- Tướng công, tướng công. Đôi mắt Dư Tử Lăng biêng biếc nhẹ nhàng gọi. Trong ngực nàng đang ôm một hài nhi mới sinh, trên đầu lông mày xuất hiện mẫu tính, xinh đẹp động lòng người. Triệu Tử Văn ở cách đó không xa nhìn tiểu ny tử qua màn sương mỏng này nở ra một nụ cười hạnh phúc, vừa định đi qua thì màn sương đột nhiên biến mất rồi hiện ra một bóng người. Người này lông mày như vẽ, đôi môi xinh tươi phụng phịu nói: - Đăng đồ tử, huynh để một mình muội ở lại, muội vĩnh viễn không để ý đến huynh nữa. - Đại ca, Bảo nhi làm canh hạt sen cho huynh, huynh mau tới uống một chút đi. - Tử Văn, huynh mà không để ý đến muội muội chết đi cũng được. Những hồng nhan tri kỷ không ngừng xuất hiện trong đầu Triệu Tử Văn khiến cho hắn đau nhức không thôi. Hắn định nói gì thì bỗng nhiên đằng sau chúng nữ xuất hiện một thân ảnh. Chỉ thấy nữ tử cầm kiếm trong tay, điềm đạm nói: - Triệu Tử Văn, sau này muội chỉ đồng ý cho huynh có một mình Lăng nhi! Nói xong, trường kiếm của nàng bổ tới. - Đừng! Trong một gian nhà tranh rách nát truyền lên một tiếng thét. Triệu Tử Văn đang nằm ở trên giường liền bật dậy, trên trán hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khiếp sợ nhìn xung quanh. Vách nhà tranh đập vào mắt hắn, đến lúc này hắn mới thở dài nhẹ nhõm: - Hóa ra chỉ là một giấc mộng. Bên tai hắn đột nhiên truyền đến tiếng suối chảy róc rách. Hắn nhìn ra cửa sổ thấy quả nhiên là một cảnh núi non. Triệu Tử Văn không hiểu tại sao mình lại ở chỗ này, đầu óc hắn vô thức hiện ra những hình ảnh mình và Sở Thăng đồng quy ư tận tại Đào hoa cốc. - Ta chưa chết sao? Triệu Tử Văn suy nghĩ, lẩm bẩm nghĩ đến La tỷ tỷ, nhất định là La tỷ tỷ đã cứu mình. Một cơn đau đớn lại truyền đến người hắn khiến cho mồ hôi lạnh trong người Triệu Tử Văn ứa ra. Lúc này khí trời đã se lạnh, với thân thể yếu ớt của hắn thì càng cảm thấy lạnh hơn. Triệu Tử Văn cuốn thân thể lại. Bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng động, sau đó là một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện, chính là La Thanh Yên. Nàng mặc một bộ bạch y, mái tóc trắng tú lệ, khuôn mặt xinh đẹp và bàn tay nhỏ nhắn có một số điểm đen, nhìn qua là biết vừa nhóm lửa xong. Giờ phút này, La Thanh Yên tựa như là một người vợ nhỏ ở trong nhà, so với ma nữ tóc trắng bình thường thì có vẻ nhu hoà dễ gần hơn nhiều lần. Triệu Tử Văn hơi sững sờ, ma nữ đã hoàn tục rồi sao? Thế nhưng, trong mắt La Thanh Yên lại xuất hiện lệ quang, bờ môi anh đào mấp máy nửa ngày sau mới cất tiếng: - Ngươi đã tỉnh rồi sao? - Ừ. Nhìn dáng vẻ kích động của nàng, Triệu Tử Văn khẽ nhẹ nhàng gật đầu. Nhìn thấy hắn tỉnh lại, khuôn mặt tuyệt mỹ của La Thanh Yên nở ra một nụ cười. Nàng vừa khóc vừa cười, nước mắt rơi lã chã như mưa khiến cho Triệu Tử Văn phải vội vàng cất tiếng: - La tỷ tỷ, không phải là đệ không xảy ra chuyện gì sao? - Ta biết! La Thanh Yên đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt bỗng hiện lên một vẻ cô đơn, sau đó nàng nhẹ nhàng quay đầu sang chỗ khác. Nhớ lại chuyện phát sinh ở Đào hoa cốc, Triệu Tử Văn không biết phải nói gì cho phải. Trong gian nhà tranh nhất thời trở nên yên lạnh, sau đó La Thanh Yên từ từ đi ra khỏi ngoài phòng. Màn đêm buông xuống, gian nhà tranh bao phủ một sắc