Lão hoàng đế lắc đầu. - Đạo thánh chỉ này trẫm đã chuẩn bị từ lâu, tiền cược lần này toàn bộ… đặt trên người của ngươi, hy vọng ngươi không làm cho trẫm thất vọng. Triệu Tử Văn biến sắc, lão hoàng đế nhạc phụ này đem toàn bộ trọng trách đặt trên người của hắn khiến cho áp lực lan tỏa khắp toàn thân hắn. - Hoàng thượng, chẳng lẽ người không biết rằng thần cũng đang bị vây ở hoàng cung, chỉ sợ chạy cũng không thoát được. Triệu Tử Văn nhìn lão hoàng đế nói. Thế nhưng lão hoàng đế lại cười ha hả. - Triệu tướng quân, cho đến bây giờ trẫm vẫn không tin rằng ngươi có thể thất bại. Trẫm tin ngươi có đầy đủ năng lực để vượt qua cơn sóng gió này. Đôi mắt lão hoàng đế lóe ra từng luồng tinh quang, có thể nói lão đối với Triệu Tử Văn vô cùng có niềm tin. Hy vọng nhạc phụ hoàng đế này sẽ không tin lầm người. Triệu Tử Văn cười khổ một tiếng: - Đa tạ hoàng thượng đã tín nhiệm thần như thế, thần sẽ dốc toàn lực đưa Bát Hoàng tử lên kế thừa ngôi vị hoàng đế. - Khoan đã. Lão hoàng đế không đợi hắn nói hết câu đã cắt ngang: - Chẳng lẽ ngươi không thấy thánh chỉ đã ghi rõ là việc chọn ai làm hoàng đế sẽ do ngươi hoàn toàn phụ trách sao? Lời nói của lão hoàng đế đã rất rõ ràng. Triệu Tử Văn có thể tùy ý chọn ai là người kế thừa ngôi vị hoàng đế, không nhất định phải là Bát Hoàng tử. Lão hoàng đế một lòng muốn tài bồi Bát Hoàng tử lên làm hoàng đế, nay lại đột nhiên thay đổi ý định khiến cho Triệu Tử Văn cảm thấy kinh ngạc không thôi, hắn không kìm được hỏi: - Hoàng thượng, chẳng lẽ người không định để cho Bát Hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế sao? Lão hoàng đế mỉm cười: - Trẫm đã suy nghĩ cẩn thận, Long Không không có tâm làm hoàng thượng, trẫm tại sao phải cưỡng cầu? Kỳ thật, lão hoàng đế đã nhìn thấu sự giả trá của người trong hoàng thất. Bát Hoàng tử trời sinh tính tình đạm bạc, làm sao có thể vượt qua những hoàng tử khác. Trong lòng Triệu Tử Văn hiểu rõ, hoàng thượng đã nhận ra sự nguy hiểm của quyền thế, lúc này lão chỉ hy vọng đứa con mình yêu thương nhất được sống một cuộc sống yên tĩnh. - Ý của hoàng thượng thần đã hiểu, thần sẽ cẩn thận tuyển chọn ngôi vị hoàng đế. Triệu Tử Văn tiếp nhận thánh chỉ, nghiêm túc nói. Lão hoàng đế than nhẹ một tiếng. Bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc của hạ Bình, thở dài một tiếng: - Thế cục hôm nay trẫm chưa bao giờ nghĩ tới. Càng không ngờ rằng Long Đào lại có đảm lượng như thế, ngay cả trẫm cũng không buông tha. Trong mắt lão hoàng đế hiện lên một tia giận dữ, tuy nhiên ở trong hoàng thất chuyện lục thân bất nhận lão đã sớm hiểu rõ nên cũng không cảm khái quá nhiều. - Phụ thân, Tử Văn có thể thắng được không? Hạ Bình hơi lo lắng, mỹ mục chớp chớp nhìn lão hoàng đế hỏi. Lão hoàng đế trầm tư nhìn vị Triệu đại nhân chưa bao giờ thua này: - Ta biết rằng tướng công tương lai của con sẽ có biện pháp. Trẫm tin tưởng hắn. - Phụ thân. Tiểu ny tử xấu hổ đỏ bừng cả mặt, cầm lấy cánh tay đong đưa của phụ thân, nũng nịu nói. Chứng kiến nữ nhi bảo bối của mình hạnh phúc như vậy, lão hoàng đế cười ha hả. Đây là lần đầu tiên Triệu Tử Văn nhìn thấy lão hoàng đế cười vui vẻ như vậy, có lẽ đối với lão lúc này, tất cả chẳng là gì với sự gặp mặt nữ nhi bảo bối của mình. Sự thân tình cha con như thế này có lẽ lão hoàng đế chưa từng cảm nhận được. Triệu Tử Văn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đôi mắt lóe lên một tia sáng: - Hoàng thượng, người có biết rằng Chính Nam Vương cũng tham gia cuộc phản loạn không? Chính Nam vương sao? Lão hoàng đế đang mỉm cười chợt run run, trong ánh mắt của lão còn có một vẻ trốn tránh. Lão do dự nửa ngày sau mới từ từ nói: - Y cùng với Long Đào mưu đồ phản loạn, đem trẫm giam lỏng ở trong Tĩnh Tâm điện, làm sao trẫm có thể không biết ? Thấy thần sắc hoàng thượng có vẻ khác thường, Triệu