Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 384: Đi một chuyến

Đối với Bạch Phát Ma Nữ hung hãn này, Triệu Tử Văn cũng không hiểu, hắn bất đắc dĩ nói:
- Chẳng lẽ La tỷ tỷ không sợ trong thành có người mai phục sao?
- Mai phục ư? Hừ…
La Thanh Yên hừ nhẹ một tiếng rồi nói:
- La Thanh Yên ta chưa từng sợ ai bao giờ!
"Thật đúng là trời không sợ đất không sợ. Tuy nhiên nàng cũng không thể buộc ta đi vào chỗ nguy hiểm như vậy chứ?" Trong lòng Triệu Tử Văn hơi tức giận bất bình, hắn phẫn nộ nói:
- Chúng ta ở nơi này chẳng dò ra tin tức gì, hay là trở về quân doanh vậy.
La Thanh Yên tức giận nói:
- Lương thảo của doanh trại không còn đủ cho ba ngày nữa, chẳng lẽ ngươi định để quân doanh chờ chết sao?
Kỵ binh đoàn đã lao ra hỏi thành Hàm Đàn mà bây giờ thành Hàm Đan đã loạn lạc cho nên Bộ Hộ không có ý cung cấp lương thảo. Vấn đề lương thảo chính là một vấn đề nguy nan bởi vì số còn lại chỉ đủ đề cho kỵ binh đoàn duy trì không tới ba ngày nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ chỉ còn cách chờ chết đói.
Thần sắc Triệu Tử Văn liền trở nên ngưng trọng, tựa như hắn đang suy nghĩ điều gì vậy. Sau đó hắn tươi cười nói:
- Nếu La tỷ tỷ đã có ý thì không bằng chúng ta đi thám thính một chút, tiện thể…
Hắn nói tới đây đột nhiên nở ra một nụ cười hắc hắc.
Nhìn thấy nụ cười gian trá của tên tiểu tặc này, La Thanh Yên liền biết rằng hắn có thâm ý trong đó. Nàng không kìm được nói:
- Ngươi chỉ biết làm chuyện trộm cắp, thật không hiểu Lăng Nhi tại sao lại thích ngươi!
Những lời nói như thế này La Thanh Yên suốt ngày nhắc đi nhắc lại khiến cho Triệu Tử Văn nghe đến chai cả lỗ tai.
Triệu Tử Văn cùng với Dư Tư Lăng có chút gút mắc tình cảm, những người khác sao có thể biết được. Cô gái này vô cùng yêu thích hắn, lúc nào cũng muốn ở gần hắn, quấn quýt si mê ao ước được đi cùng với hắn. Nghĩ đến tiểu ny tử Lăng nhi này, trong lòng Triệu Tử Văn liền cảm thấy ấm áp, không kìm được nở ra một nụ cười ngọt ngào. La Thanh Yên thấy thần sắc của hắn thì khuôn mặt liền trở nên lạnh lùng. Tuy nhiên nàng biết rằng tên tiểu tặc này cùng với Lăng Nhi có vướng mắc nếu không thì tại sao nàng lại luôn thuận theo lời nói của tên tiểu tặc này?
- Hừ.
La Thanh Yên lạnh lùng hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa rồi nhanh chân đi thẳng về phía trước.
Triệu Tử Văn ngắm nhìn bốn phía, đánh giá thoáng qua xung quanh xong mới đi sát theo nàng.
Tất cả các con đường ở thành Hàm Đan đều trở nên vắng vẻ. Nhớ lại cảnh náo nhiệt năm xưa ở thành Hàm Đan, trong lòng Triệu Tử Văn bỗng dâng lên một cảm giác trống trải. Gió nhẹ từ từ trôi qua thổi bay những bụi đất ở trên đường phố phát ra những thanh âm rì rào khiến cho cả thành Hàm Đan trở nên thê lương vô cùng. Giờ phút này, đột nhiên Triệu Tử Văn cảm thấy ở chỗ tối trong con đường này có một không khí nguy hiểm, sát khí dày đặc khiến hắn không khỏi phải dừng bước lại. La Thanh Yên đi ở phía trước cũng cảm nhận được sát khí truyền từ chỗ tối đến. Nàng dừng bước lại, trong tay áo xuất hiện một luồng hàn mang, chuẩn bị cẩn thận đề phòng nguy hiểm phát sinh.
- Xem ra đúng là trong thành có mai phục.
Triệu Tử Văn nhỏ giọng thì thầm một câu, hai bàn tay nắm lấy Bá vương thương ở đằng sau người, chuẩn bị tư thế chờ đợi.
Bây giờ ở thành Hàm Đan có nhiều thế lực, hơn nữa bọn họ đều là những địch thủ của Triệu tướng quân cho nên đối với vị khách không mời mà tới này họ chỉ muốn giết đi cho thống khoái. Triệu Tử Văn cùng với La Thanh Yên hai người cũng đã nghĩ đến chuyện này, chỉ là La Thanh Yên cũng không muốn chờ chết, nhất định phải vào thành Hàm Đan tìm hiểu thực hư về bè cánh của Sở Thăng.