đen. La Thanh Yên đem một chậu than vào trong nhà khiến cho căn phòng trở nên ấm áp vô cùng. Triệu Tử Văn ấm người, trong chốc lát đã chìm vào trong giấc ngủ, La Thanh yên ở bên cạnh nhìn hắn. Gió lạnh gào thét, gian nhà tranh cũ nát có những lỗ hổng nên không thể ngăn nổi hoàn toàn gió lạnh. Cho dù võ công cao cường như La Thanh Yên, giờ phút này cũng cảm thấy hơi run run lạnh. - La tỷ tỷ, tỷ đi ngủ đi! Triệu Tử Văn phá vỡ sự yên tĩnh trong gian nhà tranh, cất tiếng nói. La Thanh Yên nhẹ nhàng lắc đầu: - Ta ngủ dưới đất. Triệu Tử Văn biết tính tình của nàng, nghiêm mặt nói: - Nếu tỷ không ngủ được thì ta sẽ ngủ dưới dất, để tỷ ngủ trên giường. - Ngươi. La Thanh Yên định cất tiếng nhưng cũng không biết phải nói gì cho phải. Bỗng nhiên khuôn mặt nàng trở nên đỏ ửng tựa như đang nghĩ đến chuyện gì đó, ngượng ngùng giống như là một khuê nữ. - Muốn ta lên giường cũng được, chỉ là ngươi không được đụng thủ cước. Trong bóng tối, khuôn mặt nhỏ nhắn của La Thanh Yên đỏ bừng, không còn vẻ băng lạnh như trước, nàng khẽ run giọng nói. Nghĩ đến cơn ác mộng ban ngày, Triệu Tử Văn cưởi khổ, ai mà dám động thủ cước với nàng chứ? Hai người nằm trên chiếc giường trúc rộng rãi. La Thanh Yên nằm ở ngoài mép giường, cách Triệu Tử Văn rất xa, sợ rằng hắn sẽ chiếm tiện nghi. Triệu Tử Văn cười khổ, than nhẹ một tiếng rồi đem chiếc chăn mỏng đắp lên người nàng, chiếc chăn ngắn cho nên mỗi người chỉ có thể đắp một nửa. Thân thể La Thanh Yên lúc này giống như là một cây cung, có cảm giác hơi khẩn trương lên. Triệu Tử Văn hôn mê một thời gian, trong lòng thầm nghĩ, không biết La tỷ tỷ làm sao có thể kìm chế nổi. Bóng đêm thâm trầm, ngoài phòng đen kịt một mảng. Chỉ nghe thấy thanh âm gió rít gào thổi lạnh thấu xương. Thân thể Triệu Tử Văn lúc này hư nhược, gió thổi khiến cho toàn thân hắn run lên. - Tại sao lại lạnh như vậy? Triệu Tử Văn cắn chặt hàm răng. Toàn thân như chết cứng, ngực đau vô cùng. Trong bóng tối, thấy thân thể hắn run rẩy, La Thanh Yên nhẹ giọng hỏi: - Rất lạnh sao? Triệu Tử Văn gật đầu, cắn răng nói: - Không còn thứ gì khác để giữ ấm sao? La Thanh Yên vô thức xích lại gần Triệu Tử Văn, hy vọng có thể khiến hắn ấm áp hơn một chút, trong lòng nàng bỗng cảm thấy dao động. Gian nhà tranh này chỉ có một đống chăn lông cũ nát, không còn một thứ gì khác. - Không biết ta đã hôn mê bao nhiêu lâu rồi, tại sao ta lại có thể chịu được giá lạnh thế này. Nghĩ tới trời lạnh thế này, một bệnh nhân đắp tấm chăn mỏng, Triệu Tử Văn thầm nhủ. Nghe thấy lời nói của hắn, hai gò má La Thanh Yên lập tức ửng đỏ. Sự xấu hổ không ngừng hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thân thể lại dịch xa Triệu Tử Văn một chút. Triệu Tử Văn thấy vẻ khác thường của nàng thì cũng không dám xích tới gần La Thanh Yên. Nếu như hai người thân cận quá, hắn thật sự không dám đảm bảo rằng mình sẽ không đụng đến thân thể của nàng. Mặc dù trong lòng hắn không có ý gì nhưng cũng không chắc là thân thể cũng không có phản ứng cho nên hắn cũng không dám tiến tới quá gần. Thấy cục diện xấu hổ, ánh mắt hắn không biết nên đặt ở chỗ nào. Tùy tiện quét quanh căn nhà thì thấy bàn tay nhỏ bé của La Thanh Yên trở nên thô ráp, dưới ánh lửa thì thấy có một vài vết bỏng, Triệu Tử Văn biết