Tử Văn cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình gì đó, nhưng rốt cuộc là ẩn tình gì, hắn không thể đoán ra. - Hoàng thượng có biết tại sao Chính Nam Vương nổi dị tâm không? Đối với câu hỏi của Triệu Tử Văn, lão hoàng đế dường như cố ý trốn tránh, lão không muốn mở miệng, không nhanh không chậm nói: - Trẫm luôn ở trong nội cung, làm sao biết được? Hạ Bình thấy phụ thân mình không kiên nhẫn thì vội vàng đưa bàn tay bé nhỏ kéo Triệu Tử Văn: - Tử Văn, sức khỏe của phụ thân không tốt, huynh đừng làm cho người hao tổn tâm sức nữa được không? Triệu Tử Văn biết rằng không thể dò xét từ trong miệng lão hoàng đế ra chuyện gì. Đột nhiên, lão hoàng đế mở miệng nói: - Tử Văn, hãy đáp ứng trẫm một chuyện. Nếu như có thể đánh bại phản đảng thì An Vương và thế tử phải giết nhưng những người khác trong hoàng tộc sẽ được miễn tử, đem bọn họ sung quân ở biên cương là được. Triệu Tử Văn mỉm cười ngạc nhiên, trầm tư một lúc lâu mới nói: - Chính Nam Vương cùng với Cửu hoàng tử cũng có thể tha chết sao? - Chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu ý của trẫm sao? Trong mắt lão hoàng đế có một vẻ không vui. - Thần hiểu. Giờ phút này, đột nhiên trong mắt Triệu Tử Văn xuất hiện một ánh tinh quang, tựa hồ như hắn đã nhận ra điều gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Lão hoàng đế lại nói. - Lời nói hôm nay của trẫm, ngươi phải khắc sâu trong lòng. Hy vọng ngươi không phụ sự kỳ vọng của trẫm. Ánh mắt của lão lại nhìn thanh Bá vương thương ở phía đằng sau Triệu Tử Văn: - Hãy sử dụng nó thật tốt. - Khụ khụ. Lão hoàng để phải lao lực để nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng không kiên trì được ho khan vài tiềng. Chỉ thấy ở trên đống chăn bông màu vàng đã xuất hiện một bãi máu, rất là chói mắt. - Phụ thân. Hạ Bình lập tức ôm lấy lão hoàng đế, khóc to lên: - Phụ thân, người có sao không? Một cơn ho kịch liệt đã cướp đi sức sống cuối cùng của lão hoàng đế. Sắc mặt lão tái nhợt, tựa như là người chết, vô lực nắm lấy cánh tay Hạ Bình nói: - Nếu như có kiếp sau, trẫm sẽ không tham luyến quyền thế, trẫm sẽ làm một trượng phu tốt, làm một phụ thân tốt, chiếu cố thật tốt cho mẫu nữ các con. Kiếp sau! Trong lòng Triệu Tử Văn thầm cảm khái. Nếu như có kiếp sau thì mình có thể gặp lại An Ninh, nếu như gặp lại, mình sẽ chiếu cố cho nàng thật tốt. Lão hoàng đế từ từ nhắm mắt lại, cánh tay vô lực buông xuống. Ở ngoài điện, vầng thái dương đang đần dần ngả về phía tây, ánh sáng huy hoàng chiếu xuống hoàng cung uy nghiêm rồi lặn khuất, tựa như biểu thị cho một vị đại quân vương đã băng hà. - Phụ thân. Từ trong Tĩnh Tâm điện ở hoàng cung truyền ra một tiếng khóc thê thảm, khiến cho chim đậu trên nóc điện cũng bị chấn động bay mất. Lúc này, Lão hoàng đề đã ra đi, Hạ Bình cũng đã ngất ở bên giường. Trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy hơi thương cảm, hắn từ từ bước tới chính đường ở Tĩnh Tâm điện thì thấy ở trên ghế rồng, có một bóng người đang ngồi ở đó. Cảm thấy thân ảnh người này có vẻ quen thuộc, Triệu Tử Văn lạnh lùng nói: - Vương gia, đây là tất cả chuyện mà ngươi muốn sao? - Hôm nay ta sắp trở thành quân chủ trong thiên hạ. Hạng Tử Hiên cười nói: - Dĩ nhiên là ta muốn. - Ta biết, thân phận của ngươi còn phức tạp hơn nhiều so với sự tưởng tượng của ta. Trong lòng nói của Triệu Tử Văn có vẻ nhạo báng. Thần sắc Hạng Tử Hiên hiện lên một vẻ kinh hoàng, nhưng y lại giả vờ thản nhiên nói: - Lời nói này của ngươi là có ý gì? - Ta nên gọi ngươi là vương gia hay nên gọi ngươi là nhị hoàng tử đây? Hạng Tử Hiên lúc này không thể bình tĩnh được nữa, cặp mắt trợn tròn lên, trong mắt hiện lên một vẻ kinh hoàng. Y biết rằng mình không thể nào giấu diếm được nữa, khuôn mặt tràn đầy sát ý nói: - Triệu huynh, xem ra ta không thể bỏ qua cho ngươi được.