó là bài học do Lý tài nữ chuẩn bị, muốn cho con gái Triệu Nhã Ngạn lớn lên nghiễm nhiên sẽ trở thành một đại tài nữ như mẹ nó.
Lương Mộ Phỉ cũng vì con gái Triệu Nhã Hân mà tô son vẽ phấn. Chuyện này làm cho Triệu Tử Văn có chút lo lắng. Không muốn Nhã Hân lớn lên lại giống mẹ nó, làm một tiểu hồ mị tử.
Hạ Bình và Tô Uyển Nhu ngồi một bên, tận hưởng ánh mặt trời ôn hòa. Bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng lại vuốt ve trên bụng. Từ dáng vẻ rất hạnh phúc có thể thấy, dù cho mang thai là nữ nhi hay nhi tử, các nàng đều vô cùng yêu thương.
Duy nhất vắng mặt là Lý Bảo Nhi. Nàng đang bận rộn ở phòng bếp. Tiểu ny tử này cho tới bây giờ đều không chịu ngồi yên, vẫn cẩn thận làm mấy món ngon mỹ vị cho đại ca. Tiểu nhi tử Triệu Vũ Thần của nàng sáng sớm đã bị cữu cữu Lý Thiên Chính ôm đi chơi rồi. Lý Thiên Chính hiện giờ đã cải tà quy chính, làm sư gia cho Phương Huyện lệnh Phương Thiên Vũ. Mối quan hệ với muội muội Lý Bảo Nhi cũng tốt đẹp như trước.
- Tử Văn, hôm nay chàng định đến rừng hoa đào sao?
Ăn xong điểm tâm Bảo Nhi làm, Triệu Tử Văn nhìn ngắm một lúc cảnh tượng ấm áp trong hoa viên, đang lúc định lặng yên rời đi thì nghe thấy sau lưng truyền lại tiếng nói của Đại tiểu thư.
Hạ Vũ Tình ôm trong lòng tiểu nhi tử mới sinh được hai tháng, Triệu Vũ Hiên. Triệu Tử Văn nhìn thấy nhi tử nhỏ nhất thì hôn nhẹ lên má nó, lại lơ đãng nhìn đến bộ ngực sữa có phần càng thêm đầy đặn mê người hơn so với trước kia của Đại tiểu thư, thầm thì mấy tiếng bên tai nàng, khóe môi lộ ra một nụ cười dâm đãng.
- Chàng là cái đồ bại hoại!
Khuôn mặt kiều mỵ của Đại tiểu thư thoáng chốc đỏ bừng, vừa tức vừa thẹn, nói:
- Chàng làm sao lại đi tranh giành với Vũ Hiên....
Câu tiếp theo Đại tiểu thư xấu hổ không thể nói ra được. Thât sự là không nói ra lời được.
Theo thói quen trêu chọc Đại tiểu thư rồi, Triệu Tử Văn lặng yên rời khỏi Triệu phủ, lại giống như những năm trước, đi vào rừng hoa đào ở Tây hồ.
Hoa đào đầy cây, từng cây từng cây, đậu đầy cành. Hoa đào um tùm rơi xuống giống như một trận tuyết lớn màu đỏ. Ngẫu nhiên giữa cây lại có vài cành thưa thớt, lại khiến cho khu rừng tăng thêm vài phần ý vị và linh động. Trong không khí mênh mông khói nhẹ, mắt nhìn khắp vườn đào giống như một biên giới mông lung.
Gió nhẹ vi vu làm rung các cánh hoa, hương thơm hoa đào như thấm vào gan ruột.
Triệu Tử Văn cảm thụ cảnh đẹp của rừng hoa đào, đứng đó cả ngày. Cho đến tận khi hoàng hôn, mặt trời sắp lặn, nhìn rừng hoa đào xinh đẹp trong ánh nắng sắp tắt, màu vàng óng ánh càng khiến cho cánh rừng thêm phần diễm lệ.
Nhưng tâm tình Triệu Tử Văn thì càng lúc càng trầm xuống, nhìn lên bầu trời lẩm bẩm nói:
- Tỷ tỷ, ba năm rồi. Có lẽ tỷ đã quên mất ước hẹn một năm rồi.
Sau một tiếng than nhẹ, Triệu Tử Văn xoay người rời đi. Nhưng ngay thời khắc đó, một thân ảnh xinh đẹp đột nhiên xuất hiện sau một gốc cây hoa đào. Một tiếng động rất nhỏ này khiến cho Triệu Tử Văn ngây người đứng sững lại.
Chỉ nghe thấy sau một lát, nàng kia chậm rãi nói:
- Còn nhớ rõ lúc hoa đào nở rộ năm ấy ư?
Triệu Tử Văn trong lòng chấn động, rồi tiếp theo đó là một hồi kích động khó hiểu, hai vai rung lên. Hắn chậm rãi xoay người lại. Khi nhìn rõ nữ tử trước mắt, ánh mắt hắn có chút dại ra. Khuôn mặt tuyệt mỹ không nhiễm chút bụi trần, da thịt trắng hơn tuyết, đôi mắt trong veo như lãnh đạm lộ ra ánh hào quang trong suốt. Bàn tay mềm mại, làn da ngọc, áo trắng phất phơ. Quan trọng hơn nữa là, mái tóc đen thanh tú của nàng lay động trong gió, điểm tô trên làn da trắng như tuyết khiến nàng giống như một vị tiên nữ ở thiên cung. Tất cả khiến Triệu Tử Văn như si như mê.
- Nhớ rõ, nhớ rõ!
Triệu Tử Văn có chút nghẹn ngào, lập tức xông lên phía trước, đưa tay kéo tiên tử tỷ tỷ vào trong lòng, cái mũi hít hà hương thơm trên mái tóc đen xinh đẹp thanh tú của tiên nữ tỷ tỷ. Cảm giác này giống như một giấc mộng.
Tuy rằng không biết vì sao tiên nữ tỷ tỷ lại một đầu tóc bạc chuyển thành mái tóc đen xinh đẹp, nhưng Triệu Tử Văn không muốn nghiên cứu những chuyện đó, chỉ hy vọng vĩnh viễn có thể ôm tỷ tỷ trong lòng. Hắn khẽ nói:
- Tỷ tỷ, từ nay đừng bao giờ rời xa ta nữa. Được chứ?
Vòng tay ôm ấm áp, đôi mắt nóng bỏng, tất cả đều rất quen thuộc. Tiên tử tỷ tỷ ánh mắt đầy lệ quang, dịu dàng gật đầu, không nói gì thêm nữa. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Triệu Tử Văn vui sướng càng ôm chặt lấy tỷ tỷ. Lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua rừng cây hoa đào. Từng mảng từng mảng cánh hoa đào rơi rụng, lay động trên không trung.
Ngàn vạn cánh hoa đào màu phấn hồng bay múa giữa rừng hoa. Mưa hoa đào sáng lạn lại tỏa ra trên đỉnh đầu hai người.

HẾT