là do nàng chăm sóc mình mà trở nên như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy có một cảm giác thương yêu. Triệu Tư Văn khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng rồi nói: - La tỷ tỷ, đa tạ tỷ đã chiếu cố đệ nhiều ngày như vậy. Cảm nhận được bàn tay lạnh buốt của Triệu Tử Văn cầm bàn tay của mình, thân thể La Thanh Yên khẽ run lên, nàng không dám nhìn hắn, cất tiếng nói: - Không có gì. Trong thời gian Triệu Tử Văn hôn mê, đều là do La Thanh Yên dốc lòng chiếu cố. Bởi vì thời tiết giá lạnh, thân thể Triệu Tử Văn không chịu nổi nên La Thanh Yên cũng không để ý tới danh tiết nữ tử, ôm hắn mà ngủ. Trong hơn một tháng, trong lòng La Thanh Yên cảm thấy phức tạp khôn tả, nàng giật mình khẽ nói: - Tiểu tặc, ngươi còn nhớ ở Đào hoa cốc ngươi đã nói lời gì cuối cùng với ta không? Triệu Tử Văn nói: - Tỷ tỷ yên tâm, đệ sẽ không thất tín, đợi đến năm sau, đệ sẽ vì tỷ mà mà rung một cây hoa đào. Không biết tại sao khi nghe thấy những lời này đôi mắt biếc của La Thanh Yên bỗng hiện lên một chút bi thương, tựa hồ như đang khóc vậy. Triệu Tử Văn nhìn thấy dáng vẻ này của La tỷ tỷ thì đột nhiên những hình ảnh trước kia về nàng bỗng ập về trong đầu hắn. Vô số lần cùng với La tỷ tỷ vui cười tức giận, chung hoạn nạn với nhau, cảnh lãng mạn trong đêm ở Tây Lương rồi ở Đào hoa cốc. - Tại sao, tại sao ngươi phải nói những lời này? Nghĩ đến mình không thể, La Thanh Yên nghẹn ngào khóc, nước mắt liên tục ứa ra. Nàng nói xong câu này, không kìm được nhào vào lồng ngực của Triệu Tử Văn. Bờ mi dài ướt đẫm nước mắt, trước ngọn lửa phản chiếu anh sáng. Khuôn mặt trắng trẻo tựa như thủy tinh phảng phất như là được điêu khắc từ ngọc mà thành, không có bất kỳ tỳ vết gì. Bộ ngực sữa nõn nà, cùng với cặp mông đẹp ngạo nghễ ép lên đùi của hắn. Cặp chân trắng thon dài mềm mại ép lên người hắn, căng lên tạo thành những vòng cung hoàn mỹ. Nhìn dáng vẻ của tiên tử, không biết tại sao Triệu Tử Văn lại khẽ dịch xuống dưới. Đôi môi hơi tái nhợt của hắn khẽ chạm vào đôi môi mềm mại của nàng. Trong đầu La Thanh Yên lúc này như trống rỗng, tựa hồ như không biết chuyện gì. Lòng nàng vừa chua xót vừa ngọt ngào, trăm nghìn hương vị xông lên. Sau khi giãy dụa một hồi, La Thanh Yên cũng đồng ý để cái lưỡi nóng bỏng của hắn len vào trong miệng của mình. Chạm vào đầu lưỡi thơm tho của La tỷ tỷ, trong miệng Triệu Tử Văn liền có một hương vị khác lạ. Hắn dũng mãnh tiến vào trong miệng nàng, nói không hết hương vị ngọt ngào. Trong không trung, thấy từ khóe mắt La Thanh Yên có nước mắt trào ra, nước mắt này trong suốt tựa như là trân châu, từng giọt từng giọt rơi xuống ngực hắn. Triệu Tử Văn bỗng nhiên hoảng hốt, rời khỏi bờ môi, lẳng lặng nhìn nàng. Cả hai đều ngây người một lúc, vừa cảm thấy ngọt ngào lại vừa cảm thấy đắng cay, cảm giác phức tạp khó tả xông lên người. La Thanh Yên hung hăng đánh vào bộ ngực của hắn, khóc lóc nói: - Tên tiểu tặc đáng giận, ta rất hận ngươi. Hôm nay số nước mắt mà La tỷ tỷ chảy chị sợ còn nhiều hơn so với mấy chục năm trước kia cộng lại. Triệu Tử Văn thở dài trong lòng, ôm lấy nữ tử ngoài cứng trong mềm này vào người, nhìn vào mặt nàng nói: - Tỷ tỷ, ta thích tỷ. Khuôn mặt La Thanh Yên đỏ bừng lên, trong mắt hiện lên một vẻ đau