- Không ngờ Triệu tướng quân cũng vào thành, tại hạ thật sự hoan nghênh…
Từ trong một ngõ hẻm ở con đường đột nhiên truyền ra những tiếng vỗ tay chan chát. Sau đó một vị nam tử anh tuấn môi hồng răng trắng xuất hiện.
- Rầm rầm.
Nam tử đó đi vào đường, sát thủ từ chỗ tối từ từ bước ra. Khôi giáp phát ra một thanh âm kêu chói tai ở trong đường phố yên tĩnh.
Triệu Tử Văn nhìn người cách đó không xa, cười tươi ha hả nói:
- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Cửu hoàng tử điện hạ.
Ánh mắt hắn chuyển tới hộ vệ phía sau Cửu hoàng tử, thâm trầm nói:
- Điện hạ đón tiếp thật là nồng hậu!
- Hạng Long Đào, chúng ta hình như không có thù hận gì đúng không?
Mỹ mục của La Thanh Yên lạnh lùng nhìn sát thủ dữ tợn kia nói với Cửu hoàng tử.
Hạng Long Đào dĩ nhiên là biết Bạch Phát Ma Nữ này là ai, y mỉm cười nói:
- Ta với La Các chủ dĩ nhiên là không có ân oán. Hôm nay ta chỉ muốn thỉnh Triệu Tử Văn đi theo ta một chuyến chứ không có ý gì khác.
"Đi một chuyến sao? Nói dễ nghe quá!" Trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy mình thật chủ quan. Ở trong thành Hàm Đan tuy Hạng Long Đào thế lực yếu nhất nhưng làm sao có thể xem nhẹ y chứ?
La Thanh Yên là một nữ tử khôn khéo, làm sao không biết trong lời nói của Hạng Long Đào ẩn chứa sát ý. Nàng hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Hạng Long Đào, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ đứng yên không để ý tới sao?
Hạng Long Đào dường như đã biết rằng La Các chủ sẽ nói những lời này, y mở miệng thốt:
- Nếu như La Các chủ muốn thì có thể theo chúng ta một chuyến. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện
Nhìn mười mấy tên sát thủ hung tợn này Triệu Tử văn liền lập tức xem xét. "Mình và La Thanh Yên liên thủ với nhau tuyết đối có thể đánh bại bọn họ. Thế nhưng tên Hạng Long Đào này tự tin như vậy, còn muốn thỉnh mình và tỷ tỷ đi, chẳng lẽ mười mấy tên sát thủ này lại chính là cao thủ ẩn chứa tuyệt kỹ ư? Nếu như là cao thủ tuyệt đỉnh thì cứ trực tiếp đánh cho mình chết, việc gì phải phí nhiều tâm sức như thế?" Trong lòng Triệu Tử Văn không ngừng suy nghĩ, hắn nghĩ mãi mà không hiểu trong hồ lô của Hạng Long Đào rốt cuộc là bán thuốc gì.
La Thanh Yên cười lạnh nói:
- Ta lại muốn xem xem ngươi có bản sự đó hay không!
Nàng lạnh lùng cười một tiếng. Mỹ mục biêng biếc, tóc trắng phất phơ, tựa như là một bạch phát tiên tử. Khuôn mặt lạnh băng nhìn về phía bọn chúng khiến cho người ta không khỏi rùng mình một cái.
"Các chủ Vong phu các quả nhiên không tầm thường." Hạng Long Đào trong lòng thầm tán thưởng. Cô nương tuyệt sắc lạnh băng như vậy thế gian thật là hiếm có!
"Đáng tiếc có một câu tục ngữ rất hay. Nữ nhân càng đẹp thì lại càng nguy hiểm." Hạng Long Đào trong lòng thầm nói, bỗng nhiên sắc mặt y trở nên lãnh khốc:
- Chỉ sợ cái này không do các ngươi quyết định.
Hạng Long Uyên chuyển mục quang về phía Triệu Tử Văn, sắc mặt lộ ra một vẻ hàn ý:
- Triệu Tử Văn, ngươi có muốn thấy tiểu công chúa Hạ Bình không? Nếu muốn thì đi theo ta.
"Hạ Bình ư?" Triệu Tử Văn đang mỉm cười bỗng kinh ngạc. Nhìn thấy vẻ tự tin trong mắt Hạng Long Đào thì biết rằng lời nói của hắn không phải là giả. Thế nhưng, Hạ Bình tại sao lại vô duyên vô cớ rơi vào trong tay bọn chúng?
Chẳng lẽ… Trong lòng Triệu Tử Văn hơi run rẩy, hắn không dám phán đoán tùy tiện.
La Thanh Yên cũng biết rằng mấy vị hồng nhan tri kỷ của Triệu địa nhân được hai nghìn binh sĩ Gia Cát liên nỗ hộ vệ, ngay cả một con ruồi cũng không bay qua được huống chi là bị bọn họ bắt đi. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Triệu Tử Văn cắn răng nói:
- Ta đi theo các ngươi.