khổ: - Ta là sư phụ của Lăng nhi, ngươi không thể… Nàng chưa nói hết lời, Triệu Tử Văn đã phủ lên bờ môi thơm của nàng, nước mắt vương đầy hai má của hai người. La Thanh Yên cảm thấy vui mừng nhưng không biết phải nói điều gì, chỉ có thể đáp lại nụ hôn của hắn. - Ta mặc kệ sư phụ gì, ta chỉ biết ta là trai chưa vợ nàng là gái chưa chống. Sau nụ hôn dài lãng mạn đó, Triệu Tử Văn nghiêm trang nói. La Thanh Yên hai mắt đẫm lệ, vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim trong lồng ngực. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng khẽ run run vuốt ve gò má của hắn, dịu dàng nói: - Tiểu tặc, cả đời này chúng ta thực sự còn có thể ở chung một chỗ sao? - Có thể! Triệu Tử Văn rất kiên định nói. - Dù ai cũng không thể ngăn cản được. Hai người đã trải qua nhiều chuyện với nhau, bây giờ toàn bộ trái tim của La Thanh Yên đã đặt lên trên người Triệu Tử Văn. Bây giờ La Thanh Yên đã quên đi chuyện hắn chính là tướng công của Lăng nhi, là phụ thân của cốt nhục trong bụng nàng. - Tại sao lại có ngươi? Thanh âm La Thanh Yên trở nên nghẹn ngào, nàng vẫn nhớ Triệu Tử Văn vẫn muốn rung hoa đào cho nàng ngắm, nhưng có rất nhiều ràng buộc nên nàng không muốn nói ra. Tâm mộng tưởng. Nghĩ đến tiểu ny tử Lăng nhi này, thần sắc Triệu Tử Văn trở nên buồn bã. Giữa La tỷ tỷ và hắn có quá nhiều chuyện trói buộc. Tuy rằng Triệu Tử Văn mặt dày không lo lắng đến chuyện này nhưng không có nghĩa La tỷ tỷ cũng sẽ như thế. - Tỷ tỷ, bất kể thế nào, đệ cũng không để tỷ phải rời xa đệ. Triệu Tử Văn đã không cách nào quên đi bạch phát ma nữ từng đồng sanh cộng tử này với mình. Hắn ôm chặt lấy nàng. La Thanh Yên nghe hắn nói thì trong lòng dâng lên một hương vị ngọt ngào. Khi nhớ đến những thế tục nhân gian thì thần sắc nàng trở nên ảm đạm, nàng trầm ngâm một lúc rồi khẽ nói: - Tiểu tặc, chúng ta làm ước định được không? - Ước định gì? Triệu Tử Văn nghi hoặc hỏi. La Thanh Yên khẽ nói: - Đợi đến sang năm, lúc hoa đào nở rộ, nếu như ta và ngươi vẫn không cách nào quên nhau thì sẽ mặc thế nhân phỉ báng mà ở chung một chỗ. Hóa ra là một cuộc khảo nghiệm. Triệu Tử Văn biết La tỷ tỷ đang mâu thuẫn trong lòng nên vội vàng gật đầu nói: - Tỷ tỷ cũng đừng đến lúc đó không tìm ta, ta vẫn chuẩn bị rung hoa đào cho tỷ ngắm mà. La Thanh Yên khẽ cười nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt hiện lên một vẻ vừa ngọt ngào vừa đau khổ. Đối với sự tiếp xúc thân mật từ nãy đến giờ với Triệu Tử Văn, La Thanh Yên rất trân trọng. Thân thể tỷ tỷ mềm nhẹ, nỏng bóng, thoải mái dựa vào ngực của hắn. Bởi vì đang hư nhược cho nên Triệu Tử Văn cũng không có phản ứng gì, sau một hồi bối rồi, hắn ngáp một cái rồi ngủ thật say. Một thời gian sau, Triệu Tử Văn đang mơ màng ngủ thì tỉnh lại, hắn sờ xung quanh một cái thì thấy trước ngực mình trống rỗng. Hắn vội vàng mở mắt ra thì thấy chỉ có chăn không, ở đây chỉ còn lại mình hắn. - Tỷ tỷ. Triệu Tử Văn gọi một tiếng. Thân thể hắn đã tốt hơn nên có thể đi xuống giường được, thế nhưng ở trong phòng lẫn ngoài phòng đều không có bóng hình của La Thanh Yên. Nghĩ đến lời nói ngày hôm qua, Triệu Tử Văn liền cười khổ: - Đáng lẽ ta phải sớm biết rằng sáng nay tỷ tỷ sẽ lập tức rời đi. Hắn than khẽ một tiếng, nhìn về phía khoảng không gian xa xa, lẩm bẩm nói: - Tỷ tỷ, hy vọng một năm sau chúng ta có thể theo ước định mà tương kiến một lần nữa. Sau vài ngày nghỉ ngơi ở trong gian nhà tranh, thương thế của Triệu Tử Văn đã hồi phục năm phần, leo núi lúc này đã không còn vấn đề với hắn. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho La Thanh Yên quyết định rời đi vào buổi sáng. Khoảng một thời thần sau, Triệu Tử Văn cuối cùng cũng trờ lên ngọn núi. Đi tới trước cửa hoàng thành thì thấy bóng người qua lại tấp nập, đã không còn vẻ quạnh quẽ lúc chiến loạn. Nhìn cửa thành quen thuộc, Triệu Tử Văn biết rằng chuyện sắp tới phải gặp chính là đối phó với quân Hung Nô. Sau khi giải quyết xong kỵ quân Hung nô thì mới có thể….sống một cuộc sống yên ổn. Thế cục gần đây của Hung Nô hắn vẫn chưa hiểu rõ. Thừa dịp Đại Kinh loạn lạc, bọn chúng đã quyết định xuôi Nam. Biết Hung Nô đã bắt đầu tiến đánh Đại Kinh, trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy hơi lo lắng, không kìm được gia tăng cước bộ. - Triệu tướng quân. Một binh lính thủ thành đột nhiên kêu lên, bọn họ nhìn thấy thân ảnh quen thuộc này thì ngạc nhiên kinh ngạc gọi. Triệu Tử Văn đã mất tích hơn một tháng, tất cả sau khi nhìn thấy đúng là hắn thì đều đồng thanh kêu lên: - Đúng là Triệu tướng quân. Toàn bộ tướng sĩ trên cửa thành đều đi xuống trước mặt Triệu tướng quân, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng, tất cả cung kính cất tiếng: - Triệu tướng quân. - Ừ. Triệu Tử Văn khẽ gật đầu, sau đó từ từ nói: - Chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa, ta muốn hồi phủ. Thấy sắc mặt Triệu tướng quân hơi tái nhợt, quả nhiên là dang bị thương. Chúng tướng sĩ không dám chậm trễ liền gọi một chiếc xe ngựa tới. - Ai thế? Một số người chưa gặp qua Triệu Tử Văn, nhìn thấy binh lính giữ thành cung kính như thế thì không kìm được kỳ quái hỏi. Dân chúng trong thành đang nghi hoặc thì Triệu Tử Văn đã lên xe ngựa ra tới đường, sau đó nhanh chóng trở về phủ tể tướng. Các mã phu xuống ngựa, vén rèm lên nói: - Triệu tướng quân, đến rồi. Triệu Tử Văn xuống xe ngựa. Đi ra khỏi ngoài phủ chính là một thân ảnh xinh đẹp, nàng lao thẳng về phía hắn. - Tướng công. Nữ tử này hung hãn đánh vào người Triệu Tử Văn, nghẹn ngào nói: - Thiếp còn tưởng chàng không cần Lăng nhi. Nhìn tiểu ny tử này, Triệu Tử Văn nở ra một nụ cười hạnh phúc. Hắn vuốt vuốt mái tóc của nàng, giận dỗ nói: - Nha đầu, nàng sao lại ra ngoài này, như thế sẽ không tốt cho hài nhi. Thấy vẻ mặt của tướng công, Lăng nhi dịu dàng nói: - Tướng công, từ nay về sau Lăng nhi sẽ không thế nữa. - Đại ca. Lại hai thân ảnh xinh đẹp nữa lao tới, chính là Lý tài nữ và Bảo nhi. Nước mắt bọn họ như mưa, vô cùng đáng thương. Trong lòng Triệu Tử Văn rất cảm động, hắn buông Lăng nhi ra, đồng thời ôm lấy hai cô gái động lòng người này. Bảo nhi thanh tú dịu dàng, động lòng người, nước mắt ứa ra khiến cho Triệu Tử Văn càng thương yêu, ôm chặt nàng hơn nữa. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn Cánh đó không xa chính là Tô Uyển Nhu và Đại tiểu thư. Tính tình của bọn họ ổn trọng, không kích động xông tới như các tiểu ny tử này. Tuy nhiên toàn thân hai nàng vẫn run nhè nhẹ, nước mắt lưng tròng, xem ra bọn họ cố gắng lắm mới kìm